Thiếu niên bước những bước dài, Kỷ Nhân kéo cái vali to nặng, gần như không thể theo kịp.
Cô theo anh đi vào một tòa nhà có chút cũ kỹ, trong góc tường còn mọc một ít rêu xanh.
Đoạn Ngẩng quay đầu lại, nhìn cô gái thở hổn hển đang cố gắng đuổi theo ở phía sau.
"Lầu 4, căn bên trái."
Anh nói xong, đôi chân dài miên man liền bước lên cầu thang, hoàn toàn không có ý định giúp Kỷ Nhân xách vali.
Đương nhiên, Kỷ Nhân cũng không nghĩ anh sẽ giúp cô, vừa rồi anh còn đánh người vô cùng hung ác, cho nên cô cảm thấy anh sẵn lòng dẫn đường đã là tốt lắm rồi.
Cô xách vali lên, từng bước nhỏ bước lên bậc thang.
Ngay cả khi là ban ngày, ánh sáng trong hành lang cũng rất mờ, hai bên tay vịn của lan can đã rỉ sét, còn đóng một lớp tro thật dày.
Đoạn Ngẩng cầm chìa khóa mở cửa, ngồi trên sô pha nghịch điện thoại một lúc lâu, bên tai mới truyền đến tiếng vali cọ xát với mặt đất.
Kèm theo đó còn có tiếng thở dốc của cô gái.
Kỷ Nhân kéo đi vô cùng khó khăn, cuối cùng cũng xách vali lên tới lầu 4. Cánh cửa căn nhà bên trái mở toang, cô thở phào nhẹ nhõm, kéo vali đi vào.
Cô đóng cửa lại, đồ đạc trong phòng khách hiện ra trước mắt.
Phòng khách không quá lớn, sau khi kê bộ sô pha và bàn trà thì không còn dư nhiều diện tích.
Toàn bộ bức tường cạnh ban công ẩm thấp, da tường có vẻ nhăn nheo, trong góc có mấy đồ lặt vặt.
Hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, trong lòng Kỷ Nhân co quắp, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên đứng hay nên ngồi.
Đoạn Ngẩng chơi xong một ván game, tính đứng dậy trở về phòng, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy cô gái đang đứng bên cạnh.
Cô nắm chặt tay vịn của chiếc vali.
Lông mi dài đen nhánh rũ xuống tựa như lông quạ, không biết đang suy nghĩ gì, đôi mắt to thất thần, vẻ mặt có chút bất an.
Giống như một con mèo sữa bị chủ nhân nhẫn tâm vứt bỏ, bộ dáng có chút đáng thương.
Đoạn Ngẩng dừng một chút, tâm địa lạnh lùng thường ngày lần đầu tiên trong đời lộ ra chút đồng cảm, chỉ vào sô pha: "Cô đến đó ngồi đi, dì của cô giữa trưa mới về."
Kỷ Nhân sững sờ một lúc, mới giật mình nhận ra anh đang nói chuyện với cô, cô ngẩng đầu lên nhìn anh.
Cảnh tượng lần đầu tiên gặp mặt vẫn còn khiến cô mất hồn mất vía, cô không dám nhìn nhiều vào mặt anh, hiện tại mới có thể nhìn rõ bộ dạng của anh.
Mí mắt của thiếu niên nhỏ hẹp, hình dáng nâng lên tự nhiên, chính là loại mắt đào hoa. Sống mũi cao thẳng, hàm dưới góc cạnh rõ ràng, có nét cương nghị.
"Cảm ơn."
Cô nhỏ giọng nói, buông lỏng bàn tay vẫn luôn nắm chặt lấy vali, bước đến sô pha ngồi xuống.
Đoạn Ngẩng không nói gì nữa, đi vào một gian phòng, sau đó đóng cửa lại.
Kỷ Nhân ôm cặp sách trong lòng ngực, không hề nhúc nhích, trong lúc nhất thời cả phòng khách im ắng, chỉ có chiếc đồng hồ treo tường kêu "tích tắc".
Khoảng mười một giờ, một chiếc xe điện dừng ở trước tòa nhà, có hai mẹ con bước xuống xe.
Nam sinh tên là Hướng Khang, trên người mặc đồng phục của trường trung học phổ thông số 1, nhíu mày oán giận nói: "Mẹ ơi, về sau mẹ đừng đưa đón con đi học nữa, ngồi trên chiếc xe điện hỏng của mẹ, nếu bị các bạn cùng lớp nhìn thấy, con sẽ bị các bạn cười chết mất."
Tô Tú Vân khóa kỹ xe điện, gương mặt tươi cười nói: "Trường học của con cách trạm xe rất xa, mẹ nghĩ con mỗi ngày đọc sách đã đủ vất vả, nên mới luyến tiếc không cho con đi bộ."
"Bây giờ mẹ có tiền rồi, em họ của con hiện tại đến sống ở nhà chúng ta, ba của nó mỗi tháng đều đưa mẹ một vạn tiền ăn ở. Mấy ngày nữa mẹ sẽ đổi xe điện, còn có mấy ngày trước con vẫn luôn nói muốn mua một đôi giày thể thao hàng hiệu, ngày mai mẹ sẽ mua cho con."
Hướng Khang nghe được lời này, tâm tình không thoải mái suốt dọc đường đi cuối cùng cũng khá hơn một chút, đưa ra yêu cầu mới: "Con còn muốn mua laptop, các bạn cùng lớp trong ký túc xá đều có, con cũng muốn có một cái."
Tô Tú Vân lập tức hỏi: "Một cái laptop bao nhiêu tiền?"
Hướng Khang: "Khoảng năm sáu ngàn tệ."
Thấy vẻ mặt do dự của mẹ, cậu ta lập tức nói: "Có laptop học tập sẽ tiện hơn, bây giờ muốn tìm tư liệu cũng không có phương tiện để tìm."
Tô Tú Vân học không nhiều, chồng bà chạy thuyền trên biển quanh năm, kiếm tiền rất vất vả. Hy vọng duy nhất của bà chính là đứa con trai này.
Nghe vậy bà đành cắn răng một cái, hào phóng nói: "Được rồi, chỉ cần tốt cho việc học của con, mẹ đều sẽ mua."
Đi đến lầu 4, Tô Tú Vân lấy chìa khóa trong túi quần ra mở cửa.
Trong phòng khách, Kỷ Nhân nghe thấy tiếng động liền lập tức đứng lên.
Cửa mở ra, hai người lần lượt bước vào. Nhìn thấy cô gái trong phòng, Tô Tú Vân thì không sao cả, trong lòng chỉ cảm thấy cháu gái của mình trông thật xinh đẹp.
Nhưng Hướng Khang lại nhìn đến sững người.
Cô gái trước mắt có khuôn mặt trái xoan, đường nét trên khuôn mặt mềm mại, đôi mắt hạnh đen nhánh, làn da trắng nõn thanh tú, đặc biệt xinh đẹp thuần khiết.
Vốn dĩ Hướng Khang không muốn trong nhà đột nhiên có thêm người ở, nhưng giờ vừa thấy Kỷ Nhân, bất mãn trong lòng nháy mắt tan biến.
Cậu ta bước đến, nhiệt tình nói: "Em là em họ Kỷ Nhân phải không, anh là Hướng Khang, năm nay học lớp 11, đang học ở trường trung học phổ thông số 1. Để anh nói cho em biết, trường trung học phổ thông số 1 chính là trường tốt nhất ở đây."
Cậu ta quá mức nhiệt tình, thái độ hoàn toàn khác với thiếu niên đón cô vừa rồi, Kỷ Nhân có chút không thích ứng kịp.
Cô nhỏ giọng nói: "Chào anh họ."
Âm thanh của cô gái nhẹ nhàng, giọng nói ngọt ngào. Hướng Khang nghe được tiếng anh họ, trong lòng liền cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Kỷ Nhân lại nhìn người phụ nữ, mím môi, kêu lên cái xưng hô xa lạ: "Dì."
Tô Tú Vân cười một tiếng, cũng không cảm thấy xa lạ, thân thiết nắm lấy tay cô: "Nhân Nhân, lúc con vừa sinh ra được mấy ngày đều là do dì chăm sóc, nháy mắt con đã lớn như vậy."
Tô Tú Vân hiện đang làm thu ngân trong một siêu thị nhỏ, lương mỗi tháng từ hai ngàn đến ba ngàn tệ, một vạn đối với bà mà nói là số tiền rất lớn.
Vì vậy trong mắt bà, Kỷ Nhân không khác gì một cái cây rụng tiền. Bà ước rằng cô sẽ sống ở đây đến lúc bà 80 tuổi, như vậy con trai bà sẽ có tiền học đại học, trong tương lai nếu kết hôn mua nhà cũng không cần phải lo lắng.
"Mẹ con không còn nữa, dì chính là người thân của con, con cứ yên tâm ở đây, dì đã dọn dẹp phòng ngủ cho con rồi."
Nói xong bà liền đưa Kỷ Nhân đi xem phòng, quay sang dặn dò con trai: "Tiểu Khang, con giúp Nhân Nhân xách vali vào đi."
Ngày thường đối với lời dặn dò của mẹ, Hướng Khang đều giả điếc, nhưng lúc này cậu ta lại rất năng động nhiệt tình, xách vali lên ngay lập tức.
Căn phòng này ban đầu được sử dụng làm kho chứa đồ, hiện tại đồ đạc linh tinh ở bên trong đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng mùi ẩm mốc vẫn chưa tản đi hết.
Bên trong bày một cái giường, một cái bàn, còn có một cái tủ quần áo. Tất cả đều là đồ second-hand mà hai ngày trước Tô Tú Vân mua ở chợ đồ cũ.
"Nhân Nhân, tạm thời con cứ ở đây. Căn phòng này hơi cũ, không thể so sánh với biệt thự lớn trước đây con ở. Nhưng chúng ta sẽ sớm dọn đi, tạm thời con chịu ủy khuất một chút."
Kỷ Nhân vội nói: "Không sao đâu ạ."
Tô Tú Vân cười cười: "Dì đi nấu cơm, khi nào nấu xong dì sẽ gọi con."
"Phiền dì rồi." Kỷ Nhân lễ phép nói.
Trong phòng có một cửa sổ nhỏ, cô bước tới, dùng sức bẻ cái chốt sắt bị gỉ.
Thật lâu sau, đầu ngón tay đỏ lên, cuối cùng đẩy cửa sổ ra.
Bầu không khí mới mẻ từ bên ngoài tiến vào, Kỷ Nhân ngồi xổm người xuống, bắt đầu thu dọn hành lý của mình.
Cô không mang theo nhiều đồ lắm, chủ yếu là sách giáo khoa cùng với một ít quần áo. Chờ khi Tô Tú Vân gọi cô ra ăn cơm, đồ đạc gần như đã được dọn dẹp xong.
Kỷ Nhân rửa sạch tay ngồi ở trên bàn, cánh cửa vẫn luôn đóng chặt bỗng mở ra. Đoạn Ngẩng bước ra, đầu tóc có chút rối, mí mắt rủ xuống, toàn thân tỏa ra cảm giác lười biếng, như là mới tỉnh ngủ.
Trong tay anh cầm một cái tô cùng với mì ăn liền, cầm lấy nước sôi đổ vào, lại bưng vào phòng, cả buổi không nói câu nào.
Trong lòng Kỷ Nhân nghi ngờ về thân phận của anh.
Tô Tú Vân nhớ tới bà còn chưa nói rõ với cô, liền giải thích vài câu.
Bà nói rất nhiều, Kỷ Nhân cũng hiểu được một chút.
Thiếu niên cả ngày không nói một lời tên là Đoạn Ngẩng, là cháu của chồng dì.
Năm trước nhà của dì bị phá bỏ phải di dời, dì đã dùng khoản tiền bồi thường để mua một căn nhà khác. Trước khi căn nhà được xây xong, gia đình của dì không có chỗ ở, vừa lúc Đoạn Ngẩng đang ở một mình, còn phòng trống nên họ tạm thời ở đây.
Hướng Khang gắp một miếng thịt kho tàu vào trong chén của Kỷ Nhân, vẻ mặt lo lắng nói với cô: "Nhân Nhân, em đừng có tiếp xúc nhiều với Đoạn Ngẩng. Cậu ta cả ngày trốn học đánh nhau, còn ở trong phòng chơi game, sau này chắc chắn sẽ trở thành một tên côn đồ không có tương lai."
Giọng nói của Hướng Khang tràn đầy giễu cợt và khinh thường, nhưng sợ người bên trong nghe thấy, vì vậy cậu ta nói rất nhỏ.
Kỷ Nhân rời mắt khỏi cánh cửa đang đóng chặt, phục hồi lại tinh thần, khẽ ừ một tiếng, trong lòng vẫn có chút hoang mang.
Từ đầu tới cuối, dì không có nhắc tới ba mẹ của anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT