“Trưởng thôn, ông không dọa chúng tôi chứ? Ông nói là con nhỏ kia biến thành quỷ tới tìm các ông, sao có thể như thế?”.

Ông Trương và ba đứa con trai của ông ta bị gọi tới nhà Lâm Hữu Đức, bây giờ vẫn là ban ngày, nhưng trong phòng Lâm Hữu Đức không chỉ mở đen, còn thấp thêm mười mấy cây nến. Lâm Hữu Đức quấn chăn và ngồi trên giường đất run bần bật, rõ ràng là vẫn chưa hoàn hồn.

“Con nhỏ đó cũng không phải là người duy nhất đi đời nhà ma trong mấy chục năm qua ở chỗ chúng ta, hơn nữa…”.

Ông Trương vốn dĩ muốn tiếp tục nói, nhưng chuyện này suy nghĩ kỹ càng lại, những cô gái đã chết trước kia đều do nghỉ luẩn quẩn trong lòng rồi tự sát, mà cô gái này thì không giống như thế, cô ấy bị Lâm Hữu Đức bất cẩn giết chết trong lúc kéo cô ấy lên giường đất.

Chẳng lẽ những người bị giết oán khí sẽ nặng nề hơn?

Ông Trương rùng mình, không nói nên lời. Trong suy nghĩ của ông Trương, cả nhà ông ta đều vô tội. Vốn dĩ đã có một cô con dâu xinh đẹp mơn mởn, có lẽ bây giờ đã mang thai cháu trai rồi. Nếu không phải do Lâm Hữu Đức chen ngang một hai phải giở trò với cô ấy, sao có thể xảy ra những chuyện sau đó. Ông Trương lập tức đứng ngồi không yên, ông lão cảm thấy căn nhà Lâm gia này âm khí dày đặc, có vẻ như không phải là nơi sạch sẽ gì. Quay đầu nghĩ lại, cô gái kia đúng là đã chết trong căn phòng này. Ông lão đưa mắt đánh giá cái tủ nhỏ ở đầu giường đất của Lâm gia, nuốt một ngụm nước bọt.

"Anh, nhất định là ả ta tới báo thù. Anh, chúng ta xuống núi được không?".

Những gì Lâm Hữu Tài nhìn thấy là sự thật, đôi mắt rướm máu sâu hoáy bây giờ vẫn còn đang lởn vởn trong tâm trí hắn. Anh hai không tận mắt nhìn thấy con quỷ cái đó, cho nên bây giờ còn miễn cưỡng có thể giữ được bình tĩnh. Nhưng hắn đã tận mắt nhìn thấy rồi, còn thấy con quỷ cái đó duỗi tay muốn bóp chết anh hai. Nhưng lại không hiểu vì sao, cô ấy còn chưa bóp cổ đã đi mất. Lâm Hữu Tài không muốn chết, những kẻ giống như họ và những kẻ hung ác còn quý trọng mạng sống hơn bất kỳ ai. Hắn có tiền, hắn có con trai, hắn không muốn bởi vì một sai lầm nhỏ của anh hai mà mất đi mạng sống oan uổng.

"Xuống núi làm sao, cầu treo ở đỉnh núi đã bị chặt đứt rồi. Thôn của chúng ta hoàn toàn bị cô lập trong núi, chỉ có thể chờ ngày nào đó có người từ chân núi đi lên, hoặc chờ tháp tín hiệu được sửa chữa, chúng ta mới có thể gọi điện xuống chân núi cầu cứu".

Vẻ mặt Lâm Hữu Đức trở nên dữ tợn và đáng sợ hơn, ông ta nện một đấm thật mạnh xuống.

"Chẳng phải chỉ là một con quỷ cái thôi sao, lúc nó còn sống ông đây có thể giết chết nó, bây giờ nó thành quỷ ông đây cũng có thể làm cho cho nó hồn phi phách tán".

Lời của Lâm Hữu Đức làm cho ông Trương và ba đứa con trai của ông ta đưa mắt nhìn nhau, trong lòng không khỏi ớn lạnh.

"Anh, sao anh lại biết cầu treo ở đỉnh núi đã bị chặt đứt, tối hôm qua anh đã lên đó xem à?”. Lâm Hữu Tài quấn một cái chăn thật dày, đột nhiên nhận ra có chỗ không hợp lý, hỏi anh trai Lâm Hữu Đức.

Vẻ mặt vốn dĩ hung ác của Lâm Hữu Đức bất chợt cứng lại, ông ta không biết nên giải thích vấn đề này thế nào. Ông ta có thể nói rằng sáng sớm hôm nay ông ta đã chạy lên đỉnh núi và chuẩn bị xuống núi sao?

“Thật ra…thôn trưởng này, có thể là do hai người uống quá chén cho nên sinh ra ảo giác không?”.

Con trai cả Đại Xuân của ông Trương nhịn không được lên tiếng, "Trên đời này làm gì có ma quỷ. Vả lại, chẳng lẽ tối qua chị dâu Lâm và mấy đứa Đại Ni cũng không nghe thấy âm thanh gì sao?”.

“Thật sự không có. Bốn mẹ con họ đang ăn cơm ở trong bếp, lúc tôi chạy từ trong phòng ra, bốn mẹ con họ cũng nói lúc nãy chẳng nghe thấy gì cả”.

Lâm Hữu Đức cảm thấy không phải hoang tưởng, tối qua ông ta chỉ uống có hai ba chén rượu thôi. Chút xíu rượu này sao có thể làm cho thần trí ông ta mơ hồ được, hơn nữa cảm giác bị móng tay cào cào trên cổ tối hôm qua thật sự chân thật.

“Thôn trưởng, vậy ông nói xem chúng ta nên làm gì đây?”.

Ông Trương cảm thấy con trai nói cũng đúng, trong lòng lập tức không còn quá thấp thỏm nữa.

"Ma quỷ đều xuất hiện vào ban đêm, tối nay các người cứ đến nhà của tôi đi. Máu chó mực, mào gà trống, kiếm gỗ đào, tôi đã chuẩn bị tất cả những thứ này để trừ tà. Cho dù con nhỏ kia có thành quỷ, cũng chỉ là một con quỷ mới tu luyện, nhất định sẽ sợ hãi mấy thứ này”.

Lâm Hữu Đức bày biện tất cả đồ đạc mà ông ta thu thập vào ban ngày ra bàn, "Chúng ta có sáu người đàn ông, dương khí nồng đậm như thế, quỷ cái nhất định không dám đến đây đâu".

Ông Trương nhát gan, ông lão cũng không dám tham gia vào những chuyện như thế này. Ông lão thật sự cho rằng cái chết của cô gái kia không liên quan gì đến cả nhà họ, ông lão cũng chỉ muốn cô gái kia sinh cho ông mấy đứa cháu trai thôi, hoàn toàn không muốn cô ấy chết. Đều tại Lâm Hữu Đức sức lực mạnh tay đánh chết người ta, cho dù muốn đền mạng cũng nên đi tìm ông ta. #tytnovel.com #tyt

"Sao vậy, không muốn à?". Lâm Hữu Đức cầm một con dao rựa to tướng, trên mặt đằng đằng sát khí, lộ ra hơi thở uy hiếp, hoàn toàn không cho ông Trương và ba đứa con trai của ông lão cơ hội phản kháng.

“Đến...đến…Tối nay…ba…con muốn gặp vợ…vợ…sinh con trai…sinh con trai…”.

Đứa con trai út thiểu năng của ông Trương ứa nước miếng nói với ông lão, ông Trương có chút bất lực với đứa con trai thiểu năng này, thở dài rồi đồng ý yêu cầu của Lâm Hữu Đức.

Đêm đó, trời tối sớm hơn thường lệ, mưa vẫn không ngớt hạt. Lâm Hữu Đức đã đưa vợ và ba đứa con gái của ông ta đến ngôi nhà cũ vốn dĩ không có người ở của em trai Lâm Hữu Tài. Không phải ông ta có lòng với vợ và con, mà là vì những người già trong thôn thường hay nói đàn bà âm khí nặng, dễ dàng bị ma quỷ mượn dùng. Đặc biệt là bây giờ họ còn gặp phải một con nữ quỷ, nếu như bị nó nhập vào sẽ càng khó chống lại hơn, cho nên ông ta mới nhân lúc trời còn chưa tối đã đuổi họ đi trước.

Buổi tối sáu người đàn ông to lớn ăn hết mấy cái bánh bao màn thầu, ngồi quay lưng lại trên giường đất, lưng chạm lưng, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ mà không chớp mắt.

“Bây giờ đã mấy giờ rồi, trưởng thôn, thật sự không phải anh em hai người uống quá chén nên tự hù dọa bản thân đó chứ?”.

Ông Trương lớn tuổi, vốn dĩ đã khó ngủ, nên ông lão còn chịu đựng được. Rắc rối chính là mấy đứa con của ông lão, nhất là đứa con trai thiểu năng, đã ồn ào đòi đi ngủ từ một tiếng trước.

“Không thể nào!”.

Lâm Hữu Đức vừa dứt lời, cửa sổ bị gió thổi mở tung tạo thành tiếng vang, những ngọn nến trong phòng nháy mắt bị gió thổi tắt ngấm. Đám người nhà ông Trương sợ tới mức lông tơ dựng đứng, cầm kiếm gỗ đào tẩm máu chó mực che chắn ở trước ngực, bực bội vì sao trước đó lại đồng ý ở lại chỗ này của Lâm Hữu Đức. Hết sức kỳ lạ, cửa sổ này lúc nãy đã được khóa chốt kỹ càng, họ còn kiểm tra đến mấy lần, rốt cuộc là gió kiểu gì mới có thể thổi tung cửa sổ.

“Đừng tới đây!”.

Lâm Hữu Tài là người đầu tiên thét lên, hắn nhắm mắt huơ huơ thanh kiếm gỗ đào, chém lung tung loạn xạ, dường như đã nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy.

"Hữu Tài…Hữu Tài…chú thấy được những gì…ở đâu…ở đâu?".

Lâm Hữu Đức và đám người ông Trương dựa lưng vào nhau, run rẩy nhìn Lâm Hữu Tài và hỏi.

"Quỷ…quỷ cái tới rồi!". Giọng nói của Lâm Hữu Tài mang theo vài phần nức nở, ước gì có thể ngất xỉu ngay lập tức.

"Ở đâu, quỷ cái ở đâu?".

Ông Trương gần như thét lên một tiếng, càng là thứ không rõ càng đáng sợ hơn. Ông lão chẳng nhìn thấy gì cả, nếu như lúc này nữ quỷ đứng ngay trước mặt ông lão, chẳng phải ông lão chết chắc rồi sao?

"A a a a, đừng tới đây! Là Lâm Hữu Đức giết cô, muốn đền mạng thì cô đi tìm ông ta đi!".

Người thứ hai nổi điên chính là con trai cả của ông Trương, hắn huơ huơ kiếm gỗ đào trên tay, hai mắt trợn như sắp rớt tròng mắt ra ngoài, thở dốc, trên mặt rõ ràng là một mảng đỏ ửng bất thường.

“Phụt!”.

Dường như gã dùng hết sức để lùi lại, giơ kiếm gỗ đào lên và đâm mạnh vào bên cạnh, máu bắn tung tóe khắp nơi. Đi cùng đó là tiếng thét thảm thiết của đứa nhỏ ngu ngốc - người em thứ ba của gã. Kiếm gỗ đào bất thình lình cắm vào tròng mắt của em trai Tam Xuân, cắm rất sâu vào mắt cậu ta, lúc rút ra còn kéo văng cả não ra ngoài.

“Tam Xuân!”.

Ông Trương và con trai thứ hai hét lên thất thanh, không thể tin được cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.

"Mày đừng tới tìm tao, tao giết mày…tao giết chết mày…".

Trương Đại Xuân không hề ý thức được gã đang giết ai, ở trong mắt gã, người có khuôn mặt đầy máu tươi kia chính là nữ quỷ, gã phải lập tức tiêu diệt nữ quỷ. Thanh kiếm gỗ đào cứng cáp theo động tác của gã mà đâm vào mặt, vào hốc mắt, tạo thành một mảng máu thịt, gương mặt kia chẳng mấy chốc đã không còn nhìn ra hình dạng gì. Ông Trương lấy lại bình tĩnh, muốn kéo con trai cả ra. Gã đang giết em trai của gã, không phải là nữ quỷ đâu!

“A a a…”.

Ông Trương còn chưa chạm được cánh tay của con trai cả, con trai thứ hai bên cạnh đã bắt đầu nổi điên. Gã nhấc cái bàn trên giường đất lên, đập thẳng lên đầu ông Trương. Ông lão phun ra một ngụm máu, xoay đầu, nhìn con trai thứ hai bằng vẻ mặt khó tin, há miệng thở dốc. Một tiếng “ầm” khác vang lên, Trương Nhị Xuân lại đập bàn lên đầu ông lão. Phần sọ vỡ nát, hai mắt lồi ra, nhìn đứa con trai mà ông lão yêu thương, không hiểu vì sao lại chết trong tay nó.

“Hữu Tài, em bĩnh tĩnh một chút!”.

Lâm Hữu Đức để ý tình hình Trương gia bên kia, ông ta hiểu ra có lẽ nữ quỷ kia đã bày ra thủ thuật che mắt họ, làm cho họ giết hại lẫn nhau. Ông ta nắm chặt hai tay em trai, dáng người Lâm Hữu Tài nhỏ gầy, hoàn toàn không phải là đối thủ của ông ta. Giờ phút này đã bị ông ta khống chế chặt chẽ, không thể nhúc nhích.

“A…”. Sau lưng lại là một luồng khí lạnh, Lâm Hữu Đức đột ngột quay đầu lại, một bóng dáng đỏ trắng chợt lóe lên. Ông ta rùng mình một cái, sức mạnh trong tay cũng không còn mạnh như vậy nữa, bị Lâm Hữu Tài tránh thoát được.

“Giết quỷ cái...giết quỷ cái!”. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Lâm Hữu Tài ngơ ngác, hắn vung vẩy thanh kiếm gỗ đào trên tay như bị điên. Lâm Hữu Đức nhất thời không có chuẩn bị, cánh tay bị nhánh cây sắc nhọn rạch một vết to. Màu đỏ tươi đẹp càng kích thích Trương Đại Xuân và Trương Nhị Xuân bên cạnh, họ cũng không còn tập trung vào hai thi thể trước đó nữa, hướng thanh kiếm gỗ đào về phía Lâm Hữu Đức và bước tới.

Lâm Hữu Đức đối với em trai như “ném chuột sợ vỡ đồ”, nhưng sẽ không như thế đối với Trương Đại Xuân và Trương Nhị Xuân. Lúc này, hai mắt của ông ta đã đỏ ngầu vì khẩn trương, hoảng loạn quá mức lấn át sự bình tĩnh của ông ta. Ông ta giơ cái rìu to vẫn luôn cầm trong tay lên, khi Trương Đại Xuân đâm thanh kiếm gỗ đào về phía ông ta, ông ta vung tay chém xuống, cánh tay của Trương Đại Xuân lập tức rơi xuống đất. Gã hét lên một tiếng thảm thiết, cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Gã nhìn thi thể của em út và ba, còn có Lâm Hữu Đức đang giơ rìu bổ về phía gã, hoảng sợ bỏ ra cửa.

“Giết người...giết người rồi!”. Khóa cửa thật chặt, Trương Đại Xuân không thể nào mở ra, gã đập ván cửa, muốn gọi những người gần đây tới và ngăn cản hành vi tội lỗi của Lâm Hữu Đức.

Lúc này người trong phòng không biết, người dân trong thôn đã tụ tập hơn một nửa ở bên ngoài từ lâu rồi. Ngay khi trong phòng vừa phát ra tiếng kêu thảm thiết, không lâu sau đó họ đã tốp ba tốp năm chạy đến. Thật kỳ lạ, cửa sổ đập không được mở cũng không được. Lâu lâu họ lại nghe thấy tiếng rên thảm thiết của anh em Lâm gia và hai cha con Trương gia, không biết bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lòng nóng như lửa đốt.

“Có chuyện gì vậy? Biết lần này tôi sẽ mang hàng mới đến, đặc biệt tới chào đón tôi sao?”.

Trong bóng tối, Lại Tam và những người khác mặc áo mưa, cầm đèn pin xuất hiện. Y dẫn theo năm tên đàn em, phía sau là mấy cô gái trẻ tuổi bị trói, mỉm cười nhìn dân làng. Vốn dĩ y cũng không muốn lên núi vào ngày mưa to gió lớn, nhưng ai ngờ Lâm Hữu Đức gọi điện thoại cho y, bảo lần này ở thôn của họ có năm hộ gia đình muốn mua con dâu. Năm cô gái mà y bắt cóc lần này có thể “trao tay” trong một lần một, cho nên mặc dù có phần nguy hiểm, y vẫn lên núi. Năm cô gái trong tay y không có ai là ngoan ngoãn, thay vì ở dưới chân núi tìm người mua, chi bằng đi thẳng lên núi.

Tiếng kêu thảm thiết trong phòng đã dừng lại, Lại Tam nhìn người dân trong thôn vây quanh sân nhà Lâm Hữu Đức, thái độ kỳ lại, còn cho rằng chẳng lẽ những con hàng mới lần này y mang đến không tốt, người ta không thích sao?

Những con hàng này không quá xinh đẹp, nhưng cũng không quá xấu mà!

Trong lúc y đang định lên tiếng hỏi chuyện, “kẽo kẹt”, cánh cửa vốn đang đóng chặt lại tự mở ra. Bên trong căn phòng máu thịt be bét, trên mặt đất và bốn bức tường cũng thế, mùi máu tươi xộc thẳng vào mũi mọi người.

“Ọe…”.

Người có sức chịu đựng hơi kém một chút thì trực tiếp nôn mửa, cả đám dân làng nhìn người duy nhất nguyên vẹn đang cầm rìu đứng ở giữa căn phòng - Lâm Hữu Đức, sợ hãi đến mức phải lùi lại vài bước.

App TYT và Autumnnolove

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play