Lâm Đức Phong nói: "Ba, là ba lên kế hoạch bắt cóc Khâu Hàn sao? Chỉ vì để Dật Cẩm đi vào nhà chúng ta ở? Ba, là giả phải không? Ba nói đi chứ?!"

"Tôi là cháu ruột ông đó!" Khâu Hàn ấn ngực mình ngăn cơn tức giận lại, nước mắt ứa nghẹn rưng rưng nói: "Ông vì đứa con riêng của ông mà sai người bắt cóc tôi, khiến tôi lưu lạc bên ngoài mấy năm trời, sau khi tôi được bà ngoại đưa về nhà, ông vì muốn mọi người trong Lâm gia yêu thương thiên vị Lâm Dật Cẩm mà khổ tâm mưu bài tính kế, cuối cùng ông cũng được như ý muốn khiến tất cả mọi người trong Lâm gia đều chán ghét tôi! Cái gì mà tôi sẽ mang đến bất hạnh xui xẻo, cái gì mà để Lâm Dật Cẩm bên cạnh sẽ mang đến may mắn, tất cả đều là giả, tất cả đều là âm mưu hết!"

Lâm Dật Cẩm đứng lên, đi đến trước mặt Lâm lão gia tử, nhìn ông ta nói: "Ông nội...... Lời anh ấy nói có phải là sự thật hay không? Con không phải là con riêng, con là cô nhi được ông nhận nuôi mà, đúng không? Mấy cái này đều là Khâu Hàn nói xạo, cố ý bịa đặt ra hết mà phải không ông?!"

Lâm lão gia tử nhìn mặt Lâm Dật Cẩm, há miệng thở dốc một câu cũng đều nói không nên lời, trong lòng ông ta hiểu rất rõ, Khâu Hàn đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi, dù ông ta có phủ nhận cũng chẳng có ý nghĩa gì hết.

"Tôi đã đem tất cả bằng chứng lên toà án rồi, nhân chứng tôi cũng đã tìm ra được rồi, chuyện ông bắt cóc tôi, tôi sẽ khởi tố ông." Khâu Hàn nhịn cảm giác muốn khóc nói: "Việc đã qua nhiều năm rồi, có lẽ pháp luật đã vô pháp truy cứu trách nhiệm của ông nhưng mà tôi vẫn sẽ dùng tới pháp luật để chứng minh những việc mà ông đã làm, ông cứ chờ đi!"

"Ba, sao ba không nói lời nào vậy?" Sắc mặt Lâm Đức Phong khó coi nói: "Dật Cẩm thật sự là con riêng của ba sao? Ba thật sự vì con riêng của mình mà đi bắt cóc cháu ruột của mình? Trời ơi, sao ba lại làm ra những chuyện như vậy? Sao ba lại làm như vậy hả ba?!"

"Các người đừng tưởng rằng ông ta chỉ đối xử bạc bẽo với mình tôi, ngay cả các người thân là con trai con gái ông ta hay là cháu trai cháu gái thì ở trong lòng ông ta cũng chỉ là công cụ hình người trải đường cho con riêng ông ta thôi." Khâu Hàn giơ mấy phong thư lên nói: "Đay là mấy lá thư ông ta viết cho Lâm Dật Cẩm, các người tự nhìn đi, ông ta đã vì Lâm Dật Cẩm mà trải đường hết rồi, nên lợi dụng các người như thế nào, nên lấy cái gì từ chỗ các người, trong này đều viết rành mạch. Tất nhiên ông có thể phủ nhận đây không phải là do ông viết nhưng yên tâm tôi sẽ cầm đi làm giám định bút tích."

Sau khi tất cả mọi người trong Lâm gia cầm những lá thư này, nhìn nội dung viết trên đó, đôi tay đều nhịn không được bắt đầu run rẩy hết lên.

"Đây là những bằng chứng ông ngoại tình năm đó, nhiều năm như vậy mà ông còn giữ tấm ảnh này, xem ra là ông thật sự rất yêu mẹ của Lâm Dật Cẩm nha." Khâu Hàn ném những bức ảnh tới trước mặt Lâm lão gia tử.

Lâm lão thái thái nhìn những tấm ảnh đó, không chỉ có ảnh Lâm lão gia tử cùng nữ nhân kia thân mật ôm nhau, không ngờ còn có ảnh cưới của hai người, hai mắt bà trắng dã ngã ra sau.

Lâm Đức Phong lập tức đỡ được bà, hoảng loạn kêu lên: "Mẹ, mẹ không sao chứ? Mẹ?"

Lâm lão thái thái đè ngực kình lại dùng sức hô hấp, sau đó đột nhiên khóc lớn ra tiếng, dùng sức đấm đánh Lâm lão gia tử: "Ông có còn là con người hay không! Tôi sinh con cho ông, chẳng lẽ bọn nó không phải là cốt nhục của ông hay sao?! Tôi trả giá cho cái nhà này nhiều năm như vậy bộ ông không biết sao hả! Dù cho ông ở bên ngoài có tình nhân đi, vì bọn nhỏ, tôi cũng sẽ mở một mắt nhắm một mắt nhẫn nhịn cho qua mà, ông đúng là cái thứ không bằng súc sinh nữa!"

Những người chú của Khâu Hàn cũng phẫn nộ trừng mắt nhìn Lâm lão gia tử, những người cô của cậu thì không ngừng bụm mặt khóc thút thít, còn đám cháu trai cháu gái thì hoàn toàn ngốc, căn bản là phản ứng không kịp, Lâm Dật Cẩm ngồi liệt dưới đất, đầu óc trống rỗng, không biết mình nên làm gì bây giờ.

Nhóm thân thích Lâm gia thì tôi nhìn anh còn anh thì nhìn tôi, sau đó lại nhìn những bằng chứng trong tay, đều bất đắc dĩ thở dài cũng lắc đầu.

Khâu Hàn đột nhiên cười nói: "Khi biết những việc này, tâm tình các người thế nào? Vốn là tôi rất phẫn nộ, tôi phẫn nộ đến nỗi hận không thể tự mình giết ông ta, bởi vì tôi căn bản không biết là tôi đã làm sai cái gì mà phải bị ông ta đối xử như vậy, ông ta dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy. Nhưng mà hiện tại ngẫm lại, địa vị các người ở trong lòng ông ta so ra còn thua kém đứa con riêng của ông ta lắm, tôi còn là cháu ruột của ông ta đó mà còn bị ông ta hành cho thảm như vậy."

Khâu Hàn đi lên phía trước hai bước, đứng ở trước mặt Lâm lão gia tử nói: "Ông hao hết tâm tư làm những việc này không phải là vì muốn giấu giếm việc Lâm Dật Cẩm là đứa con riêng của ông sao, ông rất muốn để hắn ta được quang minh chính đại sống vui vẻ, hạnh phúc nhỉ? Yên tâm, tôi sẽ không để ông được như nguyện đây, tôi sẽ cho tất cả mọi người biết chuyện này, tôi còn muốn khiến ông cho dù chết, cũng chết không được yên bình!"

Lâm lão gia tử chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Khâu Hàn nói: "Những việc này đều là một mình tao làm, Dật Cẩm nó cái gì cũng không biết, mày muốn trả thù như thế nào thì nhằm vào tao này."

Khâu Hàn cười, nhìn người Lâm gia nói: "Các người đều nghe rõ chứ? Tới thời điểm này rồi, ông ta vẫn muốn bảo vệ đứa con riêng của ông ta đấy."

Lâm Đức Phong đứng lên, đột nhiên đạp đổ cái bàn một cái, những người khác cũng đứng dậy đạp phát tiết phẫn nộ trong lòng. Những người cô của Khâu Hàn dừng khóc thút thít, hung hăng trừng mắt Lâm Dật Cẩm, sau đó giống như phát điên một bên thét chói tai một bên dùng sức đấm đánh Lâm Dật Cẩm.

Lâm lão gia tử muốn qua ngăn cản, lại bị Lâm lão thái thái nắm tóc, cũng không biết Lâm lão thái thái lấy đâu ra sức lực, ấn Lâm lão gia tử ngã trên mặt đất, giống như phát điên liều mạng ở trên mặt ông ta cào cấu ra từng vệt máu, mà thân thể không tệ lắm của Lâm lão gia tử lại không hề có sức phản kháng.

"Lâm Thiệu, Lâm Thiệu......." Lâm lão gia tử giơ tay cứng đờ cầu cứu lâm Thiệu nói: "Cứu cứu Dật Cẩm, mau cứu cứu nó."

Lâm Thiệu nhìn Lâm lão gia tử đang bị bà nội mình cào mặt, lại nhìn những người cô của mình đang điên cuồng vặn đánh Lâm Dật Cẩm, thân thể hắn hoàn toàn cứng đờ.

Thời điểm Lâm Đức Phong đạp bàn, Khâu Hàn đã nhanh chóng lùi đến ven tường, miễn cho mình bị bọn họ đánh ngộ thương, như vậy cậu liền không có lời rồi, hú hồn.

- ---------------------------------------------

Editor: Hé lô, tui quay trở lại gòi đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play