HÀI TỬ.
Đến 9 giờ 30, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác rời khỏi Tô gia, đi đến bệnh viện trung ương.
Hai người ngồi ở ghế sau xe, Tiêu Chiến tùy ý bắt lấy khớp xương ngón tay rõ ràng của Vương Nhất Bác mà thưởng thức, rất có hứng thú nhéo nhéo khớp xương của hắn.
Đổi lại là người khác có lẽ đã bị Tiêu Chiến nghịch đến bực, thế nhưng Vương Nhất Bác vẫn mặc kệ cậu tùy ý chơi, còn phối hợp nâng ngón tay lên, ánh mắt chuyên chú mà nhìn cậu.
Mặt mày của Omega tinh xảo, tóc đen da trắng, nốt ruồi dưới khoé môi càng tôn lên vẻ dụ hoặc khó tả, cả người nhìn phi thường mềm mại.
"Em tuổi còn nhỏ, không cần băn khoăn chuyện con cái," Vương Nhất Bác ngữ khí trầm ổn mà mở miệng, "Tôi cũng không vội."
Tiêu Chiến kinh ngạc mở to hai mắt mà nhìn hắn.
Thấy ánh mắt của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác bất giác lộ ra nụ cười, đưa bàn tay bị cậu vắng vẻ lên vén đi mấy sợi tóc mái hơi dài đang rơi xuống mi mắt cậu: "Lúc Lâm Mông nói, em uống nước trái cây liền sặc đến lợi hại, là bởi vì nghe thấy chuyện này đi?"
Biểu tình kinh ngạc tan đi, Tiêu Chiến hai mắt lúng liếng cười nhìn hắn: "Anh vẫn luôn nhìn em hả?"
Vương Nhất Bác thực thành thật gật đầu: "Ừm, em uống không nhanh." Hắn bắt lấy tay Tiêu Chiến, "Không cần sợ hãi, cũng không cần chuẩn bị gì cả, nếu em không thích thì chúng ta không cần có con."
Nụ cười trên mặt Tiêu Chiến càng sâu, cậu lấy hắn: "Anh thật sự quá tốt."
Thật ra Tiêu Chiến vẫn chưa nói cho Vương Nhất Bác là cậu không muốn sinh đứa nhỏ, tựa như hắn nói, bọn họ còn có thời gian rất dài để chuẩn bị, thời gian này so với thời gian hai người lớn lên còn nhiều hơn.
Thân thể cậu đã xảy ra thay đổi, hoàn cảnh xung quanh cũng thay đổi, nhưng ý tưởng nhân sinh của cậu tổng hội không thay đổi.
Tâm lý cậu vẫn chưa chấp nhận sự việc đàn ông mang thai sinh con, nhưng biết đâu thời gian sau này, một ngày nào đó tâm ý dần thay đổi, cậu sẽ vì Vương Nhất Bác sinh ra đứa nhỏ của hai người.
Vương Nhất Bác ôm lấy eo cậu: "Thật ra là tôi cũng có tư tâm riêng, tôi muốn trước hết chúng ta nên hưởng thụ thế giới hai người cho thoả thích. Những chuyện còn lại, sau này lại tính."
Tiêu Chiến lập tức đáp ứng: "Em cũng thích!"
***Cá***
Xe ngừng ở bãi đỗ xe của bệnh viện, hai người dắt tay nhau xuống xe, hướng văn phòng làm việc của bác sĩ Ni an đi đến.
Còn chưa đi ra khỏi bãi đỗ xe, phía trước liền truyền đến thanh âm ồn ào.
Tiêu Chiến hướng bên kia nhìn thử, nơi đó có hai chiếc siêu xe đang đổ song song nhau, có bốn người đang đứng, hai người đưa lưng về phía bọn họ, hai người đối mặt.
Đối mặt một người nam nhân bên mắt phải sưng đỏ, khóe miệng cũng rách da, đôi mắt trừng mắt người đối diện "Mày đừng có tự xem bản thân là cao quý nữa, hiện tại ai không biết Vương tổng muốn dẫm chết cha con mày, ít lên mặt đi, không có Vương thị thì ở cái đất này ai thèm nhìn mặt mày, một cái Alpha cả ngày tâm cơ, tao đã sớm chịu không nổi."
Nam nhân tóc đen đưa lưng về phía hai người ngẩng đầu, thanh âm âm lãnh: "Mày đã quên trước kia là ai giống như con chó ở bên cạnh tao chạy tới chạy lui hả? Như thế nào? Hiện tại muốn đối phó tai lấy lòng Vương Nhất Bác? Mày là con chó, cũng không nhìn xem người khác có hiếm lạ thứ như mày hay không, nuôi con chó so với mày còn tốt hơn."
Có chút ngoài ý muốn, đây là thanh âm của Cố An.
"Cố An, mày có giỏi thì lặp lại lần nữa" Nam nhân vừa nói vừa giơ nắm đấm lên, nhưng không chờ nắm tay gã rơi xuống trên người Cói An, nam nhân mặc áo thun xanh bên cạnh đã ôm lấy gã kéo ra sau, "Đừng xúc động."
Cố An hừ lạnh một tiếng: "Nói trúng chỗ đau của mày rồi?" Gã tầm mắt chuyển qua nam nhân mặc áo thun xanh, "Đừng cản, để cho nó đánh thử xem, tao bảo đảm cái tay của nó chắc chắn sẽ không lành lặn."
"Sau đó sẽ đưa đến sở cảnh sát đúng không?" Nam nhân mặc áo thun xanh lên tiếng "Ngươi đừng kích hắn, trước kia chúng ta nhường ngươi, cũng không phải là bị ngươi dọa, bất quá là không nghĩ đắc tội Vương thị mà thôi."
Cố An gầm lên: "Câm miệng! Nói như vậy, tao còn phải cảm tạ Vương Nhất Bác đã chống lưng cho tao nhiều năm như vậy? Chúng mày trước kia vây quanh tao, nịnh hót tao, nhưng không hề nói đều là bởi vì cái tên Vương Nhất! Sao chúng mày không đi vây quanh hắn đi? "
Nam nhân mặc áo thun xanh méo miệng: "Ai không biết Vương tổng là độc hành hiệp."
Nghe đến đoạn này, Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác, nhỏ giọng nói: "Độc hành hiệp a?"
Vương Nhất Bác rũ mắt nhìn cậu, lộ ra một tia bất đắc dĩ: "Tôi cũng là lần đầu tiên nghe thấy danh hiệu này."
Đôi mắt Tiêu Chiến cong cong, giọng nói lộ ra ý cười rõ ràng: "Làm sao bây giờ? Sắp đến giờ hẹn rồi."
Vương Nhất Bác dùng hành động trả lời vấn đề, lôi kéo tay trái của Tiêu Chiến tiếp tục đi về phía trước, khi đi đến ngã rẽ, ba người đang cãi nhau nghe tiếng bước chân đều nhìn về phía hai người.
Không khí trong chớp mắt bỗng dưng an tĩnh lạ thường.
Ngay sau đó, ba thanh âm trước sau cất lên cùng một câu: "Vương tổng."
Sắc mặt Cố An vô cùng khó coi mà nhìn hai người, khóe miệng trầm xuống.
Vương Nhất Bác đối ba người gật đầu: "Ngại quá, sắp đến giờ hẹn cùng bác sĩ, xin lỗi không tiếp được."
"Không có việc gì không có việc gì."
Cười xã giao một cái, Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến lướt qua bọn họ.
"Đứng lại," Cố An đột nhiên lên tiếng, chạy đến trước mặt hai người.
Vương Nhất Bác nhìn gã, "Có việc?"
"Ngươi thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt? Hai ngày này hạng mục trong tay ta toàn bộ đều thất bại, đều là ngươi động tay chân có phải không?" Cố An trong cơn tức giận quát lên, mắt nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác.
Dù bị nhìn chằm chằm như vậy nhưng ánh mắt của Vương Nhất Bác không chút nào né tránh: "Đúng vậy."
Cố An nhịn khônv được mà đề cao thanh âm: "Ta đã nói với ngươi những chuyện kia không phải do ta làm!"
"Tôi không tin," Vương Nhất Bác ngữ khí trầm thấp, "Trước kia cậu cùng cha cậu làm vài động tác nhỏ không ảnh hưởng lớn đến công ty, tôi đều giả vờ như không nhìn thấy. Nhưng như vậy không phải đại biểu là việc gì tôi cũng không biết. Bất quá lần này, cậu đã chạm đến điểm mấu chốt tôi."
Sắc mặt Cố An trắng bệch, nhìn về phía Tiêu Chiến giải thích: "Ta thật là vô tội, ta......"
Tiêu Chiến xua xua tay, đem câu mở đầu của Vương Nhất Bác lặp lại một lần nữa: "Tôi cũng không tin, một chữ cũng không tin."
Mắt Vương Nhất Bác mang ý cười liếc cậu một cái, sau đó lại nhìn về phía Cố An: "Thế giới của người trưởng thành cùng thế giới của tiểu hài tử không giống nhau, cậu diễn cũng nên chân thật một chút. Người trưởng thành, lấy thực lực nói chuyện."
Bàn tay Cố An gắt gao nắm tay, không nói một lời mà nhìn hai người càng lúc càng xa.
·