Ngày cưới của Ngọc Hiên định là vào tháng bảy, vào ngày mưa phùn nhẹ Ngọc Hiên gả đi. Dì Cách chải tóc cho nàng, còn cẩn thận căn dặn những gì nên, những gì không nên trong ngày cưới. Ngọc Hiên không còn cha mẹ, thế nên nàng xem dì Cách như mẹ mình, để dì ấy lo phần thủ tục cưới giúp nàng.

Huệ Gia đón dâu, đi đến trước cửa thì bị bằng hữu của Ngọc Hiên chặn lại. Thanh Ly khoanh tay đứng trước cửa, dáng vẻ bá đạo nói rằng, "Muốn rước được tân nương phải đưa hồng bao, hồng bao đủ thành ý mới cho rước!"

"Chị Thanh Ly! Em có mang đủ, vô cùng thành ý." Huệ Gia giơ ra một xấp phong bì dày cộm, nhanh chóng đút lót cho cửa ải đầu tiên. Thanh Ly cầm lấy xấp phong bì, cẩn thận đếm, nàng cảm thấy lần này Huệ Gia thật phóng tay, không có điểm gì chê trách được.

"Cho vào trong nha~" Thanh Ly ra hiệu cho mọi người rằng Huệ Gia đã được thông qua. Huệ Gia vui mừng cám ơn Thanh Ly, sau đó đi vào bên trong. Không những một người mặc y phục tân nương màu đỏ mà sáu người đang ngồi che mặt trên giường, Huệ Gia quay sang hỏi Lâm Tuyết, "Cái gì vậy?"

"Chọn tân nương, trúng người nào thì lấy người đó a." Lâm Tuyết hưng phấn, lỡ đâu chọn trúng một cô nào đó không chừng trong ngày cưới của Huệ Gia, Huệ Gia sẽ bị Ngọc Hiên tẩn chết.

Huệ Gia nắm tay từng cô, cảm nhận xem ai mới chính là tân nương của mình. Nàng nắm từng người, người thì tay quá đầy đặn, người thì tay quá gầy, nàng ngước mắt lên cầu cứu dì Cách, dì Cách chỉ bật cười, "Tự tìm tân nương đi con."

"A~ Có lẽ là chị gái xinh đẹp này rồi." Huệ Gia nắm lấy bàn tay một người, nàng nắm hai tay của người đó, nâng lên miệng hôn một cái. Ngọc Hiên được mọi người tháo che mặt đi, mỉm cười với Huệ Gia, "Đoán chuẩn đó, bằng không chị giết em."

Hôm nay Huệ Gia mặc một bộ y phục tương đồng với Ngọc Hiên, cùng mặc giá y màu đỏ truyền thống. Nàng búi tóc lên, cài một bông hoa đỏ, tô son đỏ, tuy là mặc cùng một loại trang phục với Ngọc Hiên nhưng Ngọc Hiên so với nàng dịu dàng, ôn nhu hơn rất nhiều. Huệ Gia hôn bên má Ngọc Hiên một cái, nắm tay nàng ấy dắt nàng đứng dậy, "Giờ thì dắt vợ yêu ra xe được rồi đúng không?"

Mọi người tản ra để cho hai người đi ra xe, sau khi rước dâu xong sẽ làm đám cưới ở giáo đường. Vì đây là đám cưới nhỏ, không để cho truyền thông biết nên chỉ có khoảng hai mươi người tham dự. Xe chở Ngọc Hiên và Huệ Gia đến nhà thờ, những người tham dự cũng ngay ngắn xếp thành hàng, đi bộ vào giáo đường, chia thành hai bên rồi ngay ngắn ngồi xuống đợi tuyên thệ.

Ngọc Hiên và Huệ Gia đã thay ra hai bộ váy cưới trắng thuần, hai người dáng vẻ vô cùng tương xứng cùng nhau tiến vào bên trong. Sau khi đọc kinh xong, hai người tuyên lời dạy của Chúa, rồi mới thề nguyện sống bên cạnh nhau, Cha cho phép hai người nguyện làm phu thê với nhau trước mặt Chúa.

Sau khi ra khỏi giáo đường, Ngọc Hiên ném hoa cưới cho mọi người nhận, nàng ném xong xoay đầu lại đã thấy Thanh đang ngây ngô ôm bó hoa nhìn nàng. Ngọc Hiên bật cười ha ha, "Có vẻ chị Thanh sắp phải kết hôn rồi."

"Không, chị còn không có ý định bắt hoa." Thanh ngay lập tức sợ hãi muốn đem hoa giao cho người khác, mọi người cười nàng ấy, Vân Nhạc thấy vậy bèn nói nhỏ kêu nàng ấy giữ lại hoa cưới. Ngọc Hiên không biết Vân Nhạc nói gì, chỉ Thanh còn bối rối hơn lúc mọi người trêu chọc nàng ấy.

Xe cưới chở hai người về đến nhà thay quần áo, hai người quyết định đi du lịch ở một hòn đảo xinh đẹp trong nước. Ngọc Hiên chỉ việc thay quần áo rồi mang theo vali chuẩn bị sẵn rồi cùng Huệ Gia lên đường, Huệ Gia một tay dắt theo vali, đeo túi xách, dắt tay Ngọc Hiên ra xe. Ngọc Hiên cảm thấy hôm nay chính là ngày đẹp nhất, mặc dù mưa có lất phất rơi xuống cũng không làm tâm trạng của nàng tệ đi chút nào.

Hai người đến đảo trời cũng đã tối, Ngọc Hiên mệt mỏi nằm xuống giường, nàng giang hai tay ra để cho cơ thể hưởng thụ một chút thả lỏng. Huệ Gia cất vali vào tủ, sau đó đi lại gần giường giúp Ngọc Hiên tháo đi giày, cởi quần jeans ra cho nàng ấy cảm thấy thoải mái. Ngọc Hiên nằm yên trên giường cảm thấy bụng mình được thả lỏng liền hít một hơi thật sâu, cảm khái, "Thật tốt, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi rồi."

"Hình phu nhân, bây giờ liền có thể nghỉ ngơi rồi." Huệ Gia hôn lên bụng Ngọc Hiên, nàng trườn người lên ôm lấy người Ngọc Hiên vào lòng, hôn lên trán một cái nhẹ nhàng, "Mệt mỏi chị rồi, chị ngủ đi."

"Huệ Gia. Chị thật sự không thức nổi nữa rồi. "Ngọc Hiên ngáp dài một tiếng, hôn lên má Huệ Gia, chầm chậm rơi vào giấc ngủ sâu.

Buổi tối đêm đầu tiên chính thức là phu thê, Ngọc Hiên ngủ say như chết, Huệ Gia giúp nàng thay đồ ngủ, rồi cũng tự thay đồ ngủ cho bản thân rồi đi ngủ. Hai người ngủ đến tận trưa hôm sau, khi phục vụ phòng gọi hỏi có muốn dùng cơm trưa không, hai người mới từ trong mộng tỉnh dậy. Ngọc Hiên ôm lấy eo Huệ Gia, làm nũng không cho Huệ Gia nghe điện thoại của lễ tân khách sạn. Huệ Gia có chút buồn cười, nàng trả lời họ, trả lời xong bèn hôn lên má Ngọc Hiên, dịu dàng hỏi, "Sao vậy bà xã, em nói chuyện điện thoại một chút thôi."

"Không muốn..." Ngọc Hiên tuy nhắm mắt nhưng ôm Huệ Gia còn chắc hơn cả xúc tu bạch tuộc bám dính. Huệ Gia dịu dàng vuốt tóc Ngọc Hiên, "Ăn trưa thôi, đã bỏ cữ sáng rồi."

"Không chịu..."

"Ngoan nào Ngọc Hiên..." Huệ Gia hôn lên trán, lên má, lên mũi Ngọc Hiên khiến Ngọc Hiên đang ngủ cũng bật cười khúc khích.

Ngọc Hiên chậm chạp từ trong mộng tỉnh dậy, nói rằng, "Được rồi, chị dậy là được rồi chứ gì..." Tuy là thỏa hiệp nhưng trong lời nói lại ươm đầy sự hờn dỗi.

Trời đất bao la, khi Huệ Gia ngồi cùng Ngọc Hiên trên bãi cát, nàng đã ôm lấy eo Ngọc Hiên, thủ thỉ nói rằng, "Cám ơn chị vì đã nhẫn nại với em, cám ơn chị vì đã quyết định cho em thêm cơ hội. Ngọc Hiên, em không dám hứa sẽ yêu chị đến thiên trường địa cữu, nhưng chỉ cần em còn sống một ngày, một ngày đó đều là một ngày yêu chị."

Nhìn áng mây nhẹ nhàng trôi trên bầu trời, tâm của Ngọc Hiên bình an quá dỗi, nàng ngả người dựa vào người của Huệ Gia, cảm nhận sự ôn nhu của người kia, "Rốt cuộc chị cũng đợi được em."

Cũng có lúc Ngọc Hiên cảm thấy mệt mỏi muốn bỏ cuộc, năm lần bảy lượt muốn rời đi, nhưng rốt cuộc tình yêu cũng khiến hai người quay trở về bên nhau. Có được ngày hôm nay phải đánh đổi biết bao nhiêu máu và nước mắt, Ngọc Hiên cảm thấy những phút giây lúc này không khác gì vàng ngọc. Nàng yêu và trân trọng chúng.

"Ngọc Hiên, em yêu chị."

Ngọc Hiên nâng mặt nhìn Huệ Gia, trao cho đối phương một nụ hôn như chất chứa tất cả tình yêu của mình, "Chị cũng yêu em."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play