"Sở Sở, cậu nói xem sao trên đời này lại có những kẻ như bọn buôn người chứ, cho dù có chém ngàn vạn nhát dao lên người bọn chúng cũng không quá đáng!".

Bên trong khuôn viên trường Đại học Nghi Xuyên, những sinh viên nữ đang ở căn-tin ăn cơm. Một sinh viên nữ trong số đó giống hầu hết những sinh viên Trung Quốc ở độ tuổi này, có thói quen vừa ăn cơm vừa lướt điện thoại. Cô ấy nhìn tin tức đã vững vàng nằm trong bảng hotsearch hai ngày nay, không khỏi tức giận và nói ra.

"Cậu đang nói tới trọng án huyện Lễ sao? Không ngờ bọn buôn người lại gần chúng ta đến vậy, thật là làm mất mặt Nghi Xuyên của chúng ta". Một sinh viên nữ khác phụ hoạ, rõ ràng mấy ngày nay cô ấy cũng xem rất nhiều tin tức tương tự.

"À, nhưng mà các cậu có nghe tin gì chưa?". Sinh viên nữ lúc nãy khơi mào đề tài này, ghé sát vào tai các bạn học và nói nhỏ.

"Vụ gì thế?".

"Nghe nói lý do người đàn ông tên Lâm Hữu Đức kia giết nhiều người như thế là bởi vì bị nữ quỷ trả thù đó. Mình còn nghe nói đám người bị cảnh sát bắt vào Cục cảnh sát ngày hôm đó đã phát điên rồi, họ tấn công lẫn nhau, trên người người nào cũng chảy máu đầm đìa. Ảnh chụp đều đã đăng báo cả, người bình thường sao có thể như vậy được”.

Đây là một suy đoán siêu nhiên đang được lưu truyền tương đối rộng rãi trên mạng hiện nay, ai bảo ngay từ lúc bắt đầu vụ án này đã mang theo nhiều màu sắc bí ẩn như thế. Người đã đăng tải bài viết vào hôm đó là ai, ngay cả các hacker hàng đầu cũng không tìm ra được. Góc quay cận như vậy, nếu như người chụp ảnh có mặt ở hiện trường, theo lý mà nói đã sớm bị người dân trong thôn xúm lại xem phát hiện ra rồi. Chỉ có một lời giải thích duy nhất, hình ảnh là do quỷ chụp.

“Lạch cạch!”.

Vu Sở Sở cầm muỗng không chắc, chiếc muỗng rơi xuống hộp cơm nhựa. Sắc mặt của cô ta có chút trắng bệch, mồ hôi nhễ nhại.

“Không phải chứ Sở Sở, có vậy thôi mà đã làm cho cậu sợ rồi sao?”. Cô gái vừa mới nói chuyện nhìn thấy vẻ mặt này của Vu Sở Sở, bèn đặt tay lên vai cô ta.

"Làm người không làm chuyện trái với lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ đến gõ cửa. Cho dù nữ quỷ có đến báo thù đi chăng nữa, cô ấy cũng sẽ tìm những người đã hại chết họ, cái này gọi là ác giả ác báo. Chúng ta không có làm ra chuyện gì mất tính người, cho dù có gặp phải nữ quỷ cũng không cần sợ”.

Anh trai của Lý Di là cảnh sát, nếu không phải ngoại hình của cô ấy quá thấp, không thể đậu vào Học viện cảnh sát, cũng sẽ không nhập học ở một trường đại học bình thường. Lý Di là em gái của cảnh sát, cô ghét cái ác như kẻ thù, đời này cô hận nhất chính là bọn buôn người, buôn ma túy, hiếp dâm và những kẻ thủ ác khác.

"Mình ăn no rồi, các cậu cứ từ từ ăn!". Vu Sở Sở cười gượng, cầm hộp cơm mà cô ta hoàn toàn chưa kịp đụng vào, vội vội vàng vàng rời đi.

“Có ý gì chứ? Thái độ của cậu ấy…giống như thực sự có ma đang đuổi theo cậu ấy vậy”. Một cô gái tròn trịa thì thầm một câu: “Nếu không phải buổi khai giảng trước đó đã có giới thiệu qua, mình còn cho rằng nhà cậu ấy ở huyện Lễ đó, trông cứ như có tật giật mình”.

Bốn cô gái này đều ở cùng một phòng ngủ, mọi người đến từ năm sông bốn biển, ít nhiều có sự khác biệt trong thói quen sinh hoạt và thói quen ăn uống. Cô gái tròn trịa này tên là Hứa Sảng, bởi vì uống thuốc nên dáng người hơi béo, cô ấy không mấy vui vẻ khi Vu Sở Sở rõ ràng người gầy tong teo như một cây gậy trúc mà còn luôn ở trước mặt cô ấy nói muốn giảm cân.

“Hứa Sảng, có lẽ Sở Sở thật sự không khỏe trong người. Chúng ta mau ăn cơm đi, trở lại phòng ngủ xem cậu ấy thế nào”.

Lý Di cảm thấy những lời này của Hứa Sảng có chút khó nghe, mặc dù Vu Sở Sở có điểm không tốt, nhưng cũng không phải kẻ xấu. Gộp chung một cô gái đàng hoàng cùng đám người huyện Lễ, là ghét Vu Sở Sở đến cỡ nào.

Hứa Sảng giật giật khóe môi, cũng chỉ lẩm bẩm trong lòng hai câu. Cô ấy cũng không tiếp tục nói xấu Vu Sở Sở trước mặt Lý Di - “chị cả” có uy trong phòng ngủ.

******

“Cô không có mắt à?”.

Vu Sở Sở không có tâm trạng đi rửa hộp cơm, trực tiếp ném những phần thức ăn vào thùng rác nhà bếp. Dọc đường đi, Vu Sở Sở cầm di động và không ngừng tìm kiếm những tin tức liên quan đến những cô gái đã được giải cứu ở huyện Lễ và các thôn làng lân cận.

Đối với những nạn nhân nữ này, Chính phủ đều giữ bí mật, bởi vì thông tin bị lộ trên mạng rất có thể sẽ tạo thành tổn thương lần thứ hai đối với các cô ấy. Nhưng không thể nào ngăn cản một đám phóng viên không có điểm dừng, chỉ biết theo đuổi việc phơi bày sự thật. Họ dùng đủ mọi cách để tìm ra được những cô gái bị bắt cóc ở huyện Lễ, công bố ảnh chụp của các cô ấy một cách trần trụi, quê quán, cũng như cuộc sống bi thảm mà các cô ấy đã trải qua sau khi bị lừa bán, kết luận cuối cùng là bày tỏ sự thương tiếc và xót xa dành cho các cô ấy.

Những cô gái đó khó khăn lắm cuối cùng cũng thoát ra khỏi “động quỷ”, lại bị một đám phóng viên tự cho là “có lòng tốt” làm đảo lộn cuộc sống vốn nên yên bình của họ một lần nữa. Rất nhiều người đều sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ, soi mói, con gái nhà đó đã bị bọn buôn người bán đến chỗ nào đó làm vợ người ta rồi, còn sinh cho người ta hai đứa con nữa đó, chà chà, tội nghiệp thật!

Đa phần mọi người thật sự cảm thấy thương cảm cho các cô ấy, vẫn có một bộ phận “đội lốt người” nhưng hành động không khác gì loài quỷ dữ.

Trời đất quỷ thần thiên địa ơi, sao các cô ấy còn dũng cảm mà sống thế, nếu mà là tôi thì tôi chết quách đi cho xong.

Thật buồn nôn, sinh con với loại đàn ông này ư…bẩn thỉu muốn chết!

Còn ai sẵn sàng kết hôn với loại phụ nữ như vậy trời! Dù sao tôi cũng không muốn, không biết đã qua tay mấy người rồi.

Những bình luận ghê tởm này thật sự có ở trên đời. Đôi lúc, những cô gái đáng thương bị lừa bán và bị cưỡng hiếp không chết bởi bọn tội phạm, thực sự làm vỡ vụn cọng rơm cuối cùng của các cô ấy chính là sự công kích ác ý đến từ những người xa lạ như vậy đó.

Vu Sở Sở xem hết những nội dung tin tức do những tờ báo “vĩ đại” đó đăng tải, xem từng tấm ảnh chụp những cô gái đã được giải cứu, đều không tìm được bóng dáng quen thuộc kia. Vu Sở Sở vừa vui mừng, lại vừa lo lắng. Vui mừng có lẽ là vì thực tế không giống với những suy đoán trước đó của họ, Yến Nhân không có bị bọn buôn người đó bắt được. Điều Vu Sở Sở đang lo lắng chính là…sở dĩ không có ảnh chụp của Yến Nhân là vì cô ấy đã chết rồi. Nếu Yến Nhân đã không còn nữa, tất nhiên là sẽ không có khả năng bị đăng lên những bản tin như vậy.

Bởi vì vẫn luôn cúi đầu xem tin tức, lúc Vu Sở Sở trở về phòng ngủ không cẩn thận đụng phải một người, còn khiến cho đối phương chửi ầm lên. Nếu như là bình thường, Vu Sở Sở nhất định sẽ cãi tay đôi với đối phương. Nhưng bây giờ chẳng phải là cô ta đang không có tâm trạng đó sao, cô ta cũng không nói câu xin lỗi, liếc mắt nhìn cô gái vừa mới bị cô ta đụng phải, vội vội vàng vàng lên lầu trở về phòng ngủ.

Bây giờ có rất nhiều bài đăng đều cảm thấy vụ án lần này có liên quan đến thế lực siêu nhiên. Cánh truyền thông vây quanh Cục cảnh sát ngày hôm đó, bên ngoài Cục cảnh sát có rất nhiều xe cấp cứu lui tới, lần lượt từng băng ca được khiêng ra khỏi Cục cảnh sát, người nằm trên đó chảy máu đầm đìa, không ngừng rên rỉ, mà những người đó đều vừa mới bị bắt vào. Ban đầu có người nghi ngờ cảnh sát lợi dụng tư hình, còn có một đám người tự cho rằng “tất cả mọi người đều say, chỉ có một mình họ tỉnh táo” nói đây chính là lý do làm cho luật pháp trong nước lạc hậu hơn so với những quốc gia phát triển, không ngừng thể hiện bản thân trên mạng xã hội. Cục cảnh sát đối mặt với áp lực, đành phải tung ra một số đoạn băng ghi hình tình huống đẫm máu vào hôm đó, mới có thể chặn họng đám đông. Cũng bởi vì những đoạn băng ghi hình này, làm cho tin đồn “nữ quỷ báo thù” lan tràn.

Vu Sở Sở càng đọc những bài viết trên mạng càng hoang mang, bạn thân cô ta là một người cực kỳ mê tín dị đoan. Cho đến bây giờ tên tay của cô ta vẫn luôn đeo chiếc vòng tay cầu được từ một ngôi miếu, có bảo hộ bình an, cũng có thu hút tình duyên. Xem vụ án kỳ quái này, cô ta càng thêm tin tưởng có lẽ trên thế giới này thật sự có ma quỷ tồn tại.

Vu Sở Sở trở lại phòng ngủ, lấy mấy lá bùa bình an mà cô ta đã mua trước đó ra và đeo lên người. Lúc cô ta đang định xoay người ra ngoài, bỗng nhìn thấy một đôi chân lấm lem bùn đất và rướm máu ở ngay trong tầm mắt của cô ta.

Sợ quá…sợ quá…sợ quá!

Hàm răng của Vu Sở Sở chạm vào nhau lách cách, mắt cắt không còn giọt máu. Bởi vì cô ta nhìn ra được màu sơn móng tay và dáng tay quen thuộc, cùng với vết thương trên đôi chân màu xám trắng kia. Đó là tuần đầu tiên sau khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, cô ta đã kéo Yến Nhân đi cùng. Lúc đó Yến Nhân còn ngại ngùng, cô ta lấy lý do sinh nhật của cô ta để Yến Nhân cũng sơn móng tay giống cô ta như đúc. Sau khi Yến Nhân mất tích, cô ta đã tẩy đi sạch sẽ lớp sơn móng tay kia rồi.

Những gì Vu Sở Sở có thể nhìn thấy lúc này chính là một mảnh đen xám, từ mua bàn chân lên tới bắp chân toàn là vết thương bị cắn xé, có thể nhìn thấy xương trắng vô cùng rõ ràng, máu tươi, thịt thối,...đây tuyệt đối không phải là chân của người còn sống. Vu Sở Sở không dám ngẩng đầu, cô ta không biết một khi cô ngẩng đầu lên, cảnh tượng chờ đón cô ta sẽ là gì. Cô ta giống như phát điên, nằm bò ra đất, khóc lóc la hét bò về phía cửa phòng ngủ. Yến Nhân đã chết, Yến Nhân biến thành quỷ quay về tìm họ để báo thù!

Vu Sở Sở xoay chuyển tay nắm cửa, nhưng hoàn toàn không mở ra được. Cô ta gõ cửa thật mạnh, trước giờ bên ngoài hành lang phòng ngủ luôn có người đi qua đi lại, nhưng dường như không có ai nghe thấy âm thanh khác thường bên trong. Vu Sở Sở hối hận, vì sao cô ta lại muốn tách khỏi nhóm người Lý Di. Nếu bốn người ở cùng một chỗ, nữ quỷ sẽ không có cơ hội xuất hiện.

"Hu hu…cậu đừng tới tìm mình, trò chơi đó là do Bạch Mân đề xuất. Lúc đó mình cũng nói là phải báo cảnh sát, nhưng mọi người đều lo sợ nếu như cậu thật sự xảy ra chuyện, người nhà của cậu sẽ đến tìm bọn mình kiếm chuyện. Bọn mình vừa mới thi đại học xong, tương lai của bọn mình cũng vừa mới bắt đầu thôi". #tytnovel.com #tyt

Vu Sở Sở co rụt người lại, hai tay che mắt lại và khóc rống lên.

"Nếu như cậu muốn báo thù thì cứ đi tìm Bạch Mân đi…Còn Hứa Trạch nữa, cậu ấy thích cậu, Bạch Mân là vì bạn thân cậu ấy nên mới nghĩ ra một trò chơi như vậy để đùa giỡn cậu. Bọn mình cũng chỉ cảm thấy chơi như thế khá vui, thật sự không ngờ cậu sẽ xảy ra chuyện. Nhân Nhân, mình là người bạn thân nhất của cậu, cậu đừng hại mình!”.

“Còn nữa, mình đã lén lút dùng sim điện thoại mới báo cho anh hai của cậu biết có lẽ cậu đang ở huyện Lễ, chắc là anh ấy đã đi tìm cậu rồi. Nhân Nhân, mình thật sự biết sai rồi. Mình không có cố ý, cậu tha cho mình đi mà!”.

“Trò chơi…trò chơi gì cơ?”.

Giọng nữ khàn khàn, làm cho người nghe cảm thấy rùng mình. Nhưng dường như âm thành có vẻ hơi máy móc, không biết có phải là do ảo giác hay không. Vu Sở Sở hoàn toàn không có tâm trạng thắc mắc những chuyện này, thảm trạng của những người dân trong thôn trên những trang báo và tạp chí lại thoáng xuất hiện trong tâm trí cô ta. Cô ta mới mười chín tuổi thôi, cô ta không dám tưởng tượng nếu như trên mặt hay trên cánh tay hay trên đùi cô ta bị lưu lại những vết cắn lồi lõm gồ ghề thì sẽ trở nên xấu xí cỡ nào.

“Là Bạch Mân đó! Hôm đó, lúc chúng ta vừa đến Yển Đô ở gần huyện Lễ, không phải hôm đó là sinh nhật của cậu ấy sao, cậu ấy nói muốn xem thử đại thiên tài nhảy lớp sau khi uống say có còn thông minh nữa hay không. Cho nên bảo bọn mình lừa gạt cậu, liên tục rót mấy ly rượu cocktail mà không nói sự thật với cậu. Cho đến khi chuốc say cậu mới thôi, sau đó…sau đó…”

Vu Sở Sở khóc lóc nức nở, hôm đó cô ta cũng uống quá nhiều, bị đám người Bạch Mân kích thích và cảm thấy trò đùa dai này thú vị. Yến Nhân ở gần nhà cô ta, thuở nhỏ họ là những người bạn thân thiết của nhau. Cho đến khi Vu Sở Sở chuyển nhà, mới dần dần không còn liên lạc với nhau nữa. Không ngờ sau này Yến Nhân lại nhảy lớp đến chỗ của cô ta để học năm cưới cấp ba. Họ lại trở thành bạn cùng lớp, nên đã nối lại liên lạc. Lúc đó Yến Nhân không có bạn bè trong lớp, Vu Sở Sở giới thiệu Yến Nhân với những người bạn của cô ta, trong số những người đó thì Yến Nhân vẫn tin tưởng Vu Sở Sở nhất. ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Sau đó bọn mình đã để cậu ở bên ngoài khách sạn, cả đám đều bỏ chạy. Bọn mình cho rằng, đó là khách sạn ở đường lớn, bọn mình cũng chỉ đi khỏi có nửa tiếng, muốn xem thử khi cậu uống say có thể tự tìm về căn phòng mà bọn mình đã đặt trước hay không. Nếu cậu tìm không ra, bọn mình sẽ đi xuống tìm cậu. Ai biết cậu cứ như vậy mà biến mất, camera an ninh của khách sạn trùng hợp bị hỏng, bọn mình cũng không biết là ai đã đưa cậu đi”.

Vu Sở Sở bật khóc, cô ta nghe nói xung quanh Yển Đô là những huyện xã nghèo khó, đặc biệt là sau khi biết chuyện người dân huyện Lễ có thói xấu mua con dâu để sinh con đẻ cái. Cô ta đã rất sợ hãi, lúc ấy đề nghị báo cảnh sát. Nhưng Bạch Mân lại nói, nếu báo cảnh sát và cảnh sát biết được chuyện họ làm, nhất định sẽ nói cho anh hai và ba mẹ của Yến Nhân biết. Nếu như gia đình Yến Nhân lên các phương tiện truyền thông tung tin, cuộc đời của họ sẽ bị hủy hoại hoàn toàn. Huống hồ gì Yến Nhân cũng không có khả năng xảy ra chuyện đâu, chỉ là được người có lòng tốt dẫn đi thôi. Hoặc là cô ấy đã tỉnh rượu, bởi vì tức giận trước trò chơi khăm của đám bạn nên đã tự mình trở về nhà, cũng không phải là không có khả năng này.

Ôm tâm lý may mắn và suy nghĩ ích kỷ, họ vội vàng kết thúc chuyến du lịch này, rồi ai về nhà nấy. Sau khi biết tin Yến Nhân thật sự mất tích, họ thống nhất dựa trên lý do thoái thác đã thương lượng với nhau trước đó, phủi sạch trách nhiệm của họ trong sự mất tích của Yến Nhân.

Vu Sở Sở cảm thấy đó chính là một trò chơi mà thôi, cô ta thật sự không muốn hại chết Yến Nhân.

"Vu Sở Sở, cậu ngồi dưới đất làm gì thế?". Đám người Lý Di ăn cơm xong thì trở về phòng ngủ, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Vu Sở Sở co cụm trong góc phòng ngủ khóc tới rối tinh rối mù, ngạc nhiên hỏi.

Yến Nhân đâu rồi?

Vu Sở Sở nghe được giọng nói quen thuộc, sợ sệt ngẩng đầu lên. Lúc này đang đứng ở trước mặt cô là ba người bạn cùng phòng, làm gì có bóng dáng của ma quỷ. Chẳng lẽ tất cả những chuyện xảy ra vừa rồi chỉ là ảo giác của cô?

Vu Sở Sở giống như phát điên, đẩy đám người Lý Di và xông ra ngoài. Chuyện này là do Bạch Mân gây ra, cô ta mới là người nên chịu trừng phạt nhất.


App TYT và Autumnnolove

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play