Ôm eo Đoạn Ngẩng suốt đoạn đường, tim của Kỷ Nhân đập rất nhanh, thình thịch, giống như trong ngực có một con thỏ đang chạy.
Nhưng cô không khắc chế được, cô cảm thấy rất vui vẻ và kích động, có chút tự hào về lời nói của mình. Cô đã trêu chọc anh, còn trêu chọc thành công, có phải không?
Nhớ tới vừa rồi mình run rẩy nói lắp có hơi mất mặt, nhưng dù thế nào đi nữa, cô cũng đã dũng cảm thực hiện bước đầu tiên.
Kỷ Nhân cảm thấy mình thật là siêu!
Khi xe máy dừng ở bên đường, cô xuống xe, gương mặt đỏ ửng suốt chặng đường rốt cuộc cũng ngẩng lên, một đôi mắt hạnh tròn xoe lặng lẽ nhìn Đoạn Ngẩng.
Chỉ thấy chàng trai bên cạnh mím chặt môi mỏng, lông mày không hề giãn ra mà hơi nhăn lại, vẻ mặt không được vui cho lắm.
Kỷ Nhân như bị tạt một gáo nước lạnh, sự vui vẻ vốn có ở trong lòng cũng không còn nữa.
Anh không thích cô ôm anh như vừa rồi sao? Nhưng trước đây đều là anh chủ động nắm tay cô, còn ôm cô vào lòng.
Nếu không phải vì biết anh không bài xích việc tiếp xúc thân thể với cô, thì vừa rồi cô đã không làm như vậy.
Cả người Kỷ Nhân rầu rĩ không vui, cúi đầu đi vài bước chậm rãi. Sống ở nhà họ Kỷ mười mấy năm cô cũng chưa từng bộc lộ tính khí nhỏ nhen, nhưng không biết sao lúc này lại đột nhiên như thế.
Tới một ánh đèn đường, cô dừng bước chân.
Đoạn Ngẩng vẫn còn đang đắm chìm trong cảm xúc mềm mại, vừa ngọt ngào vừa tra tấn, cũng vẫn luôn cúi đầu đi về phía trước.
Đi được nửa đường, bên cạnh không có động tĩnh gì, anh vội vàng quay đầu lại tìm thì thấy cô gái vẫn đứng đó, đầu cúi xuống, không nhúc nhích.
Đoạn Ngẩng đi đến trước mặt cô, lại gần, mới thấy hai má phồng lên trắng như tuyết của cô.
Đèn đường hắt ra ánh sáng vàng mờ ảo, đôi mắt tròn xoe của cô mở to, ánh sáng phản chiếu tia nước ngập tràn, có chút không vui còn có chút ủy khuất.
Kỷ Nhân mím môi, cô cảm thấy rất xấu hổ khi hỏi ra câu hỏi kia, nhưng nếu không nói mà cứ giữ trong lòng thì sẽ rất khó chịu.
Hơn nữa từ nhỏ đến lớn, nhiều phim truyền hình đã nói cho cô biết rằng, có nhiều chuyện hiểu lầm là bởi vì có cái miệng dài nhưng lại giống như bị dính keo, không chịu mở ra nói.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào chàng trai cao hơn cô một cái đầu.
Nhưng cuối cùng vẫn thẹn thùng, hai má không khỏi đỏ bừng, giọng nói nhỏ hơn một chút: "Anh... Anh không thích tôi ôm anh như vừa rồi hả?"
Đôi mắt cô gái nhỏ trong veo và thẳng tắp, nhìn anh không chút phòng bị.
Đoạn Ngẩng bị nhìn đến cổ họng khô ngứa, huyệt thái dương nhảy dựng lên, trước tiên phủ nhận: "Không phải."
Dừng một chút, cảm thấy lời nói vừa rồi không trịnh trọng, nói lại lần nữa: "Không phải không thích cô ôm tôi."
Kỷ Nhân cũng nhìn anh, đôi mắt của anh đen nhánh, nhưng lại phi thường sáng ngời. Khi nói những lời này, vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, không giống như đang nói dối chút nào.
Cô chớp mắt, hoang mang hỏi: "Vậy tại sao lúc xuống xe anh lại cau mày, có vẻ không vui?"
Đoạn Ngẩng: "..."
Anh cụp mắt xuống, nhìn khuôn mặt trong sáng và ngây thơ của cô gái, giọng nói khàn khàn: "Trời nóng quá, nhất thời tôi không quen."
Kỷ Nhân suy nghĩ một hồi, thời tiết nóng như thế này, sau lưng còn có một người ôm chặt lấy mình, hình như rất khó chịu.
Hơn nữa vừa rồi cô ôm anh, thực sự cảm thấy nhiệt độ cơ thể trên người anh hơi nóng.
Kỷ Nhân hơi ngượng ngùng, nhưng lại thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lần nữa nở một nụ cười.
Chỉ cần không phải anh ghét cô ôm anh là tốt rồi.
Cô không có kinh nghiệm trong tình yêu, nhưng cô biết nếu một người không thích bạn đụng vào anh ta, thì điều đó có nghĩa là anh ta không thích bạn.
Dù sao thì ngoài Đoạn Ngẩng ra, nếu là những chàng trai khác nắm tay cô, cô nhất định sẽ không đồng ý.
Kỷ Nhân lấy điện thoại ra nhìn thời gian: "Đã gần 8 giờ rồi, chắc là bọn họ đều đã tới, chúng ta mau qua đó đi."
Nói xong bước chân nhẹ nhàng đi về phía trước.
Đoạn Ngẩng đi bên cạnh cô, nghiêng đầu, ánh mắt dừng ở trên chiếc áo thun hoạt hình màu trắng cô đang mặc.
Áo thun mặc trên người cô rộng thùng thình, lúc bình thường thật sự không nhìn ra cái gì, nhưng khi cô khẩn trương ôm chặt anh ở sau lưng.
Trực giác cảm nhận rõ ràng hơn thị giác, bởi vậy anh biết của cô lớn hơn nhiều so với vẻ bề ngoài.
Đoạn Ngẩng nghĩ, thân thể như vừa mới bị lửa thiêu đốt, trong lòng anh thở ra một hơi, thầm mắng chính mình.
Đến cửa hàng thịt nướng, bên trong đã chật kín người, rất nhiều người giống như bọn họ đều là mới thi đại học xong nên đến đây ăn liên hoan cùng với bạn bè.
Quả nhiên những người khác đều đã đến, họ ngồi ở một bàn phía trong, Tưởng Sương Sương là người đầu tiên nhìn thấy bọn họ, vẫy tay cười: "Nhân Nhân, bọn tớ bên này!"
Đoạn Ngẩng và Kỷ Nhân bước tới.
Đoạn Ngẩng vừa ngồi xuống, trước tiên tìm người phục vụ muốn một chai nước khoáng, còn nói cụ thể là muốn một chai nước khoáng lạnh.
Trong lòng bàn tay cầm chai nước lạnh, anh ngẩng đầu lên, cổ họng cuộn vài cái, nước lạnh chảy xuống cổ họng khát khô, cuối cùng dập tắt ngọn lửa đang hừng hực trong lồng ngực.
Vặn nắp lại, chai nước khoáng trở nên nhẹ nhàng, bên trong không còn một giọt nước nào.
Đoạn Ngẩng tiện tay ném vào thùng rác dưới chân.
Phạm Tử Ngọc đưa thực đơn cho Kỷ Nhân và Tưởng Sương Sương, vô cùng lịch sự nói: "Thưa quý cô, mời gọi món."
Kỷ Nhân ngồi giữa Đoạn Ngẩng và Tưởng Sương Sương, lấy thực đơn để trước mặt mình, như thế thì cả hai người kia đều có thể nhìn thấy.
"Hai người muốn ăn gì thì nói với tôi, tôi sẽ đánh dấu món đó vào thực đơn." Cô cầm bút chì trong tay, nói.
"Thịt ba chỉ ở đây ăn rất ngon!" Tưởng Sương Sương nói, "Chấm với nước chấm bí mật, mùi vị rất tuyệt vời. Ngoài ra còn có mì lạnh nướng, cũng rất ngon!"
Vì thế Kỷ Nhân cúi đầu, đánh dấu vào hai món cô ấy vừa nói.
Đoạn Ngẩng cụp mắt xuống, vốn dĩ không chút để ý nhìn thực đơn một hai lần, nhìn một lúc thì vô tình mắt nhìn sang bên cạnh, một chiếc cổ mảnh mai trắng nõn hiện lên trong tầm mắt.
Anh đổ mồ hôi một chút, dưới ánh đèn nó trông có vẻ sáng lấp lánh, một sợi tóc xõa khỏi tai, dính ở trên cổ.
Mái tóc đen nhánh, làm nổi bật làn da trắng như tuyết, vô cùng quyến rũ, khiến người ta ngứa ngáy không thể chịu được.
Nhưng thậm chí cô gái còn không biết điều đó, thấy anh vẫn luôn không hé răng, cô lại gần anh hơn, kỳ quái hỏi: "Sao anh không gọi món?"
Hương thơm nhẹ nhàng quanh cổ bị anh hít vào mũi, vào phổi.
Đoạn Ngẩng cúi đầu càng thấp, che giấu ánh mắt u ám: "Tôi ăn gì cũng được, tôi không kén ăn."
Kỷ Nhân không phát hiện có gì đó không đúng, cô nói ok, rồi lại cùng Tưởng Sương Sương bàn luận vài món, sau đó đưa thực đơn cho mấy người Tưởng Nghị chọn.
Ngay từ rất sớm, Đoạn Ngẩng đã nhận ra rằng anh thích cô, nụ cười của cô gái tươi sáng sinh động, khiến cho toàn bộ thế giới của anh sáng bừng.
Nhưng trước đây anh vẫn luôn thích một cách thuần túy, anh chỉ muốn nói chuyện với cô, ở bên cạnh cô, nhìn cô cười với mình.
Anh vẫn nhớ rõ mùa hè năm anh bảy tám tuổi, vô tình nhìn thấy một màn kia qua khe cửa, mẹ anh đổ mồ hôi nhễ nhại giao hoan triền miên với một người đàn ông khác.
Nó vẫn còn ảnh hưởng đến anh, nên anh chưa từng có và cũng không dám nghĩ đến chuyện như vậy với cô gái nhỏ.
Anh luôn cảm thấy cô quá sạch sẽ, thậm chí chỉ cần nghĩ đến trong lòng, cũng chính là đang làm bẩn cô.
Tuy nhiên vào lúc này, anh có thể cảm nhận rõ ràng ham muốn trong cơ thể mình. Hóa ra khi một chàng trai thích một cô gái, tính chiếm hữu đã khắc sâu vào trong xương tủy.
Sẽ không khống chế được mà muốn thân mật với cô hơn.
Đoạn Ngẩng cụp lông mi, trong lòng chỉ có thể lặp đi lặp lại nhắc nhở chính mình, cô gái nhỏ mới mười bảy tuổi.
Anh phải làm người.
***
Ở trên giá thịt nướng thơm phức, mùi thơm hấp dẫn không ngừng bay lên.
Tưởng Nghị và Phạm Tử Ngọc như nói chuyện với nhau, mỗi người một câu phàn nàn rất hăng say.
"Trộm vía cái môn Ngữ Văn kia đào mấy cái hố, cả bài đều viết về một con cá, đoạn cuối cùng viết cái gì mà cá đã chết, nhưng trong mắt nó lóe lên ánh sáng quỷ dị, hỏi trong mắt con cá tại sao có ánh sáng đó! Tớ không phải con cá chết không nhắm mắt kia, làm sao tớ biết được chứ!"
"Môn Tiếng Anh buổi chiều cũng khó, tớ đã vắt cạn trí tuệ của cả một đời người nhưng một câu cũng không hiểu."
Kỷ Nhân nghe bọn họ phàn nàn về Ngữ Văn và Tiếng Anh xong, sau đó nói tiếp về Toán học và các môn khoa học tự nhiên, không khỏi có chút lo lắng.
Cô quay đầu hỏi Đoạn Ngẩng: "Đề thi đại học năm nay rất khó hả?"
Giọng điệu của Đoạn Ngẩng nhẹ nhàng: "Cũng tạm, còn dễ hơn so với kỳ thi lần trước."
Anh duỗi tay về phía trước, kẹp sắt trong tay gắp mấy miếng thịt ba chỉ, bỏ vào trong chén Kỷ Nhân.
Tưởng Nghị, Phạm Tử Ngọc, Đỗ Lương: "..."
Cảm giác tôn nghiêm của học sinh cá biệt như mình đã bị nghiền nát thành cặn bã trước mặt cô tiên nhỏ.
Tưởng Nghị cố gắng lấy lại một tí xíu mặt mũi của mình: "Em gái Nhân Nhân không thể hỏi anh Ngẩng đâu, không có tính tham khảo chút nào, anh Ngẩng không phải là người có được không!"
Bị ánh mắt lạnh lẽo nhìn một cái, Tưởng Nghị nhận ra mình đã nói sai, nhanh chóng sửa lại: "Hắc hắc, tớ nói sai rồi! Ý của tớ là anh Ngẩng có chỉ số thông minh tuyệt đỉnh, không phải người thường có thể so sánh được!"
Phạm Tử Ngọc uống một ngụm bia, giọng nói vô cùng bội phục: "Lần trước khi chúng tôi làm bài thi Toán học của toàn huyện, điểm trung bình của tất cả các lớp đều chỉ trên 90, nhưng anh Ngẩng thi được 143 điểm, nghe chủ nhiệm lớp nói kỳ thi đó cả huyện chỉ có ba người được 140 điểm trở lên, thật là trâu bò!"
Mỗi lần thi cử xong Kỷ Nhân đều sẽ đến xem bảng điểm được nhà trường dán trên bảng thông báo, không chỉ xem cho chính mình, mà còn xem cho anh.
Nhìn thấy thứ hạng của anh tăng lên, cô biết thành tích của anh càng ngày càng tốt.
Nhưng cô vẫn rất vui khi nghe thấy một phiên bản chi tiết hơn từ miệng của người khác.
Cô quay lại nhìn anh, hai mắt sáng lấp lánh, chân thành nói: "Anh thật lợi hại."
Khi nói lời này, giọng nói của cô mềm mại, gương mặt lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ, đặc biệt đáng yêu.
Đoạn Ngẩng nhìn cô, cảm thấy vô cùng may mắn khi mình đã kịp thời tỉnh ngộ.
Nỗ lực cùng với vất vả như vậy, đổi được một câu "Anh thật lợi hại" của cô gái nhỏ, rất đáng giá.
Trong quán ồn ào, anh cong môi, giọng nói trầm thấp, ghé sát vào tai cô, chỉ nói cho một mình cô nghe: "Sau này sẽ trở nên lợi hại hơn."
Bữa tiệc thịt nướng bắt đầu lúc tám giờ, vừa ăn uống vừa nói chuyện phiếm, bữa ăn kéo dài một cách lạ thường.
Khi đã gần mười giờ, Đoạn Ngẩng đi tính tiền, Phạm Tử Ngọc và Tưởng Nghị đều đã rất say, trên mặt lộ ra vết đỏ rất rõ ràng.
Phạm Tử Ngọc uống cạn chai bia cuối cùng, thở dài thườn thượt: "Chắc lần này tớ còn chưa được 300 điểm, chờ đến ngày có kết quả, ba tớ nhìn thấy điểm của tớ nói không chừng sẽ đánh tớ một trận."
Biết rõ mình học không tốt, nhưng đã học ở trường suốt ba năm, nếu kết quả cuối cùng quá kém, vẫn cảm thấy hơi phiền muộn.
Kỷ Nhân đang muốn an ủi cậu, Phạm Tử Ngọc đã tự điều chỉnh lại bản thân, trên mặt trở lại vẻ hi hi ha ha thường ngày.
"Nhưng mà mỗi ngày ba tớ đều ở bên ngoài làm các dự án, đối với việc học tập của tớ ông ấy không quan tâm, tớ không bộc lộ tài năng cho ông ấy biết, ông ấy còn cho rằng con trai của mình rất thông minh, là một người rất yêu học tập." Cậu nói đùa.
Tưởng Nghị vỗ vỗ bả vai cậu, nghĩa khí huynh đệ an ủi nói: "Không sao đâu, da thịt của cậu dày, đánh một trận không chết được."
"Mẹ kiếp." Phạm Tử Ngọc cười mắng một câu.
"Aizz, nói đến cùng vẫn là anh Ngẩng trâu bò." Phạm Tử Ngọc cảm thán: "Nói chăm chỉ học tập liền chăm chỉ học tập, từ ngày đó đến nay cũng không chơi điện thoại một ngày nào, tính tự chủ này quả thực có thể làm nên chuyện lớn."
"Đó là đương nhiên, nếu không sao có thể từ đếm ngược của cả khối lọt vào top đầu được chứ? Tớ nói, lần này anh Ngẩng nhất định sẽ thi đậu vào một trường đại học rất tốt."
Nói đến đây, Phạm Tử Ngọc lại cảm thấy hứng thú, vươn cổ nhìn quầy thu ngân, có mấy người đang thanh toán hóa đơn, Đoạn Ngẩng vẫn đang đợi ở đó.
Cậu nhìn Kỷ Nhân và Tưởng Sương Sương, vẻ mặt nóng lòng muốn chia sẻ tin tức: "Hai người có biết tại sao anh Ngẩng lại đột nhiên chăm chỉ học tập, còn muốn thi vào đại học C không?"
Tưởng Sương Sương lắc đầu, nhưng mà đối với chuyện này cô ấy cũng rất tò mò, ánh mắt ham học hỏi nhìn Phạm Tử Ngọc: "Tại sao vậy?"
Trong lòng Kỷ Nhân lập tức gợi lên những hồi ức xa xôi.
Cách đây rất lâu, chính xác là ngày nào thì không nhớ rõ, nhưng đó là một đêm hè tương tự như hôm nay.
Gió đêm phất phơ, bọn bọ đứng trước vườn hoa hồng đang nở rộ, anh hỏi cô muốn thi vào trường đại học nào, cô nói muốn thi đại học C, còn nói nơi đó có rất nhiều đồ ăn ngon và những chỗ đi chơi thú vị, còn có vòng đu quay rất cao và xinh đẹp.
Sau đó, anh cười một cái, nói rằng anh cũng sẽ cố gắng thi đậu một trường đại học ở thành phố C.
Phạm Tử Ngọc lộ ra vẻ mặt "Các người suy nghĩ vỡ đầu cũng không đoán ra được đâu. Anh Ngẩng nói muốn đến đó đi vòng đu quay!"
Cậu vỗ đùi, cười ha ha nói: "Không thể tưởng tượng được, anh Ngẩng trông như một kẻ giết người vô cảm, nhưng thật ra lại có tâm tình thiếu nữ như thế ha ha ha ha! Tôi nghi ngờ không biết anh ấy có lén mua quyển sổ nhỏ màu hồng nhạt hay không nữa đó."
Kỷ Nhân: "..."
Tưởng Sương Sương: "..."
Đoạn Ngẩng thanh toán xong quay lại, hai anh em Tưởng Nghị và Tưởng Sương Sương gọi một chiếc xe để về, Đỗ Lương và Phạm Tử Ngọc đi cùng nhau.
Hơn mười giờ, đường phố vắng lặng hơn hẳn, đâu đó còn có thể nghe thấy tiếng kêu của những con bọ nhỏ.
Kỷ Nhân đi theo Đoạn Ngẩng đến chỗ chiếc xe máy đã đậu trước đó, trong đầu vẫn nghĩ đến lời nói của Phạm Tử Ngọc.
Nói muốn đến thành phố C để cùng nhau ngồi vòng đu quay, hóa ra anh vẫn luôn nhớ rõ.
Bên tai vang lên giọng nói lười biếng của chàng trai: "Cười cái gì thế?"
Kỷ Nhân phản ứng lại, ngượng ngùng, phủ nhận nói: "Tôi không có cười."
"Ừm, cô không có cười." Đoạn Ngẩng nghiêm túc gật đầu, cong môi: "Chỉ là miệng đã kéo dài đến vành tai."
"..."
Miệng kéo dài đến vành tai là có ý gì? Có thể dùng từ như vậy để miêu tả một cô gái sao, cô không còn mặt mũi nữa!
Mặt cô đỏ hồng, bước nhanh về phía trước, muốn bỏ anh lại phía sau.
Đoạn Ngẩng cười một cái, không nhanh không chậm đi theo cô.
Anh thích dáng vẻ giận dữ của cô như thế này. Cô gái nhỏ kiềm chế tính tình rất tốt, ở trước mặt người không quen biết sẽ không biểu hiện ra sự tức giận, đương nhiên cũng sẽ không lộ ra dáng vẻ đáng yêu như vậy.
Tới trước xe máy, Đoạn Ngẩng chuẩn bị tốt tâm lý, ngồi lên trước.
Nhưng mà đôi cánh tay mềm mại không có ôm eo anh, cô gái nhỏ chỉ nắm lấy góc áo của anh giống như trước đây.
Kỷ Nhân chờ mãi nhưng vẫn không thấy xe khởi động, hoang mang hỏi: "Có chuyện gì thế, xe hỏng rồi sao?"
Rốt cuộc Đoạn Ngẩng quay đầu lại: "Sao cô không ôm eo tôi giống như vừa rồi, không sợ đột nhiên phanh gấp mặt cô lại đập vào lưng tôi sao?"
Kỷ Nhân chớp mắt: "Không phải anh nói trời nóng nên tôi ôm anh không thoải mái sao, tôi nắm lấy áo của anh như thế này, anh sẽ không nóng nữa."
Cô nói xong còn nở nụ cười, còn làm ra dáng vẻ có phải tôi rất hiểu chuyện, rất ngoan hay không, anh mau khen tôi đi.
Đoạn Ngẩng: "..."
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Ngẩng: Hiện tại tôi hối hận rồi!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT