38. DIỄN ĐÀN TÌNH CẢM.
Tác giả : Hàn Môn Nha Đầu.
Editor : Cá.
******
Trước khi đi ngủ, Tiêu Chiến ngồi trên giường tùy ý lướt tình cảm diễn đàn, muốn hiểu biết hình thức yêu đương ở thế giới này, cũng muốn hiểu biết kỹ càng kỳ mẫn cảm của Alpha là như thế nào.
Lúc cậu đang tìm tòi khung tìm kiếm để nhập từ khoá ' kỳ mẫn cảm ', tầm mắt đảo qua, nhìn đến diễn đàn đang thảo luận một topic sôi nổi.
"A a a! Hôm nay ta lại đến nhà hàng Lemon ăn cơm! Bắt gặp một Omega siêu cấp xinh đẹp tặng hoa cho Alpha nhưng lại bị cự tuyệt, sau đó còn có một cú đảo ngược tình thế!"
Đính kèm là một bức ảnh một lọ hoa hồng.
Tiêu Chiến liếc mắt một cái liền nhận ra, hoa văn của lọ hoa kia cùng vách tường, đều giống hệt như nhà hàng mà buổi tối hai người đến ăn cơm.
Hôn nay cậu đưa cho Vương Nhất Bác hoa hồng kia chính là từ lọ hoa này.
Mặt cậu lộ vẻ cổ quái, topic này không phải nói mình sao?
Ấn mở ra xem, lược quá những nội dung ca ngợi vẻ bề ngoài của Omega, chỉ xem sự kiện.
"Omega cầm hoa, ngồi ở trên ghế, hoa hồng giấu ở phía sau, dùng thân thể che lại, trong ánh mắt tràn đầy hy vọng.
Thời điểm Alpha tiến vào, lúc ấy Omega kia đều nhìn đến ngây người.
Sau khi bọn họ rời đi, đoá hoa hồng kia bị bỏ lại, rõ ràng Omega đã bị cự tuyệt.
Ta còn ở vì Omega cảm thấy khổ sở nha, đồng nghiệp của ta sau khi thu thập thập bàn ăn ở phòng đó cùng ta nói chuyện phiếm.
Thật là kỳ quái, vị Alpha thoạt nhìn rất có tiền kia cư nhiên trở lại, thật cẩn thận đem đóa hoa hồng thu bình thường kia lấy đi."
Đính kèm là hình ảnh lọ hoa nhài bên cửa sổ.
Mọi người đều ở dưới khu bình luận nhiệt tình phản hồi.
"Trong đầu hiện lên một đoạn của câu chuyện tình yêu cảm động."
"Ta vì cái gì không thể gặp được một Omega như vậy?"
"......"
"Cái này thì phải gọi là ngạo kiều Alpha công sao?"
Khi Tiêu Chiến nhìn đến bình luận này, nhịn không được cười ra tiếng.
Tiếp theo tươi cười hơi thu liễm, mặt lộ vẻ suy tư, Vương Nhất Bác cũng không phải người ngạo kiều, hơn nữa hành sự rất chân thành.
Nếu không phải ảnh chụp lọ hoa nhài bên cửa sổ vị trí đều giống nhau, cậu thậm chí sẽ cho rằng này chỉ là trùng hợp.
Loại này hành vi, hoàn toàn không giống Vương Nhất Bác sẽ làm.
Phản ứng của hắn đối với chuyện tin tức tố mất khống chế làm cho cậu sụp đổ suy nghĩ hắn đối với cậu cũng có hảo cảm.
Nhưng mà sau khi xem xong topic này, cậu lại cảm thấy hẳn là vẫn có hảo cảm nha.
Chỉ là hành động của Vương Nhất Bác thật sự làm cậu khó hiểu.
Nếu thật sự thích cậu, vì cái gì lại cự tuyệt?
Nếu như không thích cậu, vì cái gì cố ý quay lại lấy hoa hồng?
Chẳng lẽ nói, cậu vẫn chưa hiểu tính cách của Vương Nhất Bác sao?
Tiêu Chiến nhớ lại lúc hai người ở chung, cảm thấy có điểm không đúng.
Cậu gãi gãi cằm suy luận, hơi hơi thở dài, chuyện tình cảm quả nhiên thật phức tạp.
Tầm mắt cậu dừng lại ở topic, khoé miệng hơi hơi nhếch lên, bất quá cảm giác rất vi diệu, vô tình phát hiện động tác nhỏ của đối phương, không thể không nói, cậu thật sự rất vui.
Nghĩ nghĩ, Tiêu Chiến chụp màn hình lưu lại, sau đó gửi tin nhắn nhờ chủ pic xoá đi.
Tuy rằng khả năng Vương Nhất Bác online lướt diễn đàn tình là rất nhỏ, nhưng vạn nhất hắn thật sự nhìn thấy, khẳng định sẽ ngượng ngùng.
Màn hình thực tế ảo bắn ra nhắc nhở "Gửi đi thất bại, người liên hệ không tồn tại".
Tiêu Chiến sửng sốt, cậu trực tiếp vào trang cá nhân của chủ pic nhắn tin, sao có thể không tồn tại?
Chạm vào nút phản hồi, từ cửa sổ trò chuyện riêng lui đến topic, toàn bộ trên màn hình đều hiện ra bảng nhắc nhở "Topic đã bị xóa".
Cảm thấy kỳ quái, cậu nhịn không được tưởng, thật may mà đã chụp hình lại rồi.
Tiêu Chiến trở về đầu trang, thấy có vài topic mới tỏ vẻ nghi vấn : Hôm nay sao lại không có chủ đề gì hot vậy?
Giải đáp nghi vấn thực mau liền xuất hiện, là một người bạn của chủ pic khi nãy : "Có nha, nhưng topic làm bại lộ thông tin của khách hàng, là tin tức trái với quy định nên đã bị xoá bỏ, các vị không cần truyền đi lung tung."
Tiêu Chiến nhướng mày, nghĩ thầm người phụ trách nhà hàng kia cũng quá lợi hại, nhân viên đăng topic ở diễn đàn tình yêu mà cũng bị phát hiện.
Lúc này, người phụ trách của nhà hàng kia đang khẩn trương hội báo tình huống: "Vương tổng, đã xóa bỏ, thật sự xin lỗi, ngày mai tôi sẽ cho cậu ta thôi việc."
Vương Nhất Bác lạnh nhạt đáp :" Không cần, quên chuyện này đi."
"Là là là...."
Không đợi đối phương nói hết câu, Vương Nhất Bác đã cúp máy.
Màn hình thực tế ảo trước mặt đồng dạng hiện lên nhắc nhở ' Bài ghim của bạn đã bị xóa bỏ '.
Thiếu niên hẳn là không thấy được đi?
Khi nhìn thấy topic kia, cảm xúc quẫn bách lại xông ra, nhưng khi nghĩ đến lúc hắn chưa tới, thiếu niên đã lấy đoá hoa hồng kia còn che che giấu giấu, ánh mắt mong chờ, lại nhịn không được mà cao hứng.
Tầm mắt Vương Nhất Bác khẽ nâng, hoa hồng màu đỏ diễm lệ xuất hiện, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng lúc thiếu niên đưa hoa.
Trong lòng không thể khống chế dâng lên xúc động muốn nhìn thấy, muốn ôm lấy thiếu niên.
Ý thức được ý tưởng này không thể thực hiện được, cảm giác khó chịu cô độc thậm chí mang theo điểm ủy khuất như thủy triều hướng hắn vọt tới.
Hắn nhắm mắt lại, hít vào thật chậm, thở ra thật dài, bình phục cảm xúc.
Nhưng mà cảm xúc trong kỳ mẫn dễ cảm hoàn toàn không thể khống chế được, hắn mở to mắt, ngón tay vô ý thức mở ra tin nhắn của thiếu niên và mình.
Chỉ ngắn gọn vài câu, hắn đem phương thức liên hệ của giám đốc khu đấu giá Vương Thị gửi đi, thiếu niên nói lời cảm tạ, hắn trả lời không cần khách khí.
Sau đó là thiếu niên dặn dò hắn phải nghỉ ngơi cho tốt, hắn trả lời chỉ một chữ ừm.
Liếc mắt một cái đã đọc xong nội dung tin nhắn của hai người, hắn nhìn một hồi lâu, cuối cùng quyết định đi nghỉ ngơi.
Lại mở giao diện diễn đàn lên, đem topic có liên quan đến tình cảm của Omega lưu lại, đứng dậy ngủ.
Thư phòng Tiêu gia.
Tiêu Viễn nhíu mày ngồi ở sô pha, tên nam nhân đôi co cùng Tiêu Chiến ở Vọng Nguyệt Chi Hạ chính là Tiêu Hào, em trai của ông.
Tô Hào mặt đầy giận dữ mà đối anh trai mình nói: "Em điều tra qua mới đến tìm anh, Vọng Nguyệt Chi Hạ xác thật là của thằng nhãi con đó, linh thực cũng là của nó, còn tên Nảu kia chỉ là người quản lý trưởng của cửa hàng. Anh hai, là anh chưa thấy được nó kiêu ngạo như thế nào đâu, làm trò trước mặt tiểu thiếu gia của Tô gia, một chút tình cảm cũng không lưu, thật là muốn đem em làm cho tức chết rồi!"
Xong gã nhịn không được lại hỏi: "Trước kia chị dâu có Hồng Cầu Quả, anh thật sự không biết sao?"
Nhắc đến chuyện này sắc mặt Tiêu Viễn càng khó coi: "Không biết, khó trách nó dám cùng Tiêu gia đoạn tuyệt quan hệ, nguyên lai là ỷ vào linh thực cấp A."
"Hiện tại làm sao bây giờ? Nó cự tuyệt rất dứt khoát, hơn nữa đối với Tiêu gia chúng ta tựa hồ có địch ý, khẳng định sẽ không đem Hồng Cầu Quả bán cho chúng ta đâu."
"Từ bỏ Hồng Cầu Quả, tiếp tục điều tra xem trân châu ngưng lộ của Thấu Cốt Thảo cùng kim ngân lạc ti của Đoạn Trường Thảo ở chợ đen là từ đâu mà có, cần phải mua ít nhất một cây trong số đó."
"Được, em cũng không nghĩ lại đến để thằng nhãi kia khi dễ."
"Vất vả rồi."
Qua hôm sau, Tiêu Chiến theo phương thưcs liên lạc mà Vương Nhất Bác gửi cho cậu, liên hệ với giám đốc của khu đấu giá. Sau khi đã bàn bạc qua điện thoại thật tốt, cậu bắt xe đi đến khu đấu giá Vương thị để gặp mặt trực tiếp.
Khu đấu giá chỉnh thể là một toà nhà hình cầu, mặt ngoài được bao trùm bằng pha lê, dưới ánh nắng chiếu rọi mà phát ra ánh sáng, rất có cảm giác hiện đại.
Khi cậu đi tới cửa, một người nhân viên đã lại đây đón, nhìn thấy cậu đối phương có điểm kinh ngạc.
Tuy rằng giám đốc đã nói qua, khách đến là một Omega tuổi trẻ, nhưng không nghĩ tới lại tuổi trẻ và đẹp như vậy.
"Xin hỏi ngài là Tiêu tiên sinh sao?"
Tiêu Chiến gật gật đầu.
Nhân viên cười nói: "Giám đốc cho tôi tới tiếp ngài, xin hãy đi theo tôi."
Hai người vào đạu sảnh sau đó đi thang máy lên lầu hai.
Giám đốc là một thanh niên Alpha thân hình cao lớn, khi nhìn thấy cậu trên mặt liền lộ ra nụ cười xán lạn: "Chào cậu, ta là Nặc A Nhĩ, mời ngồi."
Hai bên ngồi xuống sau, Nặc A Nhĩ trực tiếp đem hợp đồng đưa cho Tiêu Chiến xem qua.
"Có ý kiến có thể bổ sung."
Tiêu Chiến cẩn thận đọc, hợp đồng phi thường nghiêm cẩn, hơn nữa phí thủ tục chỉ mất 5%, so với thị trường là 10%, ít hơn tới một nửa.
Tầm mắt tại hiệp nghị bảo hộ hàng đấu giá ngưng một cái, ký tên xuống, trả lại hợp đồng.
Tiêu Chiến lấy Hồng Cầu Quả từ nhẫn không gian ra, sợi tơ mỏng bên ngoài viên cầu bình thường sôi nổi lúc này lại ủ rũ ngã xuống, thoạt nhìn thực không có tinh thần.
Thực hiển nhiên, phải cùng Tiên Ma Khoai ở trong nhẫn không gian làm nó giống như chịu tra tấn.
Cậu duỗi tay chọc chọc viên cầu đỏ, lại nhéo nhéo phiến lá của nó, phiến lá lập tức gần sát lại, sợi tơ mỏng dần dần giơ lên, chậm rãi đong đưa.
Mùi vị thơm ngọt từ trên người Hồng Cầu Quả phát ra, ngửi thấy đặc biệt thoải mái, Nặc A Nhĩ cùng nhân viên trong văn phòng đều nhịn không được hít sâu.
Nặc A Nhĩ tán thưởng: "Mùi hương thật mỹ vị."
Tiêu Chiến trấn an Hồng Cầu Quả, dặn dò: "Đừng đụng vào nó, tính cảnh giác của nó rất mạnh, sẽ công kích người."
"Đây là đặc tính chung của linh thực cấp cao, tôi sẽ cho người làm chuẩn bị công tác, đêm nay liền bán đấu giá cầu dịch."
"Được."
"Bây giờ đưa Hồng Cầu Quả đến phòng quay chụp để quảng bá."
Khi nhân viên của Nặc A Nhĩ đến gần Hồng Cầu Quả, khi khom lưng chuẩn bị duỗi tay, sợi tơ mỏng của Hồng Cầu Quả đột nhiên dựng thẳng, cành cây hướng ra ngoài uốn lượn, làm người ở gần không có cách nào đến gần.
Nhân viên lập tức lui về sau một bước, Nặc A Nhĩ kinh ngạc hỏi: "Hung dữ như vậy? Xem ra phải nhờ cậu hỗ trợ rồi."
Vì thế Tiêu Chiến vẫn luôn đợi đến khi Hồng Cầu Quả chụp ảnh xong mới rời đi, trước khi rời đi cậu rót cho nó một ít dịch dinh dưỡng rồi đặt nó vào tủ thuỷ tinh trong suốt.
Nặc A Nhĩ đem vé vào cửa của buổi đấu giá tối nay cho cậu : "8 giờ sẽ bắt đầu, đừng bỏ lỡ."
Tiêu Chiến gật gật đầu: "Nhất định."
Sau khi Tiêu Chiến rời đi, Nặc A Nhĩ nghiêm túc nói: "Đêm nay sắp xếp bảo an nghiêm mật hơn một chút, các phân đoạn cần phải nghiêm cẩn, Vương tổng sẽ có mặt, đừng làm lỗi."
Hết chap 38.