Giọng nói rơi xuống.
Kỷ Nhân nghiêng đầu sang trái nhìn anh, nhất thời không hiểu những lời anh nói, vẻ mặt hơi ngơ ngác.
Đoạn Ngẩng cũng nhìn cô.
Qua vài giây, khi nhận ra rằng mình đang giảng đề cho cô, đôi mắt của cô gái nhỏ kinh ngạc đến nổi trợn to, tròn xoe như hai quả nho.
Dù không nói gì, nhưng cũng có thể dễ dàng đọc được suy nghĩ bên trong của cô, đại khái chính là—— Một người đánh nhau, trốn học cả ngày còn bị nhà trường phê bình như anh có thể làm được đề Toán à?
Hầu hết mọi người đều sẽ nghĩ như vậy, Đoạn Ngẩng cảm thấy phản ứng của cô rất bình thường.
Nhiều người đã quên anh đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông của trường trung học phổ thông số 1, ngay cả chính anh cũng thường xuyên không nhớ.
Đoạn Ngẩng nhướng mày, cười hỏi: "Thế nào? Tôi không thể học tập một chút à?"
Kỷ Nhân cảm thấy vừa rồi sự ngạc nhiên của cô biểu hiện quá rõ ràng, có chút không lịch sự.
Cô đỏ mặt, vội vàng xua tay: "Không, tôi không có ý này."
Nói xong, cô cúi đầu xem lại đề, suy nghĩ một chút về phương pháp mà anh nói, dần dần nảy ra một ý tưởng.
Âm lượng trên tivi rất nhỏ, cây bút trong tay cô viết không ngừng.
Ngòi bút tạo ra âm thanh sột soạt trên giấy nháp, như tiếng mưa phùn rơi trên cỏ xanh vào mùa xuân.
Rất yên tĩnh cũng rất mềm mại.
Đột nhiên Đoạn Ngẩng không quan tâm lắm đến trận bóng rổ đang diễn ra sôi nổi trên tivi, anh nghiêng đầu. Cô buộc tóc bằng một sợi dây chun màu nâu có trang trí một củ cà rốt nhỏ.
Không phải kiểu tóc đuôi ngựa thông thường mà cô thường để khi đi học mỗi ngày, cô búi tóc kiểu củ tỏi, lỏng lẻo, ở sau lưng còn có một vài sợi tóc lưa thưa.
Cổ hơi buông xuống, đỉnh đầu bị ánh đèn trên cao bao phủ, hiện ra giống như viên ngọc bích bóng bẩy.
Không phải Đoạn Ngẩng chưa từng nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, anh sẽ không bị một cô gái nhỏ xinh đẹp mê hoặc đến mức không thể rời mắt.
Nhưng cô thì khác.
Anh không thể biết rõ khác ở chỗ nào, nhưng anh biết nó khác.
Kỷ Nhân viết xong bước cuối cùng, tay trái lại lần nữa lật sang trang đáp án, đối chiếu, hoàn toàn giống nhau.
Trong mắt cô hiện lên một chút vui mừng, nhớ tới là do Đoạn Ngẩng dạy mình, quay đầu nhìn anh.
Đúng lúc chạm phải ánh mắt của anh, cô nhìn thấy một đôi mắt đen như mực.
Kỷ Nhân sửng sốt, nhưng không có nghĩ nhiều.
Nếu cô nói cho người khác các bước để giải đề, cô sẽ tự hỏi xem phương pháp của mình có đúng hay không.
Cô mỉm cười: "Tôi làm theo phương pháp vừa rồi anh nói, cuối cùng tính ra đáp án chính xác."
Đoạn Ngẩng nhìn ánh sáng rực rỡ trong mắt cô, khóe môi nhếch lên, cũng nở nụ cười.
"Ừm." Anh nói.
Giọng điệu không có gì ngạc nhiên.
Sự kinh ngạc trong lòng Kỷ Nhân càng thêm mãnh liệt, nhưng lần này cô kiềm chế một chút, không để cảm xúc thể hiện trên khuôn mặt.
Đề toán này không hề dễ, anh không dùng giấy tính toán, mà chỉ nhìn vào, sau đó liền biết cách làm.
Dù nghĩ như thế nào, cũng không thể nhẹ nhàng giống như lời vừa rồi anh nói, chỉ là học tập một chút.
Thành tích lúc trước của anh chắc hẳn rất tốt, hơn nữa đầu óc còn thông minh, nhanh trí.
Ngày đầu tiên Kỷ Nhân chuyển tới trường trung học phổ thông số 1, cô đã nghe lãnh đạo nhà trường phê bình anh trong lễ chào cờ vì đánh nhau, thỉnh thoảng còn nghe thấy mọi người trong lớp bàn tán về anh.
Ngoại trừ nói về khuôn mặt đẹp trai của anh, mặt khác nói về danh tiếng không được tốt lắm. Đánh nhau, trốn học, không tuân thủ nội quy nhà trường, thành tích luôn đứng cuối lớp.
Bộ dáng không giống một học sinh giỏi chút nào, là kiểu nam sinh mà Kỷ Nhân sẽ không bao giờ trêu chọc tới ở trong trường.
Nhưng từ khi quen biết Đoạn Ngẩng cho tới nay, ngoại trừ việc lúc đầu cô sợ anh, theo thời gian trôi qua, cảm xúc sợ hãi càng ngày càng ít.
Cô cảm thấy anh không xấu.
Kỷ Nhân tò mò tự hỏi, thành tích đã từng tốt như vậy, sao lại biến thành bộ dáng giống như bây giờ?
Nhưng đây là chuyện riêng tư, cô không tiện hỏi.
Kỷ Nhân cảm thấy hơi đáng tiếc cho anh, bả vai chùng xuống, khẽ thở dài.
Làm đề Toán học gần hai tiếng, cô không có cảm giác tập trung, thả lỏng tinh thần một chút liền cảm thấy mệt mỏi.
Nhìn thời gian đã gần 11 giờ, cũng không còn sớm, muốn trở về phòng nghe đoạn audio Tiếng Anh một lát, sau đó đi ngủ.
Kỷ Nhân đóng sách bài tập, đưa phần giải đáp án cùng với giấy nháp vào trang bên trong rồi ôm vào trong ngực đứng lên.
Nhưng không lập tức rời đi.
Đoạn Ngẩng nhìn thấy tay cô thò vào trong túi áo khoác sờ sờ, trong lòng bàn tay nắm lấy một cái gì đó, duỗi tay ra trước mặt anh, lại lần nữa xòe tay ra.
Lòng bàn tay nhỏ mềm, trắng nõn. Trong lòng bàn tay có một túi kẹo nhỏ.
Trên mặt túi vẽ một vài quả đào hoạt hình màu hồng nhạt.
Đoạn Ngẩng ngồi ở trên sô pha, Kỷ Nhân lần đầu tiên cúi đầu xuống để nhìn anh.
Cô nhìn vào đôi mắt của anh, giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng, thử thăm dò hỏi: "Anh thích ăn kẹo không? Đây là loại ngon nhất mà tôi từng ăn."
Cô ngồi đây làm bài tập lâu như vậy, ít nhiều cũng ảnh hưởng đến anh xem trận bóng.
Cô gái nhỏ mặc một cái áo len hở cổ màu tím nhạt, rất hợp với khí chất của cô. Cả người có vẻ càng thêm mềm mại dịu dàng, đôi mắt ngấn nước nhìn anh.
Đoạn Ngẩng nhìn cô vài giây, duỗi tay ra, cầm lấy túi kẹo từ trong lòng bàn tay cô.
Đầu ngón tay chạm nhẹ vào lòng bàn tay cô.
"Thích." Anh cười.
Cô có chút vui vẻ, đuôi mắt thon dài khẽ cong lên: "Vậy tôi về phòng đây."
Dừng một chút, không nhịn được xen vào việc của người khác mà nhắc nhở một câu: "Anh cũng ngủ sớm đi, thức đêm không tốt cho sức khỏe."
"Được." Anh đồng ý.
***
Điện thoại kêu bíp bíp không ngừng run lên, đều là tin nhắn trong nhóm.
[Tưởng Nghị]: Vương Giả Vinh Diệu tới hay không?
*Vương Giả Vinh Diệu: một game nhập vai khá nổi ở bên Trung
[Đỗ Lương]: Tới tới tới!
[Phạm Tử Ngọc]: Đợi anh Ngẩng @Đoạn Ngẩng
Đoạn Ngẩng nhìn lướt qua tin nhắn, ngón tay thon dài gõ xuống màn hình ba chữ "Muốn ngủ" rồi nhấn nút gửi.
Một lát sau, tin nhắn trong nhóm lần lượt gửi tới.
[Đỗ Lương]: Gì?
[Phạm Tử Ngọc]: Còn tưởng rằng mắt tớ mù nên nhìn lầm thời gian, nhìn đi nhìn lại, rõ ràng mới 11 giờ!
[Tưởng Nghị]: Hahaha anh Ngẩng anh đừng đùa nữa, sao anh có thể ngủ sớm như vậy được, không phải ngày nào cũng tới hai ba giờ sáng anh mới đi ngủ sao?
Đoạn Ngẩng trả lời "Thực sự ngủ", trực tiếp ném điện thoại sang một bên.
Làm việc và nghỉ ngơi không ổn định ảnh hưởng rất lớn, ngày thường anh hay thức khuya, hiếm khi nằm trên giường sớm như vậy, lăn qua lăn lại vài lần, hơn nửa tiếng sau mới ngủ được.
Có lẽ là tối nay nghĩ tới quá khứ, Đoạn Ngẩng mơ thấy chuyện trước kia.
Vào một buổi chiều giữa mùa hè nóng nực, anh tan học sớm về nhà, đi vào căn hộ thông tầng.
*Căn hộ thông tầng: căn hộ có hai tầng nối liền nhau.
Cửa phòng ngủ trên lầu hai mở rộng, anh nhìn qua cánh cửa mở đó, nhìn thấy một nam một nữ đang quấn lấy nhau.
Mồ hôi nhễ nhại, âm thanh ngoài cửa sổ trùng với âm thanh kỳ quái phát ra từ người phụ nữ.
Người phụ nữ đó là mẹ của anh.
Người đàn ông đè ở trên người mẹ anh, người đàn ông với những lời nói bẩn thỉu kia, lại không phải là ba của anh.
Khi đó anh bao nhiêu tuổi? 9 tuổi hay 10 tuổi, anh không nhớ rõ. Tuổi còn nhỏ nên anh không biết hai người trong phòng đang làm cái gì, nhưng anh vẫn cảm thấy ghê tởm.
Anh cố ý đá vào băng ghế, đầu tiên là người phụ nữ hốt hoảng mặc quần áo bước ra, tóc bà rối bời, nhìn thấy anh, trên mặt hiện lên vẻ bối rối xấu hổ.
Nhưng hơn thế, lại như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.
Người phụ nữ sờ đầu anh, ngàn lần dặn dò anh không được nói cho ai biết, đặc biệt là ba.
Anh không nói được cũng không nói không được, im lặng trở về phòng, lấy bài tập Vật Lí từ trong cặp ra làm.
Từ đó về sau anh không còn bắt gặp cảnh trần trụi như vậy nữa, cũng cố gắng hết sức không nghĩ về nó.
Đoạn ký ức cố tình lãng quên này dần dần bị phai nhạt, cho tới một ngày của năm lớp 11.
Khi đó mới khai giảng được mấy ngày, buổi tối không có tiết tự học, anh vừa bước vào tòa nhà, một tiếng hét hoảng sợ của người phụ nữ vang lên trong màng nhĩ của anh.
Ngay sau đó, một âm thanh nặng nề phát ra từ phía sau, anh quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông cởi trần mặc một chiếc quần dài rơi từ trên ban công xuống.
Đầu vỡ toang, máu tươi chảy đầy đất.
***
Đoạn Ngẩng tỉnh lại từ trong giấc mơ, bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng còi của xe cảnh sát.
Rạng sáng 4 giờ, sắc trời ngoài cửa sổ đen kịt, trong lòng anh thấy hơi buồn bực, mày cau có, lại muốn hút thuốc.
Đoạn Ngẩng từ trên giường ngồi dậy, thò tay vào túi áo khoác, đồng thời chạm vào hai thứ.
Nửa hộp thuốc lá còn dư lại.
Một túi kẹo mềm vị trái cây, vừa rồi được cô gái nhỏ đưa cho.
Đoạn Ngẩng xé mở túi, lấy ra một viên bỏ vào trong miệng, cảm giác rất ngon. Khi cắn nhẹ vào phần da sẽ có nước ép vị đào chảy ra.
Lần cuối cùng anh ăn kẹo đã là chuyện của rất nhiều năm trước, anh nhớ rõ khi còn nhỏ kẹo mà anh ăn thường là cái loại rất cứng.
Đây là lần đầu tiên Đoạn Ngẩng ăn loại kẹo này.
Cảm thấy ăn rất ngon.
Túi kẹo chỉ có tám chín viên kẹo, Đoạn Ngẩng ăn hết viên này đến viên khác, chưa tới hai phút đã ăn hết. Thật lâu sau, vị ngọt của đào vẫn còn lưu lại trong khoang miệng.
Giống như mùi anh đã từng ngửi thấy trên người cô, sự bực bội trong lòng như được cái gì đó xoa dịu.
Anh tắt đèn, một lần nữa nhắm mắt lại.