Nó cứng đờ cả người, lặng lẽ nhích ra một chút, cúi đầu nhìn Công chúa.
Công chúa gần như là co rụt người lại. Sống lưng trắng nõn hơi cong, run nhè nhẹ, dường như còn thốt lên những tiếng nghẹn ngào khe khẽ.
Claudia luống cuống chân tay. Con người cũng có kì động dục á? Sao nó nhớ là không có?!
Vì nguyên nhân nào đó không tiện nói ra mà một mảng lớn da thịt Công chúa chuyển thành màu hồng phấn xinh đẹp, thậm chí còn đang thay đổi, trở nên càng kiều diễm.
Claudia vội rụt móng về, lo lắng suốt nửa ngày, cuối cùng nó biến thành hình người. Vậy chắc không làm tổn thương Công chúa nữa đâu nhỉ?!
“Cô không sao chứ? Sao tự dưng...”
“Mập Mập...” Khóe mắt Công chúa ửng đỏ, ướt át, quyến rũ. Nàng câu lấy vai Claudia, ngay cả giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Tôi khó chịu quá...”
“Cô chờ chút!” Claudia nhanh chóng bọc lấy Công chúa bằng tấm chăn, cõng nàng lên lưng rồi lập tức bay ra ngoài.
Cơ thể hình người của nó mọc ra hai cái cánh nhỏ, vỗ phành phạch, thoạt trông khá đáng yêu. Mặt Công chúa kề sát lưng Claudia, không nhịn được vươn tay sờ một chút.
Claudia run lên theo phản xạ, da đầu tê tê. Nó thở hổn hển nửa ngày, cuối cùng không nói gì cả. Giữa đêm, nó phá sập cửa giáo đường. Bác sĩ tốt nhất trong thành chắc chắn chính là mục sư, khỏi cần phải nghĩ.
Để giải quyết vấn đề bằng tốc độ nhanh nhất, trong khoảnh khắc đâm sầm vào giáo đường, nó đã biến sang hình rồng. Rầm! Sập hết hai cây cột.
Mục sư nghe tiếng bước ra:??
Ta hoài nghi ta còn đang mơ.
Claudia chụp một phát, đè mục sư dưới móng vuốt, hung hăng nói: “Khám cho nàng ta! Có phải nàng sinh bệnh hay không?! Nhanh lên! Không là ăn ngươi đấy!”
Mục sư:...
Ta khám! Nhưng nhà thả ta ra cái được không?!
Lăn lộn nửa ngày, mục sư mới nhìn thấy được Công chúa lúc này đã đỏ bừng. Hắn bước lên kiểm tra cẩn thận, cuối cùng ngay cả biểu cảm cũng chết lặng: “Nàng ta có ăn thứ gì không?”