Yến Chử không lập tức đưa Tông Chính Thanh Kỳ về thành như mong muốn của hắn, thay vào đó là đi dạo thật lâu bên ngoài ngoại ô. Họ tìm đến vài lão nông địa phương hỏi han kỹ lưỡng sản lượng lương thực trong vụ mùa năm nay, và giá cả mà họ bán lúa thóc cho thương điếm lương thực. Trước mặt Tông Chính Thanh Kỳ, Yến Chử tập trung dò hỏi những ảnh hưởng đến giá cả lương thực địa phương và cuộc sống của dân chúng bình thường sau khi tin tức nạn hạn hán ở tỉnh Đông được truyền vào kinh. Lúc này Tông Chính Thanh Kỳ cũng không rảnh lo tức giận với Yến Chử nữa, hắn nghiêm túc dựng lỗ tai lên nghe, tạm thời gác hết những chuyện rối rắm lúc nãy sang một bên.
Có xuất cung thì Tông Chính Thanh Kỳ mới biết hoá ra cuộc sống sinh hoạt của dân chúng bình thường ở ngoài cung là như thế nào. Hắn còn ăn cơm ở nhà của một gia đình làm nông gần đó, bánh bột ngũ cốc nhồi nhân rau rừng lộn xộn và bát canh cải chua mà nhà nào cũng phải có vào mùa đông. Bởi vì thấy bọn họ có thể trả rất nhiều tiền, cho nên lão nông hạ quyết tâm làm thịt con gà mái già để nấu thêm một nồi canh gà.
Nồi canh gà đó gần như chỉ luộc gà lên, không có hớt bớt lớp dầu trên mặt, canh lửa không vừa mà cũng chẳng thèm cho thêm nguyên liệu nào khác. Tông Chính Thanh Kỳ mới uống một ngụm là đã cảm thấy khó nuốt, nếu không nhờ có mấy chiếc bánh ngũ cốc dằn bụng thì có lẽ hắn đã không uống hết được bát canh gà mà lão nông đưa cho hắn. Về phần thịt gà mái được nấu quá chín, tất nhiên hắn không ăn miếng nào. Hắn cố hết sức ăn vào nửa cái bánh ngô, vậy là cảm thấy no rồi.
“Không được lãng phí”.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android). Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT