Lệ Nam Khê vừa nghe lời này liền biết suy nghĩ người này lại bay tới đâu rồi, đỏ mặt đẩy hắn: "Đừng làm loạn. Ta đói bụng rồi."

Lần trước còn chưa ăn kịp bữa tối, lần này Trọng Đình Xuyên tốt xấu gì cũng có phần kiềm chế, không tiếp tục lăn qua lăn lại nàng nữa. Hắn ôm nàng đứng một lúc cho hô hấp bình thường trở lại rồi sai người dọn cơm lên bàn.

“Ngày mai, ta vẫn nên tìm Trương thái y... hoặc Trương lão thái y thôi.” Trọng Đình Xuyên gắp thức ăn vào bát cho nàng: “Để tới nhìn thử cho nàng một chút xem thế nào."

Lệ Nam Khê nuốt thức ăn trong miệng xuống rồi nói: "Không bằng đợi hai ngày nữa đã. Đến lúc đó không chừng ta sẽ thoải mái hơn."

“Tại sao?” Trọng Đình Xuyên đặt đũa xuống, chăm chú nhìn nàng: “Thân thể đã không khỏe, sớm chẩn bệnh yên tâm sớm, nếu để lâu, e rằng bệnh tình càng thêm trầm trọng."

"Không phải. Chỉ là ta chủ yếu nghĩ, ngày mai chẳng phải là lục gia không về được sao?" Lệ Nam Khê dùng đầu đũa lùa hạt cơm trong chén: "Nếu thật sự không thoải mái thì cứ đợi đến lúc chàng có ở nhà rồi để cho lão đại phu đến xem. Lỡ như thật sự có vấn đề gì, có lục gia bên cạnh cũng tốt hơn là ta tự mình nghe."

Trọng Đình Xuyên vừa nghe xong thì rất vui. Hóa ra tiểu nha đầu này ỷ lại hắn, muốn hắn cùng xem chẩn bệnh.

Trong lòng hắn rất vui nhưng hắn cũng có những lo lắng của hắn.

“Nếu kéo thêm hai ngày, nàng còn có thể chịu được sao?” Trọng Đình Xuyên trầm giọng hỏi.

“Không sao.” Lệ Nam Khê gật đầu: “Chỉ là không có cảm giác thèm ăn thôi không phải vấn đề gì lớn đâu.”

Trọng Đình Xuyên nhìn vào chén của nàng. Thịt cũng không chịu ăn, vẫn để lại. Tuy nhiên, rau xanh đúng là ăn không ít, cơm cũng có ăn.

“Nếu ngày mai cảm thấy không thoải mái thì phải cho người báo cho ta biết, ta sẽ đưa người đến xem cho nàng.” Hắn nói: “Nếu không sao thì đợi buổi tối ta trở lại.

Ngày mốt chính là Đông chí. Hoàng thượng phải đến ngoại ô tế thiên, Trọng Đình Xuyên đang làm nhiệm vụ nên phải dẫn theo hộ vệ để hộ giá. Để tế thiên, tối mai hoàng thượng sẽ phải trai giới tắm rửa trong cung, Trọng Đình Xuyên cũng phải canh giữ ở bên cạnh.

Vì vậy, sáng ngày mai hắn đã phải rời phủ mãi đến tối hôm sau mới về được nhà.

Lệ Nam Khê cười nói: "Lục gia không cần lo lắng. Xung quanh có nhiều rau quả như vậy không sợ ta đói đâu." Nàng rất sợ hắn vẫn không yên lòng, nói tiếp: "Kỳ thực cũng không có nghiêm trọng như vậy."

Dáng vẻ tiểu thê tử mặt mày cong cong tươi cười rất xinh đẹp. Trọng Đình Xuyên mỉm cười, đưa tay lên bóp nhẹ vành tai nàng một cái, cúi đầu lên tiếng "Được".

Sáng sớm hôm sau, Lệ Nam Khê phải đi một chuyến đến Hương Bồ viện.

Lão phu nhân đang đi dạo trong Hương Bồ viện. Khi Lệ Nam Khê đến, bà vừa mới đi tới hoa viên bên cạnh, chưa trở lại phòng nên sai người trực tiếp đưa Lệ Nam Khê đến hoa viên bên kia, hỏi nàng: “Tư Tư đến giúp ta xem thử, những bông hoa này được trồng như thế nào?"

Hoa viên ở đây được chăm sóc rất tốt, hoa cỏ phát triển không tệ, Lệ Nam Khê nói ngắn gọn: "Rất tốt."

Trọng phu nhân liền cười nói với nàng: "Tốn không ít tâm tư đâu. Nhưng mà nhị thẩm của con lại nói mấy bông hoa này yếu ớt, trồng ở đâu rất hao tâm tổn sức, còn không bằng trước trồng chúc trong noãn các sau đó mới dời qua đây."

Lệ Nam Khê nghe xong lời này liền biết lão phu nhân hẳn là lại tranh cãi với Từ thị, cho nên có lẽ Từ thị lại trút giận lên những đóa hoa này, cười nói: "Nhị phu nhân không muốn tốn tâm chăm sóc tất nhiên sẽ cảm thấy phiền phức, có thể tiết kiệm được công sức là tốt nhất. Còn lão phu nhân lại cam tâm tình nguyện làm bạn với hoa cỏ, tất nhiên sẽ không cảm thấy uổng công."

Dù không nói rõ ai đúng ai sai, nhưng từng chữ từng chữ đều đang khen lão phu nhân. Trọng lão phu nhân nghe vậy thì vui vẻ, cùng nàng song song bước vào: "Tư Tư đến đây vào lúc này là có chuyện gì sao?"

Không phải là ngày mồng một hay ngày mười lăm, ngày Đông chí cũng là ngày mai, lúc này đến tất nhiên phải có chuyện.

Lệ Nam Khê nói lại tin hôm qua Trọng Đình Xuyên nói với nàng cho lão phu nhân nghe: "Lục gia sớm đã nói sẽ giúp để ý chuyện hôn sự cho thất gia... Chàng nói tôn nữ của Hồng Lư tự thiếu khanh Quan đại nhân tướng mạo không tệ, tính tình ôn hòa.

Trước đó lão phu nhân cũng đã mơ hồ nghe được một số tin tức, nói Trọng Đình Xuyên sẽ giúp chú ý tìm mối hôn sự cho Trọng Đình Kiếm, không nghĩ tới hắn thật sự đem chuyện này đặt trong lòng.

Trọng lão phu nhân đột ngột dừng chân lại, nắm tay Lệ Nam Khê, hỏi: "Nữ nhi của Quan đại nhân?"

"Phải." Lệ Nam Khê nói: "Lục gia gần đây phải xử lý chuyện tế thiên, phải giao tiếp với Hồng Lư tự thiếu khanh không ít lần. Quan đại nhân làm quan thanh liêm, người cũng hiền lành. Hơn nữa nghe nói gia phong nhà hắn cũng rất tốt, lục gia cũng đã hỏi thăm vài câu."

Điều này nằm ngoài dự liệu của lão phu nhân. Thành thật mà nói, nhà Quan đại nhân bà cũng không hiểu rõ, nhưng danh tiếng của hắn bà cũng có nghe nói.

Tất cả lễ nghi tế thiên đều do Hồng Lư tự phụ trách, mà hộ vệ lo bảo đảm an toàn cho hoàng thượng lại do ngự lâm quân quản lý. Mắt thấy đông chí tới gần, Trọng Đình Xuyên và Hồng Lư tự bên kia tất nhiên phải tiếp xúc nhiều.

“Được, được.” Trọng lão phu nhân gật đầu: “Nếu như Xuyên nhi chịu giúp để ý là tốt nhất. Hắn nói không tệ chắc là có thể. Ta sẽ cho người lưu ý kỹ càng.”

Mọi chuyện vẫn luôn dồn nén trong lòng đã lắng xuống, trong lòng lão phu nhân rất vui vẻ nên nói chuyện cũng tự nhiên hơn nhiều. Hơn nữa nhờ có Trọng Đình Xuyên chủ động giúp đỡ nên bà cũng cảm thấy mình thân thiết với Xuyên nhi cũng như tức phụ nhà Xuyên nhi hơn, liền kéo tay Lệ Nam Khê vừa bước vào vừa thì thầm: "Tư Tư đừng quên chuẩn bị cho ngày mai một chút. Những cái khác không nói tới, nhưng mà cho mặt mũi vẫn phải có."

Đông chí có rất nhiều thứ phải chuẩn bị, nghe xong lời này, Lệ Nam Khê nhất thời không hiểu, kinh ngạc nói: "Không biết tổ mẫu nói là vật gì?"

Trọng lão phu nhân vốn chỉ muốn nàng đôi lời, mấy chuyện này nói mơ hồ là được, dù sao thì đó cũng không phải là một cách làm quang minh chính đại. Bây giờ thấy nàng không hiểu cũng chỉ có thể nói rõ ra: "Ngày mai là Đông chí, con đã chuẩn bị giày vớ cho mẫu thân ngươi chưa? Nếu con không biết làm thì giao cho người bên dưới làm đi, dù sao cũng phải có mới được. Không nói cái khác chỉ nói cho mẫu thân con mặt mũi là phải có."

Lệ Nam Khê bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là nói cái này. Thảo nào lão phu nhân không nói thẳng ra, cách làm như vậy chẳng khác nào đầu cơ trục lợi.

Nàng biết lão phu nhân lần này là lời nói thật xuất phát từ nội tâm, cho nên cũng không vòng vo, trực tiếp nói với lão phu nhân: “Lúc trước Nhạc ma ma đã chuẩn bị xong, mấy ngày trước cũng đã cho con xem, là Nhạc ma ma các nàng tự làm."

“Vậy thì tốt. Vậy thì tốt.” Lão phu nhân liên tục gật đầu: “Mua bên ngoài thì không thích đáng, lỡ như có người nhận ra của tú phường nào thì không tốt. Chỉ có những người bên cạnh làm, những người khác mới không bới móc được gì. Nhạc ma ma là lão nhân lâu năm trong phủ, những chuyện này nàng rõ ràng hơn con."

“Vâng.” Lệ Nam Khê trả lời xong, chợt nhớ tới lời của lão nhân gia lần trước, mỉm cười nói: “Lão phu nhân yêu thương con nên mới nghĩ ra cách này để dạy con.”

"Ta ở đâu mà nghĩ ra cái này?” Trọng lão phu nhân nói: “Đây là cách mà mẫu thân con nghĩ ra. Từ lâu nàng ta đã làm như vậy, ta chỉ là đang chiếu theo biện pháp của nàng ta dạy con một chút mà thôi."

Lúc này Lệ Nam Khê mới biết những thứ mà Lương thị tặng cho lão phu nhân vào ngày Đông chí những năm qua không phải tự tay làm ra. Nhớ lại lúc Hầu gia mất, quan hệ giữa Lương thị và lão phu nhân cũng không tệ lắm. Nhưng Lương thị chưa bao giờ làm cái gì cho lão phu nhân...

"Tổ mẫu yên tâm."

Một câu của Lệ Nam Khê khiến lão phu nhân đang đắm chìm trong ký ức định thần lại, bà cười nhìn Lệ Nam Khê: "Sao vậy?"

Lệ Nam Khê cười nói: "Giày thì con không am hiểu, nên đã bảo Quách ma ma làm cho ngài. Có điều vớ là tự con làm cho nên con đành lừa ngài phân nửa vậy."

Trọng lão phu nhân nghe nói xong thì ngẩn người, sau đó bật cười.

Quách ma ma là người hầu hạ bên cạnh Lệ Nam Khê, đồng thời cũng là ma ma quản sự trong phòng. Thường ngày mấy chuyện châm tuyến này đều không tới tay bà. Ngoại trừ xiêm y của Lệ Nam Khê và Trọng Đình Xuyên ra, Quách ma ma không cần phải tự mình làm những việc này. Ngay cả xiêm y của bà cũng giao cho bọn nha hoàn trong phủ đi làm.

Trọng lão phu nhân thoải mái, giả bộ tức giận giơ ngón tay chọc nhẹ vào trán nàng, cố ý nghiêm mặt nói: "Con đó, chỉ thích nháo ta. Cái gì mà chỉ có một nửa? Không được, hôm nào ta phải đem một nửa thứ con lừa gạt đem về mới được."

Lệ Nam Khê biết lão phu nhân đang nói đùa với nàng, lập tức xin tha.

Trong lúc nhất thời bầu không khí rất vui vẻ hòa thuận.

Đúng lúc này, bên ngoài có âm thanh giận dữ tranh cãi, thỉnh thoảng còn có tiếng quát mắng và tiếng hài tử khóc rống lên.

Nụ cười của lão phu nhân trong nháy mắt biến mất, không vui gọi nha hoàn đến hỏi: "Có chuyện gì?"

Nha hoàn còn chưa kịp trả lời thì nhị phu nhân Từ thị đã lôi kéo hai hài tử vào phòng.

Từ thị đầu tiên là đẩy mạnh Sam nhi về phía trước, sau đó gắt gao lôi kéo Trọng Lệnh Hải đang vung tay đá chân nói: "Mẫu thân, chuyện này xin ngài phân xử cho con. Từ trước tới giờ con chưa từng gặp qua chuyện bất công như vậy. Lão gia làm chuyện này quả thật là khiến con nuốt không trôi cái khẩu khí này!"

Sam nhi mới hai tuổi, cơ thể còn nhẹ. Hắn vốn còn đang thút tha thút thít khóc rất thương tâm bỗng dưng bị Từ thị đẩy một cái, trực tiếp ngã sấp xuống đất càng khóc to hơn.

Bọn nha hoàn nhanh chóng đỡ Sam nhi dậy.

Từ thị trợn mắt chờ những người xung quanh, tức giận quát: "Ai dám đỡ hắn? Ai dám đỡ hắn lên, ngày mai ta nhất định sẽ đem kẻ đó ra loạn côn đánh chết!"

Lập tức ai cũng sợ hãi không dám bước tới, đành phải nhìn lão phu nhân.

Lão phu nhân ra hiệu cho người bên cạnh, Lữ ma ma tiến lên nói: "Nhị phu nhân đừng gấp, tính tình bát gia không được tốt lắm nên va chạm với ngài. Nô tỳ thay bát gia xin lỗi ngài."

Lữ ma ma ôm Sam nhi, hành lễ một cái thật sâu với Từ thị.

Từ thị nhìn Lữ ma ma cúi thấp người, bà lại là người trước mặt của lão phu nhân, sắc mặt lúc này mới dễ nhìn hơn một chút.

Trọng lão phu nhân chỉ vào Trọng Lệnh Hải nói: "Hải nhi nói cho tổ mẫu nghe, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Từ thị cũng không sợ Trọng Lệnh Hải nói ra sự thật, thậm chí còn ước gì hắn mau mau nói ra hết, nghe vậy liền buông tay đẩy đại tôn tử của mình lên phía trước.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trọng Lệnh Hải nghẹn đến đỏ bừng, trong mắt tràn đầy vẻ tức giận, căm giận nói: "Tằng tổ mẫu, tổ phụ rất quá đáng, đem đồ của con cho tên quỷ đáng ghét kia chơi!"

Trọng lão phu nhân mắng: "Cái gì mà tên quỷ đáng ghét hả? Ai dạy ngươi nói cái này?"

Ánh mắt của Từ thị lóe lên.

Trọng Lệnh Hải quá lắm cũng chỉ mới năm tuổi, lại đang nổi nóng nên ăn nói không cẩn thận: "Chính là nó đáng ghét thôi! Ai nói cũng không quan trọng!"

Từ thị lúc này mới yên tâm, đối với Trọng Lệnh Hải càng hiền lành hơn. Bà đau khổ nói với lão phu nhân: "Lão gia quá thiên vị. Vốn đây là đồ chơi đưa cho Hải nhi, vậy mà hắn lại lấy đưa cho Sam nhi. Đây thật là... Nói cho cùng thì Hải nhi dù sao cũng là tôn tử ruột của hắn, sao hắn có thể làm như vậy chứ?" Vừa nói xong, vành mắt Từ thị liền đỏ ửng lên, bà lấy khăn tay ra lau nước mắt.



Trọng lão phu nhân không kiên nhẫn nhìn Từ thị, rồi hỏi Trọng Lệnh Hải: "Nương ngươi nói thế nào?"

Trọng Lệnh Hải nghe câu hỏi của lão phu nhân xong, nhất thời ủ rũ nói: "Nương không nói gì cả, chỉ nói con đừng gây chuyện."

Mẫu thân Trọng Lệnh Hải chính là đại thiếu phu nhân Tưởng thị. Tưởng thị xưa nay tính tình ôn hòa, trầm ổn, lại là chất nữ nhà mẹ đẻ Trọng lão phu nhân. Lão phu nhân đối với nàng cũng thập phần coi trọng.

Nghe Tưởng thị không nói gì mà còn khuyên Trọng Lệnh Hải nên nhân nhượng, trong lòng Trọng lão phu nhân liền biết chuyện này là do Trọng nhị lão gia cậy thế chứ không phải là không đưa đồ chơi cho Sam nhi.

Xưa nay Trọng nhị lão gia đều rất yêu thương đại tôn tử, trước đây có cái gì tốt đều đưa cho hắn. Bây giờ đột nhiên thay đổi thái độ đúng là khiến cho người ta phải suy nghĩ sâu xa.

"Nhà lão nhị, đợi lát nữa ngươi đi tìm cái người họ Mạnh kia." Trọng lão phu nhân tức giận nói: "Để cho nàng biết bổn phận của nàng là thế nào, chớ có cho là được ở lại trong phủ là muốn làm gì thì làm. Bảo nàng quản cái miệng nàng cho tốt, ít nhất còn giữ được một cái mạng không lo. Nếu như nàng vẫn còn không biết nặng nhẹ nữa sau này dù thế nào thì cũng không có ai dám bảo đảm cho nàng được đâu."

Lão phu nhân nhấn mạnh, không nói "nàng không lo cơm áo" mà lại nói "không lo tính mạng", có thể thấy là bà đã tức giận đến cực hạn.

Lệ Nam Khê nhớ trước kia lão phu nhân chịu giữ Mạnh Mạn Vũ lại chắc chắn là trong lòng cũng có vài phần thiện ý. Cũng không biết mấy ngày nay xảy ra chuyện gì lại khiến lão phu nhân chán ghét nàng ta đến mức này.

Tuy nhiên nhị phòng thế nào nàng không quản được.

Lệ Nam Khê đứng dậy cáo từ, chỉ nói là bên quốc công phủ còn rất nhiều việc cần xử lý, thật sự không thể phân thân ra được nên đành phải về sớm.

Lúc trước nàng bước vào, Trọng lão phu nhân cũng thấy sắc mặt của nàng không tốt lắm, bà nói sẽ tìm đại phu cho nàng còn bị nàng cự tuyệt, nói sau khi rảnh rỗi Trọng Đình Xuyên sẽ thỉnh đại phu đến, cho nên lão phu nhân đành từ bỏ.

Lúc này Lệ Nam Khê chuẩn bị rời đi, lão phu nhân cũng không giữ nàng lại mà chỉ dặn dò nàng chú ý tới thân thể của mình.

Từ thị trong lòng vốn đang tràn ngập lửa giận, lúc trước lão phu nhân bảo bà tới cảnh cáo Mạnh Mạn Vũ, cơn tức của bà mới giảm đi một chút nhưng vẫn chưa biến mất hoàn toàn. Bây giờ thấy lão phu nhân ôn tồn với Lệ Nam Khê, nhưng lại đối xử với mình rất lãnh đạm, trong lòng lập tức không thoải mái, nghẹn nói: "Lục thiếu phu nhân là muốn đi đâu? Quốc công phủ có nhiều việc không sai, người nên vội vàng phải là đại tẩu chứ. Ngươi chỉ quản mỗi cái chuyện nhỏ trong Thạch Trúc uyển thôi mà cũng bận rộn vậy sao?"

Lệ Nam Khê tính tình hòa nhã là chuyện bình thường. Ai đối xử tốt với nàng, nàng tất nhiên sẽ đối xử tốt hơn, còn nếu có người đối với nàng không tốt thì nàng cũng không có thói quen trốn tránh.

Thấy Từ thị như vậy, Lệ Nam Khê mỉm cười, "Quốc công phủ có rất nhiều chuyện cần phu nhân xử lý không sai, nhưng ta cũng không thể chỉ để ý mỗi chuyện của Thạch Trúc uyển thôi. Ngoại viện của quốc công gia cũng rất nhiều việc, còn có những việc lặt vặt trong phủ cũng cần ta trông coi. Nếu chỉ dựa vào mỗi cái danh hào "quốc công phu nhân" rồi cái gì cũng không làm, cái gì cũng không nhúng tay thì chẳng phải là khiến cho người Trọng gia chúng ta bị người ngoài nhạo báng hay sao?"

“Đúng vậy.” Lão phu nhân coi trọng nhất chính là Trọng gia, để tâm nhất chính là danh tiếng Trọng gia, nghe vậy thì rất hài lòng: “Tư Tư tuy nhỏ tuổi nhưng cũng không phải là không biết nặng nhẹ. Xuyên nhi bây giờ là cận thần bên cạnh hoàng thượng, nếu Tư Tư làm việc quá hèn nhát thì nhà chúng ta chẳng phải là sẽ bị người ta coi thường sao? Hoàng hậu nương nương cũng sẽ không vui."

Bà lại quay sang Lệ Nam Khê: "Từ nay về sau Tư Tư làm việc thì phải luôn ghi nhớ thân phận của mình, tuy rằng không thể tùy ý bắt nạt người khác nhưng cũng nhất định không thể để cho người khác coi thường mình."

Lệ Nam Khê phúc thân nói: "Vâng."

Từ thị không ngờ mình lại bị một tiểu bối chỉ nói mấy câu làm cho nghẹn lời, điều càng không thể ngờ tới là lão phu nhân lại từng lời từng chữ đều bênh vực Lệ Nam Khê. Những năm trước, Lương thị giằng co với bà, lão phu nhân cũng đau lòng cho bà rất nhiều lần. Dù sao thì Trọng nhị lão gia làm việc cũng không quá đáng tin, bà cũng phải chịu không ít ủy khuất.

Trọng Lệnh Hải nhìn thấy dáng vẻ vô cùng tức giận của tổ mẫu thì có chút kinh hãi, vì vậy lập tức thu lại cái vẻ nổi nóng của mình, thận trọng kéo ống tay áo của bà, yếu ớt gọi: "Tổ mẫu".

Từ thị hất tay hắn ra, đi vài bước đến trước mặt Lệ Nam Khê: "Lục thiếu phu nhân thực là bản lĩnh, ta cũng cảm thấy không bằng... Chi bằng lục thiếu phu nhân nói thử ta xem, chuyện của Hải nhi và Sam nhi ngươi sẽ xử lý thế nào cho thỏa đáng."

Bà nhìn Trọng Lệnh Hải đang ủy khuất mím môi, rất sợ tiểu tử này cũng khóc theo liền tiến lên lôi kéo tay hắn, chuyển hướng qua Lệ Nam Khê: "Nếu là đồ đưa cho Sam nhi thì tôn tử của ta bên này không dễ xử lý. Còn nếu trả cho Hải nhi, sợ là lão gia sẽ tức giận. Quả thật là rất khó khăn."

Trọng lão phu nhân thấy Từ thị đẩy vấn đề cho Lệ Nam Khê, trong lòng liền không vui, trầm giọng nói: "Nàng là tiểu bối thì biết cái gì!"

"Lão phu nhân cần phải thông cảm cho con nhiều hơn.” Từ thị thở dài: “Con đây cũng là không còn cách nào khác, lúc tuyệt vọng rồi thì cái gì cũng có thể thử một chút muốn tìm người giúp con một tay."

Trọng lão phu nhân đang muốn để Lệ Nam Khê nhanh chóng rời đi, không cần để ý đến Từ thị, ai ngờ Lệ Nam Khê ở bên cạnh đã mở miệng.

"Thật ra, nhị phu nhân vốn không cần phiền phức như vậy."

Thấy nàng nói chuyện, lão phu nhân cũng không ngăn cản.

Từ thị ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: "Lời này của lục thiếu phu nhân là có ý gì? Ngươi có biện pháp nào đơn giản hay sao?"

Lệ Nam Khê nói: "Cũng không phải là biện pháp đơn giản gì. Ta chỉ muốn nói là nhị phu nhân vốn không cần phải đi đến bước đường này. Nghĩ lại, cũng là do nhị phu nhân không may mắn. Nếu như năm đó tam gia không xảy ra chuyện, Mạn di nương cũng không qua đời thì sẽ không phát sinh chuyện của Sam nhi.

Từ thị nghe nàng nhắc đến Trọng Đình Sơn và Mạn Vũ nhất thời sắc mặt đại biến, nghiêm mặt nói: "Lục thiếu phu nhân đang yên đang lành tự dưng nhắc đến bọn họ làm gì?"

“Cũng không có gì.” Lệ Nam Khê cười nhẹ với Từ thị: “Chẳng qua là ta cảm thấy tạo hóa trêu ngươi, nhân quả tuần hoàn. Nhị phu nhân, ngài nói xem có phải hay không?"

Mặc dù lời nàng không có vấn đề gì, nét mặt của nàng cũng không sai, nhưng Từ thị lại không cảm thấy giống vậy.

—— Đây rõ ràng là đang nói, năm đó Mạn Vũ và tam gia mất đi lại khiến cho nhị lão gia tìm tới Mạnh Mạn Vũ sinh ra Sam nhi. Năm đó trồng cây thế nào thì hôm nay trái đắng đến tìm bà thế đấy.

Trái tim Từ thị chùng xuống, lo lắng tiến lên một bước: "Rốt cuộc ngươi đã biết cái --"

“Đủ rồi!” Trọng lão phu nhân cao giọng quát lớn: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Tư Tư cũng chỉ là bị ngươi nói nên khó chịu nói lại vài câu, không lẽ ngươi nghe có gì không ổn sao?"

Từ thị thở hổn hển nhìn Lệ Nam Khê, nhưng không thể phát hiện ra nửa điểm không thích hợp của Lệ Nam Khê.

Lệ Nam Khê hoảng sợ cúi đầu nói với lão phu nhân: "Con chỉ muốn nói vận khí của nhị phu nhân không tốt, nhân quả tuần hoàn nên vận khí càng kém. Kết quả lại nói sai."

Trọng lão phu nhân nói: "Có rất nhiều chuyện con không biết tất nhiên không rõ nhị thẩm sau khi nghe mấy lời con nói sẽ suy nghĩ nhiều. Không sao, con cứ về trước đi, không liên quan đến con."

Lệ Nam Khê đáp rồi nhanh chóng rời đi.

Trước khi rời viện, Lệ Nam Khê còn lờ mờ nghe thấy tiếng quát mắng ầm ĩ của bà lão phu nhân từ trong gian phòng đã khép kín, chỉ là cửa đóng quá chặt nên nàng không thể nghe rõ.

Sau khi trở lại viện, Lệ Nam Khê bất ngờ nhìn thấy tiểu khách nhân đã lâu không gặp.

---- Trọng Lệnh Nguyệt.

Tiểu cô nương nắm tay Cổ ma ma đứng bên cạnh của Thạch Trúc uyển nhìn xung quanh.

Vừa nhìn thấy Lệ Nam Khê, Trọng Lệnh Nguyệt liền nở nụ cười, buông tay Cổ ma ma rồi nhanh chân chạy đến phía nàng.

Lệ Nam Khê vội vàng tiến lên phía trước vài bước ôm lấy nàng, ai ngờ nàng vừa cúi người xuống giang tay ra, mắt thấy tiểu cô nương sắp nhào vào lòng nàng thì giữa đường chợt xuất hiện một thân ảnh ngăn tiểu cô nương lại.

Quách ma ma ôm lấy Trọng Lệnh Nguyệt, cười nói với Lệ Nam Khê: "Hai ngày nay thiếu phu nhân tinh thần không tốt, thân thể cũng không được thoải mái vẫn đừng nên ôm nhị tiểu tiểu thư để nô tỳ ôm đi."

Ban đầu Trọng Lệnh Nguyệt còn có chút không vui, nhưng nghe nói hôm nay Lệ Nam Khê không khỏe, vẻ không vui vừa mới dâng trào lập tức biến mất, nghe lời Quách ma ma nói: "Thẩm thẩm không cần ôm con đâu. Con bảo Quách ma ma ôm là được rồi."

Vừa dứt lời, nàng ngẫm lại có gì không thích hợp liền giùng giằng bảo Quách ma ma thả nàng xuống: "Ta có thể tự đi được."

"Vậy thì nô tỳ sẽ thả nhị tiểu tiểu thư xuống, nhưng mà ngài phải đảm bảo không đi quấy rầy thiếu phu nhân." Quách ma ma vẫn dặn dò nàng mấy câu: "Nhị tiểu tiểu thư có đồng ý không?"

Trọng Lệnh Nguyệt liên tục gật đầu.

Trước giờ nàng vẫn luôn nhu thuận hiểu chuyện, chuyện nàng đã đáp ứng rồi thì nhất định sẽ làm được.

Quách ma ma không còn gì lo lắng, cẩn thận thả nàng xuống đất đứng ngay ngắn.

Trọng Lệnh Nguyệt hơi dịch người đến trước mặt Lệ Nam Khê, cẩn thận nắm lấy tay nàng, hỏi Quách ma ma: “Thế này có được không?” Nói rồi nàng lắc lắc mấy ngón tay nhỏ bé của Lệ Nam Khê.

Quách ma ma cười nói: "Đương nhiên là được. Nhị tiểu tiểu thư đừng lôi thiếu phu nhân chạy lung tung là được."

Tiểu cô nương lại gật đầu lia lịa: "Ta với thẩm thẩm chỉ đi chầm chậm thôi." Dứt lời nàng thật sự bước chân ngắn chậm rãi đi đến chỗ Lệ Nam Khê.

Mặc dù Lệ Nam Khê cảm thấy nàng ôm hài tử hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng nếu Quách ma ma đã nói vậy thì nàng cũng không cần thiết phải đối nghịch với bà dù sao Quách ma ma cũng có ý tốt. Nàng bây giờ tinh thần không tốt, nghỉ ngơi một chút cũng tốt...

Lệ Nam Khê đưa tay xoa mái tóc mềm mại của Trọng Lệnh Nguyệt, hỏi: "Tại sao Nguyệt nhi lại tới đây?"

"Nghe nói ngày mai sẽ rất bận, hôm nay phải chuẩn bị rất nhiều thứ nên con muốn đến xem có giúp gì được cho thẩm thẩm không."

Trọng Lệnh Nguyệt nói, mỉm cười ngẩng mặt lên: "Hiện tại con đã có thể làm được rất nhiều việc. Nếu ở đây ngài bận bịu, con có thể làm rất nhiều việc giúp ngài."

Lúc hai người đang nói chuyện, Cổ ma ma cũng nhanh chóng tiến lên hành lễ.

Bà áy náy cười cười với Lệ Nam Khê, nhỏ giọng thì thầm bên tai Lệ Nam Khê: "Kỳ thật nhị tiểu tiểu thư cũng chỉ biết nhào bột với lau dọn bàn một chút thôi."

Lệ Nam Khê khẽ gật đầu với bà, nói với Trọng lệnh Nguyệt: "Thức ăn ngày mai mới bắt đầu làm. Ngày mai sẽ làm vằn thắn, nếu Nguyệt nhi rảnh thì cứ tới giúp ta một tay."

“Được, được.” Trọng Lệnh Nguyệt rất vui, bắt đầu vừa đi vừa nhảy: “Con sẽ kéo vằn thánh thành mấy sợi thật nhỏ, còn có thể nhào thành khối nhỏ."

Quách ma ma ở bên cũng nghe được, cố ý trợn tròn mắt, thở dài: "Tiểu thư thật lợi hại! Còn có thể nhào bột nữa, không phải rất tiện cho chúng ta cán bột sao?"

“Đúng vậy, đúng vậy.” Trọng Lệnh Nguyệt mỉm cười vui vẻ.

"Nguyệt nhi, ngày mai cứ đến giúp.” Lệ Nam Khê nói: “Nếu con không đến, chúng ta không có cách nào gói sủi cảo rồi."



Trọng Lệnh Nguyệt liên tục đáp ứng, dựa vào vai Quách ma ma, miệng nhỏ cười không ngừng.

Mặc dù đã nói ngày mai sẽ đến hỗ trợ, nhưng hôm nay Trọng Lệnh Nguyệt đến cũng muốn giúp Lệ Nam Khê làm chút chuyện.

Lệ Nam Khê bảo Kim Trản lấy một cái khăn bố sạch nhúng nước rồi vắt khô, đưa cho Trọng Lệnh Nguyệt lau bàn.

Trên khăn có thêu một đóa hoa mai xinh xắn, là Ngân Tinh lúc không có chuyện gì tự mình làm. Hoa mai nhị hoa rõ ràng, cánh hoa kiều diễm, tú công không tệ.

Trọng Lệnh Nguyệt cầm khăn bố nhìn thật lâu, khen không ngớt, sau đó tự mình kéo một cái ghế nhỏ đến bên cạnh bàn cẩn thận lau chùi.

Cổ ma ma lo lắng đi xung quanh bàn, rất sợ Trọng Lệnh Nguyệt sẽ ngã xuống, không ngừng lẩm bẩm: "Tiểu thư cẩn thận."

Quách ma ma ở bên khuyên nhủ: "Không cần khẩn trương. Hài tử lớn đều thích học làm chút chuyện, bà không cần lo lắng."

“Nếu như ngã xuống thì sao?” Cổ ma ma vẫn rất căng thẳng: “Mấy ngày trước lục thiếu phu nhân bị ngã từ núi giả xuống, Vu di nương còn đặc biệt dặn dò cẩn thận để ý nhị tiểu tiểu thư, đừng để nàng bị ngã.”

Sau khi nghe lời này, Trọng Lệnh Nguyệt lập tức nhớ tới lời Vu di nương căn dặn, cùng nhớ đến tình trạng kinh khủng của Lệ Nam Khê lúc ngã từ trên núi giả xuống, thân thể nhỏ bé run lên, không dám cử động.

Lúc này Lệ Nam Khê nói: "Thật ra thì cái ghế thấp như vậy, không cao như núi giả. Dù có ngã xuống cũng không sợ."

Nàng cười nói: "Hồi nhỏ, ta muốn cắm hoa nhưng không với tới được bàn nên đã phải đứng trên ghế để cắm. Bình thường nửa chừng ta lại quên mất mình đang đứng trên ghế nên cứ bước tới, sau đó liền ngã xuống. Té xong sực nhớ hoa vẫn còn chưa cắm xong liền đứng dậy phủi bụi dính vào y phục, rồi tiếp tục leo lên ghế tiếp tục làm."

Lời này của Lệ Nam Khê khiến cho Trọng Lệnh Nguyệt phải bật cười, ngay cả Cổ ma ma cũng không nhịn được.

Nhớ lại chuyện cũ, Quách ma ma nói: "Đây đều là sự thật. Tiểu thư trí nhớ không tốt, nhớ không được lâu nên cũng không biết là đã ngã bao nhiêu lần rồi."

Lệ Nam Khê nói nhỏ: "Quách ma ma, đây không phải là không nhớ lâu, rõ ràng là ta quá chú tâm cắm hoa..."

“Vâng, vâng, vâng.” Không đợi Quách ma ma nói tiếp, Trọng Lệnh Nguyệt ở bên cạnh đã nghiêm khuôn mặt nhỏ nhắn lại nói: “Cứ để cho người khác xem, đây không phải là nhớ lâu. Cái này của thẩm thẩm gọi là quá tập trung..."

Lệ Nam Khê dở khóc dở cười.

Còn những người khác đều bật cười.

Đến trưa, Trọng Lệnh Nguyệt theo Cổ ma ma trở về.

Lệ Nam Khê đang phân phó mọi người chuẩn bị dọn cơm lên, lại nghe nha hoàn vội vàng đến bẩm: "Thiếu phu nhân, quốc công gia đã trở về! Bây giờ đã vào phủ đang đi tới đây, cũng sắp tới rồi!"

Lúc mới nghe, Lệ Nam Khê chỉ nghĩ mình đã nghe nhầm. Vốn dĩ là hôm nay hoàng thượng phải trai giới tắm rửa ở Khứ Trai cung, Trọng Đình Xuyên sẽ phải hộ giá toàn bộ hành trình không có thời gian rảnh rỗi. Sao bây giờ lại về nhà?

Lệ Nam Khê vội vàng ra ngoại viện. Vốn là nàng muốn đi ra đón nhưng còn chưa kịp thì đã thấy Trọng Đình Xuyên bước vào.

“Tại sao lục gia lại trở về vào lúc này?” Lệ Nam Khê hỏi: "Có chuyện gì gấp sao?"

Trọng Đình Xuyên vừa muốn trả lời thì chợt cúi đầu nhìn xuống, cau mày: "Tại sao không khoác xiêm y đã đi ra rồi?"

Lệ Nam Khê vẫn đang đợi hắn nói rõ nguyên do trở về nên hắn đột nhiên chuyển chủ đề, ban đầu nàng còn có chút nghe không hiểu, nhìn theo tầm mắt hắn mới biết hắn đang nói cái gì.

Vừa nghe được tin tức nàng quá mức khẩn trương nên không kịp khoác thêm xiêm y đã đi ra khỏi phòng.

"Không sao đâu, nhưng chỉ vài bước thôi mà."

Nàng vừa nói xong, sau lưng liền cảm thấy ấm áp, trên người đã bị một cái áo rộng rãi ấm áp bao phủ.

Trọng Đình Xuyên cởi ngoại sam của mình ra khoác lên người nàng rồi ôm nàng bước vào phòng.

Trọng Đình Xuyên ở Bắc Cương đã, vừa có công phu hộ thân nên ngày thường vốn cũng không mặc nhiều, giờ lại cởi ngoại sam ra, chỉ mặc một áo đơn bên trong.

Lệ Nam Khê khẩn trương, rất sợ hắn sẽ bị đông cứng, liên tục nói "Không sao", muốn trả lại xiêm y cho hắn, lại bị hắn im lặng ôm chặt cứng không giãy ra được.

"Về sau không được bớt việc như vậy." Trọng Đình Xuyên cố gắng lạnh lùng nói với Lệ Nam Khê một câu. Nhưng nghĩ lại thì cảm thấy nói nàng cũng vô dụng, hắn liền phân phó Nhạc ma ma bên cạnh: "Sau này chỉ cần thiếu phu nhân ra khỏi phòng thì nhất định phải khoác thêm xiêm y cho nàng. Trời lạnh không thể so với lúc ấm áp được."

Nhạc ma ma và những người khác vội vàng phúc thân lĩnh mệnh.

Sau khi vào phòng, Trọng Đình Xuyên cởi ngoại sam cho nàng, lại sờ tay nàng thấy có hơi lạnh liền đặt vào lòng bàn tay mình sưởi ấm, lúc này mới giải thích: "Ta thấy qua buổi trưa hôm nay rồi sẽ không còn rảnh rỗi nữa nên mới nhân lúc còn một chút thời gian mời Trương lão thái y đến xem cho nàng."

Lúc này Lệ Nam Khê mới hiểu Trọng Đình Xuyên là vì để Trương lão thái y chẩn bệnh cho nàng nên mới cố ý chạy về phủ một chuyến, nàng áy náy, nhẹ giọng nói: "Sớm biết ta nói vậy sẽ làm lục gia phải bôn ba qua lại chẳng thà cứ để chàng tìm đại phu tới luôn, đỡ cho chàng phải gấp gáp chạy đi một chuyến."

Trọng Đình Xuyên cười lắc đầu, ngón tay gãi nhẹ chóp mũi nàng: "Ta đi chuyến này càng thêm vui vẻ."

Tiểu nha đầu lưu luyến không muốn xa rời hắn, hắn vui vẻ, hắn cam tâm tình nguyện. Đừng nói là đi một chuyến, cho dù có chạy mười chuyến trăm chuyến cũng có gì đâu?

Hai người nói chuyện một lát thì Lệ Nam Khê bỗng nhớ tới một chuyện hỏi: "Trương lão thái y đâu?"

"Ông ấy đi chậm, ta đã để Vạn Toàn đi cùng rồi." Trọng Đình Xuyên nói.

Hắn vừa dứt lời, bên ngoài liền có bà tử bẩm: "Trương lão thái y đến!"

Nhạc ma ma bước tới kéo rèm ra, lão nhân gia vừa bước vào phòng liền thấy đôi vợ chồng son đang âu yếm nhau.

Nhìn thoáng qua, Trương lão thái y liền thấy kẹo mình làm để trên bàn. Xem phân lượng có lẽ cũng đã ăn mấy khối.

"Như thế nào? Hương vị ngon không?" Lão nhân gia cười híp mắt nhìn Lệ Nam Khê: "Cô nương nhà ta và tiểu tử kia đều nói ăn rất ngon."

Lệ Nam Khê không ngờ cảnh mình thân thiết với Trọng Đình Xuyên lại bị người ngoài nhìn thấy, vừa rồi khi lão thái y đi vào, nàng đã muốn rút tay ra, nhưng Trọng Đình Xuyên lại nắm chặt khiến nàng không rút ra được.

Lúc này, tay nàng đã ấm hơn một chút, Trọng Đình Xuyên cuối cùng cũng chịu buông ra.

Hai gò má Lệ Nam Khê đỏ bừng, nói với Trương lão thái y: "Ngon lắm. Ta rất thích, Nguyệt nhi lúc tới chỗ ta cũng ăn, nàng cũng thích." Suy nghĩ một chút lại nói: "Là nữ nhi của ngũ gia."

Trương lão thái y vẫn có chút hiểu sự tình của quốc công phủ, nghe nói Trọng Lệnh Nguyệt đến chỗ Lệ Nam Khê chơi thì có chút ngoài ý muốn, gật đầu nói: "Nếu tiểu hài tử đã thích thì hôm nào ta cho người cầm một chút qua."

Lại nói thêm mấy câu, hàn huyên xong, Trương lão thái y mới cầm hòm thuốc đi tới một bên: "Nghe nói thiếu phu nhân bị bệnh? Ta tới xem cho ngươi một chút. Hôm nay trời lạnh, nếu như làm tổn thương thân thể thì không mau khỏe được. Thân thể thiếu phu nhân thiên tính hàn, ngày thường phải ăn nhiều đồ nóng một chút."

Lệ Nam Khê đều đáp ứng từng cái một.

Sau khi rửa tay sạch sẽ, Trương lão thái y ngồi xuống bắt mạch cho Lệ Nam Khê.

Đưa tay bắt mạch không được bao lâu, lão nhân gia liền nhướng mày hỏi Trọng Đình Xuyên: "Bệnh này của thiếu phu nhân... đại khái là đã bao lâu rồi?"

“Chỉ mới vài ngày gần đây thôi.” Trọng Đình Xuyên nói.

Lệ Nam Khê gật đầu: "Mấy ngày trước vẫn còn tốt, nhưng hai ngày gần đây không ăn nổi, có chút buồn ngủ."

“Không biết nguyệt tín của thiếu phu nhân đã qua bao lâu rồi?" Lão thái y lại hỏi.

“Hơn một tháng.” Mặt Lệ Nam Khê có chút nóng lên, thấp giọng nói một ngày.

Trương lão thái y nghe xong thì bỗng nhớ tới lúc đó Trọng Đình Xuyên còn hỏi hắn "thuốc trị thương" chỗ bên trong...

Lão thái y đã làm đại phu mấy chục năm, quanh năm lăn lộn trong cung, kiến thức rộng rãi, suy nghĩ một chút liền hiểu có chút hiểu được.

Hắn trầm tư hồi lâu, không lên tiếng.

Trong lòng Trọng Đình Xuyên có chút hốt hoảng. Hắn biết y thuật của Trương lão thái y vô cùng tốt, lâu như vậy vẫn không nói gì cũng không biết hắn chẩn không ra bệnh hay là chứng bệnh này quá mức làm khó lão thái y.

"Bệnh của Tư Tư" Cổ họng của Trọng Đình Xuyên trở nên khô ráp, ho nhẹ một chút mới tiếp tục: "Bệnh này có nghiêm trọng không?"

Nhìn thấy Trọng Đình Xuyên càng ngày càng lo lắng, Trương lão thái y ngược lại cũng không vội.

Hắn nheo mắt nhìn Trọng Đình Xuyên, vuốt râu bí hiểm nói: "Bệnh này, ừm, thật sự cần phải phí một chút công phu."

"Khó chữa?"

"Không khó chữa. Chỉ là chậm một chút mới có thể chữa khỏi."

Trái tim Trọng Đình Xuyên chùng xuống, trầm giọng hỏi: "Không biết bao lâu mới có thể tốt hơn?"

Trương lão thái y bấm ngón tay tính toán, vuốt râu chậm rãi nói: "Đại khái là... cần tám chín tháng đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play