52. KHIÊU VŨ.
Tác giả : Hàn Môn Nha Đầu.
Editor : Cá.
******
Triệu Thanh nhìn thấy dáng vẻ này của Triệu Kỳ, cũng có chút đau lòng, dù sao cũng là đứa em trai mà gã sủng từ nhỏ sủng đến lớn. Nhưng nghĩ đến hành động không thể hiểu được luôn chọc vào Vương tổng của Triệu Kỳ, gã vẫn quyết định gõ cho đứa em trai này tỉnh lại.
"Em xem đi, Vương tổng có bạn nhảy mà hắn ái mộ, cho dù Vương phu nhân mở lời để cho em làm bạn nhảy của hắn thì hắn cũng sẽ cự tuyệt. Em có nghĩ tới hay không, xuất hiện loại trường hợp này em phải làm sao bây giờ?"
Triệu Kỳ theo ánh mắt của anh trai nhìn lại, liền thấy Vương Nhất Bác đang đi tới gần Tiêu Chiến, mà trước mặt Tiêu Chiến đàn có một Alpha tóc nâu đang ngỏ lời mời khiêu vũ.
Tiêu Chiến nhíu nhíu mày, lui một bước nhỏ về sau: "Xin lỗi, tôi muốn nghỉ ngơi một lát."
Alpha tóc nâu còn chuẩn bị nói cái gì, bên cạnh truyền đến một đạo thanh âm: "Đừng lãng phí thời gian, anh ta sẽ không khiêu vũ đâu."
Tiêu Chiến cùng Alpha tóc nâu kia đều quay đầu nhìn qua, Tiêu Ngạo méo miệng: "Anh ta trừ bỏ lớn lên đẹp, cái gì đều không biết, tin tức tố còn rất khó ngửi đó."
Trên mặt Alpha tóc nâu kia tựa hồ có chút ngoài ý muốn: " Chuyện này......"
Tiêu Chiến cũng không thèm để ý cái nhìn của Alpha tóc nâu kia, nhưng vô pháp không để ý tới sự khiêu khích của Tiêu Ngạo. Cậu nhướng mày: "Cậu thoạt nhìn rất tự tin, cậu sẽ khiêu vũ sao?"
"Đương nhiên." Tiêu Ngạo hất cằm lên một cách đầy kiêu ngạo.
Tiêu Chiến nhếch môi một cái: "Tôi ở Tiêu gia mười tám năm, so với cậu lớn hơn hai tuổi, Tiêu gia ngay cả thầy dạy đều không mời cho tôi. Cậu so với tôi nhỏ hơn hai tuổi, mọi thứ đều tốt nhất, xác thật hẳn là phải tự tin."
Khách nhân ở xung quanh nghe xong, không ít người nhỏ giọng nghị luận, nhìn Tiêu Chiến với ánh mắt mang theo đồng tình.
"Mẹ kế vẫn là không đáng tin a."
"Khó trách muốn đoạn tuyệt quan hệ."
Mặt Tiêu Ngạo biến sắc: "Mày ... anh đừng nói bậy, tôi......"
Lúc này, Tiêu Viễn cùng Triệu Hàm đã đen mặt đi tới, Triệu Hàm nắm bả vai Tiêu Ngạo, ôn nhu nói với Tiêu Chiến: " A Chiến, con cũng không thể nói bậy, thầy giáo mời đến nhà, con không muốn học thì chúng ta có cách nào chứ."
Tiêu Chiến càng nghe càng buồn cười: "Phải không? Mời thầy nào vậy?"
Triệu Hàm cứng miệng, Tiêu Viễn quát khẽ: "Đừng có hồ nháo, cho dù đã cùng Tiêu gia đoạn tuyệt quan hệ, con cũng họ Tiêu, bôi đen Tiêu gia đối với con không có lợi ích gì đâu."
Tiêu Chiếc khẽ nâng mi, ánh mắt đạm mạc: "Bôi đen? Nếu không phải bảo bối nhi tử của các người nhiều lần tìm tôi gây sự, tôi căn bản không muốn cùng Tiêu gia các người nói một câu, càng sẽ không đề cập đến chuyện trong nhà của các người để làm gì. Lời nói của tôi có phải thật sự hay không, trong lòng Tiêu tiên sinh rõ ràng nhất."
Đời trước sở dĩ mẫn cảm nhát gan, trừ bỏ tự bản thân, thì hoàn cảnh từ nhỏ lớn lên cũng có ảnh hưởng.
Tiêu Viễn nhìn chằm chằm Tiêu Chiến hai giây, quay đầu đối Tiêu Ngạo nói: "Mau xin lỗi."
" Cha!" Tiêu Ngạo khiếp sợ mà nhìn cha mình.
Triệu Hàm cũng là vẻ mặt không thể tin.
Tô Viễn ngữ khí nghiêm khắc: "Có phải con chủ động trêu chọc nó hay không?"
Tiêu Ngạo cắn cắn môi không trả lời.
Tiêu Viễn ngữ khí càng tăng thêm: "Có phải hay không?"
Tiêu Ngạo ấp úng: "Là, chính là......"
Tiêu Viễn sắc mặt trầm xuống : "Xin lỗi."
Tiêu Ngạo bị nuông chiều từ nhỏ, Tiêu Viễn chưa từng đối với cậu ta nghiêm khắc như vậy, cậu ta sợ tới mức đôi mắt đều đỏ, vừa sợ vừa ủy khuất lại khó chịu, nói với Tiêu Chiến: "Thực xin lỗi."
Tiêu Chiến không có hứng thú với những đứa nhỏ không thuận theo, không buông tha, dọa một cái về sau làm cậu thanh nhàn là được: "Không sao, về sau gặp mặt làm như không nhìn thấy, biết không?"
Tiêu Ngạo nhìn thấy Tiêu Chiến cười, theo bản năng rụt bả vai, ủy ủy khuất khuất mà gật đầu.
Tên nhát gan này trở nên thật đáng sợ!
Tiêu Chiến vừa lòng: "Xin lỗi không tiếp được."
Nói xong, Tiêu Chiến liền hướng phía bên phải mà đi, mới đi được vài bước, liền thấy Vương Nhất Bác đang đứng ở cách đó không xa nhìn mình.
Cậu cười cười, đi đến trước mặt hắn.
Lâm Mông vẫn luôn chú ý Vương Nhất Bác, lo lắng người trong lòng của bạn tốt bị người khác câu mất, lúc này thấy hai người đã ở cùng nhau, vội vàng ý bảo Tô Duệ, cùng Tô Duệ vừa nhảy vừa chuyển qua hai người bên này.
Lâm Mông cười nói: "Vương tổng, anh không mời Chiến Chiến nhảy một khúc sao?"
Trước đó Lâm Mông cách một khoảng xa, không có nghe được Tiêu Ngạo nói Tiêu Chiến không biết khiêu vũ.
Nhưng mà Vương Nhất Bác đã nghe được rồi, bởi vậy mới không có hành động.
Một Omega diện mạo diễm lệ lướt qua Tiêu Chiến, hướng Vương Nhất Bác vươn tay trái làm tư thế mời: "Có thể cùng Vương tổng nhảy một khúc sao?"
Từ trước đến nay Omega luôn tự giữ thân phận, bọn họ trời sinh đã hưởng thụ sủng ái, rất ít chủ động mời Alpha, nếu chủ động, Alpha cự tuyệt sẽ thực không có mặt mũi, mà đối với Alpha mà nói, cự tuyệt lời mời của Omega là rất thất lễ.
Vương Nhất Bác khẽ cau mày, không có lập tức đáp ứng.
Omega khẽ cắn môi, nụ cười tự tin từ từ nhạt dần.
"Ngượng ngùng, đây là bạn nhảy của tôi." Lú này Tiêu Chiến mới mở miệng.
Omega kia kinh ngạc, người này không phải không biết khiêu vũ sao? Nếu không phải biết điểm này cậu ta cũng sẽ không chủ động mời Vương tổng.
Nhưng cậu ta cũng đã nhìn ra, Vương tổng sẽ không đáp ứng mình, cậu ta thuận thế thu hồi tay: "Xin lỗi, quấy rầy."
Sau khi Omega kia rời đi, Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, nghĩ đến những hạn chế về giới tính của thế giới này, khắc chế xúc động muốn vươn tay ra, nhướng mày nói: "Không mời tôi sao?"
Vương Nhất Bác liếc cậu một cái, vươn tay phải, thân thể hơi khom xuống: "Tôi có thể mời em nhảy một khúc sao?"
Tiêu Chiến cười cười: "Có thể."
Vương Nhất Bác lui về phía sau một bước, chuẩn bị tư thế, Tiêu Chiến thuần thục đặt tay lên tay hắn, hai người khoảng cách nháy mắt kéo lại thật gần.
Vương Nhất Bác nhẹ giọng nói: "Đừng khẩn trương, đi theo bước chân của tôi là được, cảm ơn em vì đã giải vây giúp tôi."
"Giải vây? Anh tiếp thu Omega kia là được mà, cũng không phải khốn cảnh gì." Tiêu Chiến nhảy thuần thục bước chân, thân thể hơi đong đưa.
Vương Nhất Bác nhìn vào đôi mắt cậu: "Tuy rằng rất thất lễ, nhưng tôi không nghĩ sẽ đáp ứng."
Tiêu Chiến buông ra tay trái, Vương Nhất Bác phản xạ có điều kiện phối hợp, thân thể cậu lung lay xoay tròn, linh hoạt lại uyển chuyển, nhẹ nhàng mà dạo qua một vòng, tay thuận thế đáp ở bả vai của hắn, thân thể gần sát: "Vừa vặn, tôi cũng nghĩ anh sẽ không đáp ứng."
Tim Vương Nhất Bác đập gia tốc, vòng eo của thiếu niên mềm mại, chỉ một động tác thôi đã khiến cho hắn mê muội, huống chi lúc nói lời này thiếu niên cách hắn cực gần.
Lâm Mông đôi mắt tỏa sáng: "Woa, Chiến Chiến, cậu nhảy thật đẹp."
Tiêu Chiến cười cười, mi mắt hơi rũ xuống.
Là con trai của một vũ đạo sư, từ nhỏ liền tiếp xúc với các loại vũ đạo, sao có thể nhảy không tốt.
Chỉ là nghĩ vậy, liền không thể tránh khỏi nhớ đến một ít hồi ức, hoặc tốt hoặc xấu.
Mùi son phấn, mùi nước hoa như bóng với hình.
Thanh âm tán thưởng của Vương Nhất Bác từ bên tai truyền đến: "Em nhảy rất tuyệt."
Tiêu Chiến giương mắt nhìn hắn, cười cười: "Còn có thể càng tuyệt hơn."
Cậu chống ở bả vai của hắn, tay hơi dùng sức, thân thể ngã ra phía sau, dáng múa cương nhu cũng tinh tế, nhẹ nhảy, xoay tròn, khom lưng, mỗi cái động tác uyển chuyển nhẹ nhàng lại tràn ngập lực lượng, cả người phảng phất phát ra ánh sáng.
Vương Nhất Bác phối hợp với cậu, tùy ý cậu tận hứng nhảy.
Đã lâu Tiêu Chiến không có cùng người khác khiêu vũ, mới đầu cảm thấy nhẹ nhàng lại tự do, rất nhanh, trường hợp nào đó lại trùng hợp với trí nhớ.
"A Chiến, con xem mẹ nhảy có đẹp không?"
"A Chiến của mẹ nhảy giỏi quá, quá lợi hại."
"Con trai, mẹ lại yêu một người, con sẽ rất nhanh có ba ba, hai người sẽ cùng nhau xem mẹ biên đạo một khúc."
Nhưng không có một vũ đạo nào cả, lấy hài kịch để kết thúc.
"Vì cái gì, mỗi người đều nói yêu mẹ, nói nhiều lời ngon tiếng ngọt như vậy, cuối cùng lại không muốn cùng mẹ kết hôn?"
Mi mắt Tiêu Chiến khẽ nhắm lại, cậu đã quên mẹ quen bao nhiêu người, chờ mong bao nhiêu lần hôn lễ, nhưng cuối cùng đều thất vọng.
Vương Nhất Bác chắc chắn sẽ không làm cậu thất vọng.
Một khúc này kết thúc, động tác của Vương Nhất Bác lưu loát mang theo Tiêu Chiến rời khỏi khu vũ đạo, trán cậu nhẹ nhàng đáp trên vai hắn, hơi thở cường hãn thuộc về Alpha này làm cậu cảm thấy an toàn, ổn định.
Thanh âm từ tính mang theo quan tâm của Vương Nhất Bác vang lên: "Không thoải mái sao?"
Tiêu Chiến đứng thẳng lại, lắc đầu: "Không có, chỉ là hơi mệt, tôi muốn đi về trước."
Có đôi khi, ký ức một khi mở ra, liền không chịu khống chế.
Cảm xúc của Tiêu Chiến trầm thấp, không thích hợp tiếp tục ở chỗ này chơi.
Hơn nữa được khiêu vũ cùng Vương Nhất Bác, cũng đủ làm không ít người động tâm tư đánh mất ý tưởng.
"Tôi đưa em về."
"Không cần, sau vũ hội còn phải cắt bánh kem, sinh nhật của mẹ anh, anh vắng mặt không thích hợp."
Vương Nhất Bác vẫn kiên trì đưa Tiêu Chiến đến cửa, chờ cậu lên xe rồi, nhìn chăm chú vào xe dần dần đi xa, thần sắc ảm đạm.
Cảm xúc của thiếu niên quá rõ ràng, cùng hắn khiêu vũ không vui sao?
Cũng không phải không muốn hắn khiêu vũ cùng người khác sao?
Mấy ngày hôm trước cảm xúc của hắn trầm thấp, lúc đó hai người đều không nói gì với nhau, tâm tình của thiếu niên cũng giống như hắn hiện tại rất khó chịu phải không?
Ngón tay nắm lại thật mạnh, Vương Nhất Bác nhìn theo phương hướng xe rời đi một lúc mới trở vào trong.
Hết chap 52