Khâu Hàn đứng ở bên ngoài căn biệt thự lớn của Lâm Gia, trên người cậu tràn đầy tro bụi và bùn đất, sắc mặt tái nhợt, nhìn cậu giống một người ăn xin không có nhà để về.

Đầu óc Khâu Hàn vẫn còn mơ hồ, cậu không xác định được cậu có phải đang nằm mơ hay không, cậu nhìn về căn biệt thự trước mặt, hiện giờ đây sẽ là nhà của cậu, nhưng cậu không muốn nghĩ đem nơi này trở thành nhà của mình.

Cậu cho rằng cậu đã chết, không nghĩ rằng còn có thể đứng ở đây, chỉ là thời gian sống lại không thích hợp, làm cậu hoài nghi đây không phải là sự thật mà là đang nằm mơ.

Cậu lấy di động ra, lại lần nữa xác nhận ngày tháng, lại lục soát tin tức gần đây nhất, ngẩng đầu nhìn hướng về căn biệt thự, nghĩ thầm nếu cậu thật sự về lúc ấy, như vậy cha mẹ cậu khẳng định còn ở nơi này, nếu bọn họ đã dọn đi rồi, như vậy khẳng định là ảo giác của cậu.

Khâu Hàn đi vào trước một căn phòng, nhìn cánh cửa lớn trước mặt, đem tay đặt ở trên cửa, chậm rãi đẩy ra.

Trong phòng đang rất náo nhiệt, làm Khâu Hàn có chút hoảng hốt, phảng phất như là từ một thế giới, tiến vào một thế giới càng chân thật hơn. Đôi mắt Khâu Hàn đảo qua từng gương mặt đang chuyện trò vui vẻ, có người cậu rất quen thuộc, cũng có người cậu biết nhưng cũng không quen thuộc người, cũng có người cậu hoàn toàn không quen biết.

Người đầu tiên chú ý tới Khâu Hàn, là là em gái của mẹ cậu Khâu Lộ Thanh, nàng có chút kinh ngạc khi thấy Khâu Hàn liền đi qua hỏi: “Khâu Hàn, con làm sao vậy? Người làm sao mà dơ như vậy?”

Khâu Nghiên Phương đang cùng người khác cười nói cũng quay đầu nhìn về phía Khâu Hàn, sau đó lập tức đứng dậy đi về hướng cậu, cau mày không vui nhỏ giọng trách cứ nói: “Con rốt cuộc sao lại thế này? Ngày mai còn phải tổ chức hôn lễ, hôm nay còn chạy ngoài khi về lại biến thành bộ dáng này, trong nhà nhiều còn thân thích bằng hữu tới, con muốn hôm nay làm cho nhà chúng ta mất mặt sao?”

Khâu Nghiên Phương vừa rồi còn cùng nói chuyện với người của Lâm gia, Khâu Nghiên Phương đứng dậy được một lúc, tất cả mọi người cũng đều chú ý tới Khâu Hàn đầy người đều là bùn.

“Khâu Hàn, con làm sao vậy?” Lâm lão thái thái cũng nhíu mày nhìn Khâu Hàn hỏi: “Con đều lớn như vậy, đi ra ngoài một chuyến còn đem chính mình biến thành bộ dạng này? Ngày mai con đã cùng Bác Lỗi kết hôn, con tính toán tới Diệp gia cũng tiếp tục mất mặt xấu hổ như vậy sao? Con rốt cuộc khi nào mới có thể hiểu chuyện?”

Khâu Hàn cúi đầu nhìn quần áo mình đầy tro bụi và bùn đất, cậu còn cảm giác được sự đau đớn trên người, bộ dáng này của cậu, rõ ràng là ngã, hơn nữa ngã rất mạnh, nhưng người trong nhà này, đối với cậu chỉ có chỉ trích, không có lo lắng cùng quan tâm, như thế lại làm cậu càng có nhiều cảm xúc chân thật.

Khâu Lộ Thanh lo lắng Khâu Hàn sẽ tiếp tục bị quở trách, đối với Khâu Hàn nói: “Khâu Hàn, con mau lên lầu thay quần áo đi.”

Khâu Hàn trong chốc lát sững sờ tại chỗ, sau đó mới chậm rãi xoay người đi về hướng cầu thang, chuẩn bị lên lầu hai về phòng, vừa lúc cùng đại ca Lâm Thiệu mới vừa xuống lầu mặt đối mặt với cậu.

Lâm Thiệu lạnh lùng nhìn Khâu Hàn, lạnh mặt xoay người đi về hướng những người khác.

Thời điểm Khâu Hàn lên lầu, vừa qua khỏi chỗ ngoặt đến đoạn phía dưới không thể nhìn tới, liền nghe được mẹ cùng những người khác oán giận.

“Không có một ngày nào là làm ta bớt lo, đều chuẩn bị kết hôn còn không hiểu chuyện như vậy, nếu hắn có thể giống Dật Cẩm hiểu chuyện dù chỉ một nửa, ta đã không lo lắng như vậy.”

Khâu Hàn ban đầu đã sắp lên tới lầu hai, nghe được Khâu Nghiên Phương nói, dừng bước, cậu không nhịn được cười châm chọc, sau đó tiếp tục đi phía trước.

Lâm lão thái thái vừa nghe đến tên Lâm Dật Cẩm, lập tức hỏi: “Dật Cẩm sau khi xuất ngoại du học, đã hai năm không có về nhà, năm nay cũng nên trở về đi?”

Cô của Khâu Hàn là Lâm Ngữ Thu tiếp tục nói: “Có Khâu Hàn ở nhà, hắn nào dám trở về? Về một lúc khẳng định lại nháo cả nhà lên làm sao mà yên bình được, lúc trước nếu không phải bởi vì Khâu Hàn, hắn tự nhiên không ở trong nước học cho tốt, đột nhiên muốn xuất ngoại du học làm gì.”

Nhị thẩm Khâu Hàn là Vương Vân nói: “Cũng may Khâu Hàn kết hôn xong cũng không ở nhà, chờ Dật Cẩm tốt nghiệp, cuối cùng có thể về nhà.”

Khâu Nghiên Phương nhìn về phía Lâm lão thái thái nói: “Dật cẩm xuất ngoại du học tương đối trễ, nói là muốn học đôn lên, tranh thủ có thể sớm tốt nghiệp, cho nên học tập tương đối vội vàng. Ta cách hai ba ngày liền gọi điện thoại dò hỏi tình huống của hắn, hắn ở nước ngoài khá tốt, cũng không thiếu cái gì, mẹ không cần phải lo lắng.”

- ----------------

Editor: Hé lô. Thật ra thì mới chương 1 thui nên hông có gì hết mà tui bực cái nhà này quá:) lo con nuôi còn hơn con ruột của mình còn muốn tống khứ đi để con ruột về nhà sống thoải mái nữa chứ <(' ^ ')> hoi đọc dui dẻ đừng chửi nhoe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play