Bác sĩ nói cô không sao lại ngủ li bì suốt ba ngày liền. Cô không tỉnh là do bản thân cô không muốn tỉnh. Thời gian nay anh không rời xa cô, sợ cô tỉnh dậy không chịu nghe anh giải thích sợ rằng cô lại trốn chạy anh.
Âu Dương Thiên gục đầu bên giường cô ngủ. Ba ngày qua cô không ăn chỉ ngủ còn anh cũng không ăn không ngủ cùng cô. Nhất định là cô đang giận anh, giận anh đã nói dối cô.
Âu Dương Thiên nhắm mắt lại ngủ lại mơ thấy ngày hôm đó đôi mắt cô đẫm nước nhìn anh khiến anh giật mình tỉnh giấc.
"Âu Dương"-Mạc Uyển Đình không biết đến từ lúc nào.
"Sao em lại đến đây? Con đâu?"
"Con đi học rồi, em lo cho anh. Âu Dương anh chưa ăn gì đúng không?Chúng ta ra ngoài ăn chút gì đó đã."
"Không cần anh không đói."
"Anh như vậy không lên đâu, cô ấy tỉnh dậy cần anh chăm sóc. Anh mà có chuyện gì cô ấy phải làm sao? Nghe lời em chúng ra chỉ xuống căn tin bên dưới không mất nhiều thời gian đâu."
Âu Dương Thiên nhìn cô đang ngủ gật đầu. Lúc quay trở về, cô đã không còn trong phòng trên tủ còn lại chiếc nhẫn cưới hai người. Âu Dương Thiên nhìn thấy liền ngục ngã. Người con gái nói sẽ không rời xa anh cuối cùng cũng bỏ anh đi.
*********** 1 tuần sau***********
Mạc Uyển Đình mở cánh cửa là màu đen tăm tối, trong phòng nồng nặc mùi rượu và thuốc lá mảnh vỡ rơi khắp nơi. Cô sờ tay lên tường bật điện lên Âu Dương Thiên nằm trên đất trong đám chai rượu trên đất đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch, râu không cạo anh giống nhưng một người khác vậy.
"Chúng ta đi tìm cô ấy đi nhất định cô ấy còn trong thành phố mà." Mạc Uyển Đình nhìn anh, trong đôi mắt anh trống rỗng.
"Tìm, tìm ở đâu?"
Một tuần qua anh cho người tìm chạy khắp thành phố từng tất đất trong thành phố đều bị anh lật lên. Ngay cả nhà của Giang Tiểu Mỹ cũng bị anh đập vỡ nhưng cô không xuất hiện, cô giống như hơi nước bốc hơi khỏi trái đất này vậy.
"Chúng ta cưới nhau đi."
"Anh nói gì vậy? Không thể chúng ta không thể?"- Mạc Uyên Đình lắc đầu cô không thể chấp nhận. Trong hai người ít nhất phải có một người có được hạnh phúc.
"Âu Dương, anh uống say rồi."
"Nếu không lấy tôi cô mang đứa bé rời khỏi đây đi, muốn đi đâu thì đi đừng có xuất hiện trước mặt tôi."- Âu Dương Thiên bị từ chối hét lớn.
Mạc Uyển Đình sợ hãi nếu như rời xa anh con cô phải làm sao. Tương lại của nó phải làm sao? Cô không muốn nó trở thành du côn sau này chết đường chết chợ không ai quan tâm. Mạc Uyên Đình nắm chặt vạt váy mình nước mắt tràn ra, cô có lỗi với Thẩm Nhược Giai nhưng cô không có lựa chọn nào khác, cô phải vì con cô. Làm một người mẹ cô phải ích kỷ một chút, tranh dành một chút, tính toàn một chút, vậy thì con cô mới có thể sống tốt được.
"Được, em cưới."- Mạc Uyển Đình cúi đầu cô không nhìn anh, cô biết anh đang tức giận, anh vì cô ấy mà tức giận, vì cô ấy mà bỏ lòng tự trọng nhưng cô ấy vẫn không quay về.
Đám cưới đã được chuẩn bị trước khách mời cũng đã gửi thiệp, bố mẹ anh cũng từ Mỹ trở về, nơi tổ chức cũng đã hoàn thiện. Mọi thứ đều được Thẩm Nhược Giai tỉ mỉ sắp đặt, anh thay hoa hướng dương thành hoa hồng phấn. Váy cưới cũng được đặt mua một chiếc mới. Nhẫn cưới cũng đặt làm một đôi mới.
Mạc Uyên Đình mặc chiếc váy hồng phần mái tóc bối cao đội một vương miệng lớn cầm bó hoa hồng từ ngoài bước vào lễ đường Âu Dương Thiên mặc bộ Âu phục trắng đứng trên sân khấu. Mặc dù chút tái nhớt trong đám cưới ai cũng đều cảm thấy cô dâu thực sự rất xinh đẹp. Sau khi cha sứ tuyên thề hai người chính thức là vợ chồng Giang Tiểu Mỹ lại không sợ trời không sợ đất chạy thẳng vào hôn lễ cho chú rể một bạt tay trước mặt bao nhiêu quan khách.
"Âu Dương Thiên anh đồ khốn nạn, anh đã làm gì Giai Giai rồi. Ruốc cuộc Giai Giai đang ở đâu. Âu Dương Thiên anh sẽ chết không toàn thây đâu. Đồ khốn nạn nhà anh..."- Giang Tiểu Mỹ bị đám bảo vệ lôi ra ngoài không ngừng chửi.
Lúc này Tiểu Tiêu cũng sợ đến tái mặt không ngờ con hổ cái nhà anh lại chạy đến đây gây loạn.Âu Dương Thiên bị đánh một cái khuôn mặt lạnh như băng không nói câu nào chỉ nhìn về phía Giang Tiểu Mỹ bị nhém ra ngoài.
Ngày hôm sau, đám cưới của Âu Dương Thiên Và Mạc Uyển Đình trở thành tin hot trên tất cả mặt báo. Mạc Uyển Đình từ một kẻ nghèo hèn trở thành con dâu hào môn.
Lúc đó, ở hòn đảo nhỏ giữa biển. Thẩm Nhược Giai bị nhốt trong căn phòng xa hoa, cô không ngập cánh cửa phòng.
"Thả tôi ra các người muốn gì? Mau thả tôi ra."- Thẩm Nhược Giai không ngừng gào hét đến nỗi khàn cả cổ.1
Bỗng cánh cửa mở ra một người đàn ông mặc Âu phục bước vào anh ta mang tất cả các tờ báo vất lên đất cho cô.
Thẩm Nhược Giai nhặt tờ báo lên nhìn tin tức trên báo thất thần, anh đã cưới chị ta. Hai người họ cuối cùng có kết thúc đẹp như trong các cuốn tiểu thuyết ngôn tình. Đây không phải điều cô mong muốn sao? Sao tim cô đau quá vây?
"Âu Phu nhân à không giờ phải cô là Thẩm tiểu thư mới đúng."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT