Cả một buổi tối, Văn Tố trằn trọc thao thức mấy tiếng đồng hồ. Sau đó cô quá buồn ngủ cho nên cũng chìm sâu vào giấc ngủ. Sáng hôm sau thức dậy, đầu óc vẫn còn choáng váng, suýt nữa thì đã quên mất đêm qua là đêm tân hôn của mình. Cô dụi đôi mắt, cầm lấy điện thoại di động đặt trên tủ đầu giường để xem thời gian, 10 giờ rưỡi sáng mất rồi. Từ trước tới giờ cô chưa từng dậy muộn như thế này, may mà vừa mới kết hôn nên phó tổng giám đốc của công ty như cô được cho nghỉ phép bảy ngày. Vì vậy trong mấy ngày này, cho dù cô có dậy muộn hơn cũng không thành vấn đề.
Như sực nhớ tới điều gì, Văn Tố không kịp rửa mặt hay đánh răng gì cả, mà vội vàng choàng áo ngủ vào và mở cửa phòng ngủ chính đi ra ngoài. Căn phòng ngủ phụ bên cạnh đã sớm không có bóng hình quen thuộc kia nữa. Cô hơi thất vọng buông tay nắm cửa ra, quả nhiên, người đàn ông ấy vẫn không muốn ở chung với cô dù chỉ là một giây thời gian.
“Kẹt… kẹt…”
Trong lúc Văn Tố còn đang thất thần, cửa phòng lại được mở ra. Yến Chử từ ngoài bước vào, nhìn thấy Văn Tố ngẩn ngơ bên ngoài cánh cửa phòng ngủ phụ, bước chân hơi khựng lại một nhịp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android). Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT