Lâm Uyển Như run run, mạnh bạo ném cả chiếc điện thoại xuống đất, vỡ tan tành

- Lãnh Hàn Thiên Nhi, lại là mày...Chết tiệt, tại sao mày cứ phá tao thế hả con chó!

Chu Ngọc vừa hay đi qua phòng, nghe tiếng đổ vỡ liền vội vàng vào xem

- Con sao thế Uyển Như? Có chuyện gì nói với mẹ.

Cô ta bặm môi đến bật máu, con mắt đen long sòng sọc vì quá tức giận, đôi tay được làm móng cẩn thận vò chặt vào tà váy khiến nó nhăn nhúm một mảng

- Mẹ à, lại là Thiên Nhi, cô ta đang cùng với Phong... - chảy nước mắt - Hay là mẹ giết cô ta cho con đi, mẹ nhé!

Cô ta gắt gao nhìn mẹ, lời nói nhẹ nhàng như thể vòi một chiếc kẹo khiến bà Chu phải trợn tròn con mắt

- Tiểu Như, con điên à? Ăn nói hàm hồ gì vậy?

- Con không điên! Là tại cô ta... Cô ta cướp Phong của con! Chi bằng chúng ta một lần triệt để, tiễn cô ta rời khỏi thế giới này, như vậy sẽ không còn Thiên Nhi nào nữa rồi!

Bà có chút sợ hãi với chính con gái mình, bước chân lùi dần về phía sau. Nhưng rồi cô ta túm lấy cánh tay bà

- Mẹ, mẹ thương con nhất mà đúng không? Chỉ cần con làm được mợ chủ nhà Lãnh Hàn, con sẽ giúp mẹ xử luôn Lâm Khanh, ông ta luôn lợi dụng mẹ con chúng ta để chuộc lợi.

- Tiêu Như à, con bình tĩnh lại đi! Giết người không đơn giản vậy đâu con, chúng ta phải đi tù đó!

- Hahaa, mẹ đừng lo, chắc chắn Dục Phong không để con anh ấy vào tù đâu! Cho dù là vì ả đàn bà Thiên Nhi kia, con cũng không tin anh ấy nhẫn tâm đến mức đó!

- Không được, con điên rồi!

- Không, mẹ không giúp con thì cuộc hôn nhân này cũng đi tong đó! Thiên Nhi cô ta nhất định không để con sống yên ổn! - cầm lấy con dao trên bàn - Chi bằng con chết luôn tại đây cho rồi!

- Được, mẹ sẽ giúp con.

Suốt mấy ngày qua, Uyển Như của bà vừa phải chịu sức ép dư luận, vừa phải chăm lo cho lễ đính hôn, rồi còn xuất hiện thêm Thiên Nhi nữa, bà không thể khiến nó thật sự nổi điên bây giờ, đành ngậm ngùi chấp thuận. Dù bà có độc ác đến đâu, nhưng bà chưa từng dám giết người, bà cũng không muốn con gái mình tay nhuốm máu.

Dục Phong đi thẳng đến nơi tổ chức lễ đính hôn.

Anh ở trong phòng chuẩn bị cho chú rể được một lúc thì Lâm Uyển Như bước vào. Bộ váy trắng bồng bềnh khiến cô ta thật lộng lẫy nhưng không khiến anh thấy vừa mắt

- Vào đây làm gì? Chẳng phải bây giờ cô nên trang điểm thêm mấy tầng phấn để che đi đôi mắt sưng húp đó chứ?

Anh cười lạnh khi nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của cô ta. Chắc hẳn trò mèo của Tiểu Nhi đã thành công lắm!

- Anh còn dám nói sao? Ngay trước lễ đính hôn còn cùng tình cũ mèo mả gà đồng, anh có còn coi em là vợ sắp cưới không hả?

Cô ta gần như hét lên, vẻ mặt đầy uất ức

- Ha, tôi chưa từng thừa nhận cô là vợ sắp cưới, cô cũng chẳng xứng với cái danh đó. - chẳng mặn chẳng ngọt

- Anh... Ý anh là sao? Không muốn cưới em? - kiềm nén cơn giận - Được thôi, anh không muốn em cũng được, nhưng cái thai trong bụng em thì anh đừng hòng chối! Có chết em cũng phải mang nó vào sổ hộ khẩu Lãnh Hàn gia!

- Hahaahaa

Anh cười phá lên như nghe thấy trò cười thế kỉ

- Cô trơ trẽn thật đó, cô chạy nhảy với thằng nào rồi lại đến đây bắt tôi dọn hiện trường sao? Dục Phong tôi không phải nhà từ thiện.

- Gì cơ? - cô ta sửng sốt

Anh cũng ngại giải thích, liền mở một đoạn video trên điện thoại rồi đưa cho cô ta xem

- Anh...suốt một năm qua...sao anh có thể làm như vậy với em?

Chân cô ta mềm nhũn rồi ngồi bệt xuống đất. Đầu óc choáng váng vì những âm thanh chân thực đến xấu hổ. Đứa con trong bụng cô, thì ra anh tính cả rồi.

- Cô thấy rồi đó, tôi chưa từng chạm vào cô, đứa trẻ trong bụng cũng không phải của tôi. Có trách thì trách bản thân cô quá nóng vội và ngu ngốc khi dám gài bẫy tôi.

Anh lạnh lùng nhìn người đàn bà tâm cơ mất hồn trên sàn

- Không...Hức... Sao anh dám đưa tôi cho người đàn ông khác trong khi tôi một lòng một dạ yêu anh cơ chứ? Đồ mất nhân tính...anh không xứng đáng làm người!

Cô ta gào lên, đôi mắt sắc lạnh cắm vào khuôn mặt dửng dưng của nam nhân

- Ha, cô làm tôi buồn cười đó! Cô yêu tôi hay yêu cái vị trí Lãnh Hàn thiếu phu nhân?

- Tôi...- cô ta đuối lí

- 2 năm trước, khi tôi gặp tai nạn là cô đưa tôi đến Mĩ, tìm người thay đổi kí ức, khiến tôi quên đi Thiên Nhi rồi lại coi cô chính là cô ấy mà bao bọc, chăm sóc. Khi trở về, cô sắm vai vợ hiền dâu thảo trước mặt tôi, sau leng thì không ngừng tìm kế hãm hại, đánh đuổi Thiên Nhi. Lúc thấy tôi có biểu hiện nhớ lại, cô cùng bà mẹ độc ác của cô cho tôi uống thuốc ức chế thần kinh, khiến tâm thần không ổn định.Sau khi đẩy được Thiên Nhi ra khỏi biệt thự, cô lại tiếp tục trò mèo của mình, 5 lần 7 lượt hạ thuốc tôi để thành công mang thai, rồi dùng đứa bé củng cố địa vị trong gia tộc. Tháng trước, cũng chính cô tung tin đồn ở sân bay đúng không? Và cả Diệp Kha nữa, là cô dụ dỗ cô gái đó tiếp tay cho kế hoạch độc ác của mình, rồi nghiễm nhiên, Thiên Nhi vừa mất đi cơ hội lớn, vừa mất luôn người bạn tốt. Cô tính kế cũng đủ hiểm đó!

Nghe anh kể tội, Lâm Uyển Như cắn chặt môi, toàn thân run rẩy vì sợ rằng trong vài phút nữa cô ta có thể mất đi tất cả.

- Không, không, Phong ơi, em vì quá yêu anh thôi mà! Anh làm ơn tha thứ cho em nốt lần này thôi được không? Sau này em thề sẽ không động đấy cô ấy nữa, sẽ ngoan ngoãn làm vợ anh, được không?

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gọi

- Cô dâu chú rể chuẩn bị đi ạ, sắp tới giờ lành rồi!

Cô ta nhấc lên nụ cười

- Đó, anh thấy không, chúng ta phải ra ngoài rồi, mọi người đều tới đây chúc phúc cho chúng ta đó!

Dục Phong liếc qua gương mặt thê thảm của cô ta, đáy mắt dâng lên ý cười

- Một là chúng ta cùng nhau tiến lên lễ đường, rồi cả thế giới sẽ biết chuyện tốt của cô... - chỉ vào đoạn video 18 cộng - Hai là cô cút khỏi đây, thanh danh của cô sẽ được trong sạch.

Cô ta đứng hình, toàn thân vô lực dựa vào bờ tường phía sau

- Em đã thảm như vậy, anh còn muốn dồn em đến chỗ chết sao?

- Thảm? Là cô tự làm tự chịu. Còn nếu muốn chết, tôi có thể giúp cô toại nguyện ngay bây giờ. - rút súng

- Đừng đừng...đừng bắn! Em chọn...em chọn rời đi...làm ơn đừng để đoạn video này phát tán!

- Lựa chọn khôn ngoan đó, Tiêu Ngạo đưa cô ta ra khỏi đây.

Tiêu Ngạo nghe lệnh, nhanh chóng kéo cô ta ra khỏi. Bộ váy cô dâu trên người ban đều đẹp đẽ bao nhiêu thì giờ xộc xệch, nhăn nhúm bấy nhiêu, gương mặt vốn trang điểm tỉ mỉ, giờ thì loang lổ vì nước mắt nước mũi tem nhem...

Lúc này, anh đi tới cái tủ lớn trong phòng, mở ra rồi nhìn vào nữ nhân đang quận tròn trong đó

- Tiểu Nhi Nhi, em thấy sao?

Thiên Nhi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp sớm đã ngập trong dòng nước mặn chát. Anh vội vàng ôm cô vào lòng, trái tim rạo rực.

- Em đừng khóc mà Nhi...

- Sao anh không nói em biết sớm hơn hả? - cô đấm nhẹ vào ngực anh - Anh có biết để rời xa anh, tránh mặt anh, em phải dùng biết bao nhiêu dũng khí không hả?

Nghe cô nói, anh thấy lòng mình ấm áp

- Cho đến ngày em rời đi, anh mới nhớ lại được mọi chuyện. Sau đó, anh đã tìm kiếm em khắp nơi, nhưng không thể tìm thấy bất kì manh mối nào. Cho đến hai tháng trước, từ Tuệ Mẫn, anh biết được em đang ở Paris, anh liền tức tốc bay qua đó giữa đêm. Anh đã định nói cho em vào một thời điểm thích hợp, nhưng đúng buổi chiều hôm đó, anh bị kẻ thù vây bắt, bị thương, rồi nằm viện mất gần 1 tháng giời. Em cũng không muốn gặp anh nữa, vì vậy anh chỉ đành dùng Diệp Kha dụ em đến đây, để em tận tai tận mắt nghe thấy sự thật từ chính miệng Lâm Uyển Như...

Thiên Nhi đã hiểu cả, cô liền nhổm dậy, đặt lên môi anh một nụ hôn ngọt ngào

- Vậy sau tất cả, anh còn yêu em không?

Anh cười, ánh mắt tràn đầy yêu thương và cưng chiều

- Anh yêu em, mãi mãi yêu em!

Anh đáp rồi cúi xuống trả lại cô một nụ hôn sâu.

- Em cũng yêu anh. - cô trả lời trong nhịp thở hổn hển

- Em sẽ làm cô dâu của anh chứ?

Anh lấy từ trong túi ra một chiếc hộp màu đỏ thẫm, bên trong đặt một chiếc nhẫn kim cương trắng thanh khiết, cùng cặp chữ khắc trên mặt trong của chiếc nhẫn: "N&P"1

- Vâng...Em đồng ý!

Anh vui sướng đeo chiếc nhẫn vào ngón tay nhỏ nhắn của cô rồi nói

- Tiếp theo chúng ta phải lên lễ đường rồi!

- Hả?

Cô chưa kịp tiêu hóa hết nội dung thì một nhóm người đã đi vào, cầm theo bộ váy mà anh đã chọn hôm trước cùng đôi cao gót cùng tông và một bộ trang sức.

- Anh đã sớm chuẩn bị rồi sao?

- Đương nhiên, việc biến em thành cô dâu luôn nằm trong kế hoạch tương lai của anh, làm sao mà không chuẩn bị cho được!

Bên ngoài sảnh, khách khứa đã tới đủ cả, toàn những ông to bà lớn trong đủ ngành nghề, lĩnh vực khác nhau. Ông bà Lãnh ngồi không ấm đ** vì lo lắng, không biết con trai tính làm gì mà đã quá giờ rồi vẫn không thấy tăm hơi. Bà Chu Ngọc thì đặc biệt vui vẻ, khoe mẽ hết người này đến người khác rằng sắp trở thành thông gia với dòng họ danh tiếng bậc nhất Đại Thành.

- Ladis and Gentlemen, giờ lành đã tới, mời mọi người cùng hướng mắt lên sân khấu.

MC bắt đầu thông báo, quan khách đều đồng loạt quay lên, đèn điện xung quanh cũng tắt hết, chỉ còn một chùm tia sáng chiếu lên sân khấu, chờ đợi đôi nam nữ bước ra.

- Sau đây, xin mời nam nữ chính của chúng ta bước ra: Thiếu gia Dục Phong và tiểu thư Thiên Nhi!

Thiên Nhi khoác tay anh, đôi mắt rạng rỡ không giấu nổi ý cười. Anh ôn nhu hôn lên trán cô rồi cùng nhau bước ra trước sự ngạc nhiên cùng hoang mang của mọi người, nhất là Chu Ngọc. Chỉ riêng ông bà Lãnh vô cùng vui vẻ, nhiệt liệt vỗ tay khiến người khác cũng phải vỗ theo hưởng ứng.

[ Chẳng phải Lâm tiểu thư mới là cô dâu sao?]

[ Đúng vậy, lòi đâu ra cô gái tên Thiên Nhi này? ]

Không ít người bàn tàn phía dưới

- Con dâu tôi chính là Tiểu Nhi, mấy người có ý kiến gì à?

Bà Lãnh chống nạnh, sắc bén lên tiếng khiến họ đều lắc đầu nguây nguẩy. Giả sử như bây giờ gật đầu, hẳn là ngay ngày mai, công ty nhà họ sẽ bay màu...

______

Đó đó, anh chị về với nhau rồi nha các chế!

Tim vote và tặng quà cho Lily nha!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play