"Trong kỳ nghỉ đông, bảo vệ đã đưa danh sách trực ban hôm nay cho lớp trưởng, hôm nay đến lượt tổ 3 trực nhật, sau khi vệ sinh xong nhớ khóa chặt cửa và cửa sổ."
"Cuối cùng nhấn mạnh lại một chút, bài tập của kỳ nghỉ đông mà các giáo viên bộ môn giao cho, các em đều phải nghiêm túc làm, đến khi khai giảng tôi sẽ kiểm tra từng bài một."
Chuông tan học vang lên, chủ nhiệm lớp dặn dò xong rồi, đại từ đại bi mà xua tay: "Được rồi, tan học đi."
Kỳ nghỉ đông sắp tới làm cho mọi học sinh đều nở nụ cười trên môi, ríu rít bàn luận xem sẽ đi đâu chơi trong ngày nghỉ đầu tiên.
Kỷ Nhân nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đem ghế dựng đứng trên bàn. Bên cạnh cô, Kỷ Nghiên vẫn đang chậm rãi, lựa chọn từng cuốn sách bỏ vào cặp, trong đó có nhiều cuốn là tạp chí thời trang đầy màu sắc cùng với tiểu thuyết.
Đợi hơn mười phút, cuối cùng Kỷ Nghiên cũng thu dọn xong cặp sách, hai người cùng nhau đi xuống lầu, dọc đường đi không ai nói chuyện với ai.
Một ngày tuyết rơi lớn, bãi cỏ phủ một lớp trắng xóa, cây thông trước tòa nhà dạy học cũng bị uốn cong cành.
"Kỷ Nhân, cậu chờ, chờ một chút."
Một giọng nam thở hổn hển vang lên sau lưng, kèm theo đó là tiếng bước chân vội vã.
Kỷ Nhân đứng lại, quay đầu lại nhìn, nam sinh vừa mới gọi cô chạy đến, hơi thở còn chưa khôi phục, khuôn mặt đỏ bừng.
"Có chuyện gì sao?" Giọng nói của cô có chút nghi ngờ.
Nam sinh nhìn làn da trắng sứ cùng với đôi mắt hạnh trong veo của cô gái dưới ánh đèn đường, tim đập nhanh hơn.
Không hổ danh là hoa khôi của trường, thật sự rất đẹp, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng dễ nghe!
"Chính là, cái đó..." Mặt nam sinh càng đỏ hơn, lời nói trở nên có chút ấp úng, "Gần đây có bộ phim mới chiếu, xem cũng khá hay. Tớ muốn hỏi ngày mai cậu có thời gian không, tớ, tớ muốn cùng cậu đi xem."
Vừa nói cậu ta vừa lấy ra hai vé xem phim từ trong túi áo đồng phục, nhìn tên liền biết đó là phim tình cảm.
Nam sinh đầy mong đợi nhìn Kỷ Nhân.
Kỷ Nhân xua tay, suy nghĩ lý do rồi lịch sự từ chối, nói: "Thật xin lỗi, ngày mai tớ có việc, không đi được, cậu tìm người khác cùng đi xem đi."
Nam sinh không chịu hết hy vọng: "Vậy khi nào cậu có thời gian?"
Kỷ Nhân biểu tình xin lỗi lại có chút xấu hổ: "Kỳ nghỉ đông này tớ phải ở nhà làm bài tập, vì vậy có khả năng tớ không thể đi ra ngoài."
Nam sinh đành phải chán nản thất vọng mà rời đi, toàn bộ quá trình cũng chưa từng nhìn Kỷ Nghiên đang đứng bên cạnh một cái.
Trong lòng Kỷ Nghiên cảm thấy rất tức giận.
Từ nhỏ đến lớn đều là như thế này, Kỷ Nhân luôn được các nam sinh yêu thích. Khi đứng chung một chỗ với cô bản thân cô ta giống như một người vô hình.
Cô có gì hơn người khác, còn không phải là có khuôn mặt giống như hồ ly tinh, y hệt người mẹ không biết xấu hổ của cô.
Kỷ Nghiên bước nhanh về phía trước, dừng lại ở chiếc xe ô tô màu đen đang đậu trước cổng trường, mở cửa xe ra rồi ngồi vào.
Mặc kệ Kỷ Nhân ở phía sau, trực tiếp đóng sầm cửa lại.
Kỷ Nhân mím môi, mở cửa xe ra ngồi vào.
Kỷ Nghiên vẫn chưa cảm thấy hết giận, từ lúc còn rất nhỏ, trong lòng cô đã không thích Kỷ Nhân.
Mỗi lần thi cử, Kỷ Nhân đều đứng đầu, còn cô luôn đứng ở phía sau một khoảng lớn. Trên phương diện tài nghệ, Kỷ Nhân biết chơi đàn violon cùng với vẽ tranh, so với cô thì cô ta có vẻ tầm thường hơn rất nhiều.
Điều làm cho Kỷ Nghiên ghen tỵ nhất, chính là gương mặt của Kỷ Nhân, đẹp hơn rất nhiều so với cô ta.
Nhưng trước đây, cho dù Kỷ Nghiên có chút để tâm cũng không dám bộc lộ quá nhiều. Cho đến nửa năm trước, cô biết được thân phận thật sự của Kỷ Nhân, ác ý vẫn luôn tích tụ trong lòng cô không cần phải che giấu nữa.
Cũng giống như giờ phút này.
Cô quay mặt lại, hét lớn với Kỷ Nhân: "Cậu có thể đừng cấu kết làm bậy với nam sinh ở trường mỗi ngày được không, mỗi lần tôi đều phải chờ cậu giải quyết những chuyện lộn xộn này, cậu đang lãng phí thời gian của tôi đó."
Tính tình của Kỷ Nhân tốt, nhưng cũng không thể chịu đựng được sự sỉ nhục như vậy.
"Tôi không có. Hơn nữa khi tan học cậu luôn thu dọn đồ đạc rất chậm, mỗi ngày tôi đều phải đợi cậu."
Kỷ Nghiên hất cằm lên, hừ một tiếng: "16 năm qua mỗi ngày cậu đều ăn đồ của tôi, ở nhà của tôi. Tan học chờ tôi một chút thì có làm sao. Nếu không phải do tấm lòng của mẹ tôi tốt bụng, còn không biết cậu đang ăn đói mặc rách ở chỗ nào đâu!"
Sắc mặt Kỷ Nhân trắng nhợt, dường như mất đi giọng nói.
Cô không thể phản bác.
Bên tai lại vang lên tiếng chế nhạo đắc thắng của Kỷ Nghiên: "Có mẹ thì nhất định sẽ có con gái."
Kỷ Nhân cuộn lại ngón tay, siết chặt quai đeo cặp sách, không nói chuyện nữa, quay đầu nhìn về phía cửa sổ xe.
Bên ngoài tuyết rơi dày hơn, người qua đường quấn chặt khăn choàng cổ cùng áo khoác lui tới sôi nổi.
Cô ngồi ở trong xe, có máy sưởi, nhưng lòng bàn tay thì lạnh ngắt.
Cũng vào nửa năm trước, cô đã biết được thân thế của bản thân, cô là con gái của ba cô Kỷ Cảnh Minh, nhưng mẹ cô không phải Giang Lâm.
Mẹ cô là một người khác.
Năm đó, Kỷ Cảnh Minh gặp Tô Ngọc vẫn đang học đại học, đến làm bán thời gian tại một bữa tiệc rượu.
Tô Ngọc rất đẹp, khí chất trong sáng thuần khiết, làm cho Kỷ Cảnh Minh vừa gặp đã yêu, liền lên kế hoạch nhiệt liệt theo đuổi bà.
Khi đó Tô Ngọc mới 20 tuổi, chưa từng ra ngoài xã hội, kinh nghiệm ít ỏi, đối mặt với một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai lại giàu có, rất nhanh đã gục ngã.
Sau khi hai người ở bên nhau, bà phát hiện ra người kia là đàn ông đã có vợ, bà nghĩ đến chuyện chia tay, nhưng Kỷ Cảnh Minh lại dùng những lời ngon tiếng ngọt với bà. Hơn nữa bà đã được chiều chuộng bấy lâu, dần dần không thể quay lại cảnh nghèo khó như xưa, sinh sống bằng phí làm việc bán thời gian.
Tô Ngọc đáp ứng làm người tình bí mật của Kỷ Cảnh Minh, sau đó, bà mang thai, khi sinh nở lại bị chảy máu rất nhiều, cứu chữa nhiều lần vẫn không cứu được.
Kỷ Cảnh Minh cũng đã nghĩ đến việc đưa Kỷ Nhân đến trại trẻ mồ côi, nhưng nhìn đứa bé nhỏ nhỏ mềm mại trong chiếc khăn quấn, cuối cùng có chút không đành lòng.
Ông ôm đứa bé đến gặp vợ là Giang Lâm, thẳng thắn thú nhận mọi chuyện, đúng như ông nghĩ, Giang Lâm gây gổ với ông một trận, thậm chí đưa ra đề nghị ly hôn.
Nhưng cuối cùng ly hôn không được. Đây là một cuộc hôn nhân thương mại, quyền lợi liên quan quá phức tạp. Hơn nữa bà ta cũng vừa mới sinh con, bà ta không muốn con gái vừa sinh ra đã không có ba.
Vì thế Kỷ Nhân được giữ lại, hai bên gia đình đều không muốn việc xấu trong nhà lan rộng ra ngoài, cho nên tuyên bố với bên ngoài Kỷ Nhân cùng Kỷ Nghiên là chị em song sinh khác trứng.
***
Xe dừng ở trước cổng biệt thự.
Hơn 7 giờ, Kỷ Cảnh Minh cùng Giang Lâm đều đã về, cả nhà ngồi trên bàn ăn tối.
Kỷ Nghiên làm nũng với Giang Lâm: "Mẹ ơi, kỳ nghỉ đông năm nay con muốn đi Thụy Sĩ trượt tuyết, đã mấy năm rồi con chưa đến đó."
Giang Lâm gắp một miếng sườn vào chén của cô ta, tươi cười đồng ý: "Được rồi, chờ chúc tết ông bà xong liền đi."
"Yeah, mẹ tốt nhất!" Kỷ Nghiên hết sức vui vẻ, vừa ăn cơm vừa cùng ba mẹ nói chuyện vui trong trường học mấy ngày nay.
Giang Lâm cùng Kỷ Cảnh Minh đều tươi cười đáp lại, một hình ảnh gia đình hòa thuận ấm áp.
Kỷ Nhân cúi đầu, im lặng ăn cơm không nói lời nào.
Kỷ Nghiên thấy cô như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ.
Kỷ Cảnh Minh nhớ ra điều gì đó, đột nhiên hỏi: "Kết quả thi cuối kỳ đã có, các con thi như thế nào?"
Nụ cười trên mặt của Kỷ Nghiên đông cứng lại, một lúc lâu không lên tiếng.
Kỷ Cảnh Minh nhìn về phía Kỷ Nhân.
Kỷ Nhân thành thật trả lời: "Hạng nhất của lớp, hạng ba của khối."
Kỷ Cảnh Minh vừa lòng khen một câu không tệ, sau đó nhìn về phía Kỷ Nghiên: "Nghiên Nghiên thì sao?"
Kỷ Nghiên không còn cách nào khác, đành phải căng da đầu cắn răng nói: "Hạng 30 của lớp, hạng 170 của khối."
Kỷ Cảnh Minh nghe được lời này, thất vọng cau mày: "Sao so với giữa kỳ còn tệ hơn vậy? Còn đi Thụy Sĩ làm gì? Kỳ nghỉ đông này đừng đi đâu hết, ba sẽ mời gia sư đến dạy kèm cho con."
Kỷ Nghiên lập tức không vui: "Con không chịu, con muốn đi Thụy Sĩ, mẹ đã đồng ý với con rồi."
Kỷ Cảnh Minh cau mày chặt hơn, quở mắng: "Trong đầu con cả ngày chỉ nghĩ đến chơi, thành tích có thể tốt mới là lạ, Nhân Nhân so với con nhỏ hơn, nhưng kì thi nào cũng đứng nhất, sao con không chịu học hỏi con bé?"
Kỷ Nghiên sớm đã bị Giang Lâm nuông chiều, nghe những lời này liền cảm thấy ủy khuất, những giọt nước mắt chảy dài, ném đôi đũa rồi chạy lên phòng.
Vừa chạy vừa khóc nức nở, tức giận hét lên: "Đúng, đúng. Cậu ta là giỏi nhất, các người thích cậu ta như vậy, thì dứt khoát chỉ cần đứa con gái như cậu ta là được rồi!"
Giang Lâm lập tức lo lắng đuổi theo, hét lớn ở phía sau: "Nghiên Nghiên."
Nói tới nói lui, trong lòng Kỷ Cảnh Minh vẫn rất thương đứa con gái này, còn nói Kỷ Nhân ăn cơm trước đi, sau đó cũng đi theo lên lầu xem thử.
Trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại một người là Kỷ Nhân, yên lặng đến mức cô có thể nghe thấy rõ tiếng gầm rú của cô gái trong phòng ở trên lầu.
"Mẹ ơi, mẹ đuổi Kỷ Nhân đi đi, con ghét cô ta. Mẹ cô ta là hồ ly tinh, cô ta cũng vậy, ở trường học kết giao mập mờ với các nam sinh, suốt ngày nhận thư tỏ tình! Cả ngày ở cùng với một người đáng ghét như vậy, con không còn tâm trí để học tập nữa!"
Giang Lâm ngay lập tức bênh vực con gái: "Nghiên Nghiên nói đúng, lúc trước ông cảm thấy nó còn nhỏ, không đành lòng đuổi đi, tôi cũng đã đồng ý với ông giữ nó lại. Nhà chúng ta đã nuôi nó 16 năm, như vậy còn chưa đủ sao?"
"Những năm qua ông có biết, tôi cảm thấy kinh tởm như thế nào mỗi khi nghe nó gọi tôi là mẹ không?"
Cửa phòng dường như bị đóng lại, những tiếng nói đó dần trở nên mơ hồ, Kỷ Nhân không thể nghe rõ lắm.
Cô cụp mắt xuống, đáy lòng giống như bị thứ gì đó hung hăng đâm vào.
***
Kỳ nghỉ đông nhanh chóng qua đi.
Kỷ Nhân ngồi ở ghế sau của chiếc xe hơi, tài xế vẫn là người chú đã chở cô đi học hàng ngày, nhưng hôm nay không phải đi đến trường.
Xe chạy trên một con đường xa lạ, tài xế chưa quen đường, thường xuyên vừa đi vừa xem google map.
Suốt đêm Kỷ Nhân gần như không ngủ, hiện tại cũng không thấy buồn ngủ, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Màn đêm dần tan hết tựa như sương mù, mặt trời ló dạng, phản chiếu lớp tuyết dày trên mặt đất, bầu trời phi thường sáng sủa.
Bên tai vang lên giọng nói bất đắc dĩ của ba.
"Ba nghĩ, tính cách của con và Nghiên Nghiên khác nhau một trời một vực, nếu ở cùng với nhau sẽ sinh ra nhiều mâu thuẫn. Cách đây không lâu, có người tìm thấy dì của con, ở gần đây thôi, chính là ở thành phố bên cạnh. Nhân Nhân, tạm thời con qua đó sống một khoảng thời gian."
Khoảng thời gian đó là bao lâu, ba không có nói.
Xe dừng lại trước một đầu hẻm nhỏ hẹp.
Tài xế quay đầu lại, xin lỗi nói: "Tiểu thư, cái hẻm này quá nhỏ, xe không thể đi vào."
Suy nghĩ hỗn độn của Kỷ Nhân bị một tiếng này cắt ngang, cô lấy lại tinh thần, nhìn ra chỗ khác ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: "Không sao đâu chú, con sẽ tự đi vào."
Tài xế mở cốp xe ra, xách lấy hành lý của cô: "Đi thôi, tôi đưa cô vào."
Kỷ Nhân lắc đầu: "Cảm ơn, không cần."
Cô đeo cặp sách, nắm lấy tay cầm của chiếc vali, kéo nó đi về phía trước.
Đầu hẻm rất hẹp, nhưng càng đi vào càng thấy rộng, khu nhà xập xệ dột nát, nhà xây rất thấp, lớp vôi vữa trên tường bong tróc ra từng mảng, lộ ra gạch đá màu đỏ bên trong.
Đây là lần đầu tiên Kỷ Nhân đến một nơi như vậy, vì tránh đi ổ gà trên mặt đất, mỗi một bước đều đi cẩn thận.
Đã nói sẽ có người đến đón cô, nhưng cô tìm nửa ngày cũng không thấy, cuối cùng quanh co lòng vòng lại đi vào một con hẻm nhỏ.
Ở cuối con hẻm nhỏ, thiếu niên tóc ngắn màu đen, chân dài cao ráo, thời tiết âm mấy độ, nhưng trên người anh chỉ mặc một cái áo hoodie tay dài màu xám.
Tiếng gió phần phật vang lên theo những nắm đấm vung vẩy của anh, sau vài cái vuốt ve, người đàn ông trước mặt anh bật ra tiếng rên rỉ đau đớn, từ từ ngã ra đất như một con chó chết.
Đây là lần đầu tiên Kỷ Nhân tận mắt nhìn thấy một trận ẩu đả, sợ đến mức nhanh chóng lấy tay che miệng lại, sợ bản thân sẽ phát ra tiếng động sau đó bị phát hiện.
Đoạn Ngẩng nghe thấy động tĩnh, nhíu mày quay đầu lại, chưa kịp dừng lại lửa giận trong đáy mắt, thì đã nhìn thấy Kỷ Nhân.
Tuyết trên mặt đất bị giẫm nát, để lại nhiều dấu chân lớn nhỏ khác nhau, còn có những vệt dài do xe đạp chạy qua.
Ở lối vào của con hẻm, cô gái mặc một cái áo khoác màu trắng tinh khiết, một đôi mắt hạnh trắng đen rõ ràng, mở to, có chút hoảng sợ.
Cả con người, cả khí chất của cơ thể đều không phù hợp với con phố bẩn thỉu và lộn xộn này.
Đôi mắt đen của Đoạn Ngẩng nhìn chằm chằm cô vài giây.
Kỷ Nhân bị nhìn trong lòng cảm thấy bất an, đang muốn cất bước bỏ chạy thì nghe được giọng nói không có độ ấm mà dao động của thiếu niên.
"Cô chính là Kỷ cái gì đó đúng không? Cùng tôi về nhà."
Kỷ Nhân: "..."
Bây giờ cô chạy trốn còn kịp không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT