Sáng thứ Tư, khi chuông đồng hồ gần điểm mười một giờ, Lil Kramer càng lúc càng trở nên kém thoải mái. Kể từ khi có cuộc gọi điện thoại từ Carolyn MacKenzie, Gus thường xuyên cảnh báo bà chỉ nói điều bà biết về việc Mack biến mất cách đây mười năm. "Không có gì cả". Ông không ngừng nhắc nhở bà. "Tuyệt đối chẳng có gì cả! Cứ như bình thường, nói về gã thanh niên dễ thương như hắn đã từng, chấm hết. Không có gì phải lo lắng liếc nhìn tôi để cầu cứu giúp bà vượt qua khó khăn nhé".
Căn hộ luôn sạch như lau như ly, nhưng hôm nay ánh mặt trời chiếu sáng trực diện, và giống như tấm kính phóng đại, nó phô bày những chỗ bị mòn cũ trên hai tay vịn của cái ghế trường kỷ và chỗ rạn nứt trên cái bàn cà phê bằng kính.
Ta chẳng bao giờ muốn có cái bàn kính đó, Lil nghĩ, vui mừng vì đã tìm ra một đối tượng để trút nỗi muộn phiền của mình. Nó quá lớn, không tương xứng với bộ đồ gỗ kiểu cũ này. Khi Winifred trang trí lại căn hộ của mình, nó cứ khăng khăng rằng ta phải lấy cái bàn đó, và quăng đi cái bàn xinh xắn bọc da trên bề mặt, món quà cưới của dì Jessie tặng ta. Cái vật bằng lánh này quá lớn, ta cứ luôn bị vấp đầu gối vào nó, và nó chẳng cân xứng với những cái bàn chặn cuối góc như những cái bàn khác, bà nghĩ. Tâm trí bà lại nhảy sang một mối lo lắng khác. Ta chỉ hy vọng rằng Altman không có mặt ở đây khi cô gái nhà MacKenzie đến.
Howard Altman, môi giới bất động sản và là viên quản lý của chín tòa nhà chung cư nhỏ do ông Olsen làm chủ, đã đến cách đây một giờ để thực hiện một trong những chuyến đến thăm không định trước của mình. Gus gọi hắn ta là Gestapo của Olsen. Công việc của hắn ta là đảm bảo sao cho các giám thị phải bảo dưỡng, giữ gìn mọi thứ theo tiêu chuẩn hạng sang. Thậm chí hắn ta chẳng bao giờ có lời than phiền dù là nhẹ nhất về chúng ta, Lil nghĩ; điều làm ta sợ là bất kỳ khi nào hắn bước vào căn hộ này, hắn luôn nói rằng thật phí phạm tiền bạc khi để hai người sống trong khu vực năm căn phòng lớn ở góc tòa nhà như vậy.
Nếu hắn nghĩ ta sẽ chuyển đến cái nhà tù một phòng ngủ, thì hắn cần có sự suy nghĩ khác, bà căm phẫn tự nói với mình khi chỉnh lại những chiếc lá trên thân cây giả đặt trên bệ cửa sổ. Và bà co cứng người lại khi nghe thấy những giọng nói trong tiền sảnh và nhận ra rằng Gus đang đi vào cùng với Altman. Mặc dù ngoài trời rất ấm áp, Howard Altman, như thông lệ, vẫn mặc chiếc áo sơ-mi, đeo cà vạt và mặc áo vét. Lil không thể nào nhìn thấy hắn ta mà không nghĩ về sự mô tả đầy khinh miệt của Winifred về hắn. "Hắn chỉ là một kẻ thích làm ra vẻ thôi, mẹ ạ. Hắn cứ nghĩ chỉ cần diện quần áo đẹp đẽ đến kiểm tra các cao ốc chung cư sẽ khiến người ta nghĩ rằng hắn là kẻ thuộc giới thượng lưu, bảnh bao. Hắn chỉ là một giám thị, y hệt như mẹ hay cha mà thôi cho đến khi hắn bắt đầu xu nịnh lão già Olsen. Đừng để hắn làm phiền cha mẹ".
Nhưng hắn thực sự đang làm phiền ta, Lil nghĩ. Hắn đang làm phiền ta bởi cách hắn nhìn khi bước qua cánh cửa. Ta biết một ngày kia hắn sẽ làm cho chúng ta phải chuyển đổi những căn hộ, để hắn có thể nói với ông Olsen rằng hắn đã nhìn ra cách thức mới làm được nhiều tiền hơn cho ông ấy. Hắn đang làm phiền ta bởi vì ông Olsen đang ngày càng già nua đi và thực tế là đang chuyển dần việc điều hành những tòa nhà cho hắn. Cánh cửa mở ra, rồi Gus và Altman bước vào. "A, xin chào, Lil". Howard Altman nói một cách vui vẻ, khi hắn đi qua phòng khách bằng những bước sải dài và vươn cánh tay ra chào bà.
Hôm nay hắn đeo cặp kính mát rất mốt, hắn mặc cái áo vét màu vàng nâu nhạt và cái quần màu nâu, áo sơmi màu trắng, và đeo cà vạt màu vàng nâu có sọc xanh lục. Mái tóc màu cát của hắn quá ngắn theo Lil nghĩ, và cũng còn quá sớm để có màu da rám nắng như vậy. Winifred chắc chắn rằng hắn phải sử dụng ít nhất phân nửa thời gian nhàn rỗi của mình ở trong phòng nhuộm da. Nhưng xem xét hết mọi điều thì bà buộc phải thừa nhận một cách miễn cưỡng rằng hắn là gã đàn ông bảnh trai, thậm chí còn có những đường nét nổi bật, cặp mắt nâu sẫm, thân hình lực sĩ và nụ cười ấm áp. Nếu bạn không biết hắn có thể bần tiện đến đâu, thì hắn có thể biến bạn thành kẻ ngốc, bà nghĩ. Hắn ôm chặt cứng tay bà. Hắn tuyên bố hắn chưa đến bốn mươi. Ta lại cho rằng chí ít hắn phải bốn mươi lăm, Lil nghĩ và bà mỉm cười gượng gạo với hắn. "Tôi không biết tại sao tôi phải bận tâm đến việc ghé ngang qua đây". Howard vui vẻ nói. "Nếu tôi có hai bạn cho tất cả các tòa nhà, thì chúng ta có thể tạo ra cả một gia tài".
"À, chúng tôi cố gắng giữ mọi thứ ở đây trông tốt đẹp". Gus nói bằng giọng xum xoe, nịnh nọt khiến Lil phát khùng.
"Ông làm nhiều hơn cố gắng. Ông đã thành công đấy".
"Ông thật tốt khi ghé ngang đây". Lil nói, liếc nhìn cái đồng hồ trên bệ lò sưởi. Lúc đó là mười một giờ kém năm.
"Không thể đi ngang qua mà không thò đầu vào chào một cái. Bây giờ tôi phải đi đây".
Tiếng máy điện thoại nội bộ vang lên trong phòng giải lao, và Lil chắc chắn rằng đó là Carolyn MacKenzie. Bà và Gus trao đổi nhau những cái liếc mắt, và ông bước đến cái điện thoại treo trên tường. "Vâng, dĩ nhiên, xúi mời vào ngay. Chúng tôi đang chờ cô..." Đừng nói tên cô ấy ra. Lil cầu nguyện. Đừng nói tên cô ấy. Khi Howard nhìn thấy cô ấy trên đường hắn đi ra có lẽ hắn sẽ đơn thuần nghĩ rằng cô ấy muốn lấy thông tin về một căn hộ.
"... Cô MacKenzie," Gus kết thúc, "căn hộ 1B, ở bên phải, khi cô bước vào phòng giải lao".
Lil quan sát thấy nụ cười tạm biệt biến mất trên khuôn mặt Howard. "MacKenzie, đấy không phải là cái tên của gã biến mất dạng trước khi tôi đến làm việc cho ông Olsen chứ?"
Không có câu trả lời, ngoại trừ: "Đúng đấy Howard".
"Ông Olsen đã bảo cho tôi biết rằng việc lùm xùm đó gây phiền toái biết bao. Ông ấy cảm thấy thực sự điều đó đã làm chấm dứt hình ảnh tốt đẹp của tòa nhà. Tại sao cô ta lại đến đây để gặp hai người?"
Khi Gus đi ra cửa, ông nói thẳng thừng: "Cô ấy muốn nói chuyện về anh trai mình". "Tôi muốn gặp cô ta". Howard nói, trầm tĩnh. "Nếu hai người không thấy phiền, tôi sẽ ở lại".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT