Không phải là chốn thành thị xe cộ tấp nập, ở đây là một thôn làng nhỏ tĩnh mịch. Tất cả những gì có thể nghe được cũng chỉ có tốp năm tốp ba chú chim sẻ hót ríu rít, còn có mấy chú chó lớn màu vàng được nuôi trong nhà, cất tiếng sủa mỗi khi có người lạ đi ngang qua. Đây cũng không phải là một thôn làng nhỏ sung túc, có thể nhìn thấy những ngôi nhà mái bằng nửa bùn nửa gạch. Có mấy hộ gia đình hoàn cảnh khó khăn, bốn vách tường của ngôi nhà chất đồng bùn đất bọc phân bò, trên nóc nhà là rơm rạ và những thanh gỗ, hễ trời mưa to là trong nhà lại đau đầu chuyện bị dột. Trước sân mỗi nhà đều có giàn treo, có giàn treo bí đỏ, có giàn treo mướp ta, dây leo dưa và trái cây bò kín giàn treo, xung quanh còn có đủ loại rau quả, xanh um tươi tốt, làm cho những ngôi nhà cũ nát ở đây có thêm một chút sức sống mà thành phố không có.

Đúng là một nơi tuyệt đẹp!

Yến Chử đứng trên con đường đất vào thôn cách đó không xa, trên tay cầm gậy leo núi và mang theo một chiếc ba-lô leo núi to bằng nửa người với vẻ mặt khó hiểu.

“Cậu trai trẻ, cậu tới thôn chúng tôi để làm gì?”.

Một ông lão tóc bạc trắng chống gậy nhìn Yến Chử, khuôn mặt hiền từ, nhưng trong ánh mắt mang theo một chút cảnh giác. Ông lão này cũng không cao, lưng còng, đứng cách Yến Chử không xa và cao vừa đến ngực anh. Trên mặt toàn là nếp nhăn và đốm đồi mồi, tròng trắng mắt vẩn đục, hàm răng ố vàng, mặc một chiếc áo ba lỗ đã được giặt đến phai màu và quần xà lỏn, đó là hình ảnh của một ông già bình dị ở miền núi.

“Ông ơi, cháu muốn lên núi xem mặt trời mọc, cũng không biết ở trong thôn chúng ta có nhà nào có thể cho cháu tá túc một đêm hay không, cháu có thể trả tiền”.

Yến Chử hiện tại là một thanh niên cao gầy với đôi mắt đen láy, thoạt nhìn giống như một thanh niên yếu ớt. Anh đeo ba lô leo núi, cầm gậy leo núi, mang dáng vẻ tiêu chuẩn của một người leo núi.

Làng Ngũ Đức là một ngôi làng rất nghèo, đây cũng là một trong những mục tiêu xóa đói giảm nghèo của quốc gia. Nhưng dù sao hiện nay kinh tế phát triển như vậy, khoa học kỹ thuật tiến bộ như vậy, ngay cả một ngôi làng nghèo ở núi sâu rừng xa cũng đã kéo dây thông điện rồi. Cả thôn có hơn ba mươi hộ, hai hộ mua được một cái tivi màu cỡ nhỏ. Tối nào những nhà khác trong nhà không có tivi cũng sẽ đến hai nhà đó để xem tivi, xem tin tức, họ cũng biết đến những “phượt thủ” thường xuất hiện trong các bản tin truyền hình.

"Chỉ có một mình cậu thôi à?". Ông lão khom người hỏi Yến Chử.

"Đúng vậy, chỉ có một mình cháu", Yến Chử mỉm cười, dáng vẻ thiếu niên vui tươi, đôn hậu và vô hại.

"Thời tiết hai ngày nay không tốt, đặc biệt là tối nay có vẻ như trời sẽ mưa. Cậu trai muốn xem mặt trời mọc, sợ là không đúng dịp rồi!". Nghe thấy chỉ có một mình Yến Chử, ông lão giảm bớt cảnh giác đối với anh nhiều hơn.

Thôn của họ khá là xa, nhưng bởi vì ở trong núi sâu, thỉnh thoảng sẽ có những người trẻ tuổi ăn no rửng mỡ trong thành phố như thế này leo núi khám phá. Những người đó vung tay hào phóng, chỉ ở lại một đêm mà cho họ một trăm đồng. Nếu như họ có ăn uống, mỗi bữa cơm còn trả thêm ba mươi đồng. Đối với những người miền núi có thu nhập bình quân đầu người hằng năm chỉ hai ngàn, đó là một khoản thu nhập thêm vô cùng lớn. Trước đó người dân trên núi đều cảnh giác với những phượt thủ đến thôn, qua một thời gian, nhận ra họ chỉ đơn giản là tới chơi. Mặc dù người dân trong thôn sẽ thường xuyên nhìn chằm chằm những kẻ lạ mặt, nhưng lại không “trông gà hóa cuốc” như trước kia nữa.

Trong nhà ông lão có một đứa con trai, miệng ăn không quá đông, nên đã sửa sang lại hai gian phòng không dùng tới trong nhà và quét vôi tường. Chúng được đặc biệt cho những người thành phố thuê khi lên núi chơi, thu nhập quanh năm có khi còn cao hơn cả làm ruộng. Con trai của ông lão năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi, bởi vì miền núi nghèo, con gái thôn khác đều không chịu lấy chồng ở nơi thâm sơn cùng cốc này. Ông lão đành phải để dành tiền, mua một người vợ cho con trai. Con dâu được Lưu gia và Hoàng gia trong thôn mua cũng không tệ lắm, đã sinh cho họ mấy đứa cháu trai rồi. Sau này khi ông lão tích cóp đủ tiền, ông lão sẽ đi tìm Lại Tam - người đã bán con dâu cho Lưu gia và Hoàng gia, để mua một cô gái có bằng cấp đại học. Nghe nói đứa bé mà những cô gái như thế sinh ra, sẽ có “gen” tốt thì phải, đúng là từ này rồi. Ông lão nghĩ chẳng bao lâu nữa là có thể tích cóp đủ tiền, nụ cười trở nên hiền từ lạ lùng, ánh mắt nhìn Yến Chử cũng càng ôn hòa.

"Trời sắp mưa sao, dự báo thời tiết cũng không có nói đến?".

Yến Chử giống như một người trẻ tuổi mới bước vào xã hội, tâm trạng vô cùng thấp thỏm, anh sờ sờ chóp mũi: "Ông ơi, hay là thế này đi, cháu sẽ ở lại trong thôn mấy ngày. Cơn mưa này có lẽ sẽ không tạnh đâu".

"Cháu chỉ muốn tới đây để chụp mặt trời mọc thôi, thôn của mọi người ở xa quá, leo núi thôi mà cháu đã mất hết hai tiếng đồng hồ rồi, thật sự là không muốn xuống núi và chờ ngày thời tiết tốt rồi lại trở lên. Ông yên tâm, cháu có mang theo tiền. Dù sao trước khi ra ngoài cháu đã thông báo với ba mẹ cháu rằng đến thôn của mọi người tìm hiểu phong tục. Không biết khi nào trở về, nhưng họ sẽ không lo lắng đâu".

Yến Chử giơ máy ảnh treo trước cổ ra, dáng vẻ như một tên ngốc nghếch lắm tiền.

"Cũng được thôi, nhưng mà người dân ở thôn chúng tôi không thích bị chụp ảnh. Cậu muốn chụp mặt trời mọc thì cứ chờ thời tiết tốt rồi đến đỉnh núi chụp, không được phép chơi thứ đó ở trong thôn, nếu bị phát hiện cậu cũng sẽ bị đuổi khỏi thôn".

Ông lão tươi cười, nông dân có cách trông thời tiết của riêng họ. Nhìn thời tiết hôm nay, mưa to thêm hai ba ngày nữa cũng không thành vấn đề. Cho nên cộng thêm tiền anh, ông lão sẽ lập tức thu vào hơn bốn năm trăm đồng.

"Dạ!".

Yến Chử đáp lại, đi theo ông lão về phía ngôi nhà của ông ta. Trước khi đi khỏi, anh đưa mắt nhìn bia đá lớn ở cửa thôn. Phía trên viết ba chữ cái to đùng "Thôn Ngũ Đức", rõ ràng là màu đen, nhưng vào ngày tiết trời hơi u ám lại lộ ra một tia sáng đỏ le lói.

Ngũ Đức - trung, hiếu, lễ, nghĩa, nhân.

Buồn cười!

*****

"Lão Căn Đầu, chàng trai trẻ vừa mới tới ở nhà ông có ổn không đó?”.

Trong khoảng sân lớn lát gạch xanh xám sang trọng nhất trong thôn, mấy ông lão và thanh niên của thôn ngồi lại với nhau, vẻ mặt có phần ngưng trọng.

“Ngoại trừ lúc ăn cơm, cả tối cũng chưa hề bước ra ngoài, tôi vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu ấy đây”. Lão Căn Đầu cũng chính là ông lão mà Yến Chử đã gặp lúc mới tới thôn, nói với người đàn ông trung niên đang ngồi đối diện ông lão.

“Ừa, ông để ý kỹ vào. Mấy ngày nay không biết là thời tiết hay sao đó, mí mắt của tôi cứ luôn giật giật, tôi cảm thấy không yên”. Người đàn ông trung niên là trưởng thôn của thôn Ngũ Đức, Lâm Hữu Đức. Ông ta xoa trán, vẻ mặt tràn ngập u sầu và nói.

Vóc dáng của ông vô cùng cường tráng, cao mét chín, toàn thân nổi đầy mụn thịt, vẻ mặt dữ tợn, thoạt nhìn không phải là người dễ trêu chọc. Ở trong thôn này, ông ta không chỉ là trưởng thôn, còn là đại ca trong thôn. Thanh niên trong thôn nghe ông ta như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Cũng nhờ có ông ta mà người của các thôn khác trên đỉnh núi không dám tranh giành với họ, lúc phân chia núi rừng họ cũng chia được rất nhiều lợi thế. Cho nên uy tín của Lâm Hữu Đức ở trong thôn vô cùng cao, không kém gì các trưởng lão trong tộc. #tytnovel.com #tyt

“Anh, chẳng lẽ anh bị con nhỏ kia làm cho sợ hãi rồi à?”.

Người khác sợ Lâm Hữu Đức, nhưng em trai ruột thịt của Lâm Hữu Đức thì không cần phải sợ ông ta. Dáng vẻ của Lâm Hữu Tài và anh trai của gã hoàn toàn không giống anh em cùng một mẹ sinh ra. Vóc dáng của gã vô cùng gầy gò, đường đường là một người đàn ông trưởng thành mà cũng chỉ miễn cưỡng cao khoảng mét sáu, mỏ chuột tai khỉ, mặt mũi thô tục.

Ở trong thôn này, Lâm Hữu Đức là đại ca, Lâm Hữu tài chính là nhị ca. Hai anh em họ là anh em song sinh, có lẽ Lâm Hữu Đức đã hấp thụ quá nhiều chất dinh dưỡng từ trong bụng mẹ, cho nên lúc Lâm Hữu Tài còn nhỏ nhiều lần suýt nữa thì không thể sống sót. Bà lão nhà họ Lâm thường xuyên nói với con trai cả, đây là ông ta mắc nợ em trai ông ta, sau này ông ta nhất định phải chăm sóc em trai đàng hoàng. Lâm Hữu Đức rất nghe lời mẹ, quả nhiên hết sức yêu thương em trai, không ai có thể vượt qua em trai Lâm Hữu Tài. Lúc này bị em trai chế nhạo, Lâm Hữu Đức hoàn toàn không có tức giận.

“Hừ, con nhỏ đó mà lại làm tao sợ à? Cũng do nó quá không biết điều thôi, ba thằng con trai nhà ông Trương đều đã ngủ với nó, sao tới lượt ông đây thì đếch được? Còn dám đánh ông đây, địt mẹ!”.

Lâm Hữu Đức nhổ một bãi nước bọt sang một bên, sờ sờ vết thương đã rớt vảy trên mặt chưa được bao lâu, còn lưu lại dấu vết trắng trắng, nhớ lại những gì xảy ra ngày hôm đó. Thôn của họ khá nghèo, những cô nương thôn khác không muốn gả tới đây. Tuy nhiên, thế hệ trước trong thôn lại bảo thủ, không muốn cho con trai con dâu nhà mình đi ra ngoài làm ăn, sợ họ đi rồi sẽ không bao giờ trở lại nữa, không ai chăm sóc lúc tuổi già. Dần dà xuất thân của những người con dâu trong thôn không còn là gả cưới bình thường nữa, thay vào đó họ mua con dâu thông qua những kẻ buôn người bên ngoài. Một hoàng hoa khuê nữ* thông thường giá ba mươi ngàn, đã mất trinh giá giảm còn hai mươi lăm ngàn. Ngoại hình đẹp mắt, hoặc là sinh viên, giá cả cao hơn một chút. Con dâu đắt tiền nhất từng xuất hiện trong thôn hiện nay chính là con dâu Trương gia trước đó vừa được Lâm Hữu Đức nhắc đến. Để mua được cô gái đó, Trương gia đã phải bỏ hết vốn liếng, khoảng chừng năm mươi ngàn.

(*Hoàng hoa khuê nữ: con gái chưa lấy chồng, còn trinh.)

Ban đầu ông Trương không muốn mua cô ấy, cả nhà họ tiết kiệm được tổng cộng hơn ba mươi ngàn, sao có thể mua nổi con dâu đắt tiền như thế. Hơn nữa ông Trương có ba đứa con trai, con trai cả năm nay ba mươi sáu tuổi, con trai thứ hai năm nay ba mươi ba tuổi, con trai út nhỏ nhất mới hai mươi mốt tuổi. Có lẽ mẹ hắn sinh ra hắn lúc lớn tuổi, đầu óc của hắn không được bình thường. Ngày nào cũng chảy nước miếng nước mũi, chỉ biết nhìn chằm chằm mông đít và bộ ngực của con dâu trong nhà người ta, quả thật làm người ta cảm thấy ghê tởm. Ai ngờ cô gái lần này Lại Tam mang đến lại là cô gái đẹp nhất, làn da còn trắng hơn cả đậu hủ, đôi mắt to tròn và ngân ngấn nước hiếm thấy. Con nhỏ kia tuổi còn rất nhỏ, thoạt nhìn có vẻ như chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi. Nhưng không sao cả, cô gái tuổi này ở trong thôn đã có thể sinh con rồi. Nhiều người trong thôn muốn mua con dâu đều nhìn trúng cô gái kia, có điều Lại Tam lại ra giá quá cao. Về sau ba đứa con trai nhà ông Trương sống chết cũng muốn mua cô gái này, nói nhà họ nghèo, có lẽ lấy vợ cho anh cả xong sẽ chẳng còn tiền mua vợ cho anh hai. Cho nên họ dứt khoát ba anh em cùng dùng chung một người vợ. Dáng vẻ cô gái kia xinh đẹp, cho dù lấy chung vợ họ cũng chấp nhận.

Ông Trương cũng nghĩ như vậy, dù sao đều là con của ông ta, sinh ra cũng đều là cháu của ông ta. Cho nên ông Trương đã cắn răng bỏ ra một số tiền lớn, hơn mười ngàn trong đó là đi tìm Lâm Hữu Đức vay. Lâm Hữu Đức cũng thích con nhỏ kia, lúc ông ta cho ông Trương vay tiền đã đưa ra một yêu cầu, đó chính là sau khi ba đứa con trai nhà họ đã ngủ với cô gái kia rồi thì ông ta cũng ngủ một lần, nếu được ông ta sẽ lập tức đồng ý cho vay. Ông Trương và ba đứa con trai thương lượng một chút, cuối cùng cũng đồng ý.

Người trong thôn không biết cô gái kia tên gì, chỉ biết cô gái kia hết sức bướng bỉnh. Sau khi bị mẹ mìn bán vào thôn, cô ấy không chỉ van xin họ thả cô ấy ra, người nhà cô ấy sẽ cho họ rất nhiều tiền và nói nhiều điều kiện khác nữa. Sau đó biết họ sẽ không buông tha cô ấy, ngày ngày khóc lóc, còn nguyền rủa họ. Họ gọi cô ấy là con dâu Trương gia, vào ngày đám cưới, cô ấy bị trói, tiếng kêu vô cùng thê lương. Cả thôn đều nghe, tiếng thét kéo dài cả đêm. Mãi về sau, giọng nói dần dần trở nên khàn đặc, cuối cùng không nghe được nữa.

Con dâu trong thôn được mua về đều như thế cả, người trong thôn đã quen rồi. Chỉ cần sinh ra một đứa bé, vậy là bén rễ ở trong thôn. Không riêng gì thôn của họ, còn rất nhiều thôn ở chân núi, trong nhà không cưới được con dâu cũng sẽ tìm những người quen để mua con dâu. Huyện lị nhỏ xíu khép kín thế này, trong lòng ai cũng biết rất rõ chuyện mau con dâu. Con dâu mới mua của nhà ai bỏ trốn, cả đám đều sẽ giúp đỡ tìm kiếm. Chỉ cần bao vây nhà ga trong huyện, sớm muộn gì cũng có một ngày tìm ra người thôi. Tìm được trở về thì sẽ đánh cho nhừ tử, những cô gái này lần lượt chạy trốn thất bại, càng ngày càng chết lặng.

Hơn ba tháng trước, sau ngày con trai của lão Trương kết hôn thì Lâm Hữu Đức đã đến nhà tìm. Ông Trương không dám quỵt nợ, bảo con trai dẫn người qua. Nào ngờ đến khi nhận con dâu nhà mình, đã là một thi thể lạnh băng. Lâm Hữu Đức nói cô gái kia ra tay cào mặt ông ta, cào mặt ông ta nát bấy. Ông ta tức giận đã đẩy cô ấy một cái, không nghĩ tới đầu cô ấy đập vào tủ trên giường đất, máu chảy đầy đất, chết liền tại chỗ. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Dùng biết bao nhiêu tiền để mua con dâu mà người thì đã chết rồi, ông Trương và ba đứa con trai chắc chắn không bỏ qua. Đáng tiếc, ai bảo Lâm Hữu Đức là đại ca ở thôn này, cuối cùng thỏa thuận rằng, chờ lần sau Lại Tam đến Lâm Hữu Đức sẽ mua cho họ một đứa con dâu khác. Tất nhiên là không thể mua được loại tốt nhất này nữa, nhưng số tiền đã vay trước đó họ cũng không cần trả lại. Ông Trương nhận món lợi này và im như thóc, buổi tối một đám đàn ông kéo thi thể cô gái kia đi và ném vào núi sâu. Vùng núi của họ có sói, tùy tiện để lũ thú đó gặm xé thi thể của cô gái kia, sau đó giả vờ thông báo con dâu mới mua lẻn đi và bị sài lang tấn công.

Chuyện Lâm Hữu Đức giết người, cũng chỉ có những người này biết. Đám Lão Căn Đầu không biết chuyện này, chỉ cho rằng cô gái kia nhân lúc Lâm Hữu Đức ngủ đã lẻn và núi sâu và gặp nạn. Nghe Lâm Hữu Tài và Lâm Hữu Đức nói đùa, họ cũng chỉ cười cười.

“Đuổi cậu ta đi càng sớm càng tốt, qua một thời gian nữa Lại Tam sẽ đưa hàng mới tới đây”.

Lâm Hữu Đức không tin ma quỷ, nếu thực sự có quỷ thì những người phụ nữ nghĩ quẩn trong lòng mà tự sát sau khi bị bán tới đây mấy năm trước đã tới tìm họ báo thù rồi, bây giờ chẳng phải cả thôn của họ vẫn sống tốt đẹp sao. Suy cho cùng cũng là do con nhỏ kia không biết điều, ngủ với bao nhiêu người cũng là ngủ thôi, giả vờ giả vịt thì chết cũng đáng.

“Cậu yên tâm, ngày mưa Lại Tam sẽ không dẫn người lên núi đâu. Chàng trai trẻ kia tới để xem mặt trời mọc, trời quang mây tạnh sẽ rời đi sau khi chụp hình xong. Cậu ta sẽ không chạm mặt Lại Tam được”.

Lão Căn Đầu nở một nụ cười đôn hậu, lộ ra hàm răng vàng khè. Những người bên cạnh cũng cười theo, Lại Tam tới, có nghĩa là trong thôn sẽ có con dâu mới. Có con dâu rồi thì không bao lâu sẽ có cháu nội, hương khói trong thôn được truyền từ đời này sang đời khác, cho dù họ có chết cũng có mặt mũi đi gặp ông bà tổ tiên.

App TYT và Autumnnolove

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play