Trọng Đình Xuyên nghe xong thân thể đột nhiên cứng đờ, nhưng vẫn bận tâm đến Lệ Nam Khê đang
còn ở đây, hắn liền mạnh mẽ đè nén lệ khí đầy người mời không có phản
ứng thái quá.
Tám, chín tháng...
Chứng bệnh nào mà cần nhiều thời gian mới có thể chữa khỏi hẳn?
Mặc dù biểu hiện của Trương lão thái y rất vân đạm phong kinh, cũng nói
bệnh này không khó trị, nhưng hắn hiểu làm đại phu đi đến tận đây, đặc
biệt Trương lão thái y đã lăn lộn hơn mười năm sẽ không biểu hiện quá
mức rõ ràng khi gặp chuyện sinh lão bệnh tử, miễn cho bệnh nhân sau khi
nhìn thấy lại khẩn trương rồi xảy ra sự cố.
Hai tay Trọng Đình Xuyên siết chặt, hít thở thật sâu để thanh âm khẩn
trương của mình có thể tự nhiên hơn một chút: "Tư Tư nàng chờ một chút,
ta có chuyện muốn nói với Trương lão thái y."
Lệ Nam Khê vừa nghe nói bệnh của mình không khó trị nhưng mất nhiều thời
gian thì không lo lắng như Trọng Đình Xuyên. Theo nàng thấy thì có lẽ là do chứng bệnh dạ dày cần phải điều dưỡng nên mới chậm như vậy. Cho nên
lúc này nàng hoàn toàn thả lỏng: "Được, ta ở đây chờ chàng."
Sau khi suy nghĩ một chút, để lão nhân gia ra khỏi phòng như vậy thì thật
không thích hợp nên nàng lại nói: "Hay là ta ở phòng trong đợi đi, hai
người ở chỗ này nói chuyện?"
Trong lòng
Trọng Đình Xuyên rất lo lắng cho nàng, chỉ ước nàng không cần mệt mỏi
thêm nữa. Mặc dù từ đây đến phòng trong rất gần nhưng cũng không được.
“Không cần.” Hắn trầm giọng nói: “Chúng ta đi ra ngoài nói là được.” Dứt lời hắn ra hiệu với Trương lão thái y.
Trương lão thái y thầm thở dài. Sớm biết vậy hà tất thì ban đầu còn làm vậy?
Không nghĩ tới hắn lại kéo người ra ngoài nói chuyện! Bên ngoài rất lạnh a.
Lão nhân gia vội vàng nói: "Quốc công gia, thật ra..."
Trọng Đình Xuyên quay đầu lại nhìn hắn một cái.
Trương lão thái y bị vẻ lo lắng thâm trầm sâu kín trong mắt hắn làm cho kinh
ngạc, ngẫm lại mình chính là người khởi xướng liền thở dài đúng là tự
làm bậy không thể sống, lão nhân gia đành chắp tay chậm rãi theo sau.
Đứng dưới mái hiên hành lang, nhìn mây trắng trải dài trên bầu trời, tâm
trạng Trọng Đình Xuyên lại như vừa bị một cơn gió thoảng qua, lạnh thấu
xương. Hắn không hề quay đầu nhìn phía sau, vẫn chăm chăm nhìn về phía
xa xăm, nhẹ giọng hỏi: "Trương lão, chúng ta quen nhau đã lâu, có rất
nhiều thứ ông không cần phải che che giấu giấu như vậy, cứ nói thẳng đi. Tư Tư rốt cuộc bị làm sao?"
"A, cái này.” Trương lão thái y nói: “Không có gì to tát. Chỉ là có hỉ thôi.”
“Ừ?” Trọng Đình Xuyên trong lúc nhất thời biết nên phản ứng thế nào, chậm rãi quay đầu nhìn hắn: “Có… hỉ?"
"Đúng vậy.” Trương lão thái y cười híp mắt nói: “Ước chừng đã được một tháng rồi.”
Trọng Đình Xuyên lẳng lặng nhìn hắn ánh mắt, khuôn mặt càng ngày càng lạnh hơn.
Một lúc lâu sau ——
Lệ Nam Khê nghe thấy một tiếng rống giận dữ từ ngoài cửa truyền đến: "Trương, Kính, Đức!"
Thanh âm này nghe có chút dọa người, Lệ Nam Khê sợ Trương lão thái y sẽ bị
hung hán tử kia ăn tươi nuốt sống nên vội vàng đứng dậy chạy ra, mở cửa
nói: "Lục gia! Đừng tức giận! Có gì từ từ nói!"
Dưới mái hiên, Trương lão thái y ngượng ngùng cười cười.
Trọng Đình Xuyên đen mặt đi tới cửa, chuyển tầm mắt lên người Lệ Nam Khê, ánh mắt lập tức trở nên nhu hòa.
“Sao nàng lại đi ra?” Hắn vươn bàn tay to muốn kéo nàng vào, nhưng lúc chạm
vào người nàng đột nhiên hắn lại cảm thấy có chút sợ hãi.
—— Hắn không biết nếu dùng lực không đúng có thể tổn thương đến tiểu hài tử hay không.
Đối mặt với cánh tay gầy guộc của nàng, Trọng Đình Xuyên cân nhắc, không
biết nên đặt tay ở đâu mới phải. Cuối cùng đành nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng mang nàng vào phòng: "Mau vào phòng đi, nếu như bị cảm lạnh thì rất
phiền phức."
Trương lão thái y đi theo phía sau hắn, thong thả tiến lên.
Hắn nhìn Trọng Đình Xuyên thận trọng đỡ Lệ Nam Khê ngồi xuống, rồi cẩn thận thả hai tay của nàng ra thì nhịn không khỏi thở dài: "Quốc công gia
không cần khẩn trương như vậy. Bất quá chỉ là hoài hài tử thôi mà..."
Trương lão thái y đột nhiên bị nghẹn, sau đó cười to nói: "Lão phu đã thấy rất nhiều thai phụ đi đứng rồi. Không cần căng thẳng quá, cứ bình thường
thôi."
Lệ Nam Khê nghe thấy mùi vị khác lạ, nắm lấy tay áo của Trọng Đình Xuyên, khẩn trương hỏi: "Ai có thai?"
Trọng Đình Xuyên không trả lời, chỉ im lặng nhìn nàng.
Lệ Nam Khê nghẹn họng nhìn trân trối: "Không phải, là ta chứ?"
Lệ Nam Khê thấy hắn hồi lâu cũng không nói lời nào liền quay đầu nhìn Trương lão thái y.
Trương lão thái y lúc này tựa hồ như đang tự nghiền ngẫm một chút, lấy một tờ
giấy và một cây bút trong hòm thuốc ra, cầm bút viết phương thuốc: "Ta
sẽ kê một phương thuốc cho thiếu phu nhân an thai, thường ngày theo dõi
một chút thì không có gì đáng lo ngại nữa."
Những lời này đã nói rõ tất cả.
Lệ Nam Khê thực sự không thể diễn tả được cảm xúc của mình lúc này, nàng
nhìn Trọng Đình Xuyên, rồi nhìn Trương lão thái y, đột nhiên hiểu tại
sao vừa rồi Trọng Đình Xuyên nói không nên lời.
Trọng Đình Xuyên kéo ghế ngồi xuống bên cạnh nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng để nàng dựa vào ngực hắn.
Trương lão thái y liếc mắt nhìn thấy cảnh này thì đầu bút hơi dừng lại.
Thật sự mà nói, sau khi biết tin, người mừng như điên cũng có, người đau
thương cũng có. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy hai phu thê ôm ấp nhau không nói một lời như thế này.
Hình thức ở chung của hai phu thê nhà này khiến hắn chợt sinh ra một loại cảm giác "Mình ở đây rất dư thừa".
Trương lão thái y ai thán một tiếng, viết hai ba phương thuốc đưa cho Trọng
Đình Xuyên: "Quốc công gia nên tìm một người đáng tin đi lấy thuốc."
Lúc này Trương lão thái y lại nghĩ đến các loại sự tình trong quốc công
phủ, lập tức thu hồi dáng vẻ tươi cười, suy nghĩ một lát lại nói thêm:
"Nếu như quốc công gia lo lắng bên kia, không bằng cứ đến nhà ta lấy
thuốc, miễn cho người khác tìm ra sơ hở lại làm khó dễ lục thiếu phu
nhân."
Trọng Đình Xuyên nhìn lướt qua phương thuốc: "Để Vạn Toàn đi. Cứ theo lời ông, đến chỗ ông lấy thuốc."
"Được." Trương lão thái y nói, giơ tay xé phương thuốc ném vào chậu than: "Cái
nào cần ta đều nhớ cả. Ngươi chỉ cần để ý người đến lấy là được, sau đó
tự ta sẽ phối thuốc bán cho hắn."
Trọng
Đình Xuyên nhẹ nhàng gật đầu, nói với Lệ Nam Khê: "Trước tiên nàng đừng
nói tin tức này với bên ngoài. Tổ mẫu các nàng cũng đừng nói, cả Lệ phủ, Thẩm gia trước cùng đừng nhắc đến. Đợi qua ba tháng rồi nói."
Lệ Nam Khê có chút hiểu ý hắn: "Chàng là sợ phu nhân..."
“Ừ.” Hắn nắm tay nàng thật chặt: “Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.”
Trương lão thái y cũng nói: "Ba tháng đầu là quan trọng nhất. Thiếu phu nhân
đợi một thời gian nữa cho thai nhi ổn định rồi nói cho người khác biết
cũng không muộn."
Lệ Nam Khê nghĩ tỷ tỷ
không bảo vệ được hài tử, trong lòng càng thêm buồn bực vô cớ. Nàng biết chuyện này cần phải cẩn thận nhiều hơn nên gật đầu đồng ý.
Sau khi tiễn Trương lão thái y xong, Trọng Đình Xuyên nói chuyện này cho
năm người: Quách ma ma, Nhạc ma ma, hai tỷ muội Sương Ngọc Sương Tuyết,
và Kim Trản.
Lòng trung thành của những
người này là không còn gì phải nghi ngờ, hắn muốn các nàng chăm sóc Lệ
Nam Khê thật tốt, cũng muốn các nàng phụ trách sắc thuốc cẩn thận.
“Quốc công gia yên tâm.” Sương Ngọc Sương Tuyết nói: “Sau này hai tỷ muội
chúng nô tỳ sẽ tự tay sắc thuốc, còn cặn thuốc chúng nô tỳ cũng sẽ xử lý tốt.”
"Nô tỳ sẽ phụ trách thức ăn của thiếu phu nhân." Nhạc ma ma bảo đảm nói.
Còn lại Quách ma ma và Kim Trản thì phụ trách sinh hoạt hàng ngày của Lệ Nam Khê.
Lúc này Trọng Đình Xuyên mới thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi Sương Ngọc, Sương
Tuyết thêm mấy câu, định thu thêm mấy bà tử biết công phu, xử sự linh
hoạt canh giữ sân, sau đó mới ra khỏi phủ chạy vào cung.
Quách ma ma rất vui mừng, nhưng không dám biểu hiện vui vẻ quá mức ra ngoài
miễn cho bị người khác nhìn thấy, sau khi đóng cửa liền cười nói: "Tốt
quá rồi, thật sự tốt quá rồi."
Kim Trản bên nói: "Ma ma không nói được gì khác nữa sao? Quay qua quay lại cũng mấy chữ đó."
Nhạc ma ma hỏi Lệ Nam Khê: "Thiếu phu nhân muốn ăn gì? Nô tỳ đi làm cho ngài."
Biết mình mang thai, Lệ Nam Khê vẫn đang bị cảm giác vui mừng lại có chút
không dám tin bao phủ. Lúc này tuy biết mình nên ăn nhiều hơn, nhưng
thực sự không có cảm giác muốn ăn, cảm giác lớn nhất vẫn chính là buồn
ngủ, và muốn ngủ.
Nghe xong, Nhạc ma ma
liền nói: "Thiếu phu nhân trước cứ dặn, lúc muốn ăn thì cứ ăn nhiều một
chút. Lúc này không cần phải để ý thời gian cứ đói thì ăn." Vốn dĩ buổi sáng và buổi chiều Lệ Nam Khê cũng ăn thêm chút trái cây điểm tâm, sau
này nàng sẽ chú ý hơn, bổ sung thêm những thực phẩm tốt cho cơ thể là
được.
Sau khi phân phó mọi chuyện xong Lệ Nam Khê liền đi ngủ. Buổi tối Trọng Đình Xuyên không có ở nhà, Quách ma ma và Kim Trản cùng nhau gác đêm cho nàng.
Một đêm yên bình.
Ngày hôm sau là ngày Đông chí, Lệ Nam Khê cũng không biết là do quá kinh hỉ
hay do thời gian ngủ hôm trước quá dài, sáng nay lúc nàng tỉnh lại vẫn
còn rất sớm nhưng cũng không thể ngủ lại được, cho nên dứt khoát thức
dậy, an bài công việc trong ngày.
Sau khi phân phó mọi thứ trong viện ổn thỏa, nàng liền thay y phục đến chỗ lão phu nhân.
Sương Ngọc và Kim Trản đi theo bên người nàng, Quách ma ma cũng ở cách nàng
không xa, còn Ngân Tinh cầm lễ vật Lệ Nam Khê muốn đưa cho lão phu nhân
đi phía sau.
Những người khác của đại
phòng đã đến từ lâu, đi theo Lương thị còn có Trọng Đình Huy và Trọng
Phương Linh. Ngô thị dẫn theo Trọng Lệnh Bác, vì hôm nay là ngày quốc
gia đại sự nên quốc tử giám được nghỉ nên ngũ gia Trọng Đình Phàm liền
dẫn theo Trọng Lệnh Nguyệt đến thỉnh an.
Lương thị tự mình dâng tặng lão phu nhân đôi vớ, rồi Ngô thị cũng tiến lên, sau đó là Lệ Nam Khê.
Trước đây lão phu nhân đã nghe nói là tự Lệ Nam Khê làm liền gác mọi chuyện sang một bên, chỉ khen cái này: "Tốt lắm."
Lệ Nam Khê cười nói: "Tạ ơn tổ mẫu khen ngợi."
Ngô thị vốn không được yêu thích trước mặt lão phu nhân nên cũng không phản ứng lắm, Lương thị cũng không quá mức biểu hiện ra, dù sao đồ bà trình
lên cũng không phải tự tay bà làm.
Chỉ có nhị phu nhân Từ thị ở cách đó không xa lành lạnh nói một câu: "Lục
thiếu phu nhân nếu qua loa lấy một nắm cỏ để làm, lão phu nhân cũng cảm
thấy tốt."
Những ngày như hôm nay mà phải nghe những lời này quả thật khiến người ta phiền lòng.
Lúc này Ngô thị cũng không kiên nhẫn đáp trả lại: "Nếu nhị phu nhân cảm
thấy lục thiếu phu nhân làm không tốt thì ngài cứ việc nói. Có thể để
cho lão phu nhân lấy cỏ làm giày... chủ ý này của ngài không khỏi có
chút thiếu suy nghĩ đi?"
Một câu kia của Từ thị rõ ràng ý tứ khác, nhưng Ngô thị lại cứ xuyên tạc lời của bà rồi phản bác.
Từ thị vô cùng khó chịu, vừa muốn trách mắng Ngô thị, nhưng bị lão phu nhân xua tay ngăn cản.
“Tư Tư làm tốt lắm. Ngươi đừng nói gì nữa.” Lão phu nhân không nóng không
lạnh nói với Từ thị một câu này xong liền chuyển chú ý đến Tưởng thị và
Hà thị vừa vào phòng.
Từ thị một bụng tức giận không có chỗ phát tác liền trách cứ Hà thị ở bên cạnh: "Lần sau
ngươi làm gì cũng phải dụng tâm mà làm, đừng có để chỗ nào cũng không
bằng người!"
Nhị nãi nãi Hà thị vừa mới
vào phòng, chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị Từ thị quát mắng. Tuy biết
bà mẫu chỉ là lấy mình ra phát giận, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ủy
khuất, không nói thêm gì chỉ gật đầu một cái rồi đi đến trước mặt lão
phu nhân hành lễ vấn an.
Lương thị mượn
thời gian lau nước trà bên môi, dùng khăn tay che miệng nói với Trọng
Phương Linh bên cạnh: "Nhìn nhị thẩm của con đi, hoàn toàn không còn gì
để nói. Dù cho có thủ đoạn tốt thế nào đi chăng nữa mà nói sai cũng sẽ
bị người khác chỉ trích."
Bà hỏi Trọng Phương Linh: "Con đã hiểu chưa?"
Trọng Phương Linh hiểu biết nông cạn, không nhìn ra màn tranh chấp vừa rồi kỳ lạ chỗ nào. Có điều lão phu nhân không hờn không giận với Từ thị nàng
vẫn có thể nhìn ra, gật đầu nói: "Con đã biết."
Lương thị an tâm một chút, thầm nghĩ phải mau dạy dỗ nữ nhi một chút, sau này gả cho người ta ít nhất cũng bớt khổ.
Ngay lúc bà muốn nhắc Trọng Đình Huy một chút thì một người đi tới trước mặt nói với Lệ Nam Khê: "Đa tạ lục thiếu phu nhân và quốc công gia giúp đỡ. Còn những chuyện khác ngài đừng để trong lòng."
Người đến là thất gia Trọng Đình Kiếm.
Lệ Nam Khê biết hắn đang đa tạ chuyện hôn sự, cũng biết chuyện khác trong
miệng hắn là mấy lời vừa nãy của Từ thị. Nhưng hôn sự này vẫn chưa hoàn
toàn định ra, dù sao lão phu nhân cũng đã nói muốn quan sát nhà gái một
chút cho nên chưa thể nói rõ ra được miễn cho đến lúc đó không thành lại cho người khác nắm được cái chuôi.
“Thất gia quá khách sáo rồi.” Nàng cười nhạt nói: "Đều là người một nhà, không cần như vậy."
Trọng Đình Kiếm không quen nhìn mẫu thân đối chọi gay gắt với lục thiếu phu
nhân cho nên mới cố ý nói một câu như vậy. Trọng Đình Xuyên chịu giúp đỡ đã là ngoài dự liệu của hắn. Tổ mẫu vẫn luôn nhắc nhở hắn phải cảm niệm tình huynh đệ, hắn vẫn luôn ghi nhớ, vì vậy mới cố ý tới đây nói cảm tạ với Lệ Nam Khê.
Thấy Lệ Nam Khê không
nói rõ ra chuyện gì, hắn thầm thở phào nhẹ nhõm: “Tuy là người một nhà
nhưng cấp bậc lễ nghi vẫn không thể thiếu.” Nói xong, hắn thi lễ với Lệ
Nam Khê rồi mới trở lại chỗ của nhị phòng.
Nghe hai người nói chuyện, Lương thị giận không chỗ phát tiết. Mới vừa rồi
bà còn nói với Trọng Phương Linh phải chú ý cách nói chuyện, lúc này
liền không nhịn được mà nói: "Lục thiếu phu nhân và quốc công gia cũng
thật nhàn hạ, còn có thể nghĩ biện pháp giúp Kiếm nhi nhưng không chịu
giúp đệ đệ muội muội nhà mình."
Mặc dù bà không biết bọn hắn giúp Trọng Đình Kiếm chuyện gì, nhưng chỉ cần nghĩ tới bà liền tích một bụng khí.
Huy nhi muốn bái Phạm lão tiên sinh làm thầy nhưng Trọng Đình Xuyên lại
không chịu giúp một tay. Linh nhi muốn tìm một phu gia thích hợp hắn
cũng không nhúng tay vào, vậy mà lại đồng ý ra tay giúp đỡ Trọng Đình
Kiếm của chi thứ hai.
Trong lòng Lương thị không vui, biểu hiện ra mặt.
Lệ Nam Khê không để ý đến thương giáo của Lương thị, tìm Tưởng thị nói chuyện ăn uống cho ngày hôm nay.
Không lâu sau lão phu nhân kêu mệt mỏi, mọi người liền đứng dậy cáo từ.
Lần này Trọng Phương Phỉ cũng không ở lại đến cuối cùng gọi Lệ Nam Khê.
Nàng đứng dậy đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Lệ Nam Khê mới lạnh lùng
nói: "Đồ hắn đã đem trả lại rồi đó, xem chuyện tốt các ngươi làm đi!"
Dứt lời liền phẫn hận phất tay áo bỏ đi.
Lệ Nam Khê thật sự không hiểu nên cũng không để lời của nàng trong lòng.
Trọng Phương Đình tiến tới, khoác tay Lệ Nam Khê cùng nàng ra ngoài, nói nhỏ
với nàng: "Chẳng phải lúc trước ngũ tỷ tỷ muốn nhờ lục thiếu phu nhân
đưa lễ vật tặng cho Mai nhị công tử sao? Ngày đó trong yến tiệc, nàng
đưa "tạ lễ" cho nhị công tử, nhưng mà mấy ngày trước người ta đã sai
người đem trả lại."
Mấy lần trước lúc
Trọng Phương Phỉ tìm Lệ Nam Khê nói chuyện đều tránh mặt người ngoài, Lệ Nam Khê không ngờ Trọng Phương Đình lại biết chuyện này, ngạc nhiên
nói: "Sao ngươi lại biết chuyện này?"
“Đương nhiên là trong lúc vô tình biết được.” Trọng Phương Đình cũng không
giấu nàng, thản nhiên nói: “Ta và ngũ tỷ tỷ ở cùng một viện, rất nhiều
chuyện dù nàng có muốn tránh ta thế nào cũng không được."
Diện tích Cựu Trạch nhỏ hơn so với quốc công phủ, nhưng nhân khẩu lại đông
hơn, cho nên đích nữ, thứ nữ chi thứ hai đều ở chung trong một cái viện. Gian phòng của Trọng Phương Phỉ và Trọng Phương Đình cách nhau cũng
không xa.
Nghe Trọng Phương Đình nói, Lệ
Nam Khê chợt nhớ tới lúc đó Mai Giang Ảnh đã nói hắn theo Mai Giang Nghị đến hậu viện. Lúc bọn họ đến quốc công phủ xem chuyện tình của Trọng
Phương Nhu, hình như Mai Giang Nghị vội vội vàng vàng cất vật gì vào,
không lẽ là do Trọng Phương Phỉ đưa?
Có
điều đồ đã trả lại, cũng không phải là vấn đề gì lớn. Mai Giang Nghị bên kia có thể nhìn rõ cũng tốt, miễn cho đi tới nước không thể cứu vãn
giống như chuyện của Trọng Phương Nhu.
Vốn là Trọng Phương Đình muốn xem thái độ của Lệ Nam Khê với Trọng Phương
Phỉ nên mới cố ý nói ra câu này. Thấy Lệ Nam Khê hiểu rõ nàng cũng không nhắc lại nữa mà nói sang chuyện khác, hỏi: "Đông chí ở Giang Nam có
khác ở kinh thành lắm không?"
“Đồ ăn không giống nhau thôi.” Lệ Nam Khê nói, cùng Trọng Phương Đình đi về phía trước.
Đi được nửa đường thì Trọng Phương Đình đi về Tuyết Liên viện của mình còn Lệ Nam Khê đi tới Trung Môn.
Sáng nay giằng co một hồi, thân thể nàng có hơi mệt mỏi, nên không đích thân đến Mộc Miên uyển mà bảo Quách ma ma đưa giày sang cho Lương thị còn
mình thì trở về phòng nghỉ ngơi.
Không
lâu sau, Quách ma ma trở về, nghe câu hỏi của Lệ Nam Khê, bà tức giận
nói: "Cũng may thiếu phu nhân không đi. Đại phu nhân hôm nay không biết
tức giận chuyện gì mà bao nhiêu lửa giận đều trút lên người nô tỳ. Một
hồi thì nói giày kiểu dáng không đẹp, một hồi thì nói hoa văn thêu quá
lỗi thời, không ngờ đồ chúng ta đưa lại kém nhất không dùng được nhất."
Nhạc ma ma đang bưng thuốc cho Lệ Nam Khê uống, nghe vậy thì cười nói: "Bà
đừng tức giận, bực bội bà ta làm gì. Bà xem ta, ta chuẩn bị cái gì bà ta cũng chê không đáng một đồng, ta có thể làm thế nào? Mặc kệ bà ta không cần để ý đến."
Quách ma ma vừa nghĩ, quả thật là như vậy liền khẽ mỉm cười.
Lệ Nam Khê nghỉ ngơi một lúc tinh thần đã tốt hơn nhiều nên bảo người bắt đầu chuẩn bị ngọ thiện.
Thịt dê đã được ninh từ sáng sớm, lúc này vẫn chưa tắt lửa còn đang hầm nhỏ
lửa. Nhân sủi cảo cũng đã chuẩn bị, bột cũng đã lên, chỉ chờ người đến
đông đủ là bắt tay vào gói. Lệ Nam Khê còn muốn làm một ít xôi đậu đỏ,
nếu nấu trễ sẽ nửa sống nửa chín, đến trưa vẫn không chín được. Bây giờ
canh giờ không sai biệt lắm, nàng liền nhanh chóng cho người đem đi
chưng, lại nhìn mấy món ăn buổi trưa, các món chay mặn kết hợp thì dứt
khoát bỏ bớt mấy món nhiều dầu mỡ đi, đổi thành mấy món ăn thanh đạm.
Nhạc ma ma ở bên giải thích: "Lúc này thiếu phu nhân không ăn một chút thức
ăn mặn thì không tốt đâu, ít nhiều gì cũng phải ăn một chút."
Lệ Nam Khê cười nói: "Đợi lát nữa còn có canh thịt dê. Nếu ăn thịt nhiều quá, ta sợ là không kịp tiêu hóa sẽ tích tụ thức ăn."
Nhạc ma ma nghĩ thịt dê hầm mềm nhừ, lát nữa Lệ Nam Khê uống một chút cũng
tốt. Huống chi thịt hôm nay dùng nấu canh không hôi không ngấy nên canh
mùi vị ắt cũng không nặng.
Kim Trản ở bên cạnh nói: "Ma ma đừng tin thiếu phu nhân nói. Lát nữa chưa biết thiếu
phu nhân có ăn được thịt dê hay không nhưng mà ta còn nhớ tối hôm qua
thiếu phu nhân nói canh thịt dê là hầm cho quốc công gia ăn, tối nay
quốc công gia sẽ trở về."
Nhạc ma ma vừa
nghe xong liền vội vàng sai trù phòng làm thêm hai món mặn nữa - món gì
cũng được, miễn là thiếu phu nhân có thể ăn nhiều một chút là tốt rồi.
Lệ Nam Khê phải cản Kim Trản lại: "Đi làm việc của ngươi đi. Còn tiếp tục
nữa buổi trưa nay ta phải ăn tới hơn hai mươi món mất."
Kim Trản không lùi bước mà nhích lại gần người nàng: "Nô tỳ không đi. Quốc
công gia dặn phải thời thời khắc khắc chăm sóc thiếu phu nhân, không
được có nửa điểm sơ xuất."
“Vậy ngươi nghe quốc công gia hay là ta?” Lệ Nam Khê giả bộ tức giận.
Kim Trản không cần nghĩ ngợi liền nói: "Bình thường thì nghe lời thiếu phu
nhân. Nhưng riêng chuyện này nô tỳ sẽ nghe lời quốc công gia."
Lệ Nam Khê nghe xong thì thở dài, Quách ma ma ở bên cạnh vui vẻ cười.
Mọi người đang nói chuyện thì có bà tử đến bẩm, nói là ngũ gia dẫn nhị tiểu tiểu thư tới.
"Ngũ gia cũng tới?” Nghe xong, Lệ Nam Khê kinh ngạc, vội vàng đi ra ngoài.
Ở cửa Thạch Trúc uyển, Trọng Đình Phàm đang nắm tay Trọng Lệnh Nguyệt, đứng cạnh Cổ ma ma.
Bây giờ thời tiết càng ngày càng lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trọng Lệnh
Nguyệt cũng đỏ bừng lên vì lạnh, nhưng nụ cười trên mặt càng ngày càng
rạng rỡ, trong miệng vẫn không ngừng thúc giục: "Phụ thân đến rồi, chúng ta cùng vào đi."
Trọng Đình Phàm cúi
người nói gì đó với nàng, ngay khi hắn nhìn lên liền thấy Lệ Nam Khê
đang tiến lại gần, Trọng Đình Phàm ôn hòa mỉm cười với nàng, áy náy nói: "Đáng lý là ta phải đưa nàng đi vào nhưng lại làm phiền lục thiếu phu
nhân tự mình ra đón." Hắn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Trọng Lệnh Nguyệt, nói: "Nàng cứ khăng khăng kéo ta qua, ta đã nói chuyện với nàng rồi."
"Ngũ bá đã đi cùng với Nguyệt nhi thì cùng nhau vào đi." Lệ Nam Khê nói: "Nhiều người càng náo nhiệt mà."
Trọng Đình Phàm muốn nói lại thôi, đang nghĩ cách nói với nàng chuyện Trọng
Đình Xuyên không cho hắn vào viện, vẫn chưa kịp nói thì bên cạnh đột
nhiên vang lên một tiếng cảm thán: "A! Sao các người lại ở đây!"
Tiếng nam hài này Lệ Nam Khê đã rất quen thuộc, chính là từ tiểu tử thối
Trọng Lệnh Bác kia phát ra. Nàng theo tiếng gọi nhìn sang, quả nhiên
nhìn thấy Trọng Lệnh Bác và Ngô thị đang đi tới bên này.
Trọng Lệnh Nguyệt không ngờ sẽ gặp Trọng Lệnh Bác, yếu ớt gọi một tiếng "ca
ca", sau đó lại cẩn thận liếc nhìn Ngô thị, khẽ nói: "Mẫu thân."
Nàng bất an xoa xoa tay, một lúc lâu sau liền rúc vào Trọng Đình Phàm đang đứng phía sau.
Ngô thị vừa rồi cố kêu Trọng Lệnh Bác, muốn đưa tay cản hắn lại, không ngờ hắn lại chạy tới chỗ này.
Thấy Trọng Lệnh Nguyệt thỉnh thoảng nhìn trộm Lệ Nam Khê, nhìn thấy Trọng
Đình Phàm mỉm cười nhìn Lệ Nam Khê, Ngô thị giận không chỗ phát tiết,
bĩu môi hừ nói: "Cũng may Bác nhi đi một chuyến này. Nếu hắn không đến,
ta sẽ không thấy được rất nhiều chuyện."
Lệ Nam Khê nghe lời này cũng không thấy có gì sai, nhưng sắc mặt của Trọng Đình Phàm lập tức thay đổi, khẽ quát: "Nói lung tung gì đó!"
“Ta nói lung tung chỗ nào?” Ngô thị cãi lại: “Nhìn các ngươi đi, rõ ràng là đang lúc cả nhà đoàn viên, ngươi lại chạy tới chỗ này. Nếu không phải
Bác nhi chạy tới đây, sợ là ta không thể biết ngũ gia ăn lễ ở chỗ nào."
Trọng Đình Phàm càng ngày càng mất kiên nhẫn, giơ tay ngắt lời nàng: "Ta
không muốn tranh cãi với ngươi, dừng lại ở đây được rồi. Ngươi muốn làm
cái gì thì cứ việc làm, ta sẽ không ngăn cản ngươi. Chỉ là đừng tới đây
khóc lóc om sòm."
Lúc hắn nói chuyện với
Lệ Nam Khê thì rất ôn tồn, vừa nãy từ đằng xa Ngô thị đã nhìn thấy. Bây
giờ khi đối mặt với nàng, bộ dạng hắn lại...
Ngô thị vốn không phải người nhu nhược, nghe vậy liền nổi giận quát lớn:
"Trọng Đình Phàm ngươi là đồ ăn táo rào cây sung. Ta làm gì có lỗi với
ngươi mà ngươi bày sắc mặt này cho ta xem!"
Dứt lời, nàng không kìm được tức giận, quay sang nói với Lệ Nam Khê: "Ta
chưa từng thấy người nào như ngươi. Cứ an phận ở trong viện của mình là
được, chạy loạn làm gì!"
Trọng Đình Phàm
tức giận giơ tay muốn cho nàng một cái tát. Hắn định tiến về phía trước
nhưng lại loạng choạng không đi được, lúc đó mới nhớ ra mình đang nắm
bàn tay nhỏ bé của Trọng Lệnh Nguyệt.
Lệ
Nam Khê vốn muốn xem phân thượng của Trọng Đình Phàm nên không để ý đến
nàng, ai ngờ lại bị nàng quấn vào. Lệ Nam Khê cũng không phải là viên
thịt mặc người nắn bóp, nghe vậy liền muốn mở miệng nói chuyện.
Nào biết nàng còn chưa kịp phản bác, bên cạnh đã vang lên tiếng nam hài:
"Ngày lễ lớn, sao ngài lại nói lung tung! Có chuyện gì thì cứ hảo hảo
nói chuyện không được sao? Lục thiếu phu nhân đắc tội ngài chỗ nào cũng
không nên ở đây kêu loạn."
Ai cũng không ngờ tới Trọng Lệnh Bác sẽ nói đỡ cho Lệ Nam Khê, nghe hắn nói tất cả mọi người đều quay sang nhìn hắn.
Trọng Lệnh Bác không để ý, lông mày nhỏ nhíu chặt, bất mãn ngẩng đầu nhìn Ngô thị, hai tay nhỏ để sau lưng: "Nhìn ngài xem, một ngày lễ cũng không để cho người ta sống yên ổn, không ngừng la hét làm gì."
Ngô thị không ngờ nhi tử mình yêu thương lại nói ra lời này với nàng, sửng
sốt một lúc Ngô thị mới phản ứng lại, bước tới cho Trọng Lệnh Bác một
cái tát thật mạnh: "Tiểu tử con làm phản hả?"
Bình thường nàng rất thương Trọng Lệnh Bác, muốn gì được nấy, không nỡ nói nặng một câu, bây giờ lại tức giận đến mức đánh hắn.
Trọng Lệnh Bác chưa bao giờ chịu đau trong tay nàng. Đầu tê rần, hét lên một
tiếng, ôm đầu nhảy dựng: "Nương đánh con? Ngài vậy mà lại đánh con!"
Ngô thị nhìn hắn già mồm với mình càng thêm tức giận: "Ta đánh con thì sao? Hai người lão lục đánh con, phạt con, con cũng không nói tiếng nào.
Hiện tại ta vừa động con một cái, con liền ầm ĩ với ta?"
"Lúc đó là con nên chịu trừng phạt. Ngài không thấy lục thiếu phu nhân khi
đó vẫn còn hôn mê chưa tỉnh lại à?" Trọng Lệnh Bác vô cùng tức giận,
quay đầu nói: "Nga, được rồi, lúc đó con bị phạt quỳ ngài cũng không tới thăm con, tất nhiên không biết lúc đó bệnh nặng thế nào."
Nói đến đây, trong lòng Ngô thị vô cùng tức giận, hôm đó Trọng Đình Xuyên
vì Lệ Nam Khê bị đẩy xuống núi giả hôn mê, đạp nàng gãy xương đùi phải
nằm thời gian dài mới khỏi. Chứ có phải nàng không muốn đến thăm nhi tử? Rõ ràng là nàng không có biện pháp đến nhìn hắn.
Tiểu tử này cũng không phải là không biết, kết quả tốt rồi, nàng yêu thương
hắn, cưng chiều hắn, hắn không nhớ cái tốt của nàng, lục thiếu phu nhân
phạt hắn còn không cho hắn sắc mặt tốt, vậy mà hắn lại còn giúp nàng ta
nói chuyện.
Ngô thị phẫn nộ, bỏ đi, nói: "Con nghĩ nơi này tốt thì cứ ở chỗ này đi! Ta mặc kệ!"
Trọng Lệnh Bác làm mặt quỷ với bóng lưng nàng: "Mặc kệ cũng được! Con vẫn còn..."
Hắn không tiếp được nửa câu sau, nhìn xung quanh một chút rồi chỉ Trọng Đình Phàm nói: "Con vẫn còn có phụ thân ở đây!"
Bước chân của Ngô thị hơi khựng lại, sẵng giọng tức giận mắng vài câu.
Tuy nàng đi nhanh, nhưng vì không nhìn lại nên rốt cuộc cũng dần dần đi xa.
Ngô thị vừa đi, Trọng Lệnh Nguyệt liền từ phía sau Trọng Đình Phàm chạy ra, lặng lẽ nhìn Trọng Lệnh Bác một chút rồi đi lên cẩn thận nói: "Ca ca,
chúng ta muốn tới chỗ của lục thiếu phu nhân làm sủi cảo, huynh đi cùng
đi."
Trọng Lệnh Bác vốn là nhất thời nói
lẫy nên mới khắc khẩu với Ngô thị. Ngô thị đi rồi hắn cũng có chút chột
dạ, nghĩ tới ở Thạch Trúc uyển không được thoải mái liền lằng nhằng muốn bỏ chạy lại không bỏ được mặt mũi.
Lúc này nghe Trọng Lệnh Nguyệt mời mình làm sủi cảo, mới ngẩng khuôn mặt
nhỏ nhắn lên, hừ nói: "Làm sủi cảo ta mới không hiếm lạ gì. Ta phải ăn
sủi cảo."
Lệ Nam Khê ở bên cạnh lạnh nhạt : "Ngươi đã quên lục gia đánh ngươi như thế nào rồi?"
Trọng Lệnh Bác nhớ lúc hắn tự xưng "ta", bộ dáng Trọng Đình Xuyên vung tay
rất đáng sợ liền sờ sờ đầu nhìn dáo dác xung quanh, không thấy thân ảnh
của Trọng Đình Xuyên, hắn liền chống nạnh cười ha ha.
"Quốc công gia hôm nay phải bồi hoàng thượng đi tế thiên! Ngươi đừng lừa ta! Hắn căn bản là chưa trở lại!"
“Đúng là chưa về.” Lệ Nam Khê nghĩ tới hắn vừa mới giúp mình thì không hiểu
sao lại cảm thấy bị tên tiểu tử thối này giúp đỡ cũng khá hưởng thụ, vì
vậy liền nói: “Chỗ ta có rất nhiều sủi cảo, đa dạng mà cũng nhiều. Không bằng ngươi giúp ăn một chút miễn cho lúc đó nhiều quá ăn không hết."
Nghe nàng uyển chuyển nói, Trọng Lệnh Bác có chút động tâm: "Chỗ ngươi có cách ăn mới lạ sao?"
"Chà, có thêm củ năng và hạt ngô, ở phương nam chúng ta đều ăn kiểu này. Ngươi có thể chưa từng nếm qua đâu. Có muốn tới không?"
“Được rồi.” Hai mắt Trọng Lệnh Bác sáng lên, chân đã định bước vào, nhưng
miệng lại nói: “Ta là xem phân thượng ngươi nhiều đồ, người lại ít nên
ta... ừ ta mới miễn cưỡng ăn giúp ngươi một ít."
Kim Trản ở bên cạnh buồn cười nói: "Thật đúng là làm phiền nhị tiểu thiếu gia."
Thấy ca ca đã bước vào, Trọng Lệnh Nguyệt liền lôi kéo Trọng Đình Phàm cùng đi vào.
"Ngũ bá cũng vào đi.” Lệ Nam Khê nói: “Ngươi ở đây còn có thể giúp ta quản
Bác nhi. Nếu không hắn ở chỗ ta lật trời ta cũng không thể ngăn cản hắn
đâu.”
Trọng Đình Phàm biết so với hắn thì Trọng Lệnh Bác rõ ràng càng nghe lời Lệ Nam Khê hơn, nàng nói vậy chỉ
là muốn hắn cùng đi vào thôi.
Nếu là
trước kia, hắn nhất định sẽ từ chối, nhưng nghĩ đến vừa rồi Lệ Nam Khê
nhẹ bảo Trọng Lệnh Bác đi vào, hắn lại không thể từ chối được.
Hắn quay đầu nhìn bốn phía, lại nhìn một chút quốc công phủ rộng rãi uy
nghiêm, Trọng Đình Phàm cuối cùng cũng nở nụ cười, nói với nàng: "Vậy
cung kính không bằng tuân mệnh, làm phiền lục thiếu phu nhân."
Dứt lời, hắn nắm bàn tay nhỏ bé của Trọng Lệnh Nguyệt cùng nhau bước vào trong.
Trọng Lệnh Bác có thể làm ầm ĩ chỗ khác nhưng vừa vào Thạch Trúc uyển hắn vẫn có chút quy củ.
—— Cho dù là ai mà phải chép kinh nhiều ngày trong một cái viện thì sau
này đến chỗ đó, trong lòng cũng sẽ không tự chủ nảy sinh một loại "cảm
giác" khác.
Hắn thấy Trọng Đình Phàm và
Trọng Lệnh Nguyệt đều hỗ trợ làm sủi cảo, lại thấy Trọng Lệnh Nguyệt gói cục bột xiêu xiêu vẹo vẹo không ra hình dạng vẫn được Lệ Nam Khê khen
thì cũng có chút nhìn mà thèm.
Sau đó Lệ
Nam Khê lại một lần nữa "lơ đãng" nhờ hắn đến giúp làm sủi cảo, hắn liền nhân cơ hội ngồi xuống, học theo Thu Anh chậm rãi làm.
Lúc đầu mọi người còn quy quy củ củ, sau đó không biết Trọng Lệnh Bác lấy
bột mì trét lên mặt Trọng Lệnh Nguyệt trước hay là Trọng Lệnh Nguyệt
không cẩn thận làm rơi bột xuống giày của Trọng Lệnh Bác trước mà hai
hài tử liền tức giận náo loạn lên. Ngươi một chút ta một chút cuối cùng
cả hai đều biến thành mặt hoa.
Bữa cơm này muộn hơn nửa canh giờ mới bắt đầu ăn.
Lúc đem sủi cảo đi luộc, Chung ma ma và Ngân Tinh dẫn bọn nhỏ xuống dưới
rửa mặt và tay chân, lau sạch bột mì trên tóc bọn hắn. Đợi đến khi sủi
cảo nấu xong, hai hài tử đã quy quy củ củ ngồi trước bàn chuẩn bị dùng
bữa.
Lệ Nam Khê vẫn không cảm thấy muốn ăn, có điều bọn nhỏ rõ ràng là rất có khẩu vị.
Trọng Lệnh Nguyệt thích vị ngọt của sủi cảo củ năng bắp, còn Trọng Lệnh Bác
mặc dù thích sủi cảo nhưng lại thích ăn canh thịt dê hơn.
Thấy bọn hài tử ăn ngon miệng, Lệ Nam Khê cảm thấy mình cũng thèm ăn hơn rất nhiều, chưa kể nàng đã ăn nửa chén xôi đậu đỏ, Lệ Nam Khê còn uống thêm non nửa chén canh thịt dê, ngoại trừ rau xanh, ức gà và sườn nhồi bí
đao cũng dùng một chút.
Trước khi Trọng Đình Phàm rời đi, Lệ Nam Khê còn bảo Ngân Tinh chuẩn bị một hộp thức ăn cho hắn.
Trọng Đình Phàm tất nhiên là từ chối.
Nhưng Trọng Lệnh Bác lại không vui, trong đó có món canh thịt dê hắn yêu
thích nhất, vì vậy hắn liền ôm hộp thức ăn, không chịu để Trọng Đình
Phàm trả lại: "Phụ thân, con muốn ăn canh thịt dê! Canh thịt dê!"
Hôm nay Trọng Lệnh Nguyệt ở đây cũng vui vẻ, tính tình cũng hoạt bát hơn
hẳn, chủ động nói với Trọng Đình Phàm: "Phụ thân, con cũng muốn ăn sủi
cảo."
Bọn nhỏ vừa mở miệng, Trọng Đình Phàm liền mềm lòng, có chút do dự không quyết.
Lệ Nam Khê vội vàng kêu Ngân Tinh mang hộp thức ăn đến Lục La uyển trước,
sau đó nói với Trọng Đình Phàm: "Đều là người một nhà, khách khí cái gì. Sau này nếu chỗ ta không có thời gian khai hỏa nấu cơm, ta vẫn còn
trông cậy tới chỗ ngũ bá ăn chực bữa cơm đấy."
Nàng nói cực kỳ tự nhiên, Trọng Đình Phàm suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng
không cố chấp như trước nữa, gật đầu nói: “Lục thiếu phu nhân có thể
đến, ta tất nhiên hoan nghênh.” Nghĩ xong, hắn lại nói: “Đợi lúc ta ở
nhà sẽ đặc biệt chiêu đãi ngươi."
Trọng
Lệnh Bác vừa nghe giữ lại canh thịt dê thì tâm tình rất tốt, vung tay
nhỏ lên nói: "Đừng sợ, đừng sợ. Cha không có ở nhà thì còn có con mà.
Xem phân thượng của canh thịt dê, lần sau con sẽ mời lục thiếu phu nhân
ăn giò heo." Sau đó hắn nghiêm túc nói với Lệ Nam Khê: "Ăn giò heo sẽ
khỏe."
Lệ Nam Khê sờ sờ đầu hắn, cười nói: "Được. Lần sau ngươi đừng có quên đó."
“Không thành vấn đề.” Trọng Lệnh Bác vỗ ngực một cái.
Sau khi tiễn bọn họ đi, Lệ Nam Khê trở vào phòng nghỉ ngơi một lát. Lúc nàng tỉnh dậy thì trời đã tối.
Nàng phát hiện trong phòng không chút ánh sáng nên đứng dậy muốn gọi người
đến châm lửa, vừa khẽ động cơ thể thì phát hiện một cái đầu nằm nghiêng
bên cạnh bụng mình, nàng nhất thời hoảng sợ hét lên.
“Đừng sợ, là ta.” Giọng của Trọng Đình Xuyên từ bên cạnh vang lên, sau đó là
tiếng bước chân, một lúc sau, hắn bước đến bàn thắp nến lên: “Ta thấy
nàng ngủ ngon nên không cho đốt đèn, miễn cho ánh sáng quấy rầy nàng
nghỉ ngơi."
Lệ Nam Khê vẫn có chút kinh hãi: "Lục gia đang làm cái gì vậy?"
Trọng Đình Xuyên hơi dừng lại: "Dọa nàng sao?"
Lệ Nam Khê tức giận nhéo hắn một cái.
Vừa tỉnh dậy, cả phòng tối om lại phát hiện bên cạnh bụng mình có một cái đầu...
Cho dù là ai cũng không thể bình tĩnh được.
Trọng Đình Xuyên muốn nói lại thôi, tuy hắn có lòng muốn giải thích với nàng
nhưng lại cảm thấy mấy lời này có chút khó nói. Mắt thấy tiểu nha đầu
không đợi được đáp án nên tức giận đến mức quay mặt vào tường, hắn liền
nóng ruột nói ra sự thật.
"Ta chỉ muốn nghe động tĩnh của tiểu tử kia một chút... mà thôi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT