“Đường ca, ngươi là đi mua gà con sao?” Không đợi Hà Lang nghĩ xong có muốn để ý tới hay không, Hà Trân đã ngăn đón, đứng trước mặt y.

Hôm nay Hà Trân không dùng khăn vải che, da thịt lộ ra bên ngoài không còn vấn đề gì lớn, chỉ là có điểm hơi đỏ do lên da non. Xem ra hai ngày trước lên trấn đã tìm được phương pháp chữa trị.

“Đường ca muốn mua gà con, làm sao lại không đến nhà ta, mấy ngày trước trong nhà cũng ấp ra một ổ gà con đâu, con nào cũng khỏe mạnh cả.” Thái độ của Hà Trân như thể hai người từng chơi đùa từ nhỏ đến lớn, tình cảm cực kỳ tốt.

Hà Lăng không lên tiếng, y không biết nên nói gì, cũng không muốn nói nhiều với Hà Trân.

Thấy Hà Lăng không mở miệng, Hà Trân sợ hãi nắm chặt lấy vạt áo: “Có phải đường ca còn giận ta?”

Vài thôn dân gẫu nhiên đi ngang qua nhìn thấy hai người, đều tận lực đi chậm lại, cả buổi cũng chưa đi được bao xa, rõ ràng là đang chú theo dõi tình huống bên này.

Hành động này của Hà Trân bị họ nhìn trong mắt. Hà Lăng nhắm mắt, nói: “Không có gì là giận hay không giận. Nếu ngươi không có việc gì, thì tránh ra cho ta đi về.”

“Chờ một chút!” Hà Trân giữ lấy tay y: “Nếu đường ca thật không giận ta, vì sao lại không muốn nói với ta dù chỉ một câu?”

Hà Lăng nhẹ nhàng hất tay của Hà Trân ra, lui về sau: “Nếu ngươi có chuyện thì nói thẳng đi.”

Bị Hà Lăng hất tay, Hà Trân cúi đầu, sắc mặt ảm đạm: “Đường ca hiểu lầm, chỉ là ta đã chữa khỏi bệnh, nên muốn nói tin vui này với ngươi.”

“Chúc mừng.” Hà Lăng gật đầu.

Nhìn y tỏ vẻ lãnh đạm, không muốn nói chuyện cùng mình, trong lòng Hà Trân tức giận, Hà Lăng này đúng là ỷ vào có người làm chỗ dựa, liền không coi ai ra gì.

Hà Trân cắn môi, giống như có thiên ngôn vạn ngữ, do dự thật lâu mới nói: “Đường ca, thuốc chữa bệnh cho ta ba trăm văn một thang, tình huống trong nhà ngươi cũng biết, ngươi có thể cho ta vay ít tiền hay không? Lúc đầu ta không muốn phiền phức đường ca, thế nhưng thực sự là không còn cách nào.”

Mấy hôm nay y luôn cầu cha, nhưng cha vẫn luôn không hé miệng, mắt thấy thuốc chỉ còn lại một thang, nếu còn không nghĩ ra cách, liền trở lại dang vẻ như quỷ kia.

Đúng lúc gặp phải Hà Lăng, nếu Hà Lăng không cho mình tiền, chỉ sợ lại phải trên lưng cái danh lãnh huyết.

Hà Lăng biết ngay Hà Trân làm sao có thể vô duyên vô cứ yếu thế trước mặt y: “Năm mươi lượng bạc nhanh như vậy đã dùng hết?”

Hà Trân cứng người, thở dài nói: “Trong nhà nhiều người, đại ca nhị ca cũng nhìn chằm chằm, bạc kia sao có thể đều dùng trên người ta. Thuốc này mỗi ngày ta đều phải dùng, là khoản chi tiêu không nhỏ, nhưng nếu không chữa, mặt mũi ta xem như bỏ, làm sao có thể đi lấy chồng? Đường ca, ngươi giúp ta đi, ngày sau ta nhất định sẽ trả lại ngươi.”

Trong tay bọn họ cầm năm mươi lượng bạc lại luyến tiếc dùng, chạy đến chỗ y đòi tiền! Mỗi ngày đều phải dùng thuốc, nếu y thật sự cho mượn lần này, sợ rằng còn có nhiều lần sau, sau đó là vô hạn, tính tình người nhà họ Hà, Hà Lăng chung sống mười mấy năm nào không rõ.

“Xin lỗi, ta không thể giúp ngươi.”

“Nha, bản thân gả được cho người tốt, liền mặc kệ người thân sống chết? Cũng không nghĩ lại người ngươi gả là đoạt từ trong tay ai!”

Hà Trân còn chưa lên tiếng, đã có người xen vào. Hà Lăng quay đầu nhìn, thấy một ca nhi đứng đó, y nhìn thấy quen mắt, nhưng không nhớ ra là ai.

“Tước ca, sao ngươi lại ở đây?” Hà Trân cũng nhận biết đối phương, mở miệng gọi người.

Kia ca nhi chính là Lưu Tước, phu lang nhi tử yêu quý của Triệu gia. Hôm Hà Lăng thành thân còn từng nổi lên tranh chấp với Lý Tảo.

Lưu Tước cười với Hà Trân: “Đúng lúc đi ngang qua.”

Lưu Tước nói chuyện với Hà Trân, ánh mắt lại quét đến trên người Hà Lăng. Nhìn Hà Lăng một thân y phục bằng lụa, trên đầu còn cài trâm ngọc, trong lòng không nhịn được ghen ghét. Tướng công chưa bao giờ mua cho y những thứ này: “Hà Lăng, cho dù ngươi trở thành phượng hoàng đậu trên cành cao, cũng không thể vong ân. Trân ca nhi đã cầu ngươi như vậy, ngươi mắt cũng không chớp cứ vậy từ chối, tâm địa cũng quá độc ác.

Hà Lăng không quen biết người này, không viết vì sao đối phương nhằm vào mình, nhưng trong thôn có rất nhiều người ghét y, thêm một người cũng không có gì kỳ quái.

Thực ra Hà Trân không thân quen lắm với Lưu Tước, nhưng nhìn ra được Lưu Tước không ưa gì Hà Lăng, đối với y đó là chuyện tốt. Hà Trân đi qua nắm chặt lấy tay Lưu Tước: “Tước ca đừng nói như vậy, là trước ta đã làm sai.”

Lưu Tước vỗ vỗ Hà Trân, cố ý nâng cao giọng: “Con người có ai là chư rằng phạm sai lầm, đến mức lòng dạ hẹp hòi cứ cắn chặt không tha? Lại nói, nếu không phải y làm ra việc người khác không biết, không chừng Kỳ Việt là tướng công của ai còn chưa nói chắc, cũng chỉ ỷ mình có cái mặt xinh đẹp mà thôi.”

Không ít người đi ngang qua đây, vốn chỉ hơi chú ý bên này, lúc này Lưu Tước cao gọng như vậy, phần lớn đều đứng lại. Đối với lời của Lưu Tước, có người cảm thấy đúng là như vậy, cũng có người cho rằng y nói hươu nói vượn. Cho dù nghĩ như thế nào, cũng không có ai lên tiếng. Triệu gia và Kỳ Việt đều là phú hộ trong thôn, đắc tội bên nào bọn họ cũng không có lợi.

Hà Trân cúi đầu, như là bị tràng diện này chấn trụ, kì thực trong lòng đang mừng thầm. Trong thôn có rất nhiều người không yêu thích Hà Lăng, ngày ngày sống sung sướng thì sao, bát quá cũng chỉ là hồ ly trong gắt người khác.

Bị mọi người vây quanh, dùng các loại ánh mắt khác thường nhìn chăm chú, đôi bàn tay cầm rổ của Hà Lăng run lên, y hít sâu một hơi, nhịn xuống ý nghĩ muốn chạy trốn, đứng thẳng người, nhìn thẳng vào mắt Lưu Tước, nói: “Tướng công chính là yêu thích ta lớn lên xinh đẹp, thì làm sao?”

Đột nhiên bị Hà Lăng vặn trở lại, nhất thời Lưu Tước không nói ra lời, người ta đều đã thừa nhận bản thân ỷ vào khuôn mặt, còn có thể làm sao nữa!

Hà Trân cũng sững sờ, người khác có lẽ không biết, nhưng y biết Hà Lăng trước đây có bao nhiêu tự ti, bây giờ lại dám nói ra những lời này.

“Hà Trân!” Tầm mắt Hà Lăng chuyển đến trên người Hà Trân: “Cho dù nhà ta có nhiều tiền, đó cũng là tiền tướng công ta khổ cực vất vả kiếm được, ta sẽ không cho ngươi mượn.”

Gương mặt Hà Trân trở nên vặn vẹo, vội cúi đầu che giấu, trong lòng lại hận chết Hà Lăng.

Hà Lăng lại nhìn đám người xung quanh, quay đầu bước đi, y sẽ không nhượng bộ những người này, nhượng bộ một lần, họ sẽ càng được đà lấn tới! Bây giờ y có người muốn bảo vệ, có nhà muốn bảo vệ, y không thể luôn trốn sau lưng người thân, y cũng phải bảo vệ người thân yêu của y!

Hà Lăng vừa đi không được vài bước, đã nhìn nhìn Kỳ Việt đứng cách đó không xa, nhẹ nhàng cười nhìn y.

Hà Lăng dừng chân, ánh mắt có chút né tránh, chột dạ mở miệng: “Ngươi đến từ bao giờ?”

Kỳ Việt đi đến trước mặt y, giả vờ nhíu mày: “Ngươi muốn ta đến lúc nào?”

Nhìn vẻ mặt của hắn liền biết hắn nghe được toàn bộ. Mặt Hà Lăng đỏ lên, không dám nhìn Kỳ Việt, y nói ra lời xấu hổ như vậy, lại bị tướng công nghe thấy.

“Vì sao A Lăng lại đỏ mặt.” Kỳ Việt tiến sát đến bên tai y, nhỏ giọng nói: “A Lăng nói không sai, vi phu thực sự bị sắc đẹp của ngươi mê hoặc.”

Hơi thở của hắn phả vào cổ nóng rực, Hà Lăng vội vàng nhích sang bên cạnh, nắm chặt rổ trong tay: “Về nhà thôi!”

Kỳ Việt không nhanh không chậm đi theo dau lưng y, cười đến xán lạn. Thấy Hà Lăng đi hồi lâu chưa về, hắn không yên lòng, ra ngoài tìm, không nghĩ tời lại nghe được lời kia, quả thực thú vị. Kỳ Việt chắp tay sau lưng, ung dung mở miệng: “Sắc đẹp của phu lang quả thật khiến ta thèm nhỏ dãi, khong thể kiềm chế.”

Hà Lăng đi phía trước dừng bước, quay lại, đỏ mặt trừng hắn: “Kỳ Việt!”

Cái này còn là lần đầu bị quát, rất mới mẻ. A Lăng tức giận như vậy vẫn là lần đầu thấy, hắn chắp tay, khom người vái: “A Lăng chớ giận, là vi phu sai.”

“Ngươi, ngươi làm gì vậy?’ Hà Lăng vội đỡ hắn, vừa rồi quát lên y lập tức thấy hối hận, người này còn như vậy!

Kỳ Việt nhận lấy rổ trong tay Hà Lăng, một tay khác ôm lấy vai y: “Nếu A Lăng đã không còn tức giận, thì chúng ta nhanh về nhà thôi.”

Biết hắn lại đùa mình, Hà Lăng giơ tay đập xuống lồng ngực của hắn, còn trợn mắt nhìn hắn một cái.

“Ha ha…” Kỳ Việt trầm thấp cười, hôn lên trán y, ôm người về nhà.

Không thể lấy tiền từ chỗ Hà Lăng, trong lòng Hà Trân vừa giận vừa vội, tiện nhân kia càng lúc càng khó đối phó. Nếu y không lấy được tiền mua thuốc, mặt của y chắc chắn bị hủy.

Hà Trân mặt nhăn mày nhó đi vào nhà, nhìn thấy Tiền thị đang chơi đùa cùng yôn tử, Hà Thiên ngồi bên cạnh cười híp mắt, ngay cả y vào cửa cũng không phát hiện.

“Cha, nương, con về đến rồi!” Cho dù trong lòng không vui, Hà Trân vẫn mở miệng chào hỏi.

“Trân nhi về rồi.” Tiền thị ngẩng đầu đáp lại Hà Trân, sau đó tiếp tục chơi đùa cùng tôn tử.

“Hừ!” Hà Thiên nghiêm mặt, mở miệng giáo huấn: “Ngươi cũng đã lớn, đừng suốt ngày long nhong bên ngoài, phụ giúp hai tẩu tử làm việc nhà nhiều chút, miễn cho không tìm được người gả.”

Vốn trong lòng Hà Trân đã không thuận, lần này càng ủy khuất: “Nếu con không tiếp tục uống thuốc, cho dù có làm hết chuyện nhà, cũng chả có ai muốn!”

Hà Thiên đứng phắt lên, chỉ vào mắng: “Ngươi là đang chỉ trích ta đấy phỏng?”

“Đương gia bớt giận bớt giận!” Tiền thị vội vàng đỡ lấy hắn, vỗ ngực thuận khí cho hắn, đồng thời nói với Hà Trân: “Còn không nhanh nhận lỗi với cha ngươi.”

Hà Trân cắn môi, đi qua ‘bịch’ một tiếng, quỳ xuống trước mặt hắn: “Cha, con là con ruột của cha a, cha cứ vậy nhẫn tâm nhìn con trở nên giống quỷ hay sao? Cả đời không thể ngẩng đầu trước mặt Hà Lăng? Cả đời không thể gả ra ngoài?”

Nhìn y mặt đầy nước mắt quỳ gối bên chân, lửa giận trong lòng Hà Thiên vơi bớt: “Trong nhà còn nhiều miệng ăn như vậy, ta có thể hoang phí bạc trên người ngươi sao? Hai ca ca ngươi sẽ nghĩ như thế nào?”

“Cha, trước đó không phải cha đã nói, năm mươi lượng bạc kia là để mua của hồi môn tốt hơn cho con sao!” Hà Tẩn cắn răng: “Bây giờ cha cho con hai mươi lượng bạc, sau này gả đi con cũng khong cần của hồi môn.”

“Hai mươi lượng? Nhà bình thường đón dâu mới muốn năm lượng bạc, mấy món gồi môn của người mà dám mở miệng đòi hai mươi lượng?” Trịnh thị cầm tã đi ra, đang muốn thay cho nữ nhi, nghe vậy liền la to,.

Bị Tiền thị trừng mắt, Trịnh thị ho khan, hạ thấp giọng: “Con không có nói sai a nương, nhà ai gả ca nhi mà tốn hai mươi lượng đâu, cho hai, ba món hồi môn đã là rất tốt.”

Hà Trân thầm hận nàng ra thêm phiền, nhưng lại không thể nào phản bác, trừ phi là ca nhi nhà giàu, còn lại chả ai sẽ xuất ra gai mươi lượng đồ cưới cho ca nhi, đây chính là vứt tiền qua cửa sổ.

Hà Thiên mím môi không lên tiếng, rõ ràng là cự tuyệt.

“Cha, xem như đánh cược một lần có được không?” Hà Trân quỳ trên đất, níu lấy vạt áo Hà Thiên: “Nếu con có thể gả cho nhà tốt, con nhất định trả lại gấp trăm lần cho cha.”

“Người tốt nào dễ tìm như vậy, Kỳ việt xem như đã là hiếm lạ, đáng tiếc người ta lại chướng mắt ngươi.” Trịnh thị sợ Hà Thiên dao động, vội mở miệng.

“Ai nói không có!” Hà Trân trừng mắt với Trịnh thị: “Lần trước vào trấn, chúng ta bắt gặp Kỳ Việt dùng cơm cùng một vị công tử trẻ tuổi. Vị công tử kia là đông thiếu gia của tửu lâu lớn trên trấn, nương có thể làm chứng cho ta”.

“Đúng đúng đúng, Trân Nhi không nói láo, đúng là chúng ta có gặp.” Tiền thị vội vàng phụ họa: “So với Kỳ Việt còn có tiền hơn.”

“Cha, gã có quen biết Kỳ Việt, ta nhất định có thể tìm cơ hội thân cận gã.” Hà Trân túm lấy vạt áo Hà Thiên, hy vọng hắn đáp ứng.

Thấy y thực sự có thể nói ra một người, Trịnh thị bĩu môi, cho dù như thế, chưa chắc y đã có hy vọng.

Hà Thiên trầm tư thật lâu, chờ Hà Trân quỳ đến mức hai chân tê dại, hắn mới mở miệng nói: “Ta trước cho ngươi năm lượng, chuyện ngày sau thì phải xem chính ngươi.”

“Cảm ơn cha!” Hà Trân cao hứng dập đầu với hắn, năm lượng rất tốt. Từ đầu y đã không thực sự muốn lấy hai mươi lượng từ chỗ Hà Thiên.

Thấy y thực sự có thê cầm tiền vào tay, Trịnh thị vẻ mặt khó coi cầm tã đi giặt. Lần trước một lượng hai, lần này năm lượng, cứ tiếp tục như thế, tiền trong tay cha nương nhất định sẽ bị Hà Trân moi sạch. Nếu y thực sự có thể gả cho người có tiền thì không nói, nếu không thể, bạc này xem như ném xuống sông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play