Hôm nay trời nắng đẹp, Hà Lăng đem chăn mền ra, chuẩn phơi mắng một hồi. Ăn cơm trưa xong, Kỳ Việt đã đi ra hậu viện chăm sóc thảo dược của hắn. Hà Lăng không hiểu mấy thứ đó, cho nên không đi theo thêm phiền.

Vừa phơi xong chăn mền, liền nghe thấy tiếng gõ cửa cùng tiếng gọi: “Lăng ca nhi, là ta, Tảo ca!”

Nghe thấy là Lý Tảo, Hà Lăng vội ra mở cửa: “Tảo ca,, sao ngươi lại đến đây? Mau vào đi!”

“Không vào.” Lý Tảo khoát khoát tay, không đi vào: “Hôm qua ta nghe Ngọc Lan nói ngươi muốn nuôi gà. Ta biết nhà ai có gà con, ngươi có muốn đi xem cùng ta không?”

“Muốn!” Hà Lăng gật đầu, chuồng gà phía sau nhà vẫn luôn để trống, quá lãng phí.

“Ta đi nói với tướng công một tiếng, Tảo ca chờ ta một chút.”

“Đi đi, tiện thể cầm theo cái rổ, nếu được thì bắt về luôn.” Lý Tảo không quên nhắc nhở.

Hà Lăng đáp lời, đi ra sau nhà nói qua với Kỳ Việt. Xong rồi tìm một cái rổ nhỏ mang theo, đi cùng Lý Tảo.

“Nhà y cách nhà ta không xa, cũng là thôn bên cạnh, chắc là ngươi không quen biết.” Lý Tảo vừa đi vừa nói. Ngày trước Hà Lăng luôn bận rộn làm việc, gánh nước, chặt củi, rất ít khi ra khỏi nhà, ai ở xa thì hầu như không quen biết đến.

Hà Lăng gật đầu, chớ nói đầu thôn bên kia, đến hương thân chung quanh Hà gia y cũng không quen biết nhiều. Khi đó y hận mình không thể biến thành người vô hình, ai cũng không thể nhìn thấy mới tốt. Tự nhiên sẽ không nói chuyện với ai, làm sao có thể quen biết.

Hai người đi một hồi lâu, gặp không ít người trong thôn, dù quen hay không quen vẫn lên tiếng chào hỏi, có vài người còn nhìn Hà Lăng với ánh mắt kỳ lạ.

Hà Lăng biết, chuyện này không thoát khỏi quan hệ với việc Hà Trân nháo ra lần trước. Trước đây, đối diện với những ánh mắt như thế này y sẽ thấy khó chịu, bây giờ thì lại cảm thấy bình thản, tựa như Kỳ Việt từng nói với y, thanh giả tự thanh, không cần quan tâm người khác nhìn mình như thế nào, con người không ai có thể khiến cho tất cả mọi người đều thích mình được.

“Lăng ca nhi, ngươi chớ để ở trong lòng, chỉ làm một đám người nhiều chuyện.” Hà Trân đến nhà y náo loạn, Lý Tảo đã nghe nói, chỉ cảm thấy mấy nữ nhân kia thật ngu xuẩn, Kỳ Việt đối với Hà Lăng ra sao người mù cũng có thể nhìn ra được. Đã không biết rõ đầu đuôi, lại cứ thích hồ ngôn loạn ngữ.

Hà Lăng biết Lý Tảo lo lắng cho mình, cười nói: “Ta không sao, xưa nay lời đồn về ta nhiều như vậy, cũng không thiếu mấy cái này.”

Thấy y thực sự không thèm để ý, Lý Tảo yên lòng, vừa lúc đã đến nơi, Lý Tảo chỉ ngôi nhà cũ nát cách đó không xa: “Chính là chỗ kia.”

Nhà kia chỉ có cái hàng rào thấp lè tè vây quanh cái sân không lớn, bùn đắp tường đều tróc cả ra, có thể nhìn ra được nhà đã nhiều năm không được tu sửa.

“Hoa ca nhi, có nhà không?” Mặc dù cửa lớn đang mở, hai người vẫn không trực tiếp đi vào, Lý Tảo hướng vào trong hô to.

“Ở!” Trong nhà truyền ra tiếp đáp, không lâu sau có một ca nhi chạy ra.

Kia ca nhi vô cùng gầy gò, cao hơn Hà Lăng một chút, chân mày mang theo khí khái, nhìn thoáng qua cứ nghĩ là hán tử, cũng nhờ ấn ca nhi tròn trịa trên mi tâm làm người khác không nhận lầm.

Trên người y mặc kiện y phục đã mòn, còn có nhiều chỗ chắp vá, nhưng y lại không có dáng vẻ nghèo khổ tự ti, lưng eo thẳng tắp, khiến người đối diện cảm thấy thoải mái.

“Mau vào đi, trong nhà có chút bừa bộn, đừng ghét bỏ.” Ca nhi kia cười mời bọn họ vào nhà. Khi y cười rộ lên lộ ra chiếc răng khểnh, rất đáng yêu.

“Đều là hương thân, chỗ nào chú ý nhiều như vậy, đây là Lăng ca nhi!” Lý Tảo chỉ vào Hà Lăng giới thiệu với ca nhi nọ, lại quay đầu nói với Hà Lăng: “Y là Hứa Hoa.”

“Lăng ca nhi, ta biết ngươi.” Bởi vì vẻ ngoài xinh đẹp, trong thôn có rất nhiều lời đồn về Hà Lăng, có tốt có xấu. Gần đây thì vì gả được cho tướng công tốt, lời đồn về y càng nhiều. Mỗi lần Hứa Hoa nghe được, chỉ cảm thấy mấy người kia thật nhàm chán, toàn thích lấy người khác ra tiêu khiển.

Hà Lăng không am hiểu giao tiếp với người khác, không biết nên nói gì, chỉ đành cười với Hứa Hoa. Hà Lăng có ấn tượng rất tốt với Hứa Hoa, ánh mắt của y rất sạch sẽ, không bị vấy bẩn.

Hứa Hoa cho rằng ngoại trừ bề ngòai đẹp mắt, còn lời đồn khác về Hà Lăng thì không thể tin. Cái gì mà ‘Trời sinh là hồ ly biết dụ dỗ nam nhân, cái gì mà ‘Lòng dạ ác độc không quan tâm thân nhân’ tất cả là giả hết. Vừa nhìn đã biết Hà Lăng tính tình mềm mại, cười lên còn muốn trong sáng hơn so với bất luận người nào trong thôn.

“Được rồi, bây giờ xem như đã biết nhau, về sau không có việc gì thì tìm nhau nói chuyện nhiều chút.” Ai trong hai người có thể kết giao được nhiều bằng hữa, Lý Tảo đều vui mừng thay.

Hứa Hoa đưa hai người ra xem chuồng gà phía sau, bên trong có một con gà trống một con gà mái và một đám gà con lông vàng, trông rất đáng yêu.

“Ổ gà con này có tất cả tám con, hai trống sáu mái, ba văn tiền một con, nếu cảm thấy được thì ngươi bắt về.” Hứa Hoa không lòng vòng, trực tiếp báo giá tiền.

Hà Lăng nhìn đám gà con mập mạp, tinh thần phấn chấn, cũng không do dự: “Được, vậy ta bắt hết.”

Thấy Hà Lăng muốn bắt hết, Hứa Hoa nhẹ nhàng thở ra, trong thôn nhà nào cũng nuôi gà, nếu Hà Lăng không mua, cũng không chắc có ai muốn mua hay không. Bây giờ y lại cần tiền gấp, mặc dù bán không được bao nhiêu tiền, nhưng ít còn hơn không.

Hứa Hoa bắt hết gà con bỏ vào rổ cho Hà Lăng, Hà Lăng đưa cho Hứa Hoa hai mươi bốn văn tiền.

Hứa Hoa vừa nhận tiền vào tay, trong nhà vang liền một trận ho khan dồn dập, y quay đầu nhìn thoáng qua, vội nói với hai người: “Xin lỗi, ta không tiễn các ngươi được.”

Không chờ hai người đáp lời, Hứa Hoa đã vội vàng chạy vào trong nhà.

Lý Tảo thở dài, kéo tay Hà Lăng đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lớn lại giúp Hứa Hoa.

“Nhà Hoa ca nhi có người bệnh sao?” Hà Lăng nhìn thấy trên mặt Lý Tảo có vẻ đồng tình, nhất thời tò mò hỏi ra miệng.

“Đó là cha y.” Lý Tảo thở dài: “Nương Hoa ca nhi ngại trong nhà nghèo, sinh y ra liền bỏ trốn cùng người khác. Cha y phải một mình làm việc nuôi con, dẫn đến người sinh bệnh, có một lần giúp người ta lợp mái nhà, sơ ý té ngã ngực đập vào cọc gỗ, đến mức thổ huyết hôn mê bất tỉnh, từ đó về sau liền nằm liệt giường không dậy nổi, muốn đứng dậy đi vài bước cũng khó, lúc đó Hoa ca nhi cũng mới có tám tuổi.”

“Vậy Hoa ca nhi…” Hà Lăng biết đến, vô cùng đau lòng, y so với ai càng biết rõ lúc đó Hứa Hoa cảm thấy bất lực như thế nào.

Lý Tảo nhìn vẻ mặt Hà Lăng, biết y nhớ lại bản thân mình, đưa tay vỗ lên lưng y: “Hoa ca nhi là hài tử kiên cường giống ngươi, mới lớn chừng đó đã biết chăm sóc cha, giúp người trong thôn làm việc nhà, không làm được việc lớn thì làm việc nhỏ, không kiếm ra tiền thì kiếm chút thức ăn, kiên cường chống đỡ. Chờ y lớn hơn một chút, liền tự mình lên núi bắt thỏ rừng, gà rừng đổi tiền. Vốn dĩ y sinh ra đã giống hán tử, lại còn làm việc như hán tử, bây giờ đã sắp mười bảy, còn chưa có ý định lấy chồng.”

Trong thôn, Lý Tảo chỉ đồng cảm với hai người, một người là Hà Lăng, người còn lại là Hứa Hoa. Lý Tảo luôn nghĩ, hai người cũng chỉ là hài tử như bọn họ, mà cuộc sống lại gặp nhiều trắc trở như vậy, ông trời quá mức bất công. Bây giờ Hà Lăng đã nở mặt nở mày, có tướng công yêu thương, mà Hứa Hoa thì vẫn như cũ chưa gặp được nửa kia của đời mình.

Hà Lăng hạ mí mắt, trong lòng dâng lên thương cảm. Y nhớ đến những ngày cùng cha sống nương tựa vào nhau, phải nhìn cha suy yếu theo từng ngày là chuyện dày vò cỡ nào.

“Lúc đầu Hoa ca nhi không có ý định bán bầy gà con này, muốn nuôi lớn bán mới được nhiều tiền hơn. Nhưng mấy ngày gần đây bệnh tình của Hứa thúc trở nặng, y muốn bốc hai thang thuốc cho cha nên mới bán. Biết ngươi muốn mua nên ta đưa ngươi tới đây, những nhà khác trong thôn cũng có gà con, ta chỉ muốn giúp y một chút, ngươi cũng đừng trách ta a Lăng ca nhi.” Lý Tảo khẽ vuốt lưng Hà Lăng, nói rõ tâm tư kia của mình.

“Làm sao có thể trách ngươi, nếu có thể giúp y, ta cũng vui vẻ.” Hà Lăng cầm ngược lại tay Lý Tảo: “Ta cần, y vừa vặn có, cũng không tính là giúp y.”

Lý Tảo biết, lấy tính tình của Hà Lăng, tất nhiên sẽ không ngại, y vẫn luôn là hài tử thiện lương.

Đến đường rẽ, Hà Lăng đẩy đẩy Lý Tảo: “Tảo ca về đi, ta có thể tự mình về nhà.”

“Vậy sao được? Ta vẫn nên đưa ngươi về đi.” Lý Tảo không yên tâm để y trở về một mình.

“Có cái gì không thể, bây giờ là ban ngày ban mặt chứ có phải ban đêm đâu. Ngươi đưa ta về rồi lại về nhà một mình, ta cũng băn khoăn lắm.” Nhà Lý Tảo gần đây, mà y thì phải đi đến thôn bên cạnh. Hôm nay Lý Tảo đã cố ý đến nhà đón y, làm y rất áy náy, làm sao lại để Lý Tảo đưa y về nữa.

Lý Tảo không lay chuyển được Hà Lăng, đành gật đầu đồng ý, trước khi đi còn không quên dặn dò: “Nếu lỡ gặp phải người cố ý mỉa mai ngươi, đừng nên để ý tới, đều là một đám ăn no rỗi việc.”

“Ta biết!” Hà Lăng cười nói, thúc giục Lý Tảo nhanh đi về.

Nhìn Lý Tảo rời đi, Hà Lăng cũng quay người đi sang hướng khác.

Trên đường đi, thỉnh thoảng Hà Lăng lại đưa tay sờ đám gà con, yêu thích không thôi. Chờ y nuôi lớn những vật nhỏ này, trong nhà cũng không cần bỏ tiền mua trứng gà nữa. Đa số nhà trong thôn có trứng gà đều để lại nhà ăn, chứ không bán, Kỳ Việt lại thích ăn, nói thứ này rất dinh dưỡng, cũng bắt y mỗi ngày phải ăn hai cái.

Một quả trứng gà hai văn tiền, mỗi ngày hai người ăn hết tám văn, một tháng là hai trăm bốn mươi văn, nghĩ đến đã thấy đau lòng, trong nhà vẫn nên nuôi vài con gà mới tốt.

“Đường ca!”

Hà Lăng đang thầm tính toán trong lòng, nghe thấy có người gọi mình, thanh âm không thể nào quen thuộc hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play