14. LỰC TƯƠNG TÁC.
Tác giả : Hàn Môn Nha Đầu.
Editor : Cá.

*******

Lúc Tiêu Chiến đến, Vọng Nguyệt Chi Hạ còn chưa mở cửa đón khách, nhân viên đang làm công tác chuẩn bị.

Naru ngồi ở ghế dài, cau mày nhìn màn hình thực tế ảo trước mặt, ngón tay không ngừng hoạt động trên giao diện.

Tiêu Chiến đi qua, quét mắt nhìn, là đang tuyển dụng người thu thập nguyên vật liệu linh thực.

Naru cảm thấy có người đứng bên cạnh, ngẩng đầu, nhìn thấy Tiêu Chiến mới đóng vòng tay lại: "Sao bây giờ mới đến?"

Không muốn Naru thúc lo lắng, Tiêu Chiến đành qua loa tìm một lý do: "Có chút việc chậm trễ, trong cửa hàng cần tuyển thêm người sao?"

Naru xoa xoa mũi: "Muốn tuyển người làm partime nhưng người thu thập nguyên vật liệu linh thực quá khó tìm."

Ở thế giới này, linh thực sư thực tế có hai loại thân phận, thu thập sư cùng chế hương sư.

Thu thập sư chủ yếu thu thập nguyên vật liệu.

Chế hương sư dùng nguyên vật liệu chế tác thành phẩm.

Chức vị thực sư bao gồm nhiều mặt, mà thu thập sư cùng chế hương sư chỉ chuyên một mặt mà thôi.

Chỉ có Omega mới có thể đảm nhiệm chức vị thu thập sư, chế hương sư thì không bị giới tính hạn chế.

Nhớ lại định nghĩa trong sách giáo khoa mà mình đã đọc qua, Tiêu Chiến hỏi: "Là bởi vì Omega quá ít sao?"

Naru đứng dậy: "Đi thôi, linh thực đều ở hậu viện," Ông hướng hậu viện đi, đồng thời trả lời, "Không phải vì Omega ít, chủ yếu là hiện tại rất ít người chịu làm partime. Omega có thể nhược, đa sổ đều lựa chọn công việc ổn định, như vậy mới an toàn. Làm partime luôn thay đổi nơi làm việc, những nơi như cửa hàng của chúng ta lại có nhiều Alpha lui tới, Omega chưa lập gia đình rất dễ bị ảnh hưởng, đã kết hôn thì chồng người ta không đồng ý. Chuyên trách thu thập sư tiền lương quá cao, liền tính cấp D tiền lương cơ bản ít nhất cũng hai vạn, còn chưa tính phúc lợi. Cửa hàng chúng ta hiện tại doanh thu không tốt, thuê chuyên trách thu thập sư thì không được, mỗi tuần tới một chuyến cũng đủ rồi, chỉ là người không dễ tìm."

Tiêu Chiến nghĩ nghĩ dò hỏi: "Mỗi ngày ngưng lộ cùng lạc ti có thể bán nhiều ít?"

Naru: "Lúc ban đầu ba ngày tổng cộng bán sáu vạn, giá trung bình một vạn, không có biện pháp, chợ đen sẽ ép giá."

"Quý như vậy?"

"Không tính là quý, ba cây linh thực đang ở thời kỳ sinh trưởng có giá trị nhất, mỗi ngày ngưng lộ cùng lạc ti thu không ít, trước mắt trên thị trường đứng đầu hương chế phẩm là cấp A nên nguyên vật liệu của linh thực cấp A rất cần thiết. Con có nghe nói qua túi thơm Nguyệt Hàn có tiền cũng không thể mua được không? Kim ngân lạc ti là nguyên vật liệu ắt không thể thiếu."

Tiêu Chiến gật gật đầu, túi thơm kia có khí vị mát, xác thật là hương của kim ngân lạc ti.

"Lợi nhuận cũng không ít, hay là mời một chuyên trách thu thập sư?"

"Partime một tháng tiêu phí 5000 như vậy đủ rồi, chuyên trách quá lãng phí tiền, con còn phải học đại học! Về sau kết hôn còn phải có của hồi môn, đều cần tiền."

"......"

"Linh thực là mẹ con lưu lại, này số tiền nên dùng ở trên người của con. Trong cửa hàng thì tiêtd kiệm chi tiêu lại, chậm rãi tích tiền, một hai năm là có thể trang hoàng."

"Naru thúc, người vì sao lại nguyện ý làm việc ở đây nhiều năm như vậy?"

"Thúc thích công tác này, cũng là muốn báo đáp cho mẹ con."

Khi nói chuyện hai người đi vào lều đặt linh thực ở, lều diện tích không tính là lớn, linh thực cũng không nhiều lắm, chỉ chiếm dụng một nửa diện tích.

Vừa đi vào Tiêu Chiến đã ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt, cậu dễ dàng phân biệt ra hương hoa hồng, đây là linh thực bán chạy nhất trong Vọng Nguyệt Chi Hạ.

Linh thực đều đặt phía bên phải, trước mắt màu đỏ, chỉ có rất ít hoa đồng tiền màu vàng cam.

"Con tùy tiện xem,  nguyên vật liệu còn dùng đủ hai ngày, thúc lại tìm xem thu thập sư."

Naru nói xong rời đi.

Tiêu Chiến đi vào trong, đến chỗ đặt hoa hồng, cậu ngồi xổm xuống tinh tế đánh giá rồi duỗi tay đỡ cánh hoa cùng phiến lá, mới đụng tới, liền phát giác đóa hoa nhẹ nhàng run rẩy một chút.

Cậu nhìn chằm chằm đoá hoa màu đỏ, nghĩ nghĩ, thoáng dời đi ngón tay, ngón tay ở cách xa đóa hoa tầm năm bảy cm thì dừng lại.

Ngay sau đó, cành khô hơi cong, đóa hoa nghiêng sang một bên chạm tới ngón tay của cậu, run nhè nhẹ, như là đang cọ cọ.

Đôi mắt Tiêu Chiến sáng lên, cậu dùng tay xoa xoa cánh hoa, xem ra lực tương tác của cậu và linh thực thật sự rất cao.

Cậu nhẹ nhàng cúi xuống nhìn đoá hoa, muốn nhìn một chút kết cấu bên trong, đóa hoa liền nở rộ, trưng ra nhuỵ hoa cho cậu nhìn không sót thứ gì.

Mặc dù cảm thấy đoá hoa này không biết ngượng ngùng, nhưng Tiêu Chiến vẫn cười rộ lên: "Cảm ơn hoa hồng."

Vừa quan sát linh thực hoa hồng vừa cùng hoa hồng ở thế giới thực tại trước kia so sánh, hai loại thật sự rất giống nhau, chỉ là hoa hồng trên tay cậu có nhuỵ màu vàng nhạt, quanh thân phảng phất mang theo vầng sáng.


Sau khi xem xong, Tiêu Chiến đưa tay chạm nhẹ vào cánh hoa, đoá hoa như hiểu ý, cánh hoa đem nhuỵ giấu vào trong như trước.

Cậu cảm thấy những cây linh thực này giống như có ý thức, sau đó cậu lại lui về một bước, muốn nhìn cành hoa một chút, lại phát hiện không biết từ khi nào, hai chân vô tình dẫm lên vài phiến lá.

Tiêu Chiến vừa nhấc chân lên, phiến lá liền thu trở về.

Cậu đưa tay chạm chạm, phiến lá liền mở ra hai bên, cậu dễ dàng thấy rõ bộ dáng của cành hoa, một tầng da bóng loáng màu xanh lục, không có gai, giống như linh chi trong sách.

Cấp bậc và lực công kích của linh thực phát triển ngang nhau, linh thực cấp D cơ hồ không có lực công kích, nên hoa hồng không có gai.

Quan sát hoa hồng xong, Tiêu Chiến tiếp tục quan sát những loại hoa còn lại, mỗi loại hoa đều thực thích cậu, quá trình quan sát vô cùng thuận lợi.

Vừa quan sát cậu vừa so sánh cùng những nội dung đã đọc qua trong sách giáo khoa sinh vật học, làm việc ghi nhớ càng dễ dàng hơn.

Khi chuẩn bị rời đi, phiến lá cách cậu gần nhất cọ cọ vào chân cậu, giống như là không muốn rời xa.

Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, đem cửa lều linh thực đóng lại, gỡ xuống miếng dán ngăn cách.

Không thể cùng linh thực cấp A giao lưu, nói không chừng linh thực cấp D có thể!

Chúng nó thực thích cậu kia mà.

Tin tức tố liền phiêu tán đến nhóm linh thực, thoáng chốc cậu cảm nhận được vô số loại cảm xúc kinh hoảng, làm đầu cậu choáng váng như say xe.

Tiêu Chiến xoa xoa mi tâm, những đoá hoa ban nãy đang nở rộ tất cả đều gắt gao mà khép chặt, cành hoa lá hoa ban nãy hướng cậu níu kéo hiện tại đang uốn lượn về phía ngược lại.

Phản ứng này quen quen, chúng nó cùng Hồng Cầu Quả cũng quá nhất trí rồi!

Điểm khác biệt duy nhất chính là cảm xúc kinh hoàng của những loại linh thực cấp D mạnh mẽ hơn ba cây linh thực cấp A kia.

Tiêu Chiến thở dài, một lần nữa dán miếng dán cách ly lên.

Không bao lâu, nhóm linh thực đồng loạt nở rộ.

Nếu không có một màn ghét bỏ vừa diễn ra, cảnh tượng trăm hoa đua nở này thật là cực kỳ xinh đẹp.

Tiêu Chiến thật sự hối hận, cảm thấy nên đi ra ngoài thì hơn, do dự một chút, không có tiếp tục nữa.

Cái loại cảm xúc kinh hoảng này, thật sự làm người khác khó chịu.

Rời khỏi Vọng Nguyệt Chi Hạ, Tiêu Chiến tìm một quán ăn tuỳ tiện giải quyết bữa tối, sau đó mới trở về biệt thự Vương gia.

Trong phòng khách, Vương Nhất Bác đang ngồi trên sô pha xem tin tức kinh tế, nghe tiếng bước chân hắn liền ngẩng đầu lên, đánh giá Tiêu Chiến từ trên xuống dưới một lượt rồi hỏi: "Cậu có khỏe không?"

Tiêu Chiến kinh ngạc nhướng mày, ngồi xuống đối diện Vương Nhất Bác đưa tay chống cằm, ngón trỏ điểm điểm một bên má, đầu hơi nghiêng nghiêng: "Thoạt nhìn tôi có chỗ nào không ổn sao?"

Tiêu Chiến lớn lên thật sự dễ nhìn, động tác này làm cậu đặc biệt đáng yêu.

Tầm mắt Vương Nhất Bác dừng lại trên người cậu, rồi lại thật nhanh rời đi: "Triệu Thanh đã liên hệ với tôi nói qua một chút, bởi vì em trai của gã tìm cậu gây phiền toái nên muốn xin lỗi tôi."

Tiêu Chiến chớp chớp mắt khó hiểu: "Gã vì cái gì lại muốn xin lỗi anh?"

Nghĩ đến thái độ của Triệu Thanh, khóe miệng cậu khẽ nhếch lên, Triệu Thanh đại khái hiểu lầm cậu cùng Vương Nhất Bác có quan hệ gì đó đi.


Còn Vương Nhất Bác thì không có nghĩ Triệu Thanh suy nghĩ cái gì, rất lý trí phân tích nguyên nhân: "Trước đó không phải tôi có nhắc nhở gã là không cần tìm cậu gây phiền toái sao, lần này tuy rằng không phải gã ra tay, nhưng cũng có liên quan. Chuyện này cụ thể là như thế nào vậy?"

Cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng đến không thể nói ra ngoài, nên Tiêu Chiến đem sự tình đại khái kể lại một lần.

Sau đó lại sợ Vương Nhất Bác sẽ cảm thấy bên người cậu có rất nhiều phiền toái nên kể xong còn cười rộ lên nói thêm vào : "Trò đùa dai của học sinh mà thôi, anh không cần để ý."

Đôi mày của Vương Nhất Bác nhíu lại: "Không biết chừng mực, vì cái gì nhất định phải cho Triệu Thanh ngửi được mùi vị tin tức tố của cậu chứ?"

Nhớ lại những gì Triệu Kỳ nói, Tiêu Chiến cũng cạn lời, nên chỉ biết nhún vai: "Đại khái là sau khi Triệu Thanh nghe anh nhắc nhở, gã căn dặn Triệu Kỳ không nên tìm tôi gây sự, Triệu Kỳ hiểu lầm là Triệu Thanh thích tôi nên chuyện mới thành ra như vậy. Muốn cho Triệu Thanh ngửi mùi vị tin tức tố của tôi để gã tỉnh lại, không cần bị diện mạo của tôi lừa."

Nghe vậy tầm mắt của Vương Nhất Bác lại rơi xuống mặt người đối diện, thiếu niên làn da thực trắng, tóc ngắn gọn sạch sẽ, có vẻ ngoan ngoãn, đôi mắt trong trẻo, nốt ruồi dưới khoé môi động đậy khi chủ nhân nói chuyện.

So với những người được cho là xinh đẹp trước đây hắn từng gặp qua, thiếu niên cũng không kém hơn bao nhiêu.

Chú ý tới ánh mắt của đối phương, đôi mắt của Tiêu Chiến khẽ cong lên, nhân cơ hội tấn công: "Vương tổng cảm thấy tôi lớn lên thế nào?"

"Rất đẹp."

"Anh sẽ bởi vì mùi vị tin tức tố mà chán ghét tôi sao?"

"Sẽ không, lấy mùi vị tin tức tố để phán đoán về một người là không đúng. Tin tức tố của cậu sẽ chữa khỏi thôi, tôi quen biết một vài chuyên gia về phương diện này, muốn tôi giới thiệu cho cậu không?"

"Thuỵ Đạt cũng đã nói qua chuyện này, còn giúp tôi hẹn trước lịch khám."

"Cũng được."

Hết chap 14.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play