Lý Thành Hề ngồi chuyến xe lửa trễ chút, cuối cùng buổi tối hơn 5 giờ mới đến ga tàu hỏa Tương Thành.
Sau khi anh sắp xếp tốt mọi thứ đã là hơn 7 giờ buổi tối, còn không nhịn được lập tức tới gặp Lâm Đào. Đặc biệt còn đi mượn xe Giang Hoành Tài, chạy hơn bốn mươi phút mới đến cửa Lâm gia, lúc đó đã hơn 8 giờ.
Trễ như vậy, hơn phân nửa người trong thôn đều ngủ rồi.
Lý Thành Hề cảm thấy Lâm Đào hẳn là cũng đi ngủ rồi, anh không định gõ cửa đánh thức Lâm Đào, nhưng anh cũng không hối hận vì đã chạy thật xa đến.
Anh cũng không làm chuyện phải hối hận.
anh cứ như vậy đứng ở cửa trong chốc lát, sự nhớ nhung Lâm Đào ở trong lòng mới hòa hoãn chút.
Ngay khi anh định trở về, cửa bị mở ra.
Tiếp theo thì có một màn vừa rồi.
Còn may lúc này đã trễ, bên ngoài không có người, nếu không thật sự quá ngượng ngùng.
Kỳ thật nếu là ngày thường, lúc này Lâm Đào thật sự đã ngủ rồi.
Chẳng qua gần đây nhớ thương chuyện Lý Thành Hề trở về, có chút mất ngủ. Hôm nay trong lòng càng cảm thấy có chút vội, vốn dĩ tính đi ra hít thở không khí, không nghĩ tới thế nhưng thấy được Lý Thành Hề.
Biết được Lâm Đào đối chính mình lo lắng, trong lòng Lý Thành Hề tự trách, nghiêm túc nói xin lỗi với cô.
Lâm Đào còn không có hỏi, Lý Thành Hề đã chủ động giải thích nguyên nhân mình tới trễ: “Trước khi đi gặp em tôi trở về Thượng Hải một chuyến, đưa bà ngoại đến.”
Lâm Đào kinh ngạc: “Bà ngoại cũng tới? Thượng Hải cách Tương Thành xa như vậy, lão nhân gia ngồi xe lửa lâu như vậy nhất định rất mệt đi.”
“Ban đầu tôi cũng lo lắng thân thể của bà chịu không được, nhưng bà ngoại nhất định phải tới nhìn chúng ta kết hôn mới yên tâm, tôi cũng không ngăn cản nữa. Đến lúc đó làm một cái giường mềm, xem như một đường ngủ lại đây, không có gì trở ngại. Dù sao bà ngoại tuổi lớn, ngồi xe lửa lâu như vậy cũng rất mệt, vừa đến khách sạn đã đi nghỉ ngơi. Lòng tôi nhớ thương em, nên chạy nhanh lại đây nhìn em một chút.”
Lúc nói xong câu cuối cùng, giọng nói của Lý Thành Hề không tự giác đè thấp chút, trầm thấp lại mê hoặc.
Lâm Đào mặt có chút nóng: “Vậy bây giờ anh đã nhìn thấy em rồi, vẫn nên đi về chăm sóc bà ngoại đi. Bà ngoại tuổi lớn, lại trời xa đất lạ, anh không ở bên người cũng không tiện.”
“Lại ôm một chút sẽ trở về.” Lý Thành Hề nhìn Lâm Đào mở hai tay ra.
Cứ việc Lâm Đào có chút ngượng ngùng, rồi lại không đành lòng cự tuyệt người mang theo một thân mệt mỏi trước mắt, người đàn ông dù mệt vẫn muốn trước tiên tới gặp mình.
Đi về phía trước hai bước đến trong lòng ngực anh, tùy ý hai cánh tay thon dài hữu lực của anh đem cả người cô bao lại.
Cái ôm lúc trước quá mức hấp tấp, lúc này cô mới cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ của người đàn ông, cùng với mùi hương trên người anh, mang theo mùi hương đặc trưng của đàn ông cũng không khó ngửi, còn có nhàn nhạt mùi xà phòng.
“Được rồi, mau đi đi.” Lâm Đào nhỏ giọng thúc giục.
Lý Thành Hề lúc này lại không trì hoãn, buông lỏng hai tay ra nói: “Ngày mai tôi sẽ cùng bà ngoại tới cửa tới cầu hôn.”
“Được.” Lâm Đào gật gật đầu, cô đã sớm làm tốt chuẩn bị để gả cho anh.
Nhìn bóng dáng Lý Thành Hề đi xa, lúc này Lâm Đào mới xoay người vào sân.
Lúc này đã sắp 8 giờ, Lâm Đào còn tưởng rằng Lâm Thường Hải đã ngủ rồi. Nhưng mới vừa đi vào sân đã phát hiện trong viện còn ngồi một người, không khỏi khiếp sợ.
Lâm Đào chần chờ: “Ba? Sao hôm nay người còn chưa ngủ?”
Cô nhìn ba lại nhìn bên ngoài sân, cân nhắc trời đã tối rồi, tuy rằng có ánh trăng chiếu, nhưng góc độ này hẳn là không nhìn tới bên ngoài đi?
Trong lòng lại có chút chột dạ.
Ba cô hẳn là không có nhìn thấy cô vừa mới cùng Lý Thành Hề ôm nhau đi?
Lâm Thường Hải thấy bộ dạng này của cô, lập tức đoán được trong lòng cô đang nghĩ cái gì.
Ho khan một tiếng, nói: “Đừng đoán, ba đều thấy được, Tiểu Lý tới có phải hay không?”
Trong lòng Lâm Đào nhảy dựng: “Ba, chúng con…”
“Con không cần khẩn trương, ba không phải muốn nói con. Ba cũng từng tuổi trẻ, biết các con người trẻ tuổi là nghĩ như thế nào. Đồng thời ba đối với con cùng Tiểu Lý đều rất là yên tâm, biết các con đều có chừng mực, sẽ không làm ra chuyện không nên làm.”
Lúc Lâm Thường Hải nói chuyện, Lâm Đào ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh lắng nghe, ngẫu nhiên lộ ra vẻ mặt nghịch ngợm.
“Hơn nữa ba vừa mới nghe Tiểu Lý nói, bà ngoại nó cũng đi theo cùng nhau tới? Từ Thượng Hải đến Tương Thành, lão nhân gia lớn như vậy lại chạy thật xa tới, tất cả đều nói lên sự coi trọng đối với con. Đem con giao cho người như vậy, trong lòng ba yên tâm.”
Lời nói tràn ngập vui mừng, nhưng trong bóng đêm ánh mắt ông nhìn về phía Lâm Đào, lại tràn ngập sự không nỡ.
“Ba…” Lâm Đào bị nói có chút khổ sở.
Lâm Thường Hải lại đứng dậy: “Được rồi, đã khuya, con cũng đi nghỉ ngơi sớm một chút đi. Ngày mai ba sẽ xin nghỉ trong xưởng, ba phải chiêu đãi một chút bà ngoại của bọn họ.”
********************
Vừa lúc mọi người vất vả vì tiết Mang chủng, lại hoàn thành chỉ tiêu trước tiên, đại đội thượng vì khao mọi người đã giết một đầu heo, mỗi nhà mỗi hộ có thể dùng công điểm đi đổi thịt heo.
Lâm Đào dậy thật sớm, xếp hàng dùng công điểm đổi nửa cân thịt heo, cảm thấy không đủ, lại tiêu tiền mua nửa cái móng heo.
Mọi người xung quanh nhìn đến đỏ mắt, đi theo hỏi bà nội Lâm đang cùng đứng xếp hàng: “Lâm thẩm, nhà con út của bà hôm nay là có chuyện vui gì sao, còn mua chân heo.”
Về chuyện của Lâm Đào bà nội Lâm cũng chưa bao giờ cho sắc mặt tốt, rống lên: “Tôi đâu thèm để ý đến bọn họ, nhà cũng phân rồi, tôi coi như không có đứa con trai này.”
Trước kia bà nội Lâm là không thích Lâm Đào, bây giờ là gom luôn với Lâm Thường Hải cùng nhau không thích.
Lâm Đào biết là vì cái gì, lần trước chuyện kết hôn của Lâm Tuệ nháo thành như vậy, nhà bác cả Lâm bị người trong thôn chê cười, sau trận kia bà nội Lâm đều ngượng ngùng ra cửa.
Trong lòng tức nhưng không có chỗ rải thì bắt đầu nói hết thảy đều là do Lâm Đào làm hại, nếu không phải Lâm Đào không chịu gả cho Thẩm Quốc Bân, Lâm Tuệ sao có thể gả qua? Lại như thế nào sẽ nháo ra chuyện mất mặt như vậy?
Những lời này Lâm Đào nghe được đầu đầy dấu chấm hỏi, Lâm Tuệ sở dĩ phải gả cho Thẩm Quốc Bân, không phải do chính cô ta nói là không thể sinh con, gả cho Thẩm Quốc Bân là lựa chọn tốt nhất của cô ta sao?
Như thế nào lại đẩy đến trên người mình?
Không quá quan tâm đến hành vi la lối khóc lóc của bà nội Lâm, Lâm Đào đã quen trực tiếp làm lơ là được, bị chọc nóng nảy cũng chỉ cần nói lại vài câu.
Ba cô càng thêm trực tiếp, ở nhà dưỡng thương mấy ngày cũng không nhàn rỗi, trực tiếp dùng gạch cùng xi măng, ở giữa sân bác cả và nhà cô xây một bức tường, hoàn toàn phân nhà.
Lâm Đào về đến nhà thì bắt đầu nổi lửa hầm chân heo.
Bà ngoại tuổi lớn, răng khả năng không tốt lắm, chân heo nhất định phải hầm lâu một chút, cho đến khi đem da cùng thịt heo hầm mềm nhừ, dùng đũa chọc một cái có lỗ là tốt nhất.
Lâm Đào còn vào trong vườn hái một ít đậu nành, đậu nành hầm cùng chân heo lâu một ít, hầm cho đến khi chỉ cần bỏ vào miệng là tan, một lát sau hương thịt nồng đậm bay ra.
Lại đến cái cà chua xào trứng, canh mướp hương, đậu que lần trước ủ đã có thể ăn, bị Lâm Đào dùng để làm thịt vụn trộn đậu que, bên trong hơi chút thả một ít ớt khô, hơi cay, dùng để khai vị.
Lý Thành Hề có thể ăn cay là bởi vì anh ở Xuyên Thành mấy năm, bà ngoại lại là người Thượng Hải chính cống. Từ nhỏ Lâm Đào đã không ra khỏi Tương Thành, càng miễn bàn ăn đồ ăn Thượng Hải, cô chỉ có thể dựa theo ý nghĩ của mình làm vài món không cay, hy vọng bà ngoại có thể thích.
Dì Phương biết hôm nay Lý Thành Hề cùng bà ngoại muốn tới, buổi sáng đặc biệt giết một con gà mái già hầm, còn thả vào bên trong một chút nấm rừng mình hái, làm món gà mái hầm nấm.
Buổi sáng 5 giờ rời giường giết gà, hầm đến tám giờ bao kín mít đưa qua.
Lâm Đào vội chối từ: “Dì Phương, người giữ lại ăn cùng Mạn Mạn đi, con nơi này có đồ ăn.”
“Mau cầm đi, còn cùng dì Phương khách sáo.” Dì Phương dùng miệng lưỡi người lớn nói.
“Biết hôm nay con khẳng định rất bận, dì vốn dĩ muốn giúp con làm trợ thủ, lại sợ ảnh hưởng không tốt, lời nói người khác truyền ra không dễ nghe, cho nên đem gà hầm ở nhà xong mới mang qua đây cho con. Chuyện tốt của con sắp đến, dì Phương là thật sự là vui vẻ thay con.”
“Dì Phương…”
“Được rồi không nói nữa, dì Phương đi đây, con làm việc tiếp đi. Hôm nay con mặc bộ đồ này rất đẹp, thoạt nhìn tự nhiên hào phóng, bà ngoại Thành Hề thấy khẳng định thích.”
Lâm Đào nhìn dì Phương xoay người rời đi, trong lòng có chút ê ẩm.
Cô hiểu rõ dì Phương thật sự đối xử với cô như con gái.
Không bao lâu, Lý Thành Hề đã lái xe mang theo bà ngoại tới.
Vẫn là chiếc xe lần trước hỏi mượn Giang Hoành Tài, chẳng qua lần trước lúc tới là buổi tối, lần này chính là ban ngày ban mặt. Đa phần người dân trong thôn Đào Hoa đều ở nhà, nhìn thấy cửa thôn có chiếc xe hơi nhỏ, không ít người đều ra xem náo nhiệt.
Rốt cuộc trong thôn bọn họ nhà ai có thể mua nổi một chiếc 28 Đại Giang, cũng đã coi như thật giàu, ngày thường chỗ nào có thể thấy được xe hơi nhỏ.
Chờ khi nhìn thấy Lý Thành Hề từ trong xe đi xuống, càng vô cùng giật mình.
Bởi vì lúc trước có vài người nhìn thấy đối tượng của Lâm Đào, thấy có chuyện tốt thì đi hỏi thăm bà nội Lâm đây là con trai nhà ai.
Mà lúc trước bà nội Lâm đã từ trong miệng Lâm Tuệ nghe nói qua đối tượng của Lâm Đào, chẳng qua đối phương chỉ là tiểu bạch kiểm đến phiếu xem phim điện ảnh cũng mua không nổi.
Cho nên mỗi khi có người hỏi bà ta, bà ta đều sẽ dùng một loại giọng điệu thật khinh bỉ nói đối phương chính là cái tiểu bạch kiểm nghèo kiết hủ lậu, Lâm Đào thật là mắt bị mù, chính mình chọn cho nó mối hôn sự tốt như vậy thì nó không cần, một hai phải cho không cái loại bùn nhão không thể trét lên tường, quả thật chính là không biết xấu hổ.
Nhưng hiện tại ai có thể nói cho bọn họ, tiểu bạch kiểm nghèo kiết hủ lậu sao có thể lái xe hơi nhỏ đến?
Hơn nữa, tiểu bạch kiểm nghèo kiết hủ lậu cầm trong tay những quà tặng đó, có vài thứ bọn họ thấy cũng chưa thấy qua, chính là hộp đóng gói tinh xảo không tiện nhìn.
Muốn nói lúc trước Thẩm Quốc Bân lần đầu tiên tới nhà vợ mang rất nhiều đồ còn được nói hào phóng, vậy cái tiểu bạch kiểm nghèo kiết hủ lậu này lại tính là cái gì?
Một đám người đứng xem náo nhiệt bắt đầu bị vả mặt, đặc biệt là mấy người vốn dĩ chờ xem Lâm Đào bị chê cười, trong lòng lẩm nhẩm lầm nhầm, này chỉ sợ Lý Thành Hề không phải người nghèo kiết hủ lậu, là bọn họ nghèo kiết hủ lậu đi…
Còn có người chê chưa đủ náo nhiệt, lôi kéo tay mẹ Lâm Xương nói: “Lúc trước bà còn không cho Lâm Xương nhà bà kết hôn với Lâm Đào, nhìn đối tượng bây giờ của Lâm Đào xem…”
Đổi lấy một cái xem thường của mẹ Lâm Xương cùng một ngụm nước bọt.
Dù như vậy bà ta cũng sẽ không để con trai mình cùng quan tài tử Lâm Đào ở bên nhau! Người khác đầu óc không tỉnh táo đó là chuyện của người khác, dù sao đầu óc bà ta thật sự tỉnh táo, dù Lâm Đào càng thêm xinh đẹp cùng hiền huệ, bà ta cũng chướng mắt!
Quan tài tử, chính là đen đủi!
Nhưng đừng mang xui xẻo cho nhà bọn họ!
……………………
Bà ngoại Lý là người cực kỳ hiền lành, thấy không ít người vây xem bọn họ, chẳng những không có không vui, ngược lại còn chủ động cùng mọi người chào hỏi.
Chẳng qua mọi người ngày thường ở trong thôn khoác lác đánh rắm, tới rồi trước mặt bà ngoại Lý, thật đúng là không có gì người dám tiếp lời.
Bà ngoại Lý cũng không thèm để ý, đi theo Lý Thành Hề vào trong nhà Lâm Đào.
Trước khi đến Lý Thành Hề cũng đã giới thiệu sơ tình huống trong nhà Lâm Đào cùng bà ngoại Lý, trong lòng bà ngoại biết rõ ràng.
Bà ngoại sở dĩ nhất định phải đi theo lại đây, một là cảm thấy cháu ngoại duy nhất của mình kết hôn, chính mình không thể không đến; dù Lý Thành Hề đã sớm mất mẹ, chính mình cũng có thể thay con bé (mẹ nam 9) đến nhìn xem.
Thứ hai là bởi vì, bây giờ tuy là xã hội mới, nhưng dù sao lão nhân gia cũng là người từ niên đại trước. Đối với tam môi lục sính này vẫn tương đối coi trọng.
Bà biết Lý Thành Hề cùng ba với mẹ kế không hợp, việc cầu hôn này hai người bọn họ khẳng định sẽ không tới. Nếu ngay cả bà cũng không đến, sao có thể không làm con gái nhà người ta thất vọng?
Cho nên bà nhất định phải tới, bà muốn cho Lâm Đào biết, bà thật sự coi trọng đứa cháu dâu này.
Tuy rằng trước đó bà chỉ nói chuyện cùng Lâm Đào thông qua một lần điện thoại, nhưng quan hệ giữa người với người vốn kỳ diệu như vậy, có một vài người chẳng sợ chưa thấy mặt, bà cũng có thể biết rõ đối phương có bao nhiêu tốt.
Hơn nữa, cô gái mà Thành Hề nhà bà coi trọng không thể kém được.
Chờ sau khi thấy Lâm Đào, bà ngoại Lý càng thêm cảm thấy chính mình nói không sai, thật sự là một cô gái tốt, nhìn đã khiến người thích.
Tuy rằng lần đầu Lâm Đào nhìn thấy bà ngoại Lý, còn có chút thẹn thùng, nhưng cũng không luống cuống, vội mời lão nhân gia đi vào ngồi một lát, rót cho bà cùng Lý Thành Hề mỗi người một chén nước trà tiếp đón.
Lâm Thường Hải cũng hỏi han ân cần, hỏi bà ngoại Lý ngồi xe lâu như vậy có mệt hay không.
Nhà hai người rốt cuộc gặp mặt, người lớn trong nhà bắt đầu nói về chuyện kết hôn.
Bà ngoại Lý ở phương diện lễ hỏi cực kỳ hào phóng, tóm lại người khác có Lâm Đào giống nhau không thể thiếu, người khác không có, bà còn muốn thêm vào.
Chỉ là Lâm Thường Hải lại nói không cần lễ hỏi, ông chỉ có một đứa con gái như vậy, chỉ cần Lý Thành Hề có thể đối tốt với Lâm Đào, so với cái gì đều mạnh hơn.
Bà ngoại Lý làm trò trước mặt Lâm Thường Hải, từ trong túi lấy ra một hộp gỗ được đóng gói tinh xảo, bên trong là một vòng ngọc cực tốt, ánh sáng vòng ngọc phỉ thúy oánh nhuận, mang lên cổ tay Lâm Đào.
Vòng ngọc này thật sự quá quý trọng, Lâm Đào có chút không biết làm sao nhìn Lý Thành Hề.
Lý Thành Hề dùng ánh mắt trấn an cô không có việc gì.
“Đây là đồ gia truyền nhà của chúng ta, vốn là một đôi, một cái cho dì nhỏ Thành Hề, một con cái cho mẹ Thành Hề. Sau đó mẹ nó không còn, bà đã bảo quản vòng ngọc này, tính chờ tương lai Thành Hề kết hôn, sẽ đem vòng ngọc này đưa cho vợ Thành Hề. A Đào, bây giờ bà ngoại đem vòng ngọc cho con.”
Lý Thành Hề cũng nói: “Chú Lâm, đời này con sẽ vĩnh viễn đối tốt với A Đào.”
Lúc Lý Thành Hề nói những lời này, Lâm Đào nhìn vào mắt anh, trên mặt anh tràn đầy kiên định cùng chân thành.
Cô hiểu cũng tin tưởng, anh nói chính là sự thật.
Hôn sự thương lượng tốt, chân heo cũng hầm xong, bốn người vui vẻ ngồi một chỗ bắt đầu ăn cơm.
Răng bà ngoại còn tính là tốt, nhưng móng heo hầm mềm mại rất hợp khẩu vị bà, bà đối với trù nghệ của Lâm Đào cũng khen không dứt miệng, nói thẳng Lý Thành Hề thật đúng là có phúc khí, mới có thể gặp gỡ A Đào.
Còn nói khó trách lúc trước trong nhà thúc giục hắn kết hôn như vậy, hắn cũng mắt điếc tai ngơ, hóa ra duyên phận chờ ở chỗ này.
A Đào - Thành Hề, ngay cả tên cũng đều xuất ra từ cùng câu thơ.
Cũng không phải là có duyên phận sao.
Nhà cô chỉ được phân hai gian phòng, không đủ người ở, huống hồ Lý Thành Hề cùng Lâm Đào hiện tại chỉ là đính thân, chân chính kết hôn còn phải chờ nửa tháng sau ngày 8 tháng 6, nếu thật để cho bọn họ ở cùng nhà đúng là không thích hợp.
Cũng may có xe hơi nhỏ, bọn họ trở về cũng rất tiện.
Lâm Thường Hải cùng Lâm Đào đưa bọn họ đến cửa thôn, nhìn ô tô đi xa, lúc này mới tính trở về.
Bà ngoại Lý ngồi ở ghế sau, nhìn Lý Thành Hề trêu ghẹo: “Được rồi, còn có nửa tháng là kết hôn, đừng có lưu luyến như vậy.”
Từ sau khi Lý Thành Hề lớn lên, còn không có bị bà ngoại trêu ghẹo như vậy, lập tức có chút xấu hổ mà thu hồi ánh mắt, không hề thông qua kính chiếu hậu nhìn bóng dáng Lâm Đào, hết sức chuyên chú mà lái xe.
Đến nỗi Lâm Thường Hải cùng Lâm Đào trên đường trở về, không tránh được sẽ bị người trong thôn hỏi thăm về gia thế của Lý Thành Hề, Lâm Thường Hải thoải mái hào phóng mà nói thân phận đoàn trưởng hải quân của Lý Thành Hề.
Mà bà nội Lâm vốn dĩ cho rằng đối tượng của Lâm Đào nghèo kiết hủ lậu, cảm thấy ở lễ hỏi có lẽ bà ta sẽ không vớt được nước luộc, vì thế lâu như vậy cũng không quản chuyện của Lâm Đào.
Hai ngày này vừa trở về từ nhà mẹ đẻ, sau khi bị người trong thôn nói một hồi mới biết được đối tượng Lâm Đào có tiền, nên vô cùng lo lắng đi tìm Lâm Thường Hải nói về chuyện lễ hỏi.
Đối mặt với chất vấn của bà nội Lâm, Lâm Thường Hải tỏ vẻ rõ ràng lễ hỏi một mao tiền ông cũng đều không muốn.
Bà nội Lâm bị chọc tức đến mức đứng ở cửa chống nạnh mắng chửi: “Con cứ tiếp tục che chở cái Tang Môn tinh này đi, con đi hỏi xem nhà ai gả con gái mà không cần tiền lễ hỏi? Con gái gả chồng như nước đổ đi, không ở lúc gả chồng lấy chút tiền lễ hỏi, không phải phí công nuôi dưỡng? Huống hồ nhà họ Lý bọn họ có tiền như vậy, nếu là thật thích Lâm Đào, còn có thể đau lòng chút tiền lễ hỏi này? Mẹ thấy bọn họ chính là không thành tâm, muốn lấy vợ nhưng không muốn tốn tiền!” - Đọc trên app TYT tytnovel.com
Mắng xong thấy mặt Lâm Thường Hải đều đen, lại có chút ngượng ngùng, bắt đầu chính sách dụ dỗ.
Giọng điệu chậm lại: “Lão nhị, chính con ngẫm lại xem, mẹ là mẹ của con còn có thể hại con sao? Nói đến cùng Lâm Đào gả đi ra ngoài chính là người nhà người khác, chúng ta mới chân chính là người một nhà. Đừng nhìn đại ca con cùng con phân nhà, kỳ thật trong lòng vẫn có người em trai này. Con lại không có con trai, tương lai còn không phải muốn dựa vào cháu trai dưỡng lão? Dù con không cần tiền lễ hỏi, cũng có thể đem tiền lễ hỏi cho cháu trai, đến lúc đó…”
Lâm Đào nhấp môi phản bác: “Bà nội, chuyện của ba con không cần người nhọc lòng, càng không cần anh họ cùng bác cả nhọc lòng, tương lai con sẽ cho ba con dưỡng lão.”
“Mày chính là nói lời dễ nghe, chờ mày gả chồng chính là người nhà người khác, nơi nào sẽ quản sống chết của ba mày? Ba mày không có con trai tương lai chết đi đến người cúng bái cũng không có, mày muốn ba mày bị người trong thôn chê cười chết có phải hay không, tâm tư của mày cũng thật xấu…”
Còn chưa độc thoại xong, Lâm Thường Hải cũng đã đem cửa phanh một cái đóng lại, đem bà nội Lâm chọc tức điên.
Lâm Đào thở dài, nhớ tới những lời vừa rồi bà nội Lâm nói, lại hướng về Lâm Thường Hải bảo đảm: “Ba, dù con gả chồng cũng vĩnh viễn là con gái của ba, con sẽ không mặc kệ người.”
Lâm Thường Hải cười cười: “Ba biết, ba cũng tin tưởng con, lời bà nội nói con đừng nghe là được.”
************************
Kế tiếp chính là chuẩn bị chuyện kết hôn.
Bà ngoại Lý đối với việc này rất là tích cực, từ ngày định ra việc hôn nhân đã bắt đầu bận rộn chuẩn bị.
Đối với việc này, người Giang gia cũng ra không ít lực, thím Giang rảnh một chút thì cùng bà ngoại Lý đi mua vật dụng kết hôn, muốn đem tiệc kết hôn này náo nhiệt hết mức.
Bên kia, Lâm gia cũng bận chuẩn bị cho chuyện kết hôn, dì Phương cũng không nhàn rỗi.
Dì vốn dĩ tính đi mua một ít vải bố cùng bông, làm cho Lâm Đào một bộ chăn giường mới làm của hồi môn. Nhưng là suy nghĩ đến việc đến lúc đó Lâm Đào cũng mang không được, nên đổi thành làm một bộ quần áo.
Lâm Mạn Mạn cũng trộm dùng tiền mình tích góp thật lâu, chuẩn bị lễ vật cho Lâm Đào.
Nhưng thật ra không biết gần đây Lâm Thường Hải bận cái gì, lúc Lâm Đào ở nhà rất ít khi có thể nhìn thấy bóng dáng của ông, cho nên cô rảnh một chút sẽ chạy đến nhà dì Phương.
“Dì Phương, kỳ thật con có đủ quần áo mặc, không cần làm nhiều quần áo như vậy.”
“Dù nhiều dì cũng phải làm cho con một bộ, con kết hôn, dì Phương hẳn là nên đưa chút đồ vật.” Dì Phương cười nói.
Một tay Lâm Đào chống cằm nhìn dì Phương dẫm lên máy may, trong lòng lại nghĩ một việc khác.
Kỳ thật chuyện này cô đã suy nghĩ trong lòng thật lâu, đặc biệt là thời gian gần đây, lại tỉ mỉ suy nghĩ một lần.
Cô vẫn quyết định nói ra.
Thừa dịp Lâm Mạn Mạn đi ra ngoài, Lâm Đào dùng một loại giọng điệu dò hỏi: “Dì Phương, con muốn nói chuyện này cùng người.”
“Nói đi, dì nghe đây.” Dì Phương một bên may áo một bên đáp lời.
“Dì Phương, mấy năm nay người vẫn luôn rất chiếu cố cho con cùng ba, người hai nhà chúng ta đã sớm thành người một nhà. Bởi vì việc này, trong thôn còn có không ít người nói linh tinh về dì cùng ba. Kỳ thật có đôi khi con cũng suy nghĩ, hai nhà chúng ta có thể hay không chân chính trở thành người một nhà?”
Lúc Lâm Đào nói chuyện, hơi khẩn trương mà chú ý vẻ mặt dì Phương.
Dì Phương hiển nhiên không nghĩ tới Lâm Đào muốn nói lại là cái này, dừng việc trong tay, nhìn Lâm Đào nghiêm túc mà nói: “A Đào, dì Phương biết trong lòng con là nghĩ như thế nào, cũng biết con là xuất phát từ ý tốt, nhưng việc này dì Phương không có biện pháp đồng ý với con.”
Lời này có chút ngoài dự kiến của Lâm Đào, bởi vì những năm gần đây, dì Phương thật sự đã vì nhà bọn họ trả giá rất nhiều. Có thể nói, nếu không có dì Phương giúp đỡ, nhà bọn họ trôi qua tuyệt đối không có tốt như vậy.
Hơn nữa, dì Phương đối với bọn họ quan tâm đều là thật tâm.
Cô cho rằng…
Dì Phương cũng có ý nghĩ như vậy.
May mà dì Phương cũng không có bởi vì cô đường đột mà tức giận, ngược lại duỗi tay giữ chặt tay cô, ôn nhu mà vỗ vỗ tỏ vẻ không có trách cô.
Trên mặt là vẻ mặt của một người mẹ khi đối diện với con ruột mình, giọng điệu cũng hòa hoãn: “A Đào, giữa dì cùng ba con không phải loại tình cảm mà con nghĩ. Dì cùng mẹ con là chị em tốt, lúc trước chúng ta hai người gả đến nơi đây trước sau một tháng, tính cách lại hợp nhau, thật dễ dàng đã trở thành bạn bè. Lúc ấy dì mang thai trước mẹ con, còn nói muốn định hôn ước nữa. Nào biết anh trai của Mạn Mạn, mệnh quá khổ, gặp gỡ bà nội như vậy…”
Chuyện lúc trước Lâm Đào mơ hồ biết một ít, hình như là đứa bé đầu tiên của dì Phương lúc ấy bị sốt, theo lý mà nói chỉ cần đút nhiều nước chút thì tốt rồi, cha mẹ chồng lại thờ phụng phương thuốc cổ truyền, nói nòng nọc có thể hạ hỏa, chuyên môn đi bắt nòng nọc sống cho đứa bé ăn.
Đứa bé chính là bởi vì việc này mà không còn, lúc ấy mới hơn ba tháng.
Bởi vì việc này, dì Phương theo chân bọn họ hoàn toàn phân nhà, sau đó lại sinh Lâm Mạn Mạn cũng không để bọn họ chăm một ngày.
Nhớ tới chuyện cũ, dì Phương còn có chút thương cảm: “Lúc ấy dì thật sự cảm thấy sống không nổi nữa, thật muốn cùng con của mình chết đi. Là mẹ con lúc ấy một tấc cũng không rời, không biết ngày đêm ở cạnh dì, khuyên dì, sau lại bởi vì không nghỉ ngơi tốt còn té xỉu, sau lại đi bệnh viện kiểm tra mới biết được hóa ra là mang thai con. A Đào, nếu không phải lúc ấy có mẹ con, dì thật sự sẽ lựa chọn chết đi.”
“Sau đó mẹ con không còn, dì cũng khổ sở rất lâu, điều duy nhất dì có thể làm vì bà ấy, chính là thay bà ấy chăm sóc con. Kỳ thật dì Phương hiểu vì sao con lại nghĩ như thế, con là đứa bé ngoan, nhưng dì Phương không thể cùng ba con ở bên nhau. Hơn nữa việc này con đã nói cùng ba con sao? Ba con khẳng định cũng sẽ không nghĩ như vậy. Ba con là người đàn ông tốt, trong lòng ông ấy vẫn luôn có mẹ con.”
Trở về từ nhà dì Phương, Lâm Đào còn hồi tưởng những gì dì Phương nói.
Tới nhà rồi mới phát hiện khoá cửa đã bị mở ra, hẳn là ba đã trở lại.
Thông qua lời dì Phương nói, Lâm Đào cũng đã bỏ qua ý nghĩ để ba cùng dì Phương ở bên nhau, cũng không tính toán cùng ba nói chuyện đó.
Đi tới cửa, đang định hỏi hôm nay buổi tối ba muốn ăn cái gì, lại thông qua khe hở cửa sổ nhìn thấy ba ngồi trên ghế, trong lòng ôm bài vị của cô mẹ, tỉ mỉ chà lau trên mặt không tồn tại tro bụi.
Một bên chà lau, vừa nói: “A Dung, con gái chúng ta sắp phải gả chồng, con rể là người vừa cao lớn vừa đẹp trai, đối với A Đào của chúng ta rất tốt đi, thật sự chọn không ra một chút tật xấu. Nếu em thấy, khẳng định cũng sẽ rất vừa lòng. Thời gian trôi qua thật mau, thoáng qua một cái em đã ra đi 20 năm, nhưng có đôi khi anh ngủ một giấc dậy đều cảm thấy em chưa bao giờ rời đi, anh thường xuyên nhớ tới năm ấy em gửi thư nói cho anh nói em mang thai con của chúng ta, lúc anh nhận được tin, vui đến mức không nhịn được ôm người giao thư dạo qua một vòng… A Dung, A Dung…”
Nói xong lời cuối cùng, một người đàn ông như Lâm Thường Hải đã rơi lệ đầy mặt.
Nước mắt đàn ông không dễ dàng rơi, chỉ là chưa chạm tới chỗ thương tâm.
Mà vợ chết, chính là chỗ thương tâm của Lâm Thường Hải.
Lâm Đào ở cửa ước chừng mười phút, cuối cùng cũng không đi hỏi ba rốt cuộc muốn ăn cái gì, mà là hốc mắt đỏ hồng về phòng mình.
Mở tủ quần áo ra, từ bên trong tìm được vài món áo lót cho trẻ con, mũ đầu hổ, giày đầu hổ…
Đây đều là lúc trước cô còn không có sinh ra mẹ đã tự làm cho cô.
Tuy rằng từ khi sinh ra đến giờ cô chưa bao giờ thấy mẹ, nhưng những năm gần đây, mỗi lần ở bên ngoài bị ủy khuất, cô sẽ trở về ôm những quần áo cũ này, thật sự giống như đang ôm mẹ vậy.
Nghe ba nói, khi còn nhỏ cô còn nhận ra mùi hương trên quần áo, khi ngủ nhất định phải ôm mấy thứ này ngủ, nếu không nhất định sẽ khóc nháo.
Kỳ thật sao cô có thể quên mẹ của mình chứ?
Sở dĩ cô chủ động đi tác hợp cho dì Phương cùng ba, cũng không phải bởi vì không có tình cảm với mẹ.
Có lẽ là cô đã thấy nhiều người đàn ông vợ mới mất không quá một hai tháng trong nhà đã có người mới, hoặc là một hai năm lại kết hôn, mà người sau trong miệng người ngoài đã được coi là có tình nghĩa.
Mà ba cô đã qua hai mươi năm còn không có lại cưới, cô cho rằng ba là sợ cô không vui, cho nên chưa bao giờ nói về việc này. Cô lại sợ sau khi mình gả chồng, một mình ba quá cô đơn, hơn nữa quan hệ cùng dì Phương rất tốt, cho nên cô không nhịn được đưa ra đề nghị này.
Nhưng là bây giờ cô mới hiểu được, là cô xem nhẹ nghị lực trong tình yêu.
Là cô đem quan hệ giữa ba với dì Phương nghĩ đến phức tạp.
Từ nay về sau, cô sẽ không bao giờ nói ra loại chuyện này.
Trước khi kết hôn ba ngày, Lâm Đào mang theo Lý Thành Hề đi viếng mộ mẹ cô.
Mẹ được chôn ở sườn núi đối diện nhà cô, lúc ở nhà chỉ cần mở cửa sổ ra, là có thể nhìn thấy.
Trên phần mộ viết, Đào Dung chi mộ vợ Lâm Thường Hải.
Đúng vậy, mẹ cô họ Đào, cho nên cô gọi là Lâm Đào, bởi vì cùng âm với chữ đào, cũng bởi vì khi mẹ cô mang thai thích ăn quả cây đào trước cửa thôn.
“Mẹ, con mang Thành Hề tới cho người nhìn.” Lâm Đào một bên đốt tiền giấy nói.
Lý Thành Hề thắp hương, đối với phần mộ bảo đảm cả đời sẽ đối tốt với Lâm Đào.
Hai người ở chỗ này trong chốc lát, Lâm Đào kể cho Lý Thành Hề nghe chuyện lúc nhỏ của cô: “Khi còn nhỏ, nếu buổi tối sợ hãi sẽ đem cửa sổ trong phòng mở ra, như vậy là có thể nhìn thấy mẹ, cảm thấy mẹ sẽ luôn bảo vệ tôi nên không sợ hãi nữa.”
Lý Thành Hề yên lặng nghe, dắt lấy mảnh khảnh của cô: “Về sau
anh sẽ thay thế mẹ che chở em.”
App TYT & Captivator team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT