- Em có nhớ anh không bảo bối?

Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc, Thiên Nhi tự hỏi rằng có phải vì cô quá nhớ anh nên mới xuất hiện ảo giác hay không.

- Tiểu Nhi, mau trả lời anh! - anh nhắc lại

Là thật sao? Một cỗ lo lắng hiện lên trong lòng

- Sao anh cầm điện thoại của Diệp Kha? Cô ấy đâu rồi?

Dục Phong chưa kịp đáp thì Diệp Kha liền kêu lên thật lớn để cô có thể nghe thấy

- Thiên Nhi à, hắn ta bắt cóc tớ! Cậu cứu tớ với huhuu...

Sắc mặt anh tối sầm xuống, tên đàn em sợ xanh mặt, liền đi tới lấy tay bịt miệng cô ta

- Ngậm mồm lại! Có tin tao cắt lưỡi mày không hả?

Câu nói dạo nạt khiến Thiên Nhi càng thêm hoảng loạn

- Lãnh Hàn Dục Phong, anh không được phép làm hại bạn tôi! Mau thả cô ấy ra!

- Được thôi, nếu muốn thì đến đây mà đón bạn em về. Tôi không rảnh. - Anh gằn giọng, ánh mắt đồng thời liếc nhìn Diệp Kha đang nước mắt giàn giụa - Hoặc nếu em không muốn gặp tôi, cũng được, tôi sẽ gửi xác cô ta qua đó, cộng thêm tiền lo hậu sự. Bảo bối, em thấy sao?

Thiên Nhi nắm chặt điện thoại, bàn tay run lên từng hồi

- Bệnh hoạn!

- Hahaaa, tôi yêu em đến phát cuồng rồi, đương nhiên là không bình thường nữa... Tối nay, trước 12 giờ đêm, hẹn gặp lại em ở biệt thự.

Không chờ câu đồng ý, anh liền cúp máy vì thừa biết cô nhất định sẽ đến. Bản tính lương thiện của cô sẽ không cho phép cô bỏ rơi 'người bạn tốt' này!

- Mấy người cho cô ta một bài học 'nhỏ' đi. - Anh lạnh lùng ra lệnh rồi quay sang nhìn cậu thư kí - Tiêu Ngạo, chúng ta đi đón dâu thôi nào!

Tiếng tút tút kéo dài khiến lòng cô lạnh ngắt. Không ngờ người cô yêu còn có thể làm ra loại chuyện này, anh có còn là Lãnh Hàn Dục Phong ôn nhu, dịu dàng mà cô từng biết không?

Nhưng giờ không phải lúc suy nghĩ những thứ này, quan trọng là cứu Diệp Kha ra trước đã. Cô vội vàng cầm điện thoại và túi xách ra rồi ra khỏi nhà. Không ngờ, trước cửa đã có một chiếc xe đen đậu sẵn ở đó rồi.

- Tiểu thư, Phong tổng phân phó chúng tôi tới đón cô. - tên vệ sĩ nói

Cô cắn môi, thì ra anh đã tính sẵn cả rồi, cô làm gì có cơ hội lựa chọn cơ thứ!

Chiếc xe đen lao nhanh trên đường quốc lộ, rồi dừng lại trước cửa sân bay quốc tế. Sau đó, cô được đưa đến một cửa bay đặc biệt, thông ra ngoài sân bay nhỏ, ở đó có chiếc phi cơ riêng đang chờ.

____

11 giờ 45 phút, Thiên Nhi đang đứng trước căn biệt thự quen thuộc mà cô từng sống suốt 10 năm trời. Cô chần chừ một hồi rồi cũng quyết định đi vào.

Căn biệt thự vẫn y như cũ, mọi đồ vật, màu sắc đều không thay đổi kể từ khi cô rời đi.

- Tiểu Nhi? Là con đúng không?

Thím Trương nhìn thấy cô liền thốt lên

- Thím...con...

- Con bé này, vậy mà còn bảo về thăm thím, đi biền biệt suốt 2 năm, đến cuộc điện thoại còn chẳng có! - ôm chầm lấy cô - Có biết thím nhớ con lắm không hả?

Lòng cô chợt ấm áp

- Con xin lỗi dì!

Dục Phong nghe thấy tiếng động cũng đi xuống thì nhìn thấy cảnh thím cháu tương phùng, cõi lòng nặng nề cũng coi như nhẹ hơn đôi phần

- Về rồi sao, Tiểu Nhi Nhi?

Giọng anh trầm trầm, có chút lạnh lùng nhưng sâu bên trong là dịu dàng, ôn nhu cùng thương nhớ sâu sắc.

Thiên Nhi tách khỏi thím Trương, đôi mắt có phần sắc lạnh nhìn lên người đàn ông, rồi lại nói với thím

- Cũng muộn rồi, thím nghỉ ngơi sớm đi nhé! Con có việc với Phong một lát.

- Sáng mai con còn ở đây chứ? Ta muốn nói chuyện cùng con, ông bà Lãnh cũng rất nhớ con! - giọng thím lưu luyến

Cô chỉ cười không đáp, rồi đi lên tầng.

Hai người vào phòng mà cô đã ở trong 1 tuần đó. Nhưng khác lúc đó, bây giờ nó có thêm mùi hương nam tính, có vẻ anh đã ở đây khá lâu.

Cánh cửa vừa đóng lại, Dục Phong không thể kiên nhẫn thêm nữa, liền ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của nữ nhân vào lòng, khuôn mặt tuấn tú rúc vào cần cổ trắng mịn mà, tham lam hít lấy mùi hương ngọt ngào mà hằng đêm thương nhớ.

Thiên Nhi giật mình với hành động này, liền muốn đẩy anh ra khỏi người

- Em dám từ chối tôi?

Cái giọng cảnh cáo đó khiến cô im bặt. Chỉ có thể đừng yên cho anh ôm.

Dục Phong nào có để im như vậy. Anh ôm được một hồi thì chuyển sang cắn m** dọc cần cổ mềm mại, bàn tay hư hỏng bắt đầu cởi từng cúc áo đến khi nửa người trên của cô chỉ còn chiếc bra ren màu đen.

Thiên Nhi bị anh kích thích mà ánh mắt dần nhuốm màu tình ái, cho đến khi cảm thấy hơi lạnh bao trùm cánh vai, cô mới ý thức được nam nhân muốn làm gì tiếp theo. Cô sợ hãi, hai tay chắn trước ngực, con mắt ngập tràn uất ức nhìn người đối diện

- Anh...bỉ ổi!

Anh mặc cô chửi, khóe môi cong lên một đường rồi chưa đầy 1 giây, cánh môi mỏng lạnh ấy đã áp lên 'chiếm hữu' hai cánh anh đào đỏ hồng xinh đẹp. Từ m** m** nhẹ nhàng, rồi mạnh bạo gặm nhấm khiến bờ môi cô đỏ rực lên, anh lại càng hài lòng mà tách chúng ra rồi quấn lấy vật ẩm ướt bên trong, dây dưa cùng khoái cảm trào dâng.

Thiên Nhi, chính cô cũng không hiểu nổi, cơ thể mình vậy mà tự nhiên phối hợp với những hành động càn rỡ của anh. Bầu ngực đã căng lên, đôi hạt ngọc dựng đứng dưới từng lần xoa nắn của kẻ 'lưu manh'

Căn phòng nhanh chóng chìm trong mùi vị ái muội, từng tiếng va chạm đỏ mặt và tiếng thở dốc của đôi nam nữ cuồng nhiệt...

____(Ngại quá à! Các chế tự tưởng tượng nốt đi nhá!)_____1

Sáng hôm sau, hôm nay là ngày đính hôn của Lãnh Hàn Dục Phong và Lâm Uyển Như.

Thiên Nhi cựa quậy tỉnh giấc trong lồng ngực rắn chắc ấm áp của nam nhân. Toàn thân nhất là bên dưới liền truyền đến một trận đau nhức khủng khiếp.

Cô đập đập mấy cái vào đầu mình rồi thầm mắng

" Thiên Nhi ơi Thiên Nhi à, mày bị ngốc hay sao mà còn quan hệ với tên hỗn đản này? Trời ơi, mình chắc bị bỏ bùa rồi nên mới đồng ý để hắn làm!"

Đầu óc cô rối tung lên cả lên, vừa bực bản thân vừa bực kẻ làm cô đau đớn, lại nhớ tới mục đích chính mà cô tới đây: "Thôi chết, còn Diệp Kha?". Đêm qua bị anh dẫn dắt đến mù mịt đầu óc, tại anh nên cô mới quên mất con bạn tốt

- Dục Phong, anh mau dậy cho tôi! - Cô đánh mạnh vào tay anh

- Gì vậy em yêu? Mới sáng ra đã hăng vậy rồi, đêm qua chưa đủ à?

Anh mở mắt với hình ảnh đầu ngày là cô gái nhỏ đáng yêu của anh. Không kiềm được, anh dang tay ra kéo cô trở lại lòng mình

- Á, buông tôi ra! Chưa đủ cái đầu anh ý!

Cô nổi đóa, đối với anh lại như mèo con cào loạn, vô cùng dễ thương. Anh cúi xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn sâu rồi mới hỏi

- Vậy em yêu muốn anh làm gì?

Cô thở hổn hển một hồi xong mới nói được

- Diệp Kha... Anh thả cô ấy ra đi!

Anh cười nhẹ rồi vươn tay ra, lấy từ tủ đầu giường một lọ thủy tinh rồi đưa cho cô.

- Nước hoa của tôi? - hôm qua cô về lục hết các ngõ ngách trong túi đều không thấy nó đâu - Sao lại ở trong tay anh?

- Em phải hỏi cô bạn tốt của em chứ, tôi ở Việt Nam làm sao lấy trộm tận Pháp được.

- Ý anh là... - cô không tin vào suy đoán của mình. Vì Diệp Kha chính là người bạn tốt nhất của cô ở bên đó, cô ấy luôn ủng hộ, bênh vực cô mọi lúc mọi nơi, không bao giờ buông lời bới móc, dè bỉu, khinh miệt cô như nhiều người.

Dục Phong hiểu ý cô, liền lấy ra đoạn ghi âm lời nói của Diệp Kha hôm qua cho cô nghe.

- Lại là chị ta...Lâm Uyển Như!

Đúng lúc này thì điện thoại của anh reo lên, anh bắt máy rồi mở loa ngoài cho cả cô cùng nghe

- Phong à, anh không về nhà chính sao? Lễ đính hôn chuẩn bị xong cả rồi, chỉ chờ anh đó!

Thiên Nhi nghe thấy cái giọng mềm oặt như nước của cô ta liền cau mày, ánh mắt hiện lên tia đanh đá. Cô nhếch mép cười rồi bắt đầu nói

- Aaaaa...Phong à, anh nhẹ thôi! Mới sáng ra mà đã...Aaaaa...Không phải chỗ đó...

Dục Phong thoáng sửng sốt, rồi chuyển sang cười thỏa mãn, phối hợp

- Em yêu, em muốn chỗ này trước...hay chỗ này...? Hửm?

Cô là người khởi xướng trước, nhưng nghe anh nói liền đỏ mặt tía tai. Anh liền hôn cô thật sâu, tạo ra vài âm thanh thật 'thật trân' cho người bên kia nghe

Lâm Uyển Như run run, mạnh bạo ném cả chiếc điện thoại xuống đất, vỡ tan tành

- Lãnh Hàn Thiên Nhi, lại là mày...Chết tiệt, tại sao mày cứ phá tao thế hả con chó!

______

Hic, các chế hóng lễ đính hôn thì nhớ tim, vote và tặng quà nho!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play