Âu Dương Thiên đợi cô hơn hai mươi phút vẫn không thấy cô bước ra nhất định cô không phải đang tắm. Anh bước đến định mở cửa nhận ra cánh cửa bị khoá trái bên trong.
"Giai Giai."- Âu Dương Thiên gõ cửa bên trong vẫn không động tĩnh gì.
Anh định đi lấy khoá dự phòng thì cô mở cửa.Thẩm Nhược Giai bước ra anh còn chưa kịp nhìn kỹ cô đã chạy đến ôm lấy anh.
"Giai.."
"A Thiên, nếu anh thích trẻ con vậy chúng ta nhận nuôi một đứa đi."- Thẩm Nhược Giai ôm chặt lấy anh, chỉ cần anh, chỉ cần có anh là đủ, cô không cần con nữa, không cần máu mủ.
Cô không thể rời xa anh. Âu Dương Thiên nâng mặt cô lên đôi mắt vừa đỏ vừa sưng giọng nước mắt còn năn dài trên mặt cô.
"Giai Giai, không phải anh không muốn có con với em."- Âu Dương Thiên bế cô ngồi trên giường.
"Giai Giai, bạn anh vừa bị tai nạn. Gia đình cậu ta không còn ai chỉ còn đứa con trai năm tuổi. Anh muốn chúng ta nhận nuôi nó, nếu em cảm thấy không thoải mái thì không cần phải ép bản thân mình."1
"Không."-Thẩm Nhược Giai lắc đầu.
"Chúng ta nhận nuôi đứa bé."-Thẩm Nhược Giai vươn người ôm lấy cổ anh.
"Em sẽ đối xử tốt với đứa bé. Em sẽ coi nó như con của mình."
"Giai Giai, anh biết em lương thiện, em nhất định sẽ người mẹ tốt. Đợi chúng ta kết hôn rồi đón thằng bé về. Thủ tục nhận nuôi không dễ, thằng bé còn hoảng sợ có lẽ anh sẽ bận một thời gian. Truyện trong nhà phải nhờ em rồi."- Âu Dương Thiên vuốt mái tóc cô.
Thẩm Nhược Giai gật đầu đồng ý với anh.
Để chuẩn bị Thẩm Nhược Giai xin nghỉ ở nhà lo toan. Cô muốn chuẩn bị cho thằng bé một căn phòng. Lấy chìa khoá từ tay Dì Chu cô một lần nữa mở căn phòng năm đó vẫn luôn khoá trái cửa. Hai năm không có người ở căn phòng trở lên lạnh lẽo vô cùng. Thẩm Nhược Giai sờ bức tường xanh dương tự tay cô sơn trái tim cô lại nhói đau. Sau vài lần nói chuyện Thẩm Nhược Giai biết được thằng bé thích một nhân vật hoạt hình một mắt màu xanh lá cây, cô liền bỏ công sức ra tìm hiểu, đặt riêng màu xanh mà thằng bé thích, cạo đi lớp sơn cũ lại tỉ mỉ sơn lại căn phòng. Mua thêm giường, bàn học, tủ quần áo xếp vào căn phòng. Cô còn đặc biệt mua thêm vài chú gấu bông và đồ chơi cho thằng bé. Bận rộn một tháng căn phòng cuối cùng hoàn thành. Ngày cưới cũng sắp tới gần Thẩm Nhược Giai thực sự mong đợi ngày gặp thằng bé.
Hôm đó, Thẩm Nhược Giai mặc chiếc váy cưới đặt trước, mái tóc bối nhẹ cài thêm đóa hoa bên cạnh. Ngồi trong tiệm váy cưới đợi anh, cô muốn anh người đầu tiên nhìn thấy cô trong bộ váy cưới. Cô ngồi đợi anh đến tận 3 giờ chiều vẫn không thấy anh đến, Tiểu Tiêu đưa cô đi thử váy cưới, nhìn cô ngồi trên ghế ánh mắt luôn hướng ra bên ngoài mong ngóng, hắn thực sự muốn gọi điện cho anh lại bị cô cản lại. Nhất định là anh có việc bận lên không thể đến cô cũng không lên miễn cưỡng anh. Không phải chỉ là thử váy thôi sao.
Thẩm Nhược Giai thay lại bộ đồ ra, xoá lớp trang điểm xinh đẹp bước ra khỏi tiệm váy cưới.
"Tiểu Tiêu, cậu đưa tôi đến khu thương mại đi."
"Chị không về nhà sao?"
"Tôi nhớ ra chưa mua quần áo cho thằng bé. Muốn đi mua vài bộ."
"Chỉ là con nuôi thôi không cần cầu kỳ vậy đâu."
"Con nuôi thì vẫn là con. Cậu đưa tôi đến đó rồi quay về, chút nữa tôi gọi taxi về là được."
Tiểu Tiêu nhúng vai tỏ ra bất lực đưa cô đến khu thương mại, hắn có hẹn Giang Tiểu Mỹ liền lái xe rời đi. Thẩm Nhược Giai đi vào khu thương mại tìm khu bán đồ cho trẻ em bước vào cửa hàng nhân viên nhiệt tình đón tiếp.
"Chào chị, không biết chị cần em giúp đỡ gì không?"
"Tôi muốn mua đồ cho con trai năm tuổi."
" Mời chi đi hướng này, đây toàn là mẫu mới bên em."-Cô nhân viên nhiệt tình giới thiệu.
Thẩm Nhược Giai chọn được vài bộ quần áo ra thanh toán. Nhìn số tiền trên hoá đơn mua đồ cho con cô chưa từng tiếc tiền. Sau đó cô lại muốn mua thêm giày cho đứa trẻ, đi một vòng khu thương mại cũng thấy cửa hàng bán giày dép cho trẻ em. Thẩm Nhược Giai định bước vào thấy bóng lưng quen thuộc, anh đang cúi người buộc dây giày cho đứa bé năm tuổi. Thẩm Nhược Giai nhìn thấy thằng bé khé miệng nở nụ cười hạnh phúc.
Thằng bé nhất định là con của cô và anh. Thẩm Nhược Giai bước đến chỗ hai người thì có người nhanh hơn cô. Một cô gái từ trong cửa hàng đi tới chỗ hai người tay cầm đôi khác giúp thằng bé thay một bên giày.
Thẩm Nhược Giain nhìn người con gái đó liền hoá tượng tại chỗ khuôn mặt đó có nhợt nhạt nhưng cho dù hai năm trôi qua cô vẫn không thể quên khuôn mặt xinh đẹp đó.
"Mẹ, con thích cả hai có thể lấy cả hai không?"- Thằng bé chạy đến ôm chân Mạc Uyên Đình làm nũng.
"Tiểu Trạch, con không được hư như vậy."- Mạc Uyển Đình nghiêm khắc nói.
"Được, vậy lấy cả hai đi."Âu Dương Thiên đi tới bế thằng bé lên cười.1
"Ba, có ba thật tốt!"- Thằng bé vui sướng hét lên.
"Anh không lên chiều thắng bé như vậy."- Mạc Uyển Đình nghiêm khắc nói.
Thẩm Nhược Giai nhìn họ thật hạnh phúc, họ mới là một gia đình cùng nhau mua sắm, cùng nhau vun đắp cho gia đình. Đâu như cô cái gì cũng chỉ có một mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT