Kiều Dữu Hoa vô cùng hoảng sợ, bà biết mắt của ma cà rồng chỉ chuyển sang màu đỏ khi chúng muốn hút máu.
“Nhà… Nhà tôi không có nước sạch…”
Kiều Dữu Hoa chặn ở cửa, tuyệt đối không thể để ma cà rồng này phát hiện trong nhà còn người khác, nếu muốn cắn thì cắn bà đi.
Nguyễn Tiểu Ly nhíu mày. Cho dù nhà của con người có nghèo tới cỡ nào cũng có nước sạch mới phải chứ?
Tay phải của cô buông thõng nép vào váy, vì vậy lòng bàn tay đã được giấu đi. Do bàn tay đã cầm dao bạc nên bây giờ máu thịt lẫn lộn, tốt nhất phải nhanh chóng rửa bằng nước sạch.
Tiểu Ác: “Người này sợ cô, chẳng bằng cô đi qua nhà khác hỏi đi.”
“Ừm.”
Nguyễn Tiểu Ly chuẩn bị rời đi thì một giọng nói quen thuộc truyền ra từ bên trong.
Kiều Huệ Nhi mang thức ăn đã xào xong đặt lên bàn rồi đi ra: “Mẹ, ai vậy?”
Kiều Dữu Hoa quay đầu lại: “Huệ Nhi, con về phòng đi, đừng ra đây.”
Khi Kiều Huệ Nhi nghe thấy giọng nói hoảng loạn của mẹ thì biết là có chuyện, sao cô có thể bỏ mặc mà trở lại phòng được? Cô lập tức chạy ra, tiện tay cầm theo một cái liềm.
Kiều Huệ Nhi vừa chạy tới đã nhìn thấy một cô gái ma cà rồng với quần áo dính đầy bụi.
“Tiểu… Tiểu thư Kanali?”
Sao tiểu thư Ly Kanali lại ở đây?
Nguyễn Tiểu Ly nhìn thấy Kiều Huệ Nhi thì biết ngay mình có thể mượn nước để rửa tay.
“Ừm.”
Kiều Dữu Hoa nghe thấy tên của ma cà rồng từ trong miệng con gái thì mới hốt hoảng nhận ra đây là con ma cà rồng thuần chủng kia. Đôi mắt của ma cà rồng thuần chủng luôn đỏ như máu, không giống như những ma cà rồng khác chỉ khi hút máu mới chuyển đỏ.
Kiều Huệ Nhi nhanh chóng để cây liềm trên tay xuống, vội chạy ra: “Kanali, sao tiểu thư lại ở đây? Quần áo và đầu tóc của cô…”
Rất dễ nhận ra tóc của cô đã bị dứt một lọn, trên quần áo còn dính một ít bụi bẩn, khác xa so với hình ảnh sạch sẽ thường ngày của cô.
Thấy Kiều Huệ Nhi đến tới gần ma cà rồng như vậy, Kiều Dữu Hoa nhanh chóng kéo cô lại: “Đừng đến gần như vậy… Ý… Ý mẹ là đừng mạo phạm tiểu thư cao quý.”
“…”
Nguyễn Tiểu Ly phớt lờ nỗi sợ hãi của mẹ Kiều Huệ Nhi, cô nói: “Có thể cho ta mượn một chậu nước được không?”
“Hả?” Kiều Huệ Nhi có chút bối rối. Tiểu thư Ly Kanali cần nước sạch để làm gì?
Nguyễn Tiểu Ly đưa tay phải ra, một bàn tay thon dài đẹp đẽ nhưng lòng bàn tay lại là một mảng máu thịt nhầy nhụa, có chỗ còn biến thành màu đen và vẫn đang rỉ máu.
Kiều Huệ Nhi nhìn thấy thì lập tức ngạc nhiên thốt lên, sau đó mặc kệ lễ nghi mà kéo Nguyễn Tiểu Ly vào nhà.
“Tiểu thư Kanali ngồi ở đây đi.”
Kiều Huệ Nhi quay người đi vào bếp.
Kiều Dữu Hoa vào nhà theo. Bà vô cùng sợ hãi, thầm mắng con gái mình ngây thơ, cứ vậy mà kéo một ma cà rồng thuần chủng vào nhà.
Kiều Dữu Hoa hấp tấp chạy vào bếp.
Trong căn bếp chật hẹp, vài dĩa đồ xào đã được đặt trên bàn, nhưng bây giờ cả hai lại chưa có thời gian để ăn.
Kiều Huệ Nhi lau chậu rửa mặt, sau đó đổ nước đóng chai để uống vào chậu.
Kiều Dữu Hoa ngăn cô lại: “Không cần dùng nước đóng chai, trực tiếp lấy nước dưới vòi là được rồi.”
“Tay của tiểu thư Kanali bị thương rất nặng, con sợ nước máy có vi khuẩn.”
“Huệ Nhi, không phải mẹ nói với con rồi sao, con đừng kéo cô ta vào nhà, chỉ cần nói không có nước là được rồi.”
Kiều Huệ Nhi biết ý của mẹ mình nhưng cô lại không thích nghe mẹ nói như thế: “Mẹ, cô ấy là bạn cùng lớp của con, hơn nữa trong khoảng thời gian này cô ấy cũng đã giúp đỡ con rất nhiều, con không còn phải lo lắng chuyện bị ma cà rồng khác bắt nạt nữa. Cô ấy chỉ đến để mượn một ít nước sạch thôi mà, sẽ không làm hại chúng ta.”
Kiều Dữu Hoa: “Ma cà rồng không có nhân tính, ai biết được giây tiếp theo cô ta có cắn người hay không chứ.”
“Không đâu mẹ, tiểu thư Kanali tốt hơn bất kỳ ma cà rồng nào khác, cô ấy là một người tốt.”
Kiều Dữu Hoa bất lực nhưng không dám nói lớn tiếng, dù sao con ma cà rồng kia vẫn đang ngồi trong phòng khách.
Kiều Huệ Nhi bưng chậu nước sạch ra ngoài, nhân tiện lấy thêm hòm thuốc. Trước đây cô thường bị ma cà rồng cắn nên băng vải và thuốc men luôn có sẵn trong nhà.
Kiều Huệ Nhi đặt chậu nước lên bàn: “Tiểu thư Kanali, nếu cô không ngại thì để tôi rửa giúp cô.”
“Ừm.”
Quý tộc luôn thích được người khác phục vụ, nếu có người phục vụ thì Nguyễn Tiểu Ly sẽ ngồi im. Dù sao Nguyễn Tiểu Ly cũng thật sự mệt mỏi, thoát khỏi vòng vây của hàng trăm thợ săn, toàn thân cô lúc này vừa đau nhức vừa yếu ớt.
Tay phải cô vô cùng đau. Nguyễn Tiểu Ly vô cảm đưa tay cho Kiều Huệ Nhi.
Kiều Huệ Nhi cầm một chiếc khăn sạch nhúng vào nước rồi nhẹ nhàng lau cho cô.
Đôi mắt sắc bén của Nguyễn Tiểu Ly đã phát hiện ra chiếc khăn tay này chính là chiếc khăn mà lúc trước cô đã quàng lên cổ Kiều Huệ Nhi.
Không ngờ Kiều Huệ Nhi vẫn còn giữ nó.
Kiều Huệ Nhi đã rất cẩn thận để không làm cô đau. Kiều Dữu Hoa cũng không dám đứng gần, chỉ mong con ma cà rồng này mau biến đi.
“Tiểu thư Kanali, nếu đau thì nói với tôi nhé.”
“Ta sẽ không thương tổn cô, yên tâm mà rửa sạch đi.”
Không đau ư?
Kiều Huệ Nhi không biết ma cà rồng có biết đau hay không, nhưng khi cô rửa vết thương cho Ly Kanali, mắt của cô ấy còn không thèm chớp lấy một cái.
“Không cần thoa thuốc, chỉ cần dùng băng gạc quấn lại là được.”
Thuốc dành cho con người không có tác dụng với cô.
“Vâng.”
Kiều Huệ Nhi lau khô tay cho cô, sau đó quấn băng gạc, cuối cùng còn thuận tay thắt một cái nơ bướm trên mu bàn tay.
Nguyễn Tiểu Ly cạn lời liếc nhìn chiếc nơ bướm.
Mọi chuyện đã xong, Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy thời gian cũng đã đủ, có thể những tên thợ săn đuổi theo cô đã đi nơi khác rồi.
Tiểu Ác: “Ta thấy cô nên ở lại thêm chút nữa, bây giờ đi ra ngoài nếu lại đụng phải đám thợ săn kia thì coi như xong.”
Nguyễn Tiểu Ly chỉ giết ra một con đường chứ cũng không giải quyết hết đám thợ săn kia. Những tên thợ săn đó đã đuổi theo cô suốt một chặng đường, cô vất vả lắm mới thoát khỏi sự truy đuổi của chúng rồi đi tới khu phố này.
Nguyễn Tiểu Ly: “Bây giờ đi cũng được rồi, chỉ cần ta không đi hướng trường học hay hướng về nhà là được, ta chắc chắn đám thợ săn đó đang chờ ta trên hai con đường này.”
Cứu viện gần nhất là trường học, nhưng đường đến đó chắc chắn có phục kích.
Thấy cô định đi, Kiều Huệ Nhi mạnh dạn nói: “Tiểu thư Kanali, tôi có thể được biết là cô đã xảy ra chuyện gì không?”
“Bị tấn công.”
Còn chuyện tại sao lại bị tấn công thì không nói ra cũng có thể đoán được.
Kiều Dữu Hoa và Kiều Huệ Nhi đều ngạc nhiên. Kiều Huệ Nhi vội vàng chặn cửa lại: “Tiểu thư Kanali không thể đi như vậy được, nếu gặp lại những kẻ tấn công cô thì phải làm sao? Nếu cô không ngại thì có thể ở nhà tôi nghỉ một ngày.”
Tiểu Ác: “Haha, nữ chính mới đây đã yêu cô sâu đậm rồi kìa.”
“Đừng có dùng yêu sâu đậm một cách bậy bạ.”
“Không có dùng bậy, ta lại thấy ta dùng khá đúng.” Tiểu Ác nhướng mày, lời nói đầy ẩn ý.
Nguyễn Tiểu Ly: “…Giống như những gì ta nghĩ à?”
“Chính nó.”
“…”
Vậy thì càng phải đi.
Thiếu nữ giấu tay ở dưới váy, tươi cười nhìn Kiều Huệ Nhi: “Cảm ơn lòng tốt của cô nhưng ta vẫn phải đi. Bởi vì ở đây đều là con người. Ta không tin các người.”
Lời nói ra thật khiến người ta đau lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT