Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Ashley
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
“Phòng nghỉ của anh đương nhiên không phải ai cũng có thể vào rồi, chỉ ai lọt vào mắt xanh của anh mới vào được thôi, ví dụ như Thẩm Tinh Tuyết chẳng hạn. Kiểu cô gái nhỏ mới tốt nghiệp vừa thanh thuần lại xinh đẹp, đàn ông ai mà không thích.” Giọng điệu chanh chua của Nguyễn Tiểu Ly được phát huy đến cực hạn.
Ánh mắt của Hoắc Tịch càng lúc càng tối xuống, lông mày hắn cũng bắt đầu cau lại. Hắn tức giận.
Trong lòng Nguyễn Tiểu Ly hơi mừng thầm, đây mới đúng là cốt truyện gốc chứ.
“Nguyễn Ly Kiều, em đang nghĩ gì vậy?” Hoắc Tịch trầm giọng hỏi.

“Em có nghĩ gì đâu.” Nguyễn Tiểu Ly bày ra bộ dạng rất vô lại.
Kể từ khi cô bước vào văn phòng, tất cả lời nói ra đều tràn ngập sự không tin tưởng đối với Hoắc Tịch. Khuôn mặt Hoắc Tịch trầm xuống, hắn không nói lời nào. Lúc này, áp suất không khí trong văn phòng đã hạ xuống cực thấp.
Nguyễn Tiểu Ly đang chờ mình bị đuổi ra ngoài.
Cuối cùng, cô còn châm thêm một mồi lửa: “Hoắc Tịch, em là vợ chưa cưới của anh, anh tốt nhất đừng làm chuyện có lỗi với em. Con nhãi Thẩm Tinh Tuyết kia sao có thể so với em được, hừ."
Hoắc Tịch: “Ra ngoài!”
Đuổi người rồi!
Nguyễn Tiểu Ly vội vàng nén vui sướng trong lòng, lộ ra vẻ mặt khiếp sợ và bi thương: “Hoắc Tịch, anh vậy mà dám đuổi em ra ngoài, anh lại vì Thẩm Tinh Tuyết mà em đuổi em đi ư?”
Tiểu Ác che mặt, ký chủ quả thật đã thả mình vào nhân vật vị hôn thê phản diện thâm tình mất rồi.
Hốc mắt Nguyễn Tiểu Ly đỏ hoe. Cô đang ấp ủ cảm xúc, chờ lát nữa khóc lóc rồi chạy ra ngoài.
Nhưng nước mắt còn chưa kịp rớt, chỉ vừa mới chực trào thì Hoắc Tịch ngồi bên cạnh đột nhiên đứng dậy và sải bước nhanh ra ngoài.
Hoắc Tịch đi rồi.
Toàn bộ biểu cảm của Nguyễn Tiểu Ly chợt cứng đờ.
Nam chính đi rồi?

Sao hắn lại đi? Không phải người nên đi là cô sao? Cô nên bị đuổi đi mới đúng chứ?
“Tiểu Ác, chuyện này không liên quan tới ta. Nhiệm vụ của ta chắc là hoàn thành rồi đúng không?”
Tiểu Ác nhìn màn hình đang trồi lên trước mặt: “Ừ, nhiệm vụ hoàn thành rất hoàn mỹ. Những chuyện khác chúng ta không cần để ý.”
Khi làm việc với Tiểu Ác, ký chủ chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, không cần quan tâm đến những cái khác.
Nguyễn Tiểu Ly lấy một tấm khăn giấy, nhẹ nhàng lau hai mắt: “Cũng may là ta không rơi nước mắt. Khóc nhiều không tốt cho mắt chút nào. Hoắc Tịch đi rồi, bây giờ phòng làm việc lớn này là của một mình ta.”
Cô thu hồi cảm xúc trong chớp mắt, khôi phục biểu cảm lạnh lùng. Cô nhìn xung quanh văn phòng một vòng, cuối cùng bước vào phòng nghỉ.
Ngủ trưa!

Phía cuối hành lang là một ban công nhỏ, có một người đàn ông mặc tây đang trầm mặt nhìn ra bên ngoài tòa cao ốc.

Trong mắt Hoắc Tịch tràn ngập tức giận.
Tức giận đến khó thở.
Vừa nãy hắn đã muốn đuổi cô đi. Hắn thật sự không biết đầu óc của Nguyễn Ly Kiều đã phát triển kiểu gì. Cô cứ vậy mà nghi ngờ hắn. Hoắc Tịch nghĩ đến những lời của Nguyễn Ly Kiều thì cảm thấy tức giận.
Hắn không có thói quen giải thích với bất kỳ ai nên chỉ muốn đuổi cô ra ngoài, nhắm mắt làm ngơ. Nhưng khi thấy cô vô lý tức giận với mình, rồi lại thấy một làn hơi nước dâng lên trong mắt cô khiến hắn càng tức giận hơn. Vì thế, Hoắc Tịch theo bản năng lựa chọn chạy trốn.
Trợ lý Lạc cầm một xấp tài liệu đi ra khỏi thang máy. Hắn cúi đầu sửa sang lại tài liệu, chợt qua khóe mắt nhìn thấy một bóng người ở cuối hành lang. Trợ lý Lạc nâng mắt kính, thấy rõ người kia là tổng giám đốc, hắn nhanh chân bước qua: “Tổng giám đốc, sao anh đứng một mình ở đây?” 
Hoắc Tịch quay đầu lại: “Không có gì.”
Không có gì? Trợ lý Lạc cảm giác hơi thở của tổng giám đốc khá lạnh lẽo. Hắn đã đi theo Hoắc Tịch nhiều năm, trực giác của hắn mách bảo hiện tại Hoắc tổng đang tức giận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play