Người hai nhà cứ như vậy đánh nhau, ai cũng không nhường ai, buổi kết hôn tốt đẹp biến thành kéo bè kéo lũ đánh nhau.

Thẩm Quốc Bân đi khuyên can, ngược lại bị Lâm Cường không cẩn thận dùng cục đá đập một lỗ ở trên đầu, máu theo trán chảy xuống. Lâm Tuệ không tham dự ẩu đả, muốn đi khuyên can, không biết bị ai hung hăng tát hai cái, cô ta bị đánh đến choáng váng.

Thẩm Gia Hào nhân cơ hội chui vào đám người, đem một đống phân heo mới vừa nhặt được đến bôi trên váy mới của Lâm Tuệ, lại chui ra khỏi đám người, đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt.

Thẩm Gia Di nhút nhát sợ sệt ở bên cạnh nhìn, kéo kéo vạt áo Thẩm Gia Hào: “Anh ơi, vì sao anh lại bôi phân heo lên váy mẹ kế?”

Thẩm Gia Hào trừng cô bé một cái: “Không có tiền đồ, cho mấy viên đường đã gọi mẹ. Nếu em nhận người này làm mẹ kế cũng đừng gọi anh là anh.”

Thẩm Gia Di cúi đầu không dám nói lời nào, cũng không dám lại gọi Lâm Tuệ là ‘ mẹ ’.

Đánh tới cuối cùng, nếu không phải đại đội trưởng công xã mang theo dân binh tới khuyên, chỉ sợ hôm nay thế nào cũng phải gây ra mạng người.

Người Hoàng gia bị khuyên đi rồi, người Lâm gia thì mỗi người đều treo màu, Lâm Cường cùng Chu Mai Phương cũng không tránh thoát.

Lâm Cường đó là không thể đứng nhìn bà nội cùng mẹ bị đánh, chính mình xông lên đi giúp đỡ. Chu Mai Phương hoàn toàn chính là tai bay vạ gió, không thể hiểu được đã bị đánh một trận.

Hơn nữa Lâm Tuệ còn bởi vì Lâm Cường đem đầu Thẩm Quốc Bân đánh ra máu mà oán giận, giận Lâm Cường không cẩn thận, tức giận đến mức cùng ngày cô ta lôi kéo Lâm Cường trở về nhà mẹ đẻ.

Người Lâm gia cơm cũng không ăn, đều bị tức đến no rồi, còn bị người trong thôn chê cười.

Tuy rằng Lâm Tuệ là gả qua đi làm mẹ kế, nhưng Thẩm Quốc Bân rốt cuộc cũng là doanh trưởng, ngày thường bà nội Lâm nhắc tới cũng là diễu võ dương oai, nhưng bây giờ thì tốt rồi, hoàn toàn không còn mặt mũi.

Thật sự là ném hết mặt mũi.

Cố tình Lâm Tuệ đã nhận định Thẩm Quốc Bân, nói cái gì cũng muốn gả cho Thẩm gia làm mẹ kế, nói cũng nói không nghe, mắng cũng mắng không động.

Bà nội Lâm vung tay mặc kệ, chính mình trở về.

Trương Hồng Anh lau nước mắt, nhét vào trong lòng Lâm Tuệ một chồng đại đoàn kết, cũng đi theo Lâm Thường Sơn trở về.

Lâm Tuệ đứng ở cửa Thẩm gia, ngơ ngác nhìn bóng dáng mọi người trong nhà đi xa, đôi mắt có chút chua xót.

Nhưng cô ta kiên định, cô ta không có làm sai.

Đời trước Lâm Đào ngăn nắp rõ ràng trước mắt, Lâm Đào chính là bởi vì gả cho Thẩm Quốc Bân, mới có ngày lành sau này.

Trời cao cho cô ta cơ hội một lần nữa sống lại, nói cái gì cô ta cũng muốn nắm chắc được, không thể lãng phí.

Còn ba mẹ cô ta, đó là do bọn họ không biết tương lai Thẩm Quốc Bân sẽ thăng quan, con chồng trước trong mắt bọn họ tương lai một người là nhà giàu số một Tương Thành, một người là đại minh tinh.

Chờ về sau bọn họ biết, sẽ cảm thấy cô ta chọn đúng rồi.

***********************

Lý Thành Hề lại ở Tương Thành hai ngày, một ngày đầu Lý Thành Hề gọi người gửi hai phiếu lại đây, mang theo Lâm Đào đi nhìn biểu diễn.

Sau khi xem xong biểu diễn, Lý Thành Hề mang theo Lâm Đào đi bưu cục gọi điện thoại cho bà ngoại anh.

Lâm Đào ở bên cạnh chờ, nghe anh ‘ dạ ’ vài tiếng đối với microphone, sau đó nói: “Con đưa cháu dâu tương lai nghe điện thoại của người.”

Lâm Đào có chút không biết làm sao, Lý Thành Hề trấn an cô: “Không có việc gì, tính tình bà ngoại rất tốt. Bà vẫn luôn nhọc lòng chuyện kết hôn của tôi, nên tôi đã nói chuyện của chúng ta cho bà biết trước.”

Lâm Đào tiếp nhận điện thoại, nghe microphone truyền đến giọng nói thật hiền từ, tưởng tượng bà lão nói chuyện là người rất tốt.

Lão nhân gia đặc biệt thích cô, tuy rằng còn không có gặp qua cô, nhưng là nhận định người có thể làm cháu trai bà thích, nhất định là một cô gái cực tốt. Nói chính mình tuổi đã lớn, không tiện đi đường nếu không nhất định phải tới nhìn cô mới tốt.

Bà ngoại nói cái gì, Lâm Đào đều kiên nhẫn nghe, ngẫu nhiên trả lời một hai câu.

Lý Thành Hề ở bên cạnh nhìn, trên mặt không khỏi lộ ra tươi cười.

Cuối cùng vẫn là anh chủ động đưa ra yêu cầu cắt đứt điện thoại, lát nữa bọn họ phải đi về.

Lúc sắp tắt điện thoại, bà ngoại dặn dò anh: “Về sau nhất định phải mang A Đào tới xem bà ngoại, A Đào là một cô gái tốt, bà ngoại chờ uống rượu mừng của hai đứa.”

Lý Thành Hề cười cười: “Vâng, bà ngoại, chúng ta nhất định tới.”

Sau ngày đó Lâm Đào mang theo Lý Thành Hề đi dạo ở thôn Đào Hoa, bị người trong thôn thấy được, hỏi đây là ai. Lâm Đào thoải mái hào phóng hướng mọi người giới thiệu, đây là đối tượng của cô.

Người già trong thôn nhìn Lý Thành Hề lại nhìn Lâm Đào, không ngừng nói hai người đặc biệt xứng đôi.

Cũng có người không có ý tốt, trộm nói thầm Lý Thành Hề có biết thân thế quan tài tử của Lâm Đào không.

“Ta đoán là không biết, nếu đã biết sao hắn có thể làm đối tượng của Lâm Đào? Không sợ bị thương?”

“Ai nói không phải đâu? Dù hắn đồng ý, nhà hắn cũng không thể đồng ý, lúc trước Lâm Xương không phải cũng thích Lâm Đào, nói cái gì muốn cưới nó, sau đó không phải bị cha mẹ hắn thu thập một trận, bây giờ kết thân cùng một cô gái ở Thẩm gia trang, sáu tháng cuối năm sẽ phải kết hôn.”

Kia hai người lẩm nhẩm lầm nhầm, không chú ý tới Lý Thành Hề đã muốn chạy tới phía sau hai người.

Lý Thành Hề cũng coi như có kinh nghiệm đối phó với loại người này, người khác không nói, chỉ nói anh có bạn đi làm ở Cục Công An, hai ngày trước mới vừa bắt hai người tuyên truyền phong kiến mê tín. Hôm nào anh đi hỏi một chút người bạn làm ở Cục Công An còn có thể cho hai thím đằng kia một phiếu, để hai bà cùng hai người khác cùng nhau giao lưu.

Lập tức khiến hai người phụ nữ thích khua môi múa mép sợ thành chim cút, một câu cũng không dám nói.

Lâm Đào từ trong nhà lấy ra một bao tải cùng tách trà, hai người lên núi hái được lá trà mới vừa mọc đem về bỏ đầy một lu trà để ủ sang tháng 5 dùng.

Lúc xuống núi bọn họ gặp được một con rắn, Lâm Đào sợ tới mức ngừng thở không dám nói lời nào, Lý Thành Hề lá gan lớn, để Lâm Đào lui ra phía sau, chính mình chộp một cái đã bắt được vị trí bảy tấc của rắn cất vào bao tải vốn dùng để đựng măng, muốn đem về cho Lâm Thường Hải ngâm rượu uống.

Chạng vạng, hai người ngồi ở trên sườn núi nhìn ánh nắng chiều.

Buổi tối gió thổi qua, nhè nhẹ mang theo hơi ấm, cực kỳ thoải mái.

Hai người ngồi rất gần, so với lần trước bọn họ cùng đi xem phim điện ảnh còn muốn gần hơn. Lý Thành Hề nghiêng đầu sang một bên, chóp mũi đã sắp cọ đến gò má Lâm Đào.

Sau khi Lâm Đào ý thức được, đỏ mặt muốn dịch ra một ít.

Nhưng Lý Thành Hề lại không cho cô cơ hội này, nhỏ giọng nói một câu: “Đừng nhúc nhích, trên tóc có lá cây.”

Lâm Đào liền chịu đựng ngượng ngùng không nhúc nhích, đợi trong chốc lát, Lý Thành Hề quả nhiên từ đỉnh đầu cô lấy ra một mảnh lá cây.

Cũng may Lý Thành Hề không hề có động tác khác, hai người ngồi hóng gió một lát thì đi về thôn.

Trên đường về nhà, vừa vặn gặp được hai người trẻ tuổi chính diện đi tới, trong đó một tên gọi một tên khác là ‘ Lâm Xương ’.

Lý Thành Hề còn nhớ rõ lời nói của hai người phụ nữ khua môi múa mép lúc trước, nghe thấy cái tên này anh nhìn thoáng qua, thấy cái tên Lâm Xương kia cũng đang nhìn mình.

Chẳng qua khi ánh mắt của hai người vừa chạm nhau, Lâm Xương đã hoảng loạn thu hồi ánh mắt, không dám nhìn tiếp.

Vốn dĩ trong lòng Lý Thành Hề còn trộm có chút để ý cái tên Lâm Xương này, bây giờ một chút cũng không thèm để ý. Chỉ bằng cái lá gan này, khó trách bị cha mẹ nói vài câu đã không dám thích A Đào, tư tưởng cổ hủ tin tưởng phong kiến mê tín không nói, còn không giống một người đàn ông.

Đối với người như vậy, đáy lòng Lý Thành Hề có chút khinh thường.

Kỳ nghỉ có hạn, sau hai ngày này Lý Thành Hề cũng nên về bộ đội báo danh.

Đi ngày đó Lâm Đào đi đưa anh, dì Phương còn giúp chuẩn bị một ít đặc sản, Lý Thành Hề thu gọn cơ cấu một người tới Tương Thành, lúc trở về nhưng thật ra mang theo không ít đồ vật.

“Rất nhanh anh sẽ trở về.”

Ga tàu hỏa người tới tặng quà rất nhiều, cũng đặc biệt ồn, Lý Thành Hề ghé đến bên tai Lâm Đào nói chuyện. Thân thể hai người dựa gần, chóp mũi Lý Thành Hề quanh quẩn mùi hương thuộc về Lâm Đào, rất dễ chịu.

Suy nghĩ phải tạm chia xa quanh quẩn trong lòng, Lâm Đào căn bản cũng mặc kệ động tác này ở trong mắt dì Phương có thể bị coi là quá thân mật hay không.

Rầu rĩ gật gật đầu: “Vâng, tôi chờ anh.”

Lý Thành Hề còn muốn lại nói cái gì, lại cảm thấy lúc này nói cái gì đều là vô nghĩa, còn không bằng đến lúc đó trở về sớm một chút gặp cô, không để cô phải chờ đợi quá lâu.

Duỗi tay xoa xoa mái tóc mềm mại của Lâm Đào, lên xe lửa trong tiếng thúc giục của nhân viên tàu.

Mắt thấy Lý Thành Hề lên xe lửa, theo thời gian xe lửa chậm rãi chuyển động, Lý Thành Hề nhịn không được mở cửa sổ ra, dò ra nửa người, đứng tại chỗ hướng Lâm Đào phất tay.

Lâm Đào không nhịn được đuổi theo vài bước, nhưng xe lửa thật sự quá nhanh, cô không đuổi kịp.

Có vài người đến tặng quà nhìn xe lửa đi nhịn nhịn không được bật khóc.

Lâm Đào khóc không được, nhưng trong lòng có chút ê ẩm.

Dì Phương duỗi tay ôm bả vai cô, trấn an nói: “Không có việc gì, rất nhanh sẽ trở về.”

**********************

Sau khi Lý Thành Hề trở lại bộ đội, thì hướng bộ đội xin thẩm tra chính trị.

Tiếp theo chính là chuẩn bị phòng tân hôn của anh cùng Lâm Đào, việc kết hôn của anh luôn luôn là vấn đề khó của mấy thượng cấp, các vị lãnh đạo biết được anh sắp kết hôn, không nói hai lời phân cho anh một phòng ở tốt nhất.

Vấn đề Phòng ở đã được giải quyết, tiếp theo chính là chuẩn bị gia cụ* gì đó.

(*: vật dụng gia đình)

Kỳ thật trên đảo có người chuyên môn làm gia cụ, nhưng Lý Thành Hề vẫn đi một chuyến ra bên ngoài đảo, tìm thợ mộc tốt nhất làm gia cụ.

Tủ quần áo là dựa theo tủ trong phòng Lâm Đào, chẳng qua so với cái cô đang dùng lớn hơn một ít, đem tủ ba cửa đổi thành tủ bốn cửa. Đem mấy loại gia cụ cứng chuẩn bị trước, còn những vật dụng hàng ngày khác có thể chờ đến khi Lâm Đào lên đảo lại cùng nhau mua.

Rốt cuộc làm một bộ gia cụ nhanh nhất cũng gần một tháng, anh đem mọi thứ chuẩn bị tốt, đến lúc Lâm Đào tới không cần phải chờ lưu trình này, cũng có thể ở thoải mái chút.

Lần này trở lại bộ đội, trên cơ bản Lý Thành Hề ngoại trừ huấn luyện, thì bận rộn chuyện phòng mới, tuy rằng còn không có kết hôn, nhưng nghiễm nhiên đã trở thành một người chồng tốt rồi.

Sau khi những gia cụ đó được làm tốt, lại thông qua thuyền vận chuyển đến trên đảo.

Chuyện Lý đoàn trưởng sắp phải kết hôn, ở trên đảo truyền rất nhanh, cái này đều phải quy công về Lý Thành Hề, người từ trước ở phương diện này luôn im lặng, bây giờ lại hăng say chuẩn bị như vậy.

Trong bộ đội không ít người đều tò mò, có thể làm Lý Thành Hề coi trọng, là một người như thế nào.

“Tôi cùng cô nói, ánh mắt Lý đoàn trưởng thật ra rất cao, lúc trước vợ của Tề sư trưởng giới thiệu đối tượng đặc biệt tốt cho ngài ấy, người lớn lên xinh đẹp không nói, công việc cũng rất tốt, là bác sĩ, Lý đoàn trưởng cũng chưa coi trọng. Không nghĩ tới thế nhưng muốn kết hôn, cô nói xem cô gái kia lớn lên là dạng gì?” Một người phụ nữ vừa cắn hạt dưa vừa nói.

Người phụ nữ tên là Hoàng Ái Đệ, là quân tẩu trên đảo.

Cũng là mẹ kế, bởi vì thân phận này, ở lúc Lâm Tuệ vừa lên đảo không bao lâu, hai người rất nhanh đã quen thuộc.

Kỳ thật trong lòng Lâm Tuệ là có chút chướng mắt Hoàng Ái Đệ, bởi vì Hoàng Ái Đệ là người nhà quê, hơn nữa còn là kiểu đặc biệt điển hình ở nông thôn, miệng to thích khua môi múa mép.

Đừng nhìn nhà Lâm Tuệ cũng ở nông thôn, nhưng cô ta lại khinh thường người như vậy.

Hơn nữa chồng của Hoàng Ái Đệ chỉ mới là liên trưởng, cấp bậc thấp hơn so với Thẩm Quốc Bân, Lâm Tuệ cảm thấy kết bạn cùng người như vậy quả thực chính là lãng phí thời gian.

Người cô ta chân chính muốn kết giao chính là người nhà lãnh đạo của Thẩm Quốc Bân, thí dụ như người mà Hoàng Ái Đệ mới nói Lý đoàn trưởng, chính là lãnh đạo trực tiếp của Thẩm Quốc Bân. Đến lúc đó nếu vợ hắn đến tùy quân, cô ta phải chủ động qua lại.

Nhưng người cô ta muốn kết giao nhất vẫn là vợ của sư trưởng, nghe nói cũng là người Tương Thành, bọn họ chính là đồng hương.

Ra cửa, đồng hương phải chiếu cố đồng hương. Nếu là bởi vì có cô ta kết giao, mà có thể khiến cho Thẩm Quốc Bân thăng chức thì tốt rồi.

Chẳng qua thời gian cô ta đến thật không khéo, vừa lúc gặp phải vợ của sư trưởng có việc về nhà, cho nên trước mắt Lâm Tuệ chỉ có thể cố mà tiếp xúc cùng Hoàng Ái Đệ một chút.

“Này Lý đoàn trưởng có địa vị gì? Ánh mắt cao như vậy.” Lâm Tuệ vội vàng giặt quần áo, mí mắt cũng lười nâng, nhưng đối với chuyện Lý đoàn trưởng vẫn khá tò mò.

Hỏi thăm rõ ràng đến lúc đó tới cửa đi lại cũng có phương tiện chút.

Cô ta đi theo Thẩm Quốc Bân tùy quân cũng mới có nửa tháng, sau khi tới nơi này rồi cô ta mới hiểu được, tùy quân không có tốt như chính mình tưởng tượng, mẹ kế cũng không phải dễ làm như vậy.

Trên đảo vật tư trong phục vụ xã không đầy đủ, điều kiện sinh hoạt lại kém, có khi muốn ăn chút rau dưa mới mẻ đều không có.

Căn nhà này của bọn họ lấy ánh sáng không tốt, vừa đến ngày mưa đã đặc biệt tối cùng ẩm ướt, trên mặt đất cũng có thể mọc ra rêu xanh.

Hơn nữa nơi này đều là dùng nhà vệ sinh công cộng, so với hố xí ở nhà cô ta còn muốn dơ hơn, trước kia hố xí ít nhất chỉ có người trong nhà đi, nơi này là nhà vệ sinh công cộng mọi người trên đảo đều có thể đi, có khi còn có thể nhìn thấy dòi bò lên. (App truyện T Y T)

Tắm rửa không có đầy đủ không nói, cô ta còn phải tự mình đi gánh nước mới được, mỗi lần đi lấy nước có thể đem cô ta mệt chết khiếp.

Tuy nói trên đảo trên cơ bản đều là phụ nữ đi gánh nước, chính là lúc ở nhà cô ta còn chưa từng làm loại chuyện này, đều là do ba cùng anh cô ta làm.

Có đôi khi nghĩ lại có chút hối hận, nhưng tưởng tượng đến hạnh phúc về sau, Lâm Tuệ lại chỉ có thể khẽ cắn môi chịu đựng.

Nếu đời trước Lâm Đào có thể chịu đựng những chuyện này, như vậy cô ta cũng có thể. Cô ta cũng không cảm thấy mình có điểm nào không bằng Lâm Đào, thậm chí cảm thấy chính mình có thể làm tốt hơn so với Lâm Đào.

Ôm ý nghĩ như vậy, Lâm Tuệ đối với Thẩm Gia Hào cùng Thẩm Gia Di có thể nói là cực kỳ tốt.

Chính là Thẩm Gia Hào bị bà Hoàng dạy quá nhiều tư tưởng không tốt, bây giờ đối cô ta vẫn có rất nhiều địch ý, ngoại trừ lúc có Thẩm Quốc Bân sẽ làm bộ làm tịch gọi cô ta một tiếng ‘ mẹ kế ’, ngày thường đều chỉ gọi cô ta là ‘ này ’.

Thẩm Gia Di tuổi còn nhỏ dễ dụ một ít, nhưng cô bé nghe lời anh trai, anh không cho bé gọi mẹ, bé sẽ không gọi.

Cuộc sống này thật không biết khi nào là bất đầu.

Chuyện của Lý đoàn trưởng kia, cô ta từ trong miệng Hoàng Ái Đệ nhưng thật ra nghe nói qua một ít, chẳng qua chưa thấy qua người trông như thế nào, cô ta cũng không tốn công đi xem.

Hoàng Ái Đệ lắc đầu: “Cái này tôi cũng không rõ ràng lắm, nhưng nghe lão Tiền nhà tôi nói, hắn là có học qua trường quân đội. Cô nói xem, đọc qua sách cùng không đọc qua sách chính là không giống nhau, người ta còn chưa có kết hôn, đã bận trước bận sau đem mọi chuyện chuẩn bị tốt, cưới vợ về không cần làm cái gì chỉ việc chờ hưởng phúc. Hai ta khen ngược, cái gì cũng không có, còn phải thay thế người trước nuôi con. Nhưng tôi so với cô vẫn tốt hơn, vợ trước của lão Tiền chỉ sinh một đứa con gái. Một mình cô lại phải mang ba đứa bé, còn có một đứa đến đường cũng không thể đi, thật đủ mệt.”

Nói đến chuyện này Lâm Tuệ lại tức, cô ta chăm sóc chiếu cố Thẩm Gia Hào cùng Thẩm Gia Di còn chưa tính, rốt cuộc tương lai hai người bọn họ đều rất là có tiền đồ, bây giờ cô ta đối tốt với bọn họ, tương lai bọn họ cũng sẽ hiếu thuận với cô ta.

Nhưng là đứa nhỏ nhất Thẩm Gia Bình, đời trước thẳng đến cuối cùng cô ta cũng chưa nghe nói qua nó có bao nhiêu ghê gớm, dựa vào cái gì muốn cô ta chiếu cố nó? - Đọc trên app TYT tytnovel.com

“Đừng nói nữa, lúc trước tôi cũng không nghĩ tới chăm sóc trẻ con lại khó như vậy.” Lâm Tuệ tức giận nói.

Đúng lúc này Thẩm Gia Bình vừa ngủ trưa dậy, không biết là đói bụng hay đi tiểu mà oa oa lớn tiếng khóc.

Hoàng Ái Đệ thấy cô ta đang bận, không nói cái gì, đi đến trong phòng nhìn: “Là nước tiểu, cô đổi tã cho đứa bé đi.”

Lâm Tuệ muốn nói sống chết kệ nó, nhưng biểu hiện quá mức trước mặt Hoàng Ái Đệ cũng không tốt, sơ cô ta ở bên ngoài nói lung tung.

Vì thế liếc mắt một cái nói: “Để tôi giặt xong quần áo rồi thay.”

Hoàng Ái Đệ không ngồi lâu một lát đã đi rồi, dù sao trong nhà cũng không phải không có việc gì làm.

Cô ta đi rồi, Lâm Tuệ đem quần áo trong tay dùng sức vứt vào trong bồn, hướng vào phòng trong quát: “Khóc khóc khóc, suốt ngày chỉ biết khóc, khóc chết luôn đi!”

Chờ đến khi Lâm Tuệ giặt xong quần áo cũng không đi quản Thẩm Gia Bình, cứ như vậy để một đứa bé 1 tuổi mang tã lót ướt cả một buổi trưa.

Chờ đến khi Thẩm Quốc Bân sắp về nhà, mới không tình nguyện đem tã của Thẩm Gia Bình thay đổi.

***********************

Lý Thành Hề rời đi mấy ngày này, thời gian trôi đi không nhanh cũng không chậm.

Lâm Đào như cũ giống như trước làm chuyện của chính mình, đặc biệt là chờ đến tiết Mang chủng**, công xã bắt đầu vội lên, Lâm Đào ở nhà ăn công xã hỗ trợ, mỗi ngày vội đến độ không rảnh suy nghĩ Lý Thành Hề.

(**: Mang Chủng hay còn được gọi là tiết “Ngũ cốc trổ bông”, là thời điểm gieo trồng cho vụ mùa sau)

Đại khái qua hai tháng, Lâm Đào nhận được hai phong thư.

Phát hiện trong đó có một phong là viết từ một tháng trước, chẳng qua lúc ấy trên đảo thời tiết không tốt lắm, cho nên tin vẫn luôn gửi không ra, đến lúc cô nhận được đã qua một tháng.

Phong thư đầu tiên là cùng cô báo bình an, sau đó lại nói anh tính toán đi làm một bộ ngăn tủ mới, làm thêm một giường mới. Còn nói trên đảo đi WC không tiện, anh để cho người ở trong sân làm một WC, lại dò hỏi Lâm Đào còn muốn cái gì có thể viết thư nói cho anh.

Tin cuối cùng là nói anh rất nhớ cô.

Lâm Đào nhìn tin, phảng phất thấy được bộ dáng Lý Thành Hề viết thư, trong lòng ấm áp.

Lại mở ra một phong thư khác, tin nói chính là những gia cụ đó đều đã làm xong chuẩn bị bỏ vào trong nhà, kết quả thẩm tra chính trị cũng đã đưa xuống, anh đi tìm lãnh đạo phê thời gian nghỉ kết hôn, qua đợt này là có thể nhìn thấy cô. Lại nhắc nhở cô sau khi nhận được tin, không cần hồi âm, bởi vì chờ lúc tin đưa đến trên đảo, nói không chừng anh đã trên đường ra đảo đi gặp cô rồi.

Nội dung phong thư xác thực làm người khác vui vẻ, Lâm Đào vì thế mà cao hứng thật lâu.

Chẳng qua tiếc nuối chính là, bên trong không có viết cụ thể khi nào Lý Thành Hề đến. Nếu nói, Lâm Đào có thể ở ngày đó xin nghỉ đi nhà ga đón anh.

Trừ bỏ tin ở ngoài, còn có một bao đặc sản.

Mở bao ra đã có mùi tanh đặc trưng của hải sản biển xông vào mũi.

Hải sản tươi khẳng định là không có biện pháp bảo quản lâu như vậy gửi lại đây, cho nên toàn bộ hải sản đều đã phơi khô. Hải sản cũng rất nhiều loại, hẳn là sợ Lâm Đào không quen, cho nên còn ở bên ngoài mỗi loại đều dán tờ giấy, viết rõ ràng đây là thứ gì, xử lý như thế nào mới tương đối tốt.

Đương nhiên, trong đó có một ít đồ vật ngay cả Lý Thành Hề cũng không biết xử lý như thế nào, tuy rằng anh biết nấu cơm nhưng cơ hội phát huy tương đối ít, ngày thường đều là ăn căn tin.

Vẫn là riêng đi thỉnh giáo vợ của chính ủy mới rõ ràng.

Bên trong có hải sâm, bào ngư, mực, hải trai khô còn có tôm.

Lâm Đào mỗi thứ cầm một ít đưa đi nhà dì Phương, dì Phương cũng không cùng cô khách khí.

Nghe nói Lý Thành Hề sắp trở lại, thì nói bọn họ muốn bắt đầu chuẩn bị chuyện kết hôn. Quá mấy ngày tiết Mang chủng thì phải đi qua, lại có thể nghỉ ngơi một đoạn thời gian, vừa lúc có thời gian có thể chuẩn bị.

Tự hôm nay về sau, Lâm Đào bắt đầu dùng đầu ngón tay tính ngày, đoán coi Lý Thành Hề rốt cuộc ngày nào đến.

Lý Thành Hề đến so với tưởng tượng của Lâm Đào trễ một tuần.

Một tuần này, Lâm Đào trong lòng không yên, nhịn không được lo lắng có phải hay không trên đường xảy ra chuyện gì, hay là có chuyện gì trì hoãn không cùng cô nói.

Nhưng là chờ đến khi Lý Thành Hề phong trần mệt mỏi xuất hiện ở trước mặt cô, sự lo lắng cùng một chút oán hận trong lòng đều tan thành mây khói.

Lồng ngực bị một cảm xúc gọi là vui sướng lấp đầy.

Hai người nhịn không được ôm nhau.


App TYT & Captivator team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play