57. MẸ CHỒNG.
Tác giả : Hàn Môn Nha Đầu.
Editor : Cá.

*****

Không bao lâu, xe ngừng lại trước một toà nhà có kiến trúc tinh xảo, Tiêu Chiến nhìn chiêu bài liếc mắt một cái, xuống xe.

Đi vào, rất nhanh Tiêu Chiến đã nhìn thấy Vương phu nhân ngồi bên bàn cạnh cửa sổ. Cậu chào hỏi rồi ngồi xuống, hướng người phục vụ gọi một ly nước chanh.

Vương phu nhân đánh giá Tiêu Chiến, trên mặt mang theo ôn hòa tươi cười: " Tối hôm qua ở buổi tiệc không thể cảm ơn đàng hoàng, bênj của ta khôi phục, ít nhiều cũng nhờ có cậu cung cấp cầu dịch."

"Phu nhan quá khách khí, tôi đã nói Vương tổng cho tôi rất nhiều trợ giúp, không tính không là ràng buộc."

"Nếu không phải không ràng buộc, Vương gia cũng không nợ cậu nhân tình gì đi?"

"Đúng vậy."

" Cậu có biết gì về Vương thị không?"

"Không phải rất nhiều."

" Cha của Vương Nhất Bác, lúc hắn tám tuổi đã qua đời, A Bác là cháu đích tôn duy nhất của Vương gia, nhưng ông nội hắn thiên vị thân thích, tất cả đều đối với Vương thị như hổ rình mồi. Nếu phía bên ông ngoại hắn không có ra tay, A Bác đến mệnh cũng giữ không nổi, càng không cần phải quản lý được Vương thị như bây giờ. Những người trẻ tuổi các cậu luôn nghĩ hào môn thế gia thoạt nhìn phong cảnh vô hạn, nhưng lại không biết, nội bộ mặc dù không có khói thuốc súng như chiến trường, nhưng nếu làm không tốt, khả năng thi cốt cũng không còn, tựa như cha của A Bác vậy."

Tiêu Chiến sửng sốt, chẳng lẽ chuyện của cha Vương Nhất Bác không phải ngoài ý muốn?

Cậu không có dò hỏi, nội tình tuyệt đối là cơ mật, Vương phu nhân chưa chắc sẽ nói cho cậu biết, mà cậu biết cũng vô dụng.

Trầm mặc một lát, tầm mắt Tiêu Chiến không chút nào né tránh mà cùng Vương phu nhân đối diện: "Tôi minh bạch ý tứ của phu nhân, người là đang muốn nhắc nhở tôi, nhà của tôi không thể làm bàn đạp để Vương Nhất Bác có thể dùng, muốn kể chuyện hào môn hắc ám làm tôi lùi bước. Thực xin lỗi, tôi không thể làm theo kỳ vọng này được, tôi thích Vương tổng, trừ phi hắn thích người khác, nếu không tôi sẽ không từ bỏ."

Vương phu nhân tươi cười hơi liễm: "Cậu thực thông minh, ta cứ việc nói thẳng, hai người không thích hợp, ta không tán đồng hai người ở bên nhau."

Tiêu Chiến nhíu mày, đang chuẩn bị phản bác thì vòng tay vang lên, cậu quét mắt, là Vương Nhất Bác gọi đến.

"Xin lỗi, tôi phải tiếp một cuộc gọi."

Vừa bắt máy, âm thanh từ tính của Vương Nhất Bác truyền đến: "Còn ở Tô gia sao?"

"Không phải, ngày hôm qua đã quên trả lễ phục, phải một lát nữa mới trở về."

" Đã trả chưa? Em thích thì mua đi không cần trả. Đồ vật tôi thu thập xong rồi, có thể trực tiếp đến hiệp hội."

"Không mua, ngày thường cũng không mặc đến, đợi chút em trở về rồi nói."

Tiêu Chiến gác máy, Vương phu nhân liên mở miệng : "Ta làm chậm trễ cậu đi trả đáp lễ phục? Thực xin lỗi, ta kêu người đưa cậu đi."

"Không cần đâu."

Vương phu nhân nhìn cậu cười cười, liên hệ tài xế, bất quá không có chuyển được, biểu hiện máy bận.

Tài xế đang đầu đầy mồ hôi, thu được thông báo mới, cũng không rảnh để ý tới: "Lễ phục ở trên xe, Tiêu tiên sinh...... Cùng phu nhân đang ở quán cà phê. Là Tinh Ngạn, là .... tôi lập tức đi làm."

Kết thúc cuộc gọi, ông thở nhẹ một cái, nhìn thấy cuộc gọi nhớ của Vương phu nhân, ông thấy cuộc sống quá khó khăn.

Không do dự nữa, ông nhớ tới Vương tổng nhắc nhở, quyết định tạm thời làm như không nhìn thấy, xuống xe đi đến ghế sau xem xét trong túi đựng lễ phục lấy đơn xem thuê xem địa chỉ, đi đến cửa hàng.

Vương phu nhân không có liên lạc được với tài xế, nên gọi đến cửa hàng, đọc tên Tiêu Chiến, đưa ra yêu cầu muốn mua bộ lễ phục đã thuê.

Nhân viên cửa hàng kiểm tra, báo lại với bà là lễ phục đã thanh toán.

Vương phu nhân ánh mắt phức tạp mà nhìn Tiêu Chiến: "Xem ra, A Bác thật sự rất thích cậu."

Tiêu Chiến không hiểu vì cái gì bà lại đưa ra phán đoán này, nhưng nội dung lời nói làm tâm tình cậu sung sướng, đôi mắt cong cong: "Tôi thực vinh hạnh."

Nửa ngày sau, Vương phu nhân mới lại lần nữa mở miệng, ánh mắt có chút sắc bén: "Không được trưởng bối chúc phúc hôn nhân là sẽ không hạnh phúc. Cậu không thể mang lại cho A Bác bất luận trợ giúp gì, thậm chí còn có khả năng trở thành nhược điểm của hắn."

"Tôi không phải là nhược điểm."

"Em ấy không phải nhược điểm."

Hai câu trả lời gần như đồng thời phát ra.

Vương Nhất Bác bước đến bên cạnh Tiêu Chiến, tay phải nhẹ đáp ở vai trái của cậu, biểu tình nghiêm túc mà nhìn mẹ mình chào hỏi: "Mẹ."

Vương phu nhân có chút ngoài ý muốn, người khi nhân viên nói lễ phục đã thanh toán, bà liền biết chuyện bà cùng Tiêu Chiến gặp mặt Vương Nhất Bác đã biết rồi. Chỉ là không nghĩ tới hắn sẽ lập tức chạy tới, còn tới nhanh như vậy.

Khoé miệng Vương phu nhân hơi trầm xuống: "Ngồi đi."

Tiêu Chiến ngửa đầu nhìn Vương Nhất Bác, biểu tình của hắn so ngày thường càng thêm căng chặt, là lo lắng cho cậu sao?

Cậu bắt lấy bàn tay Vương Nhất Bác đang đặt trên vai mình, di chuyển sang ghế bên phải, nhường ra ghế bên trái.

Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn cậu một cái, ngồi xuống.

Cánh tay hai người chạm vào nhau, Tiêu Chiến lập tức phát hiện cơ bắp của Vương Nhất Bác ngạnh cứng bang bang, cậu sửng sốt, nghiêng đầu, trong tầm mắt là sườn mặt lãnh tĩnh của đối phương, không có chút biểu tình nào, thoạt nhìn lãnh khốc lại nghiêm túc.

Lúc hai người họ ở cùng nhau, hoàn toàn không phải như thế này. Đang nghĩ ngợi, tay cậu đột nhiên bị gắt gao nắm lấy.

Vương Nhất Bác quay đầu nhìn Tiêu Chiến, thần sắc hơi khẩn trương.

Thiếu niên cảm nhận được gì sao?

Tiêu Chiến cười cười nói với hắn: "Muốn uống gì không?"

Vương Nhất Bác sắc mặt hơi hoãn: "Không cần."

Vương phu nhân nhìn hai người hỗ động, ánh mắt kinh ngạc, con trai ở trong ấn tượng của bà, phi thường đơn điệu, vĩnh viễn biểu tình hay phương thức xử sự không giống như thế này.

Trầm ổn nghiêm túc, lễ phép lại lạnh nhạt.

Nhưng lúc đối mặt với Tiêu Chiến, có lẽ ngay cả bản thân Vương Nhất Bác đều không có phát hiện, biểu tình củ hắn nhu hòa, sinh động hơn rất nhiều.

Vương phu nhân xoa nhẹ mi tâm, bà quá rõ ràng, không ai có thể chia rẽ A O yêu nhau.

Bà vốn dĩ cho rằng ngăn cản vẫn còn kịp, hiện tại xem ra, không có khả năng làm bọn họ tách ra nữa rồi.

Người thông minh sẽ không làm những chuyện không có khả năng.

Vương phu nhân hai tay giao nhau đặt trên mặt bàn: " Hai đứa định khi nào sẽ kết hôn?"

Đôi mắt Tiêu Chiến khẽ nhếch, Vương phu nhân này lật mặt cũng nhanh quá đi!

Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến vô thức dùng lực hơn: " A Chiến còn nhỏ, ít nhất chờ em ấy tốt nghiệp đại học đã."

"Bốn năm? Lâu lắm, nếu lo lắng mang thai ảnh hưởng việc học, sau khi sinh đứa nhỏ ta sẽ chăm sóc cho." Vương phu nhân nhíu mày đề nghị.

Khoé miệng của Tiêu Chiến trừu trừu, sao đột nhiên lại chuyển sang một đề tài kỳ quái như vậy?

Không phải muốn chia rẽ bọn họ sao?

Như thế nào lại biến thành giúp bọn họ nuôi dưỡng đứa nhỏ rồi?

Không đúng!

Trọng điểm là đứa nhỏ nha, Vương Nhất Bác không có khả năng sinh mà.

Tiêu Chiến nhanh chóng liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác, thấy thần sắc hắn vẫn còn bình tĩnh, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm: "Chúng con còn trẻ, muốn tận hưởng thế giới hai người."

Vương phu nhân nhìn Vương Nhất Bác: "Con cũng muốn như vậy?"

Vương Nhất Bác gật đầu xác nhận: "Phải."

Sau đó Vương phu nhân trầm mặc suy nghĩ thật lâu rồi mới mở miệng: "Vậy thì tuỳ hai người các con. A Bác, con đã thành niên, có suy nghĩ của chính mình, ta vô pháp ảnh hưởng đến bất luận quyết định của con nữa. Chuyện của con ta mặc kệ."

Vương Nhất Bác lạnh nhạt : "Cám ơn mẹ."

Vương phu nhân ngồi thẳng lưng, ngữ khí lạnh lùng nói: "Ta muốn tiếp quản Báo Tuyết."

Vương Nhất Bác kinh ngạc: "Vì sao?"

" Điều tra chân tướng chuyện cha của con qua đời."

"Chân tướng?"

"Ta không tin là ngoài ý muốn, có rất nhiều điểm đáng ngờ. Năm đó vì mạng sống và vì hỗ trợ con tiếp quản Vương thị, đã tiêu phí hết tinh thần của ta, cho dù biết có vấn đề, cũng vô pháp đi điều tra. Về sau tình huống đã chuyển biến tốt đẹp, ta lại bị chứng bài xích càng thêm nghiêm trọng dẫn tới suy nghĩ hỗn loạn, rất nhiều chuyện đều lý không rõ ràng lắm. Sau khi khỏi bệnh, mấy ngày nay ta đã đem chuyện lúc đó suy nghĩ lại một lần nữa, cụ thể tình huống như thế nào cần đến dong binh đoàn Báo Tuyết điều tra."

"Cần sử dụng đến người thì mẹ cứ tùy tiện chọn, ta muốn theo sát toàn bộ quá trình."

Có thể, nhưng điều tra như thế nào ta là người định đoạt. Ta đi trước, nếu quyết định kết hôn, nhớ rõ báo cho ta biết."

Vương phu nhân rời đi không lâu, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác cũng ra về.

Tiêu Chiến nhìn nhìn khắp nơi, không thấy xe đâu: "Ui, xe đâu rồi?"

"Tôi cho tài xế trở về rồi, tôi đưa em về."

"Lễ phục còn ở trên xe, để em liên hệ ..."

Tay Tiêu Chiến còn chưa nâng lên, đã bị Vương Nhất Bác bắt lấy : "Mua rồi."

Tiêu Chiến lên xe, nghiêng đầu bất đắc dĩ nói: "...... Không phải nói không cần mua rồi sao?"

"Em đã mặc qua rồi, nhìn rất hợp với em."

"Đây là nguyên nhân?"

"Ừm."

"Em phát hiện anh kỳ thật thực cũng biết nói lời âu yếm nha."

"Tôi chưa nói..."

"Biểu tình của anh thực nghiêm túc, suy nghĩ chuyện của cha anh sao?"

"Ừn, toii vẫn luôn cho rằng đó là ngoài ý muốn."

Tiêu Chiến không nói nữa nắm lấy tay hắn an ủi.

Hai mươi phút sau, xe dừng lại, Tiêu Chiến bước ra bên ngoài hỏi: "Anh còn muốn tới hiệp hội sao?"

"Chuyện của cha mẹ tôi sẽ không cho tôi nhúng tay vào, có tiến triển sẽ cho tôi biết."

Nghe Vương Nhất Bác nhắc tới mẹ, cậu nghĩ đến phản ứng của hắn khi đối mặt với Vương phu nhân, có điểm muốn hỏi quan hệ của bọn họ có phải có vấn đề hay không, do dự một chút, vẫn là không có hỏi.

Hết chap 57.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play