Lý Nghị là đội trưởng của đội hành động đột kích hiện tại, đồng thời cũng là một chuyên gia phá án đã từng tham gia vô số vụ án. Khi sếp Lý dẫn người đến thôn Ngũ Đức, đã khống chế được toàn bộ người dân trong thôn vẫn còn đang trong giấc ngủ. Hiện trường vụ án Lâm gia còn chưa được xử lý, trải qua hơn nửa buổi tối lên men, mùi máu tanh và hơi thở hôi thối trong phòng càng nồng nặc. Cảnh tượng thê thảm như vậy, ngay cả Lý Nghị cũng nhịn không được mà hơi nhíu mày lại. Thù hận đến cỡ nào mới có thể khiến cho một người chém năm người khác thành ra như thế. Ngoài ra, năm người tử vong cũng là đàn ông, vì sao họ lại không kháng cự nổi một mình hung thủ. Phải chăng lúc ban đầu là cuộc chiến của những nhóm người? Lý Nghị cảm thấy trước khi lấy lời khai của hung thủ và những người chứng kiến, tốt nhất là không nên đưa ra kết luận gì cả.

Thực ra sếp Lý đã đọc bài đăng lan truyền điên cuồng trên mạng trước khi đến đây, ông không biết người đã đăng bài là ai. Chuyên gia mạng Internet giỏi nhất trong lực lượng cảnh sát cũng không điều tra ra được IP của người đăng bài nọ, nhưng có thể khẳng định một chuyện, người nọ đã ở trên núi này. Ngoài ra còn có thâm cừu đại hận với người dân trong thôn này.

Lúc xem được bài đăng này sếp Lý đã vô cùng phẫn nộ. Ông là một cảnh sát, vẫn luôn xem hai chữ "chính nghĩa" là tôn chỉ hoạt động và tin tưởng vào tính đúng đắn của pháp luật. Nhưng đến khi biết được cuộc sống bi thảm của các cô gái bị bắt cóc vào núi từ bài đăng đó, sếp Lý có suy nghĩ bồng bột muốn giết sạch người dân ở trong thôn. Sếp Lý thu lại tính tình xốc nổi của bản thân một chút, ông đã có mặt ở sân Lâm gia chờ cấp dưới dẫn toàn bộ người trong thôn đến.

"Nó quay lại báo thù, nó quay lại báo thù…".

Người bị áp giải tới đây đầu tiên tất nhiên chính là Lâm Hữu Đức đang bị nhốt ở bên cạnh. Giờ phút này có vẻ như Lâm Hữu Đức đã hoàn toàn mơ hồ, trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại một câu nói.

"Ai quay lại báo thù?". Lý Nghị nhướng mày, trực giác mách bảo ông rằng "nó" trong miệng của hung thủ có lẽ chính là điểm mấy chốt.

"Ai?".

Lâm Hữu Đức cúi đầu, co người lại thành một khối, ngay lúc Lý Nghị đến gần ông ta, "Quỷ cái đó!". Lâm Hữu Đức cười khà khà, trên mặt toàn máu và thịt vụn, hệt như một ác ma, miệng há to, đôi mắt hằn đầy tơ máu, bất chợt ngẩng đầu lên. Động tác bất thình lình của ông ta làm cho những nữ cảnh sát nhát gan bên cạnh sợ tới mức đảo mắt nhìn xung quanh, đến khi không nhìn thấy bất kỳ thứ gì, nhịp tim của họ mới chậm lại.

Năng lực chống chọi với áp lực của Lý Nghị đương nhiên tốt hơn những nữ cảnh sát trẻ tuổi này một chút. Lúc này sếp Lý đã hoàn toàn cho rằng Lâm Hữu Đức đang giả thần giả quỷ, trên đời này làm gì có ma quỷ đâu. Sếp Lý là một người kiên định với chủ nghĩa duy vật*, ông cũng đã từng chạm trán những kẻ sau khi phạm tội lại giả khùng giả điên để trốn tránh sự truy cứu của pháp luật. Nhưng rõ ràng khả năng diễn xuất của Lâm Hữu Đức tốt hơn những kẻ đó gấp mấy lần, suýt nữa thì Lý Nghị cũng bị doạ sợ. Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là Lý Nghị sẽ bị Lâm Hữu Đức dẫn dắt, tin tưởng rằng thảm án trong phòng thực sự do ma quỷ gây ra.

(*Chủ nghĩa duy vật: khẳng định rằng vật chất là tính thứ nhất, ý thức hay tinh thần chỉ là tính thứ hai; bản chất của tồn tại này là vật chất cũng tức là thừa nhận và minh chứng rằng: suy đến cùng, bản chất và cơ sở của mọi tồn tại trong thế giới tự nhiên và xã hội chính là vật chất.)

"Sếp Lý, người dân trong thôn đều đã đưa đến đây cả. Sau khi kiểm tra đối chiếu và xác thực danh tính, người chết trong phòng là Trương Phú Quý và ba người con trai của ông ấy. Còn có một người chết khác là Lâm Hữu Tài, em trai của hung thủ".

"Ngoài ra, trong thôn còn có mười ba người phụ nữ không có đăng ký tạm trú ở địa phương và tám người đàn ông từ nơi khác tới. Qua điều tra sơ bộ, có bảy trong số tám người đàn ông này là bọn buôn người trà trộn vào, tên cầm đầu là Lại Tam muốn bắt giữ con tin và chạy trốn, đã bị cảnh sát chúng ta đánh trúng xương đùi phải, bây giờ đã được băng bó đại khái và bị bắt giữ rồi. Mười ba người phụ nữ kia đã xác nhận là những phụ nữ bị lừa bán, trong đó có năm cô gái vừa được đưa tới vào hôm nay, còn tám người phụ nữ khác lần lượt bị đưa vào thôn trong khoảng mười năm trở lại đây. Điều tra được ngoài các cô ấy ra còn có năm cô gái nữa, bốn trong số đó đã tự sát, một cô gái trong lúc bỏ trốn đã đi vào vùng núi phía sau và bị thú hoang tấn công mà chết. Người của chúng ta đã ra sau núi tìm thi thể của người bị hại rồi”.

Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng những chiến sĩ cảnh sát ở đây vẫn không khỏi cảm thấy xót xa cho những cô gái đáng thương đó, nhất là năm cô gái tử vong ở độ tuổi thanh xuân mơn mởn như hoa nở. Một số người dân đi theo đến với hy vọng tìm kiếm con gái, nghe xong hai chân mềm nhũn, suýt nữa thì ngã quỵ trên mặt đất. Họ thật sự rất sợ, trong số năm cô gái đã mất kia có con em của họ. Những người phụ nữ vốn dĩ đang ấp ủ hy vọng, sức chịu đựng kém cỏi đã bắt đầu khóc, nắm lấy bất kỳ thứ gì ở gần họ nhất và đánh lên người bọn buôn người cũng như người dân trong thôn đang bị bắt giữ. Những người đó muốn tự vệ, nhưng đã bị lực lượng vũ trang khống chế. Lần này cũng có rất nhiều chiến sĩ vũ trang có con nhỏ tới đây, họ có thể thấu hiểu tâm trạng của những gia đình này. Bên ngoài có vẻ như tạo thành hàng rào chắn, nhưng thực tế là ngăn cản người dân trong thôn và bọn buôn người, để cho những người thân đang mất khống chế đó có thể đánh nặng tay một chút. Tuy rằng trái với quy định, nhưng bây giờ còn ai để ý đến mấy chuyện đó nữa.

Ở đây không có một cảnh sát huyện Lễ nào, dù sao một vụ án lớn như thế xảy ra trong phạm vi quản lý của huyện Lễ, Chính phủ tuyệt đối có lý do để nghi ngờ Cục cảnh sát địa phương và phần tử bất hợp pháp cấu kết với nhau làm bậy hoặc cố tình dung túng cho bọn chúng. Tất cả cảnh sát có mặt hiện tại đều được điều động từ thành phố hoặc khu vực lân cận, họ không hiểu hoàn toàn tình huống của huyện Lễ, cho nên họ cũng sẽ không có tâm lý đồng cảm với những người dân ở thôn này.

"Tám người? Lai lịch của nam giới địa phương khác còn lại đã xác nhận chưa?”. Lý Nghị là hình cảnh có thâm niên, nhanh chóng phát hiện ra còn một người mà cấp dưới của ông vẫn chưa nói đến.

"Còn có một phượt thủ lên núi để xem mặt trời mọc, bị mưa to nên kẹt lại ở trên núi. Quá điều tra danh tính của cậu ấy, chỉ là một sinh viên bình thường đang xin nghỉ học tạm thời, không có gì đáng ngờ". Viên cảnh sát trẻ xem ghi chép và báo cáo với đội trưởng.

“Đã xin nghỉ học tạm thời rồi mà còn tâm trạng tới xem mặt trời mọc sao?”.

Lý Nghị nhìn theo hướng mắt của viên cảnh sát trẻ, nhìn thấy Yến Chử đang đứng dưới mái hiên, ba mét xung quanh anh không có ai. Ánh mắt của sếp Lý híp lại, kinh nghiệm phá án nhiều năm mách bảo chàng trai này chắc chắn có vấn đề. Có vài người cảm thấy trực giác vô cùng vớ vẩn, nhưng với trình độ như sếp Lý, thường thì trực giác của họ đáng tin hơn bất cứ thứ gì.

Chàng trai đối diện rõ ràng là có dáng vẻ thanh lịch và yếu ớt, nhưng Lý Nghị lại cảm nhận được thái độ thù địch và máu tanh từ trên người cậu ta mà những tên tội phạm giết người liên hoàn đều không có. Ngay lập tức Lý Nghĩ đã quyết định, phải làm thêm một bước điều tra về nhân vật Yến Chử đó. Điểm đáng nghi trên người cậu ta thật sự quá nhiều.

"Ba…mẹ!".

Từ xa xa, mấy cô gái trẻ tuổi vốn dĩ cho rằng cuộc đời của các cô ấy xong rồi, không ngờ các cô ấy lại được cứu, thậm chí còn gặp được người thân của mình ngay tại đây, lập tức khóc nức nở và chạy về phía người thân.

“Mẹ…dì Hai…dì Ba…chú Hai…chú Ba…Ba con đâu rồi, sao ba con lại không đến?”. Một cô gái trẻ xinh xắn đang khóc suốt mướt, một tuần này chính là tuần lễ kinh hoàng nhất mà cô ấy từng trải qua.

“Ba của con đang ở bệnh viện, bây giờ đã tìm được con rồi, ba của con có thể khỏe ngay lập tức thôi”. Một người phụ nữ thoạt nhìn khoảng chừng bốn năm chục tuổi ôm chầm lấy cô gái kia, mãi mà cũng chẳng muốn buông tay, sợ giấy kế tiếp con gái lại biến mất.

Gia đình tìm được con tất nhiên vui mừng, cũng có vài gia đình không tìm được con em của họ, họ lại ôm nhau và khóc rống lên. Trải nghiệm ôm ấp hy vọng rồi lại thất vọng này, thật sự quá tuyệt vọng.

"Nhân Nhân, em có cảm thấy anh hai đang làm đúng không?". Yến Chử nhìn khung cảnh cách anh không xa, nhẹ giọng nói. Sếp Lý ở bên kia vẫn luôn yên lặng quan sát Yến Chử, ông ấy cảm thấy thật kỳ lạ, sao Yến Chử lại còn tự nói chuyện với chính mình thế kia.

Cô bé đang trong trạng thái linh hồn cũng không thể cho Yến Chử câu trả lời. Thực ra trong thâm tâm cố chủ, hắn cũng có oán khí đối với những cô gái ở đây. Cùng là những người gặp trắc trở như nhau, sao em gái của hắn lại mất mạng, mà các cô ấy vẫn sống khỏe mạnh. Chờ nên trong lúc hắn thảm sát toàn bộ thôn làng, cũng không bỏ qua cho những cô gái tương tự bị bắt cóc tới. Lần cuối cùng mềm lòng đó chính là “nét bút hỏng” duy nhất của hắn, bởi vì những cô gái trong thôn này đã chết lặng từ lâu rồi, nhưng trong ánh mắt của ba cô gái trẻ kia vẫn còn hy vọng. Hắn nghĩ chắc chắn em gái của hắn khi đó cũng giống như các cô ấy, cầu xin hắn có thể xuất hiện vào lúc cô bé sợ hãi nhất. Cho nên hắn đã thả ba cô gái kia đi, dẫn đến trước khi kế hoạch của hắn hoàn thành đã bị cảnh sát tóm được.

Mặc dù Yến Chử đang bị nỗi hận ngập trời của cố chủ ảnh hưởng, nhưng dù sao anh vẫn có tư duy và lý trí của riêng anh, cho nên anh đã lựa chọn cứu những cô gái đó. Anh cho rằng, đây cũng chính là điều mà cô bé hiền lành Nhân Nhân mong muốn nhìn thấy.

Cô bé mà không ai có thể nhìn thấy ngoài Yến Chử giờ phút này đang đứng bên cạnh anh và nghiêng nghiêng mái đầu, khuôn mặt đáng sợ lại trở nên có chút ngây ngô. Cô bé cảm nhận được anh trai bên cạnh dường như đang đau khổ lắm, cô bé không muốn anh ấy đau khổ nữa. Cô bé bắt chước những hành động mà anh ấy đã làm trong mấy ngày qua, muốn nắm lấy tay anh ấy, chỉ cần nắm tay thì anh ấy sẽ vui vẻ ngay lập tức. Nhưng mà cô bé đã quên mất, cô bé không thể chạm vào anh trai bên cạnh này. #tytnovel.com #tyt

“Bé ngoan, Nhân Nhân ngoan nhất!”. Yến Chử chủ động nắm lấy bàn tay của cô bé bên cạnh, linh hồn hết sức vui vẻ, máu trong hốc mắt chảy càng nhanh hơn.

Lý Nghị nhìn hành động của Yến Chử sau khi tự nói chuyện với chính mình xong, trong lòng càng nghi hoặc.

Tất cả mọi người đều bị đưa xuống núi, một vài đứa bé chưa hiểu chuyện cũng bị các cảnh sát nữ đưa đi và chăm sóc. Ảnh hưởng của chuyện này quá nghiệm trọng, hoàn toàn không thể dùng bốn chữ “không thể trách họ” là có thể giải quyết được. Vẫn còn một số cảnh sát ở lại trên núi, phụ trách giữ gìn và khám nghiệm hiện trường, cũng như tìm kiếm xương cốt của những cô gái đáng thương đã bị chôn vùi nơi núi rừng hoang vu. Lúc đám dân làng bị dẫn đi còn lớn tiếng ồn ào, bảo rằng họ không có tội, cảnh sát không có quyền bắt họ. Nói đến chuyện này, quả thực có một số gia đình không có tham gia vào chuyện mua bán người này, nhưng họ lại dung túng cho các gia đình khác trong thôn mua bán phụ nữ. Ngoài ra, khi có cô gái bị bắt cóc tới chạy trốn, họ còn giúp đỡ bắt lại. Cho nên họ chắc chắn không thể được xem là vô tội. Đáng tiếc theo pháp luật hiện hành, những người dân trong thôn đang mồm năm miệng mười kêu gào vô tội này đúng là có thể được thả ra sau khi bị tạm giam mấy ngày. Trên thực tế, nếu không phải bởi vì chuyện này ảnh hưởng quá sâu rộng, có lẽ cũng chẳng tới mấy ngày. Thậm chí những người dân trong thôn có tham gia mua bán phụ nữ, dựa theo pháp luật hiện hành, cũng không bị bỏ tù bao nhiêu năm. Vả lại, tội ép buộc phụ nữ quan hệ tình dục cùng lắm cũng chỉ mười năm, mức hình phạt quá nhẹ cho những người này. Đối với những người dân ở vùng núi hoang vu khốn khó, cuộc sống trong tù có lẽ cũng không khác cuộc sống ở nhà là bao, hoàn toàn không thể xem là trừng phạt đích đáng. Những cảnh sát biết rõ quy trình phá án đều đã dự đoán được sau này cư dân mạng sẽ công kích Chính phủ và pháp luật như thế nào rồi, nhưng làm sao họ lại không muốn trực tiếp xử bắn đám người xấu xa này chứ!

Lập pháp là một công việc nghiêm ngặt, cân nhắc mức hình phạt thấp nhất cho bọn buôn người là vì thông thường bọn chúng sẽ nắm giữ những thông tin liên quan đến đường dây buôn người và thời điểm bắt giữ bọn chúng đa phần đều có con tin trong tay. Một khi những kẻ buôn người cũng phải chịu mức án cao như những kẻ buôn ma túy, dẫn đến hậu quả có thể là cả đám đều có trang bị vũ khí. Nếu như bọn chúng bị phát hiện sẽ lập tức nổ súng giết chết con tin, hoặc gây ra những hậu quả khác nghiêm trọng hơn. Cho nên vấn đề này vẫn luôn được nhắc đến suốt, nhưng trước khi có đủ cơ sở để đảm bảo thì chế tài xử phạt không thể thay đổi được, thật đáng buồn và bất lực!

Suốt chặng đường, ngoại trừ tiếng la mắng của những người đó và tiếng khóc của những gia đình tìm được con em mình, các cảnh sát phá án đều hết sức trầm mặc trong toàn bộ quá trình. Cục cảnh sát huyện Lễ tạm thời được trưng dụng, còn các cảnh sát trong lực lượng cảnh sát ban đầu ở đây đã tạm thời bị cách chức.

Mặc dù Yến Chử không khả nghi, nhưng bởi vì trong khoảng thời gian này vẫn ở lại trong thôn, anh cũng bị yêu cầu ở lại và ghi chép khẩu cung rồi mới được rời đi. Một cảnh sát nữ đưa anh tới gian phòng trống, bên trong chỉ có một chiếc bàn và ba chiếc ghế dựa. Anh ngồi xuống bên chỉ có một chiếc ghế, cảnh sát nữ đưa cho anh một ly trà ấm. Đồng thời nói với anh rằng lực lượng cảnh sát hiện đang thiếu hụt, có lẽ đến phiên Yến Chử cho lời khai sẽ tương đối muộn.

Yến Chử không uống ly trả đó, anh ngồi trên ghế…một tiếng…hai tiếng…từ đầu tới cuối cũng không hề thay đổi tư thế. Lý Nghị nhìn màn hình theo dõi và một phần tư liệu người bên cạnh đưa tới, trong lòng đã biết bản thân phải làm gì. Ông cầm mấy xấp tài liệu trong đó ra, đi đến căn phòng Yến Chử đang ngồi.

"Yến Nhân là em gái của cậu đúng không?". Đây là câu đầu tiên sếp Lý hỏi ngay sau khi bước vào.

App TYT và Autumnnolove

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play