Khi Claudia vui vẻ trở về thì nó thấy con người mình nuôi đang ngồi xổm ngoài cửa động giặt quần áo hết sức đảm đang.
Mùa đông còn chưa qua, Công chúa cũng không nấu nước ấm. Tay nàng bị nước lạnh làm đỏ lên, thoạt trông càng mềm mại. Claudia không khỏi nghĩ sao con người mà nó nuôi này lại yếu ớt đến thế, ngay cả một chút nước lạnh cũng chịu không nổi.
Từ không trung đáp xuống bên cạnh Công chúa, nó thở hồng hộc nói: “Cô đừng giặt, lỡ cóng tay bị thương thì Rồng ta lại phải đi tìm thuốc cho cô nữa à?”
Claudia dùng móng vuốt đẩy nhẹ Công chúa, đẩy nàng ta ra, sau đó tự hóa thành hình người, chà khí thế cái váy lụa trắng đã giặt được phân nửa. Nó da dày thịt béo, đương nhiên không sợ nước lạnh.
Claudia không nghĩ nhiều, giặt xong lại đem quần áo ra ngoài treo lên phơi, sau đó kéo Công chúa vào hang động.
“Nè!”
Claudia lấy ra một thứ trái cây màu đỏ tựa hiến vật quý. Quả kia nom như một giọt nước lật ngược, màu đỏ trong, sáng bóng, thậm chí còn có thể thấy được hoa văn hình ngọn lửa bên trong.
Hệt một viên lưu li chứa đựng một ngọn lửa đang cháy hừng hực, nhìn lâu thậm chí còn khiến người ta thấy lóa mắt.
Claudia thẳng tay đưa thứ trái cây đó cho con người nó nuôi: “Ăn nó đi, mùa đông cô sẽ không thấy lạnh thế nữa! Đây là đại nhân ta thưởng cho cô đấy.”
Công chúa cầm trái cây, hơi ngơ ngác. Loại quả này có rất nhiều tên gọi, trong đó cái tên mà mọi người thường gọi nhất chính là Quả Xích Diễm. Thứ nhất là vì thuận miệng, thứ hai là bởi vì bên trong thật sự giống như có một ngọn lửa đỏ.
Nếu để ai biết được Claudia lấy thứ này cho con người mà nó nuôi ăn chỉ nhằm mục đích khiến Công chúa trời sinh thể hàn bớt lạnh vào mùa đông thì chắc sẽ tức đến hộc máu.
Suy cho cùng thì nếu lọt vào tay đại sư luyện kim, loại quả này có thể tạo ra vô số nước thuốc quý giá!
Cũng không phải Công chúa thấy lãng phí. Nàng chỉ nghĩ đến một chuyện càng quan trọng hơn. Phương Đông xưa có câu nói thế nào nhỉ?
Tìm mòn gót sắt mà chẳng thấy, có được chẳng tốn chút công lao?