01. TRỌNG SINH.
Tác giả: Hàn Môn Nha Đầu.
Editor : Cá.

********

"Nhất định phải chiếu cố tốt cửa hàng của mẹ ta."

Là ai đang nói chuyện?

Tiêu Chiến mở choàng mắt, ánh nhìn chậm rãi đảo qua, tất cả mọi thứ xung quanh đều thuần một màu trắng, trong không khí còn có nhàn nhạt mùi thuốc khử trùng.

Đây rõ ràng chính là một phòng bệnh, trừ bỏ bản thân cậu thì không có người nào khác ở bên cạnh.

Một cơn gió mát thổi vào từ phía sau lưng, Tiêu Chiến vội vàng bò dậy, quay đầu nhìn về hướng cửa sổ. Bên ngoài ánh sáng mặt trời chiếu lên những tán lá cây màu xanh mướt làm lóe lên chút dương quang, nhìn thoáng qua cũng coi là đẹp mắt.

Tại sao lại ở đây?

Không phải cậu đang ở phòng thí nghiệm sao?

Thời gian cũng không khớp, Tiêu Chiến nhớ rõ mình liên tục làm thực nghiệm suốt hai ngày, thời gian cuối cùng trong trí nhớ chính là rạng sáng ngày kế tiếp.

Chẳng lẽ là do cậu làm thực nghiệm liên tục trong khoảng thời gian quá lâu nên cơ thể chịu không được đã suy kiệt mà hôn mê, sau đó được đưa đến bệnh viện?

Tiêu Chiến nhìn sang bên bàn cạnh, không thấy di động hay bất luận đồ vật cá nhân gì của cậu, chỉ thấy thiết bị y tế phi thường xa lạ phía trên đầu giường.

Một màn hình tinh thể lỏng siêu mỏng đang hiển thị số liệu mà cậu xem không hiểu.

Cố gắng quan sát thêm một chút, đôi mắt bỗng chốc trợn to, cậu thấy góc phải bên dưới màn hình có hiển thị ngày tháng.

Tinh lịch ngày 08 tháng 10 năm 3780.

Bất chợt trong đầu quanh quẩn âm thanh suy yếu của thiếu niên đã nghe khi vừa tỉnh lại, Tiêu Chiến có chút sợ hãi, muốn nhấc chăn lên để xuống giường thì một trận hàn ý từ lòng bàn chân lại dâng lên.

Tầm mắt của cậu rơi xuống cánh tay phải đang xốc chăn, thân thể lung lay như sắp ngã, sau đó dép lê cũng không kịp mang, nhanh chóng nhảy xuống giường chạy ra bên ngoài.

Này không phải tay của cậu!

Tay của cậu không trắng như vậy.

Lao ra khỏi phòng bệnh, Tiêu Chiến dừng lại ở trước cửa chừng một giây, không có suy nghĩ mà hướng bên trái chạy, phía trước có chỗ ngoặt, một mảng lớn ánh mặt trời buổi sáng chiếu vào hành lang lộ ra từng vệt vàng nhạt.

Cậu muốn đi đến nơi đó, nơi có ánh mặt trời.

Nhìn chằm chằm ánh nắng, đẩy nhanh hơn tốc độ, vừa qua chỗ ngoặt, liền thấy trước mặt có người hướng cậu đi tới.

Tiêu Chiến thầm than ' ai ' một tiếng, thân thể lách sang bên phải một chút, muốn tránh đi người nọ, chân lại bởi vì quán tính hướng về phía trước, cả người vặn vẹo sắp ngã.

Trong lòng có chút hoảng hốt, cậu theo bản năng duỗi tay đi bắt lấy người chút nữa bị đụng vào kia.

Không đợi cậu duỗi tay, người nọ một tay bắt lấy tay, một tay ôm lấy eo, đem cậu vững vàng đỡ lấy.

Khẽ chạm tay cậu một chút liền rời đi, một giọng nam trầm ổn dễ nghe truyền đến: "Cẩn thận."

"Ui......" Tiêu Chiến cũng không có tâm tư thưởng thức, tay phải nắm cổ tay trái mà hút không khí, đau quá!

Lúc này Tiêu Chiến mới chú ý tới cổ tay trái của mình đang quấn một tầng băng gạc, nơi đó đang truyền đến cảm giác đau đớn, sắc mặt của cậu càng ngày càng trắng nhợt.

Đau đớn chân thật như vậy, chứng tỏ không phải cậu đang nằm mơ!

Giọng nam trầm ổn lại lần nữa vang lên: "Xin lỗi, tôi không chú ý."

Tiêu Chiến lắc lắc đầu, cậu đang mặc trên người một bộ quần áo bệnh nhân màu trắng, ống tay áo dài che khuất nửa bàn tay, chính bản thân cậu cũng chưa phát hiện trên tay có thương tích: "Không cần xin lỗi, là do tôi đi quá vội, không liên quan đến anh."

Cậu ngẩng đầu cười một cái, nhìn thấy diện mạo của nam nhân trước mặt, hơi bất ngờ một chút mới tiếp tục nói: "Ngược lại tôi phải nói cảm ơn mới đúng, nếu không có anh thì tôi đã ngã rồi."

Nam nhân cũng quá đẹp trai đi!

Bên dưới mái tóc đen chính là đôi mày kiếm anh khí, một đôi mắt đen thâm thúy, mũi cao thẳng, dáng người ít nhất một mét tám trở lên, vừa đẹp trai vừa có thân hình tốt.

Thiếu niên sắc mặt tái nhợt, cười rộ lên càng thấy rõ nốt ruồi bên dưới khoé môi, thoạt nhìn thực dâm đãng.

Vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt nam nhân khẽ buông lỏng: "Không cần khách khí."

Hắn quét mắt nhìn đôi chân trần của Tiêu Chiến rồi nói tiếp: "Cần tôi hỗ trợ chuyện gì không?"

Lúc này Tiêu Chiến nhìn ánh nắng đang đậu trên vai trái của đối phương sau đó miễn cưỡng cười cười : "Không cần".

Cậu đã đọc qua không ít tiểu thuyết trọng sinh hoặc xuyên qua, nhưng chưa từng nghĩ tới loại chuyện này thật sự sẽ xuất hiện ở trên người mình.

Nhưng tình huống hiện tại, buộc lòng cậu phải nghĩ đến phương hướng này.

Tiêu Chiến phảng phất như thấy được tiêu đề mấy bài báo lá cải ' một sinh viên năm ba thức đêm liên tục ở phòng thí nghiệm, đột quỵ mà chết'.

Quả thực là thức đêm hại thân!

Sau khi suy đoán và chấp nhận việc bản thân đã trọng sinh, cậu nhẹ nhàng thở ra, cảm xúc căng thẳng cũng được thả lỏng.

Không phải là ban ngày ban mặt lại gặp được chuyện thần thần quái quái như cậu đã tưởng tượng trước đó mấy phút!

Sau khi triệt để thả lỏng, năm giác quan của Tiêu Chiến nhạy bén hơn nhiều, cậu nhăn mi lại rồi khịt khịt cái mũi, mắt nhìn khắp nơi tìm tòi, cuối cùng giống như không tìm ra đáp án nên đành nhìn về phía nam nhân dò hỏi: "Anh có ngửi được một loại hương vị rất thối không?"

Rồi rất nhanh liền hình dung bằng từ ngữ: "Giống như mùi trứng thối". Cậu nhịn không được phỏng đoán, "Ai đem trứng thối đến đây sao?"

Lúc cậu nói chuyện, mang theo biểu tình rõ ràng thập phần ghét bỏ, thực hiển nhiên là rất chán ghét hương vị này.

Nam nhân mí mắt khẽ nhúc nhích, biểu tình luôn luôn trầm ổn cũng nhịn không được hiện ra vẻ mặt ngoài ý muốn.

Trầm mặc một lát, trong tay nam nhân đột nhiên xuất hiện một miếng dán mỏng dính trong suốt hình chữ nhật đưa tới trước mặt Tiêu Chiến rồi nói: "Có lẽ cậu đang cần thứ này".

Tiêu Chiến khó hiểu mà chỉ vào miếng dán: "Đây là?"

Nam nhân đang muốn trả lời, một giọng nói thanh thúy vang lên từ chiếc ' đồng hồ ' màu đen trên cổ tay hắn truyền đến, hắn đem miếng dán đặt vào trong tay Tiêu Chiến, Tiêu Chiến  theo bản năng cầm lấy.

Sau đó nam nhân ấn nút ở một bên của ' đồng hồ ', nơi đó liền bắn ra một cái tai nghe nhỏ, hắn đem tai nghe đeo lên, ngón tay ở mặt 'đồng hồ' ấn xuống.

Nam nhân trầm mặc mà nghe xong một lát rồi trả lời vài chữ: "Mười lăm phút sau mở họp."

Sau đó gỡ xuống tai nghe, thuần thục đem tai nghe nhét trở lại 'đồng hồ'.

Tiêu Chiến nhìn một loạt động tác của đối phương, tò mò.

Chiếc ' đồng hồ ' này giống như di động?

Phone watch sao?

Nam nhân cũng nhìn về phía cậu, chỉ vào cái nút hình tròn màu đỏ trên vách tường cạnh cửa phòng bệnh rồi hướng dẫn: "Cần gặp y tá hoặc bác sĩ thì có thể ấn gọi."

Tiêu Chiến quay đầu lại nhìn một chút, cười cảm tạ: "Tôi đã biết, cảm ơn anh."

Nam nhân hơi gật đầu, lướt qua cậu nhanh chóng rời đi.

Bây giờ Tiêu Chiến mới cúi đầu đánh giá miếng dán trong tay, có tiếng bước chân truyền đến, cậu ngẩng đầu, bốn người đàn ông cao lớn mặc tây trang đen đã đi tới, từ cửa phòng bệnh đi ra đứng ở phía trước nam nhân kia đi.

Bốn người tầm mắt đồng thời rơi xuống trên người cậu, thần sắc khác nhau mà đánh giá.

Tiêu Chiến có chút không hiểu được, rồi lại bỗng nhiên ý thức nghĩ, người kia chắc sẽ không cho rằng cậu là kẻ tâm cơ đang dụng tâm kín đáo đâu nhỉ?

Cậu đối mặt với bốn người giống như là bảo tiêu kia cười cười: "Tôi chỉ vô tình đi ngang qua."

Giải thích xong sau, cậu liền xoay người trở về phòng của mình. Trong lòng có chút khẩn trương, không biết hiện tại cậu đang mang thân phận gì, còn người thân hay không.

Rất nhanh liền đến phòng bệnh, trước mặt Tiêu Chiến xuất hiện một nữ nhân trang điểm tinh xảo dáng người nhỏ xinh đang đi tới, bên cạnh còn có một nam nhân mặc áo blouse trắng, có lẽ là bác sĩ.

Nữ nhân vừa nhìn thấy cậu liền giận dữ trừng mắt một cái, sau đó bước nhanh đến, ngữ khí mang theo một chút bất đắc dĩ cùng một chút quan tâm: "Sao con lại có thể chạy loạn như vậy hả? Có biết người khác sẽ lo lắng hay không?"

Phòng bệnh bên cạnh có người đi ra, thấp giọng mắng: "Thối muốn chết."

Sau đó liền đóng cửa lại.

Bởi vì một câu này, nữ nhân kia liền đoạt lấy miếng dán trong suốt từ trên tay Tiêu Chiến, đưa lưng về phía bác sĩ đối mặt với cậu, biểu tình có chút dữ tợn, nhưng ngữ khí nghe tới lại rất ôn nhu: "Con nha, ra cửa cũng không biết mang miếng dán ngăn cách lên ."

Nữ nhân kia một bên nói, một bên lưu loát đem miếng dán dán đến sau gáy của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến bị sự thay đổi phảng phất giống như biểu hiện của bệnh nhân cách phân liệt trên mặt nữ nhân kia làm cho sửng sốt, không kịp phản ứng, chỉ tại thời điểm miếng dán được dán lên mới khẽ rụt rụt cổ.

Xong, cậu duỗi tay sờ sờ, không có cảm giác không khoẻ mới thực ngoan ngoãn phục tùng không tháo xuống.

Nữ nhân thấy cậu sờ loạn liền lên tiếng cảnh cáo: "Đừng gỡ xuống, hiện tại phải dán."

Bác sĩ ở một bên bổ sung: "Đúng vậy, tình huống của cậu hiện tại không ổn định, miếng dán ngăn cách mùi đối với cậu cũng không có ảnh hưởng gì, mang tương đối tốt, bây giờ tôi sẽ làm kiểm tra cho cậu, nếu ổn định thì có thể xuất viện về nhà từ từ tịnh dưỡng."

Nghe bác sĩ nói thế, Tiêu Chiến thu hồi tay, ngoan ngoãn đi vào phòng bệnh. Cậu toàn bộ quá trình không nói một lời, chỉ yên lặng quan sát.

Sau khi bác sĩ kiểm tra xong, thở dài: "Miệng vết thương trên tay thoa thuốc là được, tin tức tố bất thường tạm thời vẫn không có cách điều trị dứt điểm."

Nữ nhân ở bên cạnh cũng giả bộ thở dài theo, thương tiếc mà nhìn Tiêu Chiến: "Con đừng khổ sở, sẽ có biện pháp."

Nghe vậy Tiêu Chiến liền liếc nhìn nữ nhân kia một cái, cảm thấy bà ta có thể làm diễn viên, nếu không thì chính là nhân tài không được trọng dụng!

Bác sĩ cảm thán: "Tiêu phu nhân thật là một người mẹ tốt."

Nữ nhân sắc mặt bất đắc dĩ: "Mẹ kế không dễ làm, bác sĩ xem đứa nhỏ Tiêu Chiến này, ngày thường mỗi câu nói ra đều bất hoà với tôi, là do tôi không tốt."

Nhận ra được một điểm quan trọng, trong mắt Tiêu Chiến hiện lên một tia kinh ngạc, nguyên chủ và cậu có tên giống nhau.

Bác sĩ trấn an nữ nhân hai câu: "Bệnh nhân có thể xuất viện, ưu tiên bảo trì tâm tình vui vẻ."

Nữ nhân đối với bác sĩ nói cảm tạ, sau đó đi làm thủ tục xuất viện, nhanh chóng mang Tiêu Chiến về nhà.

Nữ nhân và Tiêu Chiến cùng nhau ngồi ở ghế sau xe, lại giả giả vờ vờ trấn an cậu một phen sau đó liền không nói chuyện nữa.

Tiêu Chiến cũng không mở miệng, chỉ là biểu tình rối rắm mà nhìn chằm chằm phía trước.

Cậu phát hiện, từ khi dán miếng dán trong suốt phía sau gáy thì không còn có ngửi được trứng thối kia nữa.

Lúc bác sĩ làm kiểm tra cho mình, Tiêu Chiến liền phát giác không khí thực tốt, cậu nghĩ phòng bệnh có thể ngăn cách mùi thối, nhưng khi xuất viện đi qua đoạn hành lang trước đó, cậu vẫn như cũ không có ngửi được hương vị kia.

Liên tưởng đến thái độ của nữ nhân bên cạnh, cùng với 'miếng dán ngăn cách '. Dựa theo tên gọi cùng cách sử dụng của miếng dán này, cậu có một phỏng đoán phi thường đáng sợ.

Cái mùi trứng thúi kia sẽ không phải từ trên người cậu phát ra đi?

Cái này chỉ là phỏng đoán mà thôi, phải thực mau chứng thực thử xem đã.

Nữ nhân đưa Tiêu Chiến đến một căn phòng, bên cạnh đã không có người khác nên bà cũng không hề ngụy trang thêm nữa.

Bà đối với Tiêu Chiến cười lạnh một tiếng: "Ngươi da mặt sao lại dày như vậy? Thối như thế cư nhiên còn dám không mang miếng dán đã chạy loạn, mặt mũi Tiêu gia đều bị ngươi ném hết rồi."

"Ngươi mau nghỉ ngơi cho tốt đi." Nữ nhân nói xong, đem Tiêu Chiến đẩy vào trong phòng, đóng cửa lại.

Bất ngờ bị đẩy tới phía trước nên bước chân cậu có chút lảo đảo, vừa đứng vững lại thì cửa đã bị đóng chặt.

Chán ghét nhấc chân đá cửa một cái, sau đó Tiêu Chiến mới đánh giá căn phòng.

Việc cấp bách chính là phải biết rõ ràng tình huống.

Căn phòng lấy màu trắng làm chủ đạo, đơn giản, sạch sẽ nhưng thoạt nhìn rất lãnh, diện tích không tính là lớn, nhưng thực dụng, lại có cả phòng tắm.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm tủ quần áo làm bằng kính một hồi lâu, cuối cùng quyết định bước qua.

Lần đầu tiên nhìn thấy người trong gương, trái tim cậu kinh hoàng.

Này không phải là cậu!

Tuy rằng rất giống nhau, nhưng cậu nhận ra được đây không phải là chính mình, so với cậu thì thân thể này thực nhỏ, có lẽ giống cậu lúc 18 19 tuổi.

Trong gương thiếu niên sắc mặt tái nhợt, tóc đen dài, tóc mái dài qua lông mày, che khuất đôi con ngươi màu nâu trong suốt, có vẻ thực quạnh quẽ.

Thiếu niên ngũ quan cùng Tiêu Chiến cơ hồ giống nhau, nhưng mà cậu thường xuyên ở trong phòng thí nghiệm, da vẻ có chút kém, hơn nữa cậu cũng không để tóc mái dài thế này, trông ngốc nghếch chậm chạp.

Cậu giơ tay đem tóc mái hất ngược lên trên, trong gương thiếu niên cũng đồng dạng làm động tác.

Sau đó khẽ thở dài, xem ra là thật sự đã trọng sinh vào một thân thể khác.

Cũng may là họ tên cùng mặt mũi giống nhau, nhưng điều này lại khiến cậu nhịn không được mà hoài nghi, đây thực ra là một thế giới khác của chính mình.

Tiêu Chiến nhướng mày nhìn thiếu niên trong gương cười cười: "Tôi sẽ tận lực coi sóc cửa hàng của mẹ cậu."

Sau khi nói xong, cậu đến gần gương, nghiêng đầu xem sau gáy, do dự một chút mới đem miếng dán trong suốt gỡ xuống.

Cậu khịt khịt cái mũi, chỉ trong chốc lát đã ngửi thấy mùi trứng thúi nhàng nhạt.

Thật sự là mùi từ trên người cậu phát ra!

Sau khi dán lại, Tiêu Chiến đưa tay nhéo nhéo miếng dán trên gáy, biểu tình thập phần rối rắm.

Quả nhiên nam nhân kia hoàn toàn biết được chuyện này, bằng không cũng sẽ không đưa cho cậu miếng dán ngăn cách.

Như vậy có thể tưởng tượng, lúc cậu dò hỏi nam nhân có ngửi được mùi thúi hay không lại còn kèm theo vẻ mặt ghét bỏ, trong mắt đối phương cậu nhất định giống như một kẻ ngu xuẩn.

Cũng may là không quen biết.

Nghĩ thông suốt, Tiêu Chiến đi đến phòng tắm tẩy rửa một trận. Sau khi tắm xong liền bị cơn buồn ngủ đánh úp, cậu ngã xuống giường, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

Hết chap 1.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play