Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Ashley
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Trợ lý Lạc ém văn kiện trong tay mình xuống. Tâm trạng của Hoắc tổng đang không tốt, văn kiện này vẫn không nên đưa cho ngài ấy xem thì hơn. 
“Tổng giám đốc, văn kiện này là bên đổng sự Triệu đưa tới, cần anh xem qua và ký tên. Tôi để nó lên bàn làm việc của anh nhé.”
Hoắc Tịch mở miệng: “Đưa cho tôi.”

Trợ lý Lạc đưa văn kiện cho Hoắc Tịch. Hoắc Tịch đặt văn kiện lên chiếc bàn nhỏ trước mặt rồi ngồi xuống, sau đó bắt đầu nghiêm túc chuẩn bị phê duyệt văn kiện ở ban công.
Trợ lý Lạc: “Tổng giám đốc, anh định ở đây làm việc sao?”
Từ trước đến nay, chưa từng có ai sử dụng bàn nhỏ ở ban công để làm việc cả, nó chỉ là một cái bàn dùng để trang trí mà thôi. Chiếc bàn này vừa nhỏ lại vừa thấp, hoàn toàn không phù hợp để làm việc.
Tổng giám đốc hôm nay ăn trúng cái gì mà điên rồi? Văn phòng rộng lớn thoải mái thì không ngồi lại tới đây làm việc?
Hoắc Tịch ngẩng đầu: “Không thể sao?”
“…Đương nhiên có thể.” Hắn đột nhiên quên mất tâm trạng của tổng giám đốc hiện tại đang không tốt, nói gì cũng sẽ chọc giận ngài ấy.
Trợ lý Lạc nhanh chóng bỏ chạy lấy người. Sau đó, hắn đi tới văn phòng trợ lý ở tầng dưới để bàn giao công việc, khóe mắt liếc thấy vị trí làm việc của Nguyễn Ly Kiều trống không.
Nguyễn tiểu thư không ở đây? Chẳng lẽ hiện tại Nguyễn tiểu thư còn ở văn phòng của tổng giám đốc?
Trong đầu trợ lý Lạc hiện lên hình ảnh Hoắc tổng ngồi xem văn kiện trước chiếc bàn nhỏ ở ban công vừa nãy. Ngay lập tức, trợ lý Lạc có một phỏng đoán to gan: Không phải tổng giám đốc đã chọc giận Nguyễn tiểu thư, sau đó bị Nguyễn tiểu thư đuổi ra ngoài đó chứ? Tại sao càng nghĩ lại càng thấy chuyện này có thể xảy ra vậy nhỉ?
Nếu là trước kia, quả thật trợ lý Lạc có chết cũng sẽ không suy đoán như thế, bởi vì rõ ràng là Hoắc Tịch không thích Nguyễn tiểu thư. 
Nhưng tình hình hiện tại của tổng giám đốc và Nguyễn tiểu thư không còn giống trước kia. Buổi trưa, Hoắc tổng sẽ cùng ăn cơm với Nguyễn tiểu thư, tan tầm lại cùng Nguyễn tiểu thư về nhà, còn sai hắn đi mua trà bánh mà Nguyễn tiểu thư thích cho cô ấy nữa.

Hoắc tổng càng ngày càng quan tâm đến Nguyễn tiểu thư.
Về phần Nguyễn tiểu thư, bây giờ cô ấy không còn luôn đeo dính người giống trước kia nữa, nhưng khí thế lại tăng lên rất nhiều. Dựa vào tính cách Nguyễn tiểu thư hiện tại, rất có khả năng cô ấy đã đuổi Hoắc tổng ra ngoài!
Nội tâm trợ lý Lạc vì Hoắc Tịch mà rơi nước mắt. Trợ lý Lạc đưa ra kết luận: Quả nhiên, dù là một người đàn ông mạnh mẽ và hoàn mỹ đến đâu thì khi gặp được tình yêu, khí thế cũng sẽ giảm bớt một đoạn.
Cả buổi trưa, Hoắc Tịch đều ngồi ở ban công làm việc. Hắn đã hoàn toàn hết giận nhưng lại không trở về văn phòng, bởi vì… Hoắc Tịch hơi ảo não, có phải lúc nãy hắn đã quá hung dữ rồi không? 
Cứ nghĩ đến ánh mắt phủ đầy nước của Nguyễn Tiểu Ly là trong lòng hắn lại nổi lên từng đợt tức giận, nhưng hắn không thể phát tiết ra được.
Cũng không thể trách hắn hung dữ, chẳng qua là do đầu óc của Nguyễn Ly Kiều quá ngu ngốc, tự nhiên lại cho rằng hắn… là loại người quá quắt như vậy.
Cô không hiểu con người hắn đến thế sao?

Nguyễn Tiểu Ly ngủ cả buổi chiều, ngủ đến thoải mái dễ chịu. Do giường ngủ bên trong phòng nghỉ của Hoắc Tịch cực kỳ mềm mại, gương mặt Nguyễn Tiểu Ly cũng ửng hồng hẳn lên.
Sau khi rời giường, Nguyễn Tiểu Ly vuốt lại mái tóc rồi đi ra ngoài. Cô không nhìn thấy Hoắc Tịch đang ở ban công, trực tiếp đi vào thang máy xuống lầu.
Ngược lại, Hoắc Tịch đã nhìn thấy cô. Thật ra, Hoắc Tịch đã xem xong văn kiện, hiện tại đang không có việc gì để làm. Hắn giả bộ ngắm phong cảnh bên ngoài tòa nhà, nhưng mắt thì vẫn dán chặt vào cửa văn phòng của mình.
Nguyễn Tiểu Ly vừa mới tỉnh ngủ, tóc tai còn lộn xộn, bộ dạng lười biếng. Nhưng tất cả những điều này ở trong mắt Hoắc Tịch thì lại khiến hắn hiểu lầm thành tinh thần của cô đang uể oải...
Cô ở trong văn phòng của hắn lâu như vậy, khi bước ra lại mang bộ dạng không có tinh thần, không biết cô ngốc ở bên trong làm gì?
Cô sẽ không khóc ở bên trong đó chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play