Này có được xem là làm ơn mắc oán, không nhận ra lòng tốt không?
Cô cười rất xán lạn nhưng ánh mắt lại tràn đầy sự không tín nhiệm, mặc kệ chuyện Kiều Huệ Nhi đã giúp đỡ cô.
Kiều Huệ Nhi nghe vậy thì có chút rầu rĩ: “Tiểu thư Kanali xin hãy tin tôi một lần, tôi sẽ bảo vệ cô. Cô hãy nghỉ ngơi ở nhà tôi đi, tuyệt đối sẽ không có ai biết cô ở đây.”
Nguyễn Tiểu Ly lười nhác chống tay lên bàn: “Cô thì ta có thể tin một chút nhưng mẹ cô thì ta không tin.”
Từ cái nhìn đầu tiên đến bây giờ, Kiều Dữu Hoa luôn nhìn cô với vẻ đề phòng, hơn nữa khi nghe tin cô bị thợ săn tập kích thì trong ánh mắt của Kiều Dữu Hoa rõ ràng xuất hiện sự phấn khích.
Điểm quan trọng nhất là khi Kiều Huệ Nhi đi đóng cửa thì Kiều Dữu Hoa không hề có ý định ngăn cản. Còn trước đó, lúc Kiều Huệ Nhi cho cô vào thì vẻ mặt của Kiều Dữu Hoa là rất không bằng lòng.
Kiều Dữu Hoa trốn tránh ánh mắt, cúi đầu: “Tiểu thư cao quý, tiểu thư ở nhà chúng tôi nghỉ ngơi một ngày đi. Cô yên tâm, chúng tôi bất tài, không thể làm hại được cô.”
Bọn họ không thể trực tiếp tổn thương Nguyễn Tiểu Ly nhưng vẫn có thể đi mật báo. Ai biết thợ săn có ở gần đây hay không chứ. Lặng lẽ đi tố cáo, thình lình ập vào bắt ba ba trong rọ?
Nguyễn Tiểu Ly đã không còn sức để chiến đấu với thợ săn nữa.
Tuy đó chỉ là những phỏng đoán của Nguyễn Tiểu Ly, nhưng dù sao cô cũng phải bảo vệ tính mạng của mình, phải cẩn thận để không đặt mình vào tình thế nguy hiểm.
Nguyễn Tiểu Ly thong thả mở cửa nhà. Dưới sự dõi theo của hai mẹ con, Nguyễn Tiểu Ly đã rời đi.
Kiều Huệ Nhi không đi ngăn cản. Không cản được, vả lại tiểu thư Ly Kanali cũng không tin họ…
Kiều Huệ Nhi nhìn thoáng qua Kiều Dữu Hoa. Mặc dù mẹ rất sợ và căm thù ma cà rồng nhưng chắc chắn bà sẽ không bao giờ làm chuyện tổn thương tiểu thư Ly Kanali. Cô tin mẹ.
Nhưng tiểu thư Ly Kanali thì không tin họ…
Nguyễn Tiểu Ly vừa mới đi ra ngoài vài bước đã bị ánh mặt trời chói chang chiếu đến khiến cô khó lòng mở mắt nổi.
Bây giờ là ban ngày, mặc dù nắng buổi sáng không gắt nhưng lại rất sáng.
Cô không thích tiếp xúc với ánh nắng mặt trời.
Tiểu Ác: “Nếu không được thì cô quay lại nhà nữ chính mượn dù đi?”
“Không cần.”
Sau này bớt tiếp xúc với nữ chính thì tốt hơn. Cô không thể gánh được trách nhiệm, hơn nữa Nguyễn Tiểu Ly còn cảm thấy mình đã thinh thích Lucerne Morris.
“…Sao cậu ta còn chưa tới?”
Không phải Nguyễn Tiểu Ly yếu đuối, mong cậu ta đến cứu mình mà là bản năng ỷ lại vào người mình thích.
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo có mặt ngay, đúng là không sai đi đâu được.
Nguyễn Tiểu Ly mới vừa mặc niệm trong lòng xong thì đã nghe thấy phía sau có tiếng bước chân. Cô quay đầu, lập tức nhìn thấy một thiếu niên đẹp trai mặc áo sơ mi đang đứng sau lưng.
Lucerne Morris phát ra tiếng cười từ đáy lòng. Không đợi Nguyễn Tiểu Ly mở miệng, hắn đã nhanh chóng ôm cô vào lòng: “Đã tìm được em.”
Trong mấy giờ qua hắn vẫn luôn điên cuồng tìm kiếm cô, cuối cùng tìm đến khu vực sinh sống của con người.
Ôm tâm lý muốn thử một lần, không ngờ vừa đi được một đoạn đã thấy cô gái ấy đang đứng ở trên đường.
Cô ấy không sao, tốt quá.
Lucerne Morris ôm cô rất chặt: “Em có biết tôi lo lắng như thế nào không?”
Hắn đã hoàn toàn rơi xuống lưới tình nhưng cô lại chẳng hề hay biết tấm chân tình của hắn. Dù ngày ngày đùa giỡn với cô, khoảng cách của hai người rất gần nhưng ở giữa vẫn có một ngọn núi lớn.
Lucerne Morris cực ghét cảm giác chết tiệt này.
Trải qua sự việc hôm nay, Lucerne Morris không còn bận tâm đến cảm giác xa cách một ngọn núi kia nữa, chỉ cần Ly Kanali bình yên vô sự, chỉ cần cô ở bên cạnh hắn thì đã đủ rồi.
Nguyễn Tiểu Ly sững người trong thoáng chốc, cuối cùng cô vòng tay ôm lại Lucerne Morris: “Lucerne Morris, tay tôi đau.”
Lucerne Morris nghe vậy liền vội vàng buông cô ra: “Tay của em bị sao?”
Hắn cẩn thận cầm hai tay cô, rốt cuộc phát hiện ra tay phải của cô đang quấn băng gạc. Đã xử lý xong rồi?
“Đi, tôi đưa em về.”
Đợi về nhà gỡ băng gạc ra xem rốt cuộc sao lại thành thế này.
Lucerne Morris bỗng bế cô bằng kiểu bế công chúa, Nguyễn Tiểu Ly hoàn toàn không phản kháng, ngược lại còn dựa vào ngực hắn.
Cơ thể Lucerne Morris run lên một cái, hắn cảm thấy hôm nay Ly Kanali có chút khác biệt, không rõ là khác ở đâu nhưng hắn thích là được.
Lucerne Morris đưa Nguyễn Tiểu Ly về lâu đài.
Kiều Huệ Nhi thu hết cảnh tượng vừa rồi vào trong mắt. Tiểu thư Ly Kanali vừa đi được một đoạn, Kiều Huệ Nhi đuổi theo thì nhìn thấy cảnh tượng đó.
Bá tước Lucerne Morris và tiểu thư Ly Kanali, hai người họ…
“Huệ Nhi, đừng nhìn nữa, mau đóng cửa lại, mẹ sợ sẽ có thứ gì vào nữa.”
Kiều Dữu Hoa đứng trong phòng, nghĩ đến việc vừa có một ma cà rồng thuần chủng vào nhà thì bà lập tức rét run. May mắn thay không có chuyện gì xảy ra.
Ánh mắt của Kiều Huệ Nhi toát lên sự cô đơn, cô chậm chạp quay về, sau đó đóng kín cánh cửa gỗ của ngôi nhà.
Rất nhiều gia đình làm cửa sắt, nhà của cô khá nghèo, không có tiền làm cửa sắt nên cho đến nay vẫn dùng cửa gỗ.
Một căn nhà gỗ nhỏ, không gian rất hẹp nhưng vẫn đủ cho hai mẹ con họ sinh sống.
Cánh cửa đóng lại, hai người hoàn toàn không phát hiện ra ở bên hông ngôi nhà có một người với khuôn mặt dữ tợn đang đứng, miệng của người nọ liên tục chảy nước dãi…
…
Trong phòng khách của tòa lâu đài cổ, một hàng hầu gái đứng bên cạnh lối đi và hai bác sĩ ở hai bên để đợi lệnh.
Trên ghế sofa, Nguyễn Tiểu Ly đã thay một chiếc váy dài màu đen, tóc cũng đã được buộc lại.
Tay cô lúc này đang đặt trên bàn, còn Lucerne Morris thì đang cẩn thận thoa thuốc cho cô. Đó là một loại thuốc đặc trị vết thương ngoài da do bạc gây ra, loại thuốc này rất hiệu quả nhưng đồng thời cũng sẽ rất đau.
Động tác của Lucerne Morris đặc biệt nhẹ nhàng.
Tiểu Ác: “Chậc chậc chậc, một người đàn ông đĩnh đạc như nam chính mà động tác còn nhẹ hơn nữ chính nữa.”
Không có so sánh sẽ không có đau thương.
Lucerne Morris cẩn thận thoa thuốc cho cô cứ như đang chăm sóc một con búp bê sứ. Càng thoa thuốc thì sắc mặt của hắn càng lạnh, cả bàn tay đều bị bạc làm phỏng, chắc là cô đau lắm.
Lucerne Morris thà thấy Ly Kanali khóc và nói rất đau còn hơn là nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô.
Ở trước mặt hắn cô không cần nhẫn nhịn!
Cũng chỉ có lúc vừa gặp nhau khi nãy cô mới nói một tiếng đau, haiz.
“Tiểu… thư Ly Kanali, sau khi bôi xong rồi em về phòng nghỉ ngơi cho khỏe đi, chuyện hôm nay tôi sẽ điều tra giúp em.”
Có lẽ hôm nay cô đã rất mệt, vậy nên cô mới im lặng mà để hắn ôm cô suốt quãng đường về.
Nguyễn Tiểu Ly kề sát lại: “Anh định gọi tôi là gì?”
Thứ hắn vừa thốt ra rõ ràng không phải là danh xưng, lần trước trời gió quá lớn nên không nghe rõ, lần này Nguyễn Tiểu Ly đã nắm được cái đuôi thì tất nhiên sẽ không buông.
Lucerne Morris lập tức lúng túng, hắn vừa mới suy nghĩ chuyện hôm nay nên mới buột miệng mà thốt ra Tiểu Ly Ly.
Chàng trai mỉm cười: “Gọi em là tiểu thư Kanali.”
“Lucerne Morris.” Cô hạ giọng xuống giống như sắp tức giận.
“…Tiểu Ly Ly.”
“Ừm.”
Lucerne Morris ngẩng đầu, cẩn thận hỏi: “Em có thích được gọi là Tiểu Ly Ly không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT