“Hai chị em bọn họ mới là con riêng” Tôn Thần Thần nói: “Ba mẹ tôi kết hôn được mười năm, thật vất vả lắm mới có tôi, năm tôi sáu tuổi, mẹ tôi phát hiện ba tôi ở bên ngoài nuôi tình nhân, thậm chí còn có con riêng lớn hơn tôi vài tuổi, dưới sự tức giận mẹ tôi đã cùng ba tôi ly hôn, trong hôn nhân này ba tôi là bên có lỗi, mẹ tôi giành được quyền nuôi tôi, sau đó tôi đổi theo họ mẹ.”
“Thì ra là như thế.” Khâu Hàn gật đầu, trên tư liệu không có ghi cho nên cậu không biết chuyện này, thì ra Tôn Thần Thần là em cùng cha khác mẹ với Lý Tuệ Tuệ cùng Lý Hiên Hiên.
“Nếu là như thế, bọn họ vì sao phải hận anh như vậy?” Khâu Hàn khó hiểu hỏi: “Nên là anh hận bọn họ mới đúng chứ?”
“Tuy rằng tôi theo mẹ nhưng ba tôi vẫn đối xử với tôi khá là tốt, khi còn nhỏ tôi luôn cảm thấy bọn họ đoạt hết tất cả mọi thứ của tôi, vì thế tôi luôn thầm mắng bọn họ ở trong lòng, oán hận cứ thế tích lũy từng chút từng chút một. Thẳng đến khi ba tôi đem công ty chuyển ra nước ngoài, bọn họ cũng đều theo ba tôi ra nước ngoài định cư, chúng tôi mới không còn gặp mặt nữa.” Tôn Thần Thần nói: “Sau này ông ngoại tôi phá sản, mẹ tôi lại bệnh nặng, cần rất nhiều tiền để trị liệu, tính cách mẹ tôi rất kiên cường, nàng tình nguyện bệnh chết cũng không muốn dùng tiền ba tôi, vì vậy tôi mới tiếp nhận sự giúp đỡ của Diệp tổng, tôi đã cùng Diệp tổng nói qua, về sau tôi nhất định sẽ đem tiền trả lại cho y.”
Việc Tôn Thần Thần bởi vì mẹ sinh bệnh, cho nên mới tiếp thu sự giúp đỡ, cậu đã đọc qua hết ở trên tư liệu rồi, cậu lại nghi hoặc hỏi: “Nếu anh đã có Diệp tổng giúp đỡ, thì vì sao khi hai chị em bọn họ gọi anh tới đây, anh liền đi tới?”
Tôn Thần Thần cúi đầu, do dự một lúc mới nói: “Bọn họ dùng bạn trai cũ của tôi để uy hiếp.”
“Dùng bạn trai cũ của anh để uy hiếp anh?” Khâu Hàn càng nghi hoặc hơn: “Uy hiếp như thế nào?”
“Bạn trai cũ của tôi sinh ra trong gia đình bình thường, bọn họ muốn làm gì anh ấy thì vô cùng dễ dàng. Lúc trước bọn họ cố tình cho ba mẹ anh ấy vay tiền, dụ dỗ cha mẹ anh ấy làm một vụ buôn bán sau đó thì lỗ to, tôi phải nghĩ cách thế chấp nhà cho bọn họ vay, sau đó liền cùng anh ấy chia tay.”
Khâu Hàn nghĩ nghĩ, cảm thấy chỉ có ngàn ngày làm tặc, không có ngàn ngày đề phòng cướp(*), loại chuyện này dù cho tìm Diệp Huyên Thành hỗ trợ, y cũng không có khả năng chuyên môn phái người canh gác cho một nhà bạn trai cũ của Tôn Thần Thần, hơn nữa lúc ở yến hội, Lý Tuệ Tuệ cũng nói, Lý gia bọn họ cũng không phải dễ chọc.
* Ngàn ngày làm tặc, không có ngàn ngày đề phòng cướp ( ‘只有千日做贼,那有千日防贼的’): "Như người ta đã nói, 'chỉ có một nghìn ngày có thể là kẻ trộm, và sẽ có một nghìn ngày đề phòng kẻ trộm". " Ý nói: sức người có hạn, chưa kể thụ động đối phó càng tiêu hao nhiều sức lực. Khó có thể đạt được sự phòng ngừa lâu dài và luôn có những lúc sơ suất.( tui tra baidu là nghĩa như vậy á)
“Cho nên…… Anh kỳ thật vẫn còn yêu bạn trai cũ nhưng không muốn liên lụy anh ta, cho nên mới cùng anh ta chia tay đúng không?” Khâu Hàn nhìn hắn nói.
Tôn Thần Thần cúi đầu không nói gì nhưng Khâu Hàn vẫn có thể nhìn thấy trong mắt hắn lập loè nước mắt.
“Hai người kia, thật sự quá xấu xa rồi.” Khâu Hàn nhỏ giọng mắng, những việc này chỉ là thôi liền cảm thấy rất tức giận.
Khâu Hàn lại bồi Tôn Thần Thần một lúc, mới đứng dậy nói: “Chúng ta sáng mai sẽ trở về, anh sớm nghỉ ngơi đi.”
Khâu Hàn đi ra trước phòng Tôn Thần Thần, đem cửa đóng lại, cậu ở ngoài cửa đứng một lúc, tự hỏi một ít vấn đề, một vài việc trước kia cậu vẫn luôn hoài nghi, hiện giờ có lẽ đã được giải đáp rồi. Khâu Hàn quay đầu lại nhìn thoáng qua căn phòng, nhịn không được thở dài, sau đó liền về phòng mình nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau bọn họ rời khách sạn, Khâu Hàn đưa Tôn Thần Thần về đến nhà hắn.
Khâu Hàn xuống xe, nhìn xung quanh tiểu khu cũ này một chút rồi nói: “Anh ở chỗ này hả?”
“Sau khi ông ngoại tôi phá sản, chúng tôi liền dọn đến nơi này.” Tôn Thần Thần nói: “Mẹ tôi sinh bệnh cần tiêu tiền, cậu cho rằng tôi đang ở một nơi rất tốt sao?”
“Anh hoàn toàn có thể xin sự giúp đỡ, cho anh cùng người nhà của anh đổi một nơi tốt hơn.” Khâu Hàn nhìn hắn nói.
“Không cần thiết.” Tôn Thần Thần cười cười nói: “Hiện tại hưởng thụ càng nhiều, về sau áp lực càng lớn.”
“Diệp tổng mỗi năm giúp đỡ nhiều người như vậy, đều có thể không cần trả lại tiền.” Khâu Hàn nói: “Anh cũng không cần một hai phải trả lại tiền.”
“Không giống nhau, những người khác là bởi vì có tài hoa có năng lực mới được giúp đỡ.” Tôn Thần Thần nhìn về Khâu Hàn nói: “Anh cảm thấy tôi vì sao lại được giúp đỡ?”
Khâu Hàn cùng Tôn Thần Thần nhìn nhau trong chốc lát, gật đầu nói: “Anh có sự kiên trì cùng lý tưởng của anh, cũng khá tốt.”
“Tôi phải lên rồi, trong nhà không rộng lắm, thứ lỗi không thể mời cậu đi lên ngồi.” Tôn Thần Thần nói.
" Được rồi, sau này nếu có chuyện gì, anh có thể trực tiếp liên hệ cho tôi.” Khâu Hàn nhìn hắn nói.
Tôn Thần Thần gật đầu, xoay người bước đi.
Khâu Hàn nhìn Tôn Thần Thần lên lầu, sau đó mở cửa xe lên xe, đối với tài xế nói: “Đến công ty.”
Khâu Hàn nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng nhớ lại những việc xảy ra khoảng thời gian này, mỗi một chi tiết đều nghiêm túc nhớ lại. Lý Hiên Hiên cùng Lý Tuệ Tuệ, thật sự trùng hợp như vậy sao, về nước ngay lúc này, sau đó ở lại Diệp gia? Bọn họ về nước là muốn hành hạ Tôn Thần Thần hay là muốn thừa dịp trong khoảng thời gian Diệp Huyên Thành xuất ngoại, tới đối phó mình? Hay là một lúc cùng đối phó mình với Tôn Thần Thần?
Lại qua hai ngày, Khâu Hàn không có đi công ty mà lựa chọn ở nhà nghỉ ngơi.
Cậu ở trong phòng nghỉ, một bên uống cà phê, một bên dùng máy tính bảng xem tin tức giải trí, đột nhiên quản gia gõ cửa tiến vào, nói là lão phu nhân kêu cậu đi qua một chuyến.
“Tôi đang chờ đây.” Khâu Hàn đem máy tính bảng để sang bên cạnh, đứng dậy nói: “Chuẩn bị tung chiêu?”
Khâu Hàn đi đến chỗ ở của Phương Quân Mân, trên đường đi cậu cũng đã đoán được đại khái Phương Quân Mân sẽ nói với cậu cái gì.
“Lão phu nhân, ngài tìm tôi có việc sao?” Khâu Hàn nhìn Phương Quân Mân hỏi.
“Hai đứa nhỏ Hiên Hiên cùng Tuệ Tuệ này, đều là tính cách hoạt bát hiếu động, ta thì thích yên tĩnh, chịu không nổi náo nhiệt nhưng nếu bảo bọn nó yên tĩnh như ta, lại không tốt lắm đâu, dù sao thì việc làm ăn của Huyên Thành ở nước ngoài còn phải nhờ đến cha của bọn nó giúp đỡ mới đỡ vất vả hơn một chút.” Phương Quân Mân nhìn Khâu Hàn nói: “Các con tuổi tác cũng không sai biệt lắm, bọn nó thích chơi cái gì hẳn là con cũng biết, cho nên từ hôm nay trở đi, con tới chiêu đãi bọn nó đi.”
Khâu Hàn nghiêm túc nghe xong lời Phương Quân Mân nói, tự hỏi một chút sau đó hỏi: “Tôi có thể cự tuyệt không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT