Huệ Gia càng lúc càng trở nên trưởng thành nội liễm, Ngọc Hiên cảm thấy như mình sắp được thấy Huệ Gia của năm xưa, ngày mà nàng ấy là một người có trong tay mọi thứ. Thế nhưng Huệ Gia ngày càng được mài giũa thành ngọc quý, nàng ấy ngày càng có nhiều người vây theo, đôi lúc chọc cho Ngọc Hiên ghen đến nổ mắt.
Sinh nhật năm hai mươi ba tuổi của Huệ Gia tổ chức ngay tại công xưởng của mình, Ngọc Hiên sớm chuẩn bị lễ vật đến, nàng không ăn mặc cầu kì mà chỉ mặc váy công sở đơn giản. Lúc nàng đến dì Cách, Lục Lăng, Thanh Ly, Thanh, Vân Nhạc, Lâm Tuyết đều đã đến. Lâm Tuyết vẫn là một cô sinh viên chưa ra trường, nhưng có vẻ bớt nhí nhố hơn xưa, Ngọc Hiên nghĩ con người ai cũng sẽ có lúc trưởng thành.
"Dì đến lâu chưa? Con định làm xong chạy qua chỗ dì chở dì với Lăng." Ngọc Hiên hơi cười, nàng đặt hộp quà trên bàn, sau đó mời mọi người đi vào bên trong sảnh nhỏ của Huệ Gia. Huệ Gia đang đứng ở bàn, thấy mọi người bèn cười xòa, "Mọi người đến đủ mặt làm em cảm động quá!"
"Thần kinh bệnh!" Lục Lăng mắng một tiếng, tự nhiên đến lại cảm động? Một năm hội họp bảy bảy bốn mươi chín lần liền cảm động không ngừng nghỉ!
Tử Cách thúc khuỷu tay vào tay Lục Lăng, mắng nhỏ, "Hôm nay sinh nhật của con bé đó."
"Chúc mừng sinh nhật sếp!" Tiếng hát của các nữ công nhân vang lên, đèn đóm bắt đầu tắt ngóm. Ngọc Hiên đứng yên nhìn xem bọn họ làm gì, bọn họ mang một cái bánh kem với những ngọn nến sáng đi vào bên trong phòng, cả đám đồng thanh hát bài chúc mừng sinh nhật. Ngọc Hiên từ ánh nến nhìn thấy rõ gương mặt của nữ nhân cầm bánh, là cô gái đẹp nhất công xưởng, Tiểu Mai.
Huệ Gia bật cười nhìn bọn họ tiếng vào trong, nàng nhanh nhẩu cám ơn mọi người rồi khom người thổi một lượt tắt nến, trước khi thổi còn không quên ước nguyện. Dì Cách cũng có chuẩn bị bánh kem, nhưng thấy thổi hai ba lần rất phiền nên để trên bàn, một lát phân ra cho nhân công ăn.
"Cám ơn mọi người, hôm nay mọi người nghỉ tay sớm đi, chúng ta nướng đồ ăn." Huệ Gia cho mọi người bật đèn lên, ánh đèn ngay lập tức quay trở về nơi này, hắt lên gương mặt mà Huệ Gia yêu thương trọn kiếp. Huệ Gia đi lại gần Ngọc Hiên, nắm lấy bàn tay nàng ấy hỏi, "Để xem hôm nay vợ của em tặng quà gì nha."
"Tặng chị được không?" Ngọc Hiên nháy mắt một cái, giọng nói của Ngọc Hiên vốn dĩ đã mị hoặc xương cốt, nói ra một câu như vậy liền khiến cho Huệ Gia tâm nhũn ra. Huệ Gia nhanh chóng ồ lên một tiếng, nhìn quanh một lượt phòng, vui mừng nói, "Mọi người làm chứng nha, Ngọc Hiên hôm nay muốn tặng mình cho em."
Tử Cách mỉm cười, bàn tay để buông thõng nhanh chóng được Lục Lăng nắm lại. Nhìn hai người hạnh phúc, hai mươi vạn của cô cũng đỡ hoang phí.
"Nếu đã vậy, Ngọc Hiên, chị gả cho em đi." Huệ Gia nhanh chóng quỳ xuống, nàng lấy trong túi mình ra một hộp nhẫn, nhất định phải cầu hôn Ngọc Hiên trong ngày hôm nay.
Mấy hôm trước nàng đã mua nhẫn, chuyện nàng yêu Ngọc Hiên, nàng cũng đem nó nói cho anh hai mình. Anh hai nàng có tức giận đấm nàng một cái, nhưng nàng vẫn cương quyết nói, "Anh hai đã ly hôn với chị ấy rồi, chị ấy có quyền chọn ai chị ấy cảm thấy yêu... Em thật sự yêu thương chị ấy."
Anh hai nàng nói rằng nếu đem chuyện này lan ra ngoài, anh hai nàng sẽ làm cho chúng bung bét mọi sự. Anh hai nàng có thể nhắm mắt cho qua, chỉ là đừng làm hỏng tên của hắn. Huệ Gia cũng không đơn giản công khai, tiền mất đi cho anh hai đổi lại sự nhắm mắt làm ngơ không hề rẻ. Vậy nên nếu Ngọc Hiên nói tặng chị ấy cho nàng, nàng sẽ nhân ngày sinh nhật mình mà cầu hôn chị ấy.
Vốn Ngọc Hiên nói vậy chỉ là muốn để cho các nữ công nhân kia biết Huệ Gia là của mình, không ngờ bản thân lại tự đưa mình vào tròng. Nàng nhìn dì Cách, chỉ thấy dì Cách nhún vai, hơi gật đầu bảo nàng nên đồng ý. Nhìn qua Thanh Ly chỉ thấy Thanh Ly bĩu môi trêu chọc nàng, nhìn tới Thanh, Thanh liền gật đầu liên tục, bảo rằng nên gả, nên gả. Ngọc Hiên đảo mắt nhìn xuống Huệ Gia đang quỳ dưới đất, im lặng.
"Ngọc Hiên, em biết chị đã vì em chịu khổ cực nhiều, hơn năm năm mình ở bên cạnh nhau, chị chưa bao giờ thôi lo lắng cho em. Em biết vì yêu em mà chị tổn thương, buồn tủi, đau đớn, những khi chị mệt mỏi em cũng không thể cán đáng với chị. Nhiều năm ở bên nhau như vậy rồi, chị có thể giao chị cho em không? Từ bây giờ em có thể đảm bảo với chị, nhất định không làm chị tổn thương nữa. Ngọc Hiên, để em cưới chị được không?"
Ngọc Hiên mỉm cười, "Thật ra em đã cố hết sức rồi, chị biết em tự ti, em nghĩ mình nhỏ bé. Chị cũng đợi một ngày em có thể tự tin nói với chị, em nuôi chị."
"Em nuôi chị, Ngọc Hiên." Huệ Gia gấp gáp nói, gương mặt nhỏ nhắn phút chốc đỏ hồng lên.
Ngọc Hiên nghe được như vậy bèn duỗi bàn tay của mình ra, ngại ngùng nói rằng, "Vậy đeo giúp chị đi."
Huệ Gia ngay lập tức đeo vào giúp Ngọc Hiên, nàng nắm lấy bàn tay của Ngọc Hiên hôn một cái, vui mừng đến độ nước mắt cũng ngập ngừng trên mi. Cuối cùng khổ tận cam lai, nàng cũng có một ngày có thể có được Ngọc Hiên rồi.
Tiểu Mai hơi tức giận, nàng còn định dùng chiêu lâu ngày sinh tình với Huệ Gia, không ngờ hôm nay lại chứng kiến một màn này. Nàng nắm chặt quyền lại, gương mặt thoạt xanh thoạt trắng, đứng đợi một chút bèn cáo mệt quay về phòng.
Mọi người sau khi chứng kiến màn cầu hôn của Huệ Gia liền hô hào, Tiểu Mai nghe tiếng hô hào bèn giẫm chân xuống đất, bức bối đi về. Ngọc Hiên để ý thấy, nàng nhìn một chút rồi nhìn Huệ Gia của mình đang cười đến toe toét miệng, trong lòng bỗng cảm thấy dịu lại phân nửa.
Tối đó Ngọc Hiên nằm trên giường ôm lấy Huệ Gia, có chút giấm chua hỏi, "Em thấy Tiểu Mai thế nào?"
"Hả, chị hỏi em? Tiểu Mai là ai cơ?" Huệ Gia giả vờ mất trí không biết bất kì cô nàng nào tên Tiểu Mai, sự thật chứng minh, khi vợ hỏi đến đích danh cô nào thì cứ không nhớ là tốt nhất, vợ hỏi, tức là vợ đang cảm thấy ghen tuông, "Em biết Tiểu Hồng, Tiểu Loan chứ không biết Tiểu Mai."
"Em đừng nói dối, cái cô Tiểu Mai hôm nay mang bánh kem đến cho em đó." Ngọc Hiên nhéo vào eo Huệ Gia một cái, Huệ Gia ngay lập tức nhăn mày nhăn mặt lại, buông hết áo giáp đầu hàng, "Tiểu Mai mang bánh kem, à à, là nàng ta, có chuyện gì hả vợ?"
"Người ta từ đầu đến cuối liếc mắt đưa tình với em, em còn không thèm nhìn người ta một chút." Điệu bộ nói chuyện của Ngọc Hiên hoàn toàn là mỉa mai, Huệ Gia tránh như tránh bom tránh đạn, ngay lập tức đáp lại, "Đương nhiên là không thèm nhìn lại, em có vợ rồi, ngoại trừ vợ ra không nhìn ai cả."
"Dẻo mồm dẻo miệng." Ngọc Hiên hơi cười, nàng ôm lấy eo Huệ Gia, dựa đầu vào người nàng ấy âu yếm, "Chị không còn cha mẹ, nếu mà lấy nhau không sao cả, còn em, anh hai em thì sao?"
Huệ Gia biết những gì trong lòng Ngọc Hiên nghĩ, thế nên nàng hôn lên trán Ngọc Hiên một cái, ủi an, "Em lo liệu cả rồi, chị yên tâm."
"Huệ Gia, chị yêu em."
Huệ Gia nhanh chóng rịt Ngọc Hiên lại, ở bên môi Ngọc Hiên hôn một cái dịu dàng, "Em cũng yêu chị, chị nói tặng chị cho em... tối nay nha."
"Hỗn đãn."