Sáng sớm ngày hôm sau Lệ Nam Khê liền đi tới Hương Bồ viện. Hôm qua, mặc dù đã nói với Trọng
Đình Xuyên nàng sẽ tiếp nhận việc nào, nhưng vì sắc trời đã quá muộn nên nàng vẫn chưa tới chỗ lão phu nhân bên kia để thương nghị. Còn ý của
lão phu nhân hôm qua cũng là hôm nay bàn bạc với phu nhân và thiếu phu
nhân bên nhị phòng nên nàng liền đi qua từ sáng sớm miễn cho mọi chuyện
kéo dài làm mất thời gian.
Lúc Lệ Nam Khê đến Hương Bồ viện, Từ thị và cả hai nhi tức đã chờ ở đó.
Thấy Lệ Nam Khê tới, nhị thiếu phu nhân Hà thị liền lấy khăn che mặt, cười
nói: "Hôm nay thật lạ nha. Lục thiếu phu nhân đến sớm như vậy. Lúc trước đều là thương nghị với lão tổ tông xong, đợi một lát mới sang bên kia
tìm ngươi thương lượng."
Từ thị trừng mắt nhìn Hà thị. Hà thị ngượng ngùng nở nụ cười, cầm tách trà bên cạnh lên uống.
Đại thiếu phu nhân Tưởng thị cười nói với Lệ Nam Khê: "Tới rồi? Mau ngồi
đi. Chúng ta cũng vừa mới tới, không, trà vừa mới đem tới, chưa nói được bao nhiêu câu đâu."
Lệ Nam Khê cười với Tưởng thị sau đó tiến lên thỉnh an lão phu nhân rồi ngồi xuống bên cạnh.
Trọng lão phu nhân nói lại chuyện thiết yến ngày ấy một lần nữa: "Hôm nay
chia làm việc bốn. Xưa nay mỗi người một việc, nay nhà lão đại không
rảnh rỗi, may mà có Tư Tư ở đây có thể giúp một tay. Chỉ có điều là Tư
Tư mới tới Trọng gia không bao lâu, không tiện nhân tình qua lại nên
đành lựa chọn một trong hai việc khác. Các con đều đã làm quen rồi nên
cứ để cho nàng chọn."
Hà thị tỏ thái độ
trước: “Đó là đương nhiên, lão phu nhân yên tâm.” Sau đó đến gặp Lệ Nam
Khê: “Trước kia ta là người nhỏ tuổi nhất ở đây, mọi người sợ ta làm
không được ổn thỏa, cho nên cố ý giao cho chuyện bày biện cho ta. Bây
giờ lục thiếu phu nhân tới, cuối cùng ta cũng có được danh hào 'làm
quen'.”
Lời nàng vừa nghe quá không thỏa
đáng, giống như là đang ép Lệ Nam Khê tiếp nhận bày biện. Từ thị cầm
khăn che miệng ho nhẹ một tiếng.
Hà thị
vội vàng nói: "Lục thiếu phu nhân chớ để ý. Tất nhiên ta không thể bắt
ép ngươi nhất định phải quản chuyện bày biện. Chỉ là từ trước tới nay ta không khéo nói chuyện, nhất thời lỡ miệng."
Từ thị từ chối cho ý kiến.
Tưởng thị nói với Lệ Nam Khê: "Ngươi chỉ cần để ý xem cái nào tiện cho ngươi là được rồi."
Lệ Nam Khê cười nói: "Thật ra ta cũng đang nghĩ muốn quản công việc của
nhị thiếu phu nhân, chỉ là chuyện bài trí ta lại có chút thiếu thỏa
đáng. Dù sao cũng là bộ mặt trong thiết yến mà nếu như làm không xong,
khó tránh khỏi bị người khác cười chê. Cho nên ta muốn xin nhận việc của đại thiếu phu nhân."
Tưởng thị vốn là
phụ trách dụng cụ. Chỉ vì lão phu nhân thương cảm nàng, nên mới muốn
nàng xen vào. Tuy là phải mất công, thường xuyên đập phá vài thứ cũng
phải tự mình bỏ tiền, nhưng chuyện này thật sự rất dễ dàng, cho dù người khác muốn làm xấu mặt nàng cũng không được.
Sáng nay nàng đến thỉnh an lão phu nhân sớm nhất. Lúc đó lão phu nhân nhân
tiện nói qua với nàng, Lệ Nam Khê có lẽ sẽ phụ trách việc này để nàng
chuẩn bị tâm lý trước, đến lúc đó tiếp nhận chuyện này càng khó hơn.
Tưởng thị vốn không muốn như vậy còn khuyên lão phu nhân: “Lục thiếu phu nhân hoa nghệ xuất chúng, chắc là cũng nghiên cứu chuyện bày biện một chút.
Ta nghĩ nàng sẽ chọn cái này. Chỉ là ngại vì đệ muội với nàng quan hệ
không tốt, cho nên không nói ra mà thôi."
“Không cần thiết.” Lão phu nhân vừa nhìn danh sách khách mời vừa nói với nàng: “Nếu là tự nàng chọn, có lẽ sẽ chọn cái này. Nhưng mà con đã quên, còn
có Xuyên nhi nữa.”
“Quốc công gia?” Vào
lúc này nghe lão phu nhân nhắc tới hắn, Tưởng thị có chút ngoài ý muốn:
“Chuyện này có liên quan đến quốc công gia?"
“Không. Theo ta thấy thì hắn nhất định sẽ chọn việc nhàn nhã nhất trong phủ để
cho nàng làm.” Lão phu nhân khép danh sách trong tay lại, chậm rãi nói:
“Hôm qua Xuyên nhi vừa về nhà liền đến gặp ta. Ta nói cho hắn biết
chuyện bên kia, trước khi đi hắn còn dặn ta, để ta hao tâm tổn trí chiếu cố tiểu tức phụ của hắn."
Không chỉ có vậy.
Trọng Đình Xuyên nhờ lão phu nhân hỗ trợ, chiếu cố Tư Tư một chút, miễn cho
nàng bị người khác làm khó dễ, đến cuối cùng hắn còn nói một tiếng cám
ơn với bà.
Tuy rằng ngữ khí của hắn thập
phần bình thản, nhưng lão phu nhân bao nhiêu năm nay chưa từng thấy hắn
tự mình nói tiếng "cám ơn" với ai.
Nghĩ đến tình cảnh lúc đó, lão phu nhân thở dài không nói nữa.
Lúc này, thấy Lệ Nam Khê thật sự nói muốn nhận việc quản lý dụng cụ, cảm
giác trong lòng Tưởng thị đối với Lệ Nam Khê có chút bất đồng với vừa
rồi. Chưa kể, có thể khiến cho lão phu nhân và quốc công gia đều để tâm
đến, vị đường đệ muội này có vẻ như không tầm thường.
Tưởng thị quay sang bên cạnh, nói với Lệ Nam Khê ở bên kia: "Nếu lục thiếu
phu nhân muốn nhúng tay vào việc này, ta vui mừng còn không kịp. Quản lý dụng cụ có điểm không tốt, bình thường đập đồ đều phải tự mình bồi
thường. Ta mấy năm nay a, không biết đã bỏ ra bao nhiêu bạc rồi."
Khách nhân vô tình làm vỡ cái gì đó là chuyện vô cùng bình thường. Hơn nữa,
khách nhân thường còn dẫn theo hậu bối nhà mình, có một số tiểu hài tử
không thể ngồi yên, chai lọ mâm đèn đập càng nhiều hơn. Vốn dĩ quản dụng cụ phải chịu trách nhiệm chuyện này, nếu hỏng thì đương nhiên phải xuất tiền túi ra đền.
Cũng may, lão phu nhân
không quá chú trọng biệt đãi người bên ngoài, bình thường khách nhân dự
tiệc sẽ không lấy ra những đồ dùng quý giá để được người khác tán
thưởng. Chỉ khi có khách quý đến mới lấy đồ dưới đáy hòm ra, đặt lên
bàn. Vì vậy, mặc dù nhìn qua có vẻ như những năm qua đập phá không ít
thứ, nhưng bạc bồi thường thực sự lại không có bao nhiêu.
Lệ Nam Khê cười cười, hơi cúi đầu xuống.
Từ thị ở bên nói với Tưởng thị: "Đây là con không đúng rồi. Quốc công gia
còn kém chút bạc này sao? Dù cho quản gia có đem toàn bộ vật quý dọn lên đều bị người đập hết thì quốc công gia không thèm nháy mắt cũng có thể
bồi thường."
Nghe vậy, lão phu nhân đập mạnh tách trà trên tay xuống bàn.
Từ thị im phắc siết chặt khăn tay.
Thường ngày, Từ thị rất chú ý hoàn cảnh. Bây giờ có thể nói ra lời này, cũng
là do bị chênh lệch giữa đại phòng và nhị phòng chèn ép quá lâu - tôn tử đại phòng có tiền đồ. Trọng Đình Xuyên tất nhiên không cần phải nói,
ngũ gia Trọng Đình Phàm đọc sách rất tốt, đã đỗ vào quốc tử giám. Trọng
Đình Huy cũng là một người không chịu thua kém, ngày thường dụng công
học tập, tương lai tất thành người tài.
Còn nhị phòng... tử tôn lại không đủ dụng công. Nhị lão gia tác phong không tốt, không thể làm gương tốt cho bọn nhỏ. Chỉ có thất gia Trọng Đình
Kiếm coi như có khả năng. Bây giờ đang ở Thanh Xa thư viện đọc sách,
việc học không tệ.
Nghĩ đến nhi tử Trọng Đình Kiếm, trong lòng Từ thị cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Tiểu thư Tằng gia tuy sớm đã nói qua là có quan hệ với quốc công gia, nhưng
khi đó nàng tuổi còn nhỏ, không thể đảm đương được. Quan trọng là dòng
dõi Tằng gia rất tốt. Tằng phụ là tuần phủ, ca ca Tằng tiểu thư lại đang nhậm chức ở quốc tử giám, nhìn kiểu nào cũng thấy cửa hôn sự này đều
cực kỳ thích hợp.
Riêng điểm này, Từ thị
không hề có ý định tính toán nhiều những thứ đó với Lệ Nam Khê. Dù sao
lần này mở tiệc chiêu đãi mới là chính sự.
Từ thị cười với lão phu nhân rồi nói với Lệ Nam Khê: "Lúc trước là nhị
thẩm thẩm nói sai. Vốn là muốn khen quốc công gia vài câu nhưng lại dùng sai biện pháp. Ngươi phụ trách dụng cụ vậy thì đón tiếp tân khách lại
bị bỏ không." Nàng lại hướng về phía lão phu nhân, chờ đợi nói: "Chẳng
hay việc này ai quản?"
Thực ra, lão phu
nhân có ý định để Tưởng thị quản chuyện này. Tưởng thị vào phủ đã nhiều
năm, thái độ làm người trầm ổn, lõi đời, làm chuyện này là thích hợp
nhất. Nhưng ngày hôm đó phải lưu ý đến nhiều thứ, đặc biệt là thức ăn.
Kể từ khi Trọng Lệnh Nguyệt ở Mai gia ăn loạn bị ngộ độc, lão phu nhân
liền cực kỳ chú ý đến việc phụ trách chuyện này.
Vì vậy, lão phu nhân nói với Từ thị: "Nếu nhà lão đại không rảnh thì
chuyện này cứ do ngươi tới phụ trách đi. Về phần việc trước của ngươi
thì giao lại cho đại nhi tức là được."
Từ thị trước kia đa muốn giao hảo với các phu nhân vọng tộc, nghe vậy thì mừng khôn xiết, vội vàng đứng dậy nói “Vâng”.
Tưởng thị thấy bà đứng lên cũng đứng dậy, khom người đáp ứng.
Hà thị ngồi hỏi: "Lão tổ tông, còn con?"
"Ngươi cứ quản việc ban đầu của ngươi là được rồi.” Trọng lão phu nhân nói.
Lúc trước, bà cho Hà thị quản phần bày biện, vốn chính là vì cảm thấy nàng
làm việc có chút quá mức hấp tấp, làm việc gì cũng không đến nơi đến
chốn. Nếu nàng đi quản lý đồ dùng, sợ là những thứ đó đều bị vỡ làm đôi. Còn nếu nàng quản lý hai việc kia, e rằng sẽ còn nhiều sơ sót. Vậy thì
cứ cho nàng lo bày biện. Đồ đạc cứ để đó, bình thường sẽ không ai dịch
chuyển. Thỉnh thoảng có mấy tiểu hài tử không nghe lời chạy lung tung,
nhưng những đồ vật quý giá dễ vỡ tất nhiên phải đặt ở chỗ ngoài tầm với
của bọn nhỏ, nên cũng không sợ chúng làm loạn ầm ĩ.
Sau khi nghe xong, trong lòng Hà thị liền cảm thấy không thoải mái.
Kỳ thực trước đó Từ thị cũng đã ngầm nói với nàng là so với đi quản dụng
cụ thì lo việc bài trí càng có thể diện hơn. Mấy cái đĩa, cái thìa đó có gì hay? Tất cả đều để cho người ta ăn cơm, uống trà, chỉ cần dụng cụ
không tệ thì xử lý thế nào cũng không có ai quan tâm đến. Chi bằng để ý
bài trí cho tốt, còn có thể bắt mắt người bên ngoài, xuýt xoa khen ngợi
vài câu. Nếu có thể đoạt được nổi bật, đụng phải mấy phu nhân quyền quý
biết thưởng thức thì nói không chừng còn có thể giao hảo.
Từ thị luôn yêu cầu Hà thị học hỏi thêm cách bài trí của người khác, lúc
đến nhà người ta cũng bảo nàng để ý xem phu nhân và thiếu phu nhân trong nhà làm như thế nào. Tưởng lai tự mình đứng ra làm có thể tinh tế hơn
một chút.
Chỉ có điều Hà thị phong thanh
nghe được mấy lời xằng bậy, vì vậy bên dưới không phục nàng liền có chút nổi giận, càng ngày càng chán nản, chỉ mong một ngày nào đó có thể đổi
việc khác.
Nào biết thật vất vả mới có cơ hội nhưng cuối cùng lại là cái dạng này. Chỉ có một mình nàng không được đổi.
Trong lòng Hà thị không thoải mái liền oán hận Lệ Nam Khê. Nếu Lệ Nam Khê
chọn việc của nàng thì không phải nàng có thể thay đổi rồi sao? Nếu Lệ
Nam Khê không chọn Tưởng thị mà là nàng, Tưởng thị không cần đổi, cứ
quản lý dụng cụ như bình thường. Nàng có thể chọn đón tiếp tân khách hay phụ trách thức ăn.
Ban đầu hai cái này
đều do phu nhân đương gia phụ trách. Cái nào cũng vô cùng tươm tất, cái
trước có thể quen thuộc với các phu nhân quyền quý, cái sau có thể được
mọi người khen ngợi, lại còn khen ngợi hơn cả trang trí. Dễ dàng như
vậy, tại sao không làm?
Không giống nàng, tuy phụ trách phần bày biện nhưng chung quy lại thì không được hoàn mỹ. Vị trí cắm hoa không đẹp, trang trí không đủ hào phóng. Dù được không
ít người khen ngợi nhưng nàng cũng trộm nghe được không ít người nói có
một số chỗ không thích hợp.
Đương nhiên,
những khách nhân đó cũng không biết chuyện này do nàng quản, nhưng nàng
thì biết. Cho nên mỗi lần nghe thấy, nàng luôn cảm thấy không thoải mái.
Lúc mấy người đã thương lượng thỏa đáng thì Lương thị đi tới thỉnh an lão
phu nhân. Tuy rằng thỉnh an chỉ là trên danh nghĩa, nhưng hôm nay cũng
không phải là ngày mười lăm. Trong lòng lão phu nhân biết, Lương thị tới đây là để hỏi ý định cuối cùng của bà.
Bởi vì hôm nay phu nhân Thẩm gia muốn đến để bàn bạc với Lương thị về chuyện của Thẩm Thanh Hà và Trọng Phương Nhu.
Lão phu nhân cho những người khác trở về chỉ để lại một mình Lương thị.
Hôm nay Lương thị đến đây, Trọng Lệnh Bác nháo đòi đi cùng bà. Xưa nay,
Lương thị rất chiều theo ý của Trọng Lệnh Bác, bất luận hắn muốn cái gì, cho dù muốn thiên kỳ bách quái, bà cũng sẽ tận lực đáp ứng toại nguyện
cho yêu cầu của hắn.
Lần này cũng vậy,
mặc dù bị hắn chọc đến tức giận, nhưng Trọng Lệnh Bác nhất định muốn đi
qua, còn nháo đòi nói là muốn đi thỉnh an lão tổ tông, Lương thị liền
kêu Hướng ma ma đưa hắn đi. Hơn nữa còn phân phó Hướng ma ma không được
để tên tuổi tử thúi đó cách xa bà quá ba thước.
Trọng Lệnh Bác vốn rất ham chơi, vừa đi vừa chơi, nhìn mặt đất mới tơi xốp,
thậm chí còn nắm lấy một nắm cầm trên tay thưởng thức.
Hướng ma ma thấy tay hắn đầy bùn đất, hai tay bẩn thỉu thì chán ghét. Bà kêu
hai nha hoàn theo sát Trọng Lệnh Bác, còn mình thì đứng ở một chỗ không
gần không xa quan sát, chứ không đứng bên cạnh hắn.
Trọng Lệnh Bác vừa đi vừa chơi, chờ khi hắn đến Hương Bồ viện, lão phu nhân
đã đóng cửa nói chuyện với Lương thị, hắn thấy không vào được nên trực
tiếp chơi trong sân.
Nhìn thấy đất bên
cạnh nham nhở, Trọng Lệnh Bác liền chạy đến. Vừa ngồi xổm xuống chưa
được bao lâu thì thấy nhị thiếu phu nhân Hà thị đi tới, hắn liền cao
giọng gọi một câu nhị bá mẫu.
Hắn vốn cũng phải là lễ phép gì. Chỉ là rảnh rỗi nhàm chán quá nên thấy có người tới hắn mới lớn tiếng gọi.
Nhưng Hà thị còn đang phiền não chuyện phân việc lúc trước, thấy hắn chơi đến bẩn thỉu liền không để ý đến hắn - Trọng Lệnh Bác là hài tử đại phòng,
hơn nữa cha hắn còn là thân ca ca của Trọng Đình Xuyên. Lại nói quan hệ
của tiểu tử này với lục thiếu phu nhân cũng rất gần. Nhìn hắn nàng liền
nghĩ đến lục thiếu phu nhân, làm sao không thấy phiền cho được?
Hà thị liếc hắn một cái rồi bước đi.
Trọng Lệnh Bác thấy Hà thị không để ý đến hắn, đột nhiên nhảy dựng lên, chỉ
vào Hà thị chất vấn: "Nhị bá mẫu, ta đang nói chuyện với ngài, tại sao
ngài lại không phản ứng?"
Hà thị nhìn hắn nói: "Ngươi đã biết gọi ta một tiếng nhị bá mẫu thì nên tôn trọng ta.
Nói như ngươi, nào có một chút giống tiểu hài tử lễ phép hả!"
Trọng Lệnh Bác liền tranh cãi với nàng vài câu.
Hà thị vốn lớn tuổi, mồm miệng lại lanh lợi. Còn Trọng Lệnh Bác chỉ là một tiểu hài tử đang phô trương miệng lưỡi lợi hại, căn bản không hiểu được rất nhiều đạo lý, chỉ ngang ngược khắc khẩu với Hà thị. Không bao lâu
sau, Trọng Lệnh Bác liền thua trận.
Hà
thị dạy dỗ hắn một trận, thấy hắn nói không lại mình cuối cùng cũng cảm
thấy trong lòng thoải mái hơn liền đi tiếp. Ai biết vừa mới đi được vài
bước thì đột nhiên có một thứ gì đó nặng nề đập vào chân. Nàng cúi đầu
nhìn, lại là một cục đất rắn chắc.
Nhìn đôi giày bẩn thỉu của mình, Hà thị lập tức nổi giận, răn dạy Trọng Lệnh Bác.
Hà thị biết hắn là bảo bối trước mặt đại phu nhân, đại phu nhân nhất định
sẽ không dễ dàng giáo huấn hắn. Người khác nếu nói hắn một điều không
đúng, trái lại sẽ bị Lương thị trách mắng một trận. Nhìn dáng vẻ hắn như vậy, dù là tức giận đến mức ngứa răng chỉ hận không thể lập tức xé xác
hắn, nhưng chỉ có thể đè nén tất cả tức giận xuống rồi giận dữ bỏ đi.
Trước khi đi, Hà thị buồn bực nói: "Quả thật cùng một tính tình với thẩm thẩm hắn. Một so với một càng không bớt lo."
Trọng Lệnh Bác suy nghĩ rất lâu mới hiểu được "thẩm thẩm" Hà thị nói là ai.
—— Phụ thân hắn là ngũ, kế tiếp là lục gia. Mà thất gia còn chưa thành thân.
Trọng Lệnh Bác lần trước Lệ Nam Khê chèn ép dạy dỗ một trận, đã sớm ghi hận
trong lòng. Lúc này bị Hà thị nói hắn và Lệ Nam Khê cùng một tính tình,
lại nghĩ đến dáng vẻ hung hãn của Lệ Nam Khê, Trọng Lệnh Bác nổi trận
lôi đình, lập tức ném hết đống bùn đất trên tay xuống đất, giơ chân giẫm đạp không ngừng, trút hết lửa giận lên đó.
Sau khi Lương thị từ chỗ lão phu nhân trở lại Mộc Miên uyển, nghe nói Trọng Lệnh Bác về quốc công phủ trước, bà cũng không quan tâm. Bọn nha hoàn
sẽ quan sát rồi đưa hắn trở về chỗ Ngô thị, căn bản không cần nàng quan
tâm.
Không lâu sau, Thẩm phu nhân tới quốc công phủ.
Lương thị không mời Thẩm phu nhân đến Mộc Miên uyển của mình mà đưa người đến hoa viên, bởi vì trong hoa viên yên tĩnh, ít người hơn. Lại nói trước
đó Thẩm phu nhân cũng đã sai người nói với bà, một hồi không chừng sẽ
muốn gặp Trọng Phương Nhu một lần. Cho nên bà liền cho người mang Trọng
Phương Nhu đến thính phòng bên cạnh, canh giữ cẩn thận. Còn mình thì lưu lại trong phòng bàn tính với Thẩm phu nhân.
Từ khi Trọng Phương Nhu bị áp chế trở về viện thì im lặng, không nháo
loạn, lúc nên ăn thì ăn, lúc nên uống thì uống, vẫn luôn rất tốt. Sau
khi đến thính phòng, mấy bà tử phụ trách trông coi nàng đã sớm quen với
cái tính thuận theo của nàng, lúc này canh giữ ở cửa thấy nàng mở hé cửa sổ cho thoáng khí cũng không nói gì.
Trọng Phương Nhu thấy Trọng Lệnh Nguyệt và Lệ Nam Khê đang đi tới hoa viên.
Sau khi Lệ Nam Khê rời khỏi viện của lão phu nhân liền đi tới phòng của
Tưởng thị một chuyến, cầm danh sách dụng cụ đãi khách trong phủ từ chỗ
Tưởng thị rồi trở về Thạch Trúc uyển. Trên đường thì tình cờ gặp Trọng
Lệnh Nguyệt.
Trọng Lệnh Nguyệt thấy Lệ
Nam Khê thì rất vui mừng, đôi mắt to tròn sáng ngời. Tiểu tiểu thư nắm
lấy đầu ngón tay của Lệ Nam Khê, yếu ớt hỏi nàng: "Thẩm thẩm có thể đi
chơi với con không? Con biết có một nơi rất thú vị, chưa từng nói với
người khác chỉ nói cho mình thẩm thẩm biết thôi."
Lệ Nam Khê thấy vẻ đáng yêu nhu thuận của nàng thì rất cảm khái. Sờ sờ mái tóc mềm mại của nàng, Lệ Nam Khê cúi thấp người xuống mỉm cười hỏi:
"Nguyệt nhi muốn đi đâu?"
"Ngay hoa viên ở bên kia, cũng không xa.” Trọng Lệnh Nguyệt thấy Lệ Nam Khê mở miệng,
rất vui vẻ, cầm ngón tay nàng, chỉ vào hoa viên phía xa xa nói: “Cùng đi sao?"
Mặc dù trong miệng là thương lượng, nhưng hành động này rõ ràng là tiểu cô nương rất mong muốn Lệ Nam Khê đi cùng.
Lệ Nam Khê quản lý đồ dùng nhưng thật ra lại không cần chuẩn bị trước quá
nhiều. Cho nên nàng đem đồ vật giao cho Quách ma ma, còn mình thì để mặc cho Trọng Lệnh Nguyệt lôi kéo, nhắm mắt đi theo nàng đến hoa viên.
Sau khi vào hoa viên Lệ Nam Khê mới biết hôm nay Lương thị và Thẩm phu nhân sẽ gặp nhau ở đây.
“Phu nhân và Thẩm phu nhân đang ở phòng khách nói chuyện." Nha hoàn kính cẩn nói: “Nếu lục thiếu phu nhân đi qua bên kia, chắc cũng không ngại."
Nha hoàn nói "bên kia", Lệ Nam Khê chỉ cần liếc mắt liền hiểu là chỗ nào.
Nơi có tám bà tử canh giữ ngoài cửa phòng khách và thính phòng, không
muốn người ta chú ý cũng không có biện pháp.
Mặc dù từ chỗ này đến đó vẫn còn một khoảng lớn, mặc dù nha hoàn nói không
có chuyện gì nhưng Lệ Nam Khê vẫn muốn đổi chỗ chơi. Cho nên liền thương lượng với Trọng Lệnh Nguyệt.
Trọng Lệnh
Nguyệt nắm chặt tay nàng, nhẹ giọng hỏi: "Một chút cũng không được sao?
Một chút thôi. Con đưa lục thiếu phu nhân đi qua nhìn một chút là được
rồi."
Lúc trước mỗi lần gặp Lệ Nam Khê,
nàng ngậm miệng, mở miệng đều là "thẩm thẩm", bởi vì lúc đó chỉ có Cổ ma ma đi theo bên cạnh, không có người ngoài. Bây giờ có người của Lương
thị, Trọng Lệnh Nguyệt liền sửa miệng gọi "lục thiếu phu nhân".
Nhìn thấy tiểu cô nương thận trọng khẩn cầu như vậy, Lệ Nam Khê mềm lòng.
—— Chuyện của Trọng Phương Nhu, Lương thị không giấu nàng. Cho dù hiện tại nàng đi đến đó, Lương thị nhiều nhất cũng chỉ cảm thấy không vui mà
thôi, sẽ không nói gì nàng.
Vì vậy, chỉ
cần nàng ở một nơi xa chỗ đó chơi một chút, Lương thị sẽ càng không đụng đến nàng. Lúc trước là vì nàng muốn được an ổn nên mới dự định rời đi.
Đôi mắt Trọng Lệnh Nguyệt lúc này đang trông mong nhìn nàng. Thấy tiểu cô
nương đang rất muốn chỉ cho mình "nơi bí mật thú vị" ở đây, Lệ Nam Khê
chậm rãi nói "Được rồi". Lại hỏi: "Chỗ Nguyệt nhi nói là chỗ nào?"
Trọng Lệnh Nguyệt thấy Lệ Nam Khê đồng ý thì hết sức cao hứng. Đôi mắt to
chớp chớp, rất linh động: "Trên một hòn núi giả." Nàng chỉ vào một hòn
núi giả rất cao bên cạnh: "Con đưa ngài đi xem nha!" Nói rồi nàng liền
cầm tay Lệ Nam Khê đi qua bên đó.
Quách ma ma vốn muốn đi theo các nàng qua đó nhưng lại bị nha hoàn cản lại.
Quách ma ma biết không thể vượt qua nhiều người một lúc như vậy, miễn cho làm phiền khách nhân, cho nên đành phải bỏ cuộc.
Trong thính phòng bên cạnh phòng khách, Lệ Nam Khê lạnh lùng nhìn thân ảnh
một cao một thấp của hai người đi đến hòn núi giả, năm ngón tay nắm lấy
viền cửa sổ không khỏi từ từ siết chặt, siết chặt.
Nàng khó lòng kìm chế được lửa giận và hận ý trong lòng, tức giận nhìn hồi
lâu, đang định đóng cửa sổ lại thì nhìn thấy bên cạnh có một bóng người
nhỏ bé lén la lén lút.
Rõ ràng là một
tiểu hài tử, nhờ cái cây to bên ngoài bức tường trèo qua bức tường cao
bên cạnh. Sau khi trượt xuống chân tường, nó hơi rụt cổ tiến về phía
trước một chút, cực kỳ cẩn thận.
Trọng
Phương Nhu không ngờ sẽ gặp Trọng Lệnh Bác trong hoàn cảnh như thế này.
Nàng và đứa cháu này quan hệ rất không tốt. Thường ngày gặp nhau đều cảm thấy chán ghét, nếu không có chuyện gì thì nàng cũng không muốn nói một câu nào với hắn.
Thế nhưng, giờ khắc này nhìn thấy hắn, nàng cũng có chút vui mừng ngoài ý muốn.
Ngẩng đầu nhìn về phía cửa bên kia một chút, thấy bà tử giữ cửa đang xếp
thành một hàng từ cửa thính phòng đến tận cửa phòng khách, nhưng lại
không chặt chẽ. Trọng Phương Nhu vỗ nhẹ vào mép cửa sổ, nhỏ giọng gọi:
"Này."
Vì Trọng Phương Nhu muốn cho Trọng Lệnh Bác nghe một tiếng này nên có hơi lớn tiếng. Bên này gây ra động
tĩnh như vậy liền có bà tử nhìn sang.
Trọng Lệnh Bác vừa đi vào góc, thấy có động tĩnh liền rụt người lùi về phía
góc tường bên kia. Đúng lúc bà tử chuyển mắt nhìn sang nên không thấy.
Bà tử nhìn quanh một chút, không thấy gì liền tiếp tục mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim cúi đầu đứng đó, mắt nhắm mắt mở.
Trọng Lệnh Bác men theo bức tường dưới cửa sổ, cúi thấp thắt lưng đi về phía
trước một chút. Khi đến cửa sổ, mới từ từ ngẩng đầu lên.
Trọng Phương Nhu khe khẽ hỏi hắn: “Tại sao ngươi lại đến đây?” Nàng nghĩ tiểu hài tử này biết âm thầm trèo tường đến đây thì cũng phải biết tránh
không để những người khác phát hiện.
Nàng dựa vào mép cửa sổ nói, chỉ có Trọng Lệnh Bác mới có thể nghe thấy. Hắn cũng nói nhỏ: "Ta nghe nói lục thiếu phu nhân đến đây?"
Khóe môi Trọng Phương Nhu chậm rãi kéo lên: "Phải. Nàng có tới. Đang ở trên
núi giả. Ngươi xem bên kia." Nói rồi lại chỉ về phía núi giả.
"Hừ." Trọng Lệnh Bác cười nhạt nói: "Ông trời cũng giúp ta." Hắn vốn là muốn
trừng phạt lục thiếu phu nhân, ai bảo nàng dám giáo huấn hắn! Ai bảo
nàng dám giáo huấn nương hắn! Lần này, người của tổ mẫu canh giữ nghiêm
ngặt, đám nha hoàn bà tử cũng không thể tiến vào được. Hắn nhìn thấy
nàng có thể đi vào, nên cũng tìm biện pháp lặng lẽ chạy vào, muốn dạy
cho nàng một bài học.
Trọng Phương Nhu
thấy Trọng Lệnh Bác tức giận nhìn Lệ Nam Khê đang ở bên kia, lại thấy hà bao bên hông hắn có chứa bùn đất. Bùn nhét đầy trong hà bao lại phải
trèo tường vào nên bị dồn lại rơi xuống bên ngoài hà bao, dính lên y
phục.
Trọng Phương Nhu đột nhiên trong lòng khẽ động: "Ngươi đây là định ném bùn lên người nàng sao?"
Trọng Lệnh Bác vội vàng lấy tay che hà bao lại: "Không có!"
Hắn càng che giấu như vậy thì trong lòng Trọng Phương Nhu càng chắc chắn ý
đồ của hắn. Nàng từ từ thu ánh nhìn vào giữa hai mắt, đưa tay lên kéo
cằm, cười nhẹ.
“Ngươi xem, nàng đi rất
cẩn thận trên núi giả.” Trọng Phương Nhu dùng một giọng rất nhẹ nhàng ôn hòa thì thầm: “Ta nha, thấy nàng đi trên đó, thật hận nàng không bước
hụt ngã từ trên xuống."
Ngừng một chút,
nàng lại thở dài: "Đương nhiên, từ trước đến nay nàng vẫn luôn rất cẩn
thận. Muốn ngã xuống cũng không dễ dàng gì."
Sau khi Trọng Lệnh Bác nghe mấy lời của Trọng Phương Nhu, ngẩng đầu lên
nhìn một chút, lại suy nghĩ một hồi, hắn liền nhếch môi cười rộ lên.
Lệ Nam Khê đi theo Trọng Lệnh Nguyệt một đường lên núi giả.
Hòn núi giả này không thể so với núi giả lúc trước nàng thấy ở Mai phủ. Núi giả ở Mai phủ có liên quan đến Mai Giang Ảnh, cố ý tạo nên một lối đi
đặc biệt. Nhưng con đường ở đây đều do thợ thủ công đục đẽo, mặc dù cũng có thể đi được, nhưng không được thoải mái, cũng không dễ đi như ở đó.
Tuy là tính tình Trọng Lệnh Nguyệt có hơi nhát gan nhưng chung quy cũng là
tâm tính trẻ con, gặp chuyện vui thì có chút không chịu ngồi yên, một
đường nửa đi nửa leo, rất nhanh đã lên đến đỉnh.
Lệ Nam Khê bị vướng dây buộc váy nên đi có chút chậm.
Trọng Lệnh Nguyệt đưa tay ra định giúp cô, nhưng lại bị Lệ Nam Khê ngăn lại:
"Con kéo ta không được đâu, mà ngược lại còn bị ta kéo xuống. Tội gì
phải vậy?"
Trọng Lệnh Nguyệt ngẫm lại thì thấy cũng đúng, nên không tiếp tục nữa chỉ nói: "Vậy thì ngài cẩn thận một chút nha."
“Ta phải dè dặt.” Lệ Nam Khê nói rồi vén quần đi lên.
Khi nàng lên đến đỉnh, Lệ Nam Khê vẫn không biết tại sao Trọng Lệnh Nguyệt
lại gọi nàng đến đây. Lại nói, núi giả chỗ này cố tình khoét ra con
đường đi lên, vốn dĩ là để mọi người ngắm cảnh. Nhưng đã lên đến đỉnh mà phong cảnh vẫn như trước. Chỉ là một lương đình, trong sảnh có bàn đá,
ngoài ra không có gì khác.
Trong lòng Lệ
Nam Khê đang nghi hoặc thì Trọng Lệnh Nguyệt nắm lấy tay nàng nói: "Thẩm thẩm, nhìn kìa, chỗ đó có một bông hoa nhỏ. Trông rất đẹp."
Theo hướng nàng chỉ, Lệ Nam Khê liếc nhìn về phía đó. Quả nhiên có một bông
hoa nhỏ đang lặng lẽ mọc trong khe hở. Bông hoa khá lớn, cỡ bằng lòng
bàn tay của Trọng Lệnh Nguyệt. Nhụy hoa màu vàng, cánh hoa chuyển dần từ trắng hồng từ trong ra ngoài, xinh xắn đẹp mắt.
“Rất đẹp.” Lệ Nam Khê nhìn bông hoa nhỏ, đưa tay vuốt ve mái tóc của Trọng Lệnh Nguyệt: “Làm sao Nguyệt nhi phát hiện ra?"
"Con thường đến đây một mình xem. Đôi khi nhìn thấy nó, tâm tình sẽ cảm thấy tốt hơn."
Trọng Lệnh Nguyệt nhẹ nhàng nói, siết chặt tay Lệ Nam Khê: "Thẩm thẩm ngài
xem này, Thạch Trung hoa này có thể mọc trong các kẽ hở của đá, còn có
thể phát triển tốt như vậy. Vậy thì con cũng phải lớn lên thật tốt, có
đúng không?"
Đều nói đồng ngôn vô kỵ, tuy rằng đơn giản nhưng tận đáy lòng lại bộc lộ khát vọng sâu xa nhất.
Một hài tử nho nhỏ lại sớm biết phải kiên cường đối mặt với cuộc sống, dũng cảm đối mặt với mọi thứ như đóa hoa ấy.
Trọng Lệnh Nguyệt bất quá chỉ mới bốn tuổi. Vậy mà đã sớm nhận ra điều này
khiến Lệ Nam Khê cảm thấy chua xót. Một lúc sau nàng mới nói: "Đúng vậy. Nguyệt nhi thật thông minh. Sau này con cũng phải giống Thạch Trung hoa lớn lên thật tốt."
Trọng Lệnh Nguyệt
nghe xong lời này, đôi mắt to tròn nháy một cái, rất vui vẻ: "Thẩm thẩm, tại sao ngài biết con gọi nó là Thạch Trung hoa?"
Lệ Nam Khê vốn định nói với nàng biết là nàng mới vô tình nói ra một câu
kia, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong đợi của tiểu tiểu thư, nàng suy nghĩ
một chút rồi nói: “Bởi vì Thạch Trung hoa là cái tên thích hợp nhất. Ta
nghĩ Nguyệt nhi thông minh như vậy, nhất định sẽ đặt tên này cho nó.”
Tiểu tiểu thư lập tức phi thường vui vẻ, kéo tay nàng lắc lắc, đôi mắt to cười híp lại một đường.
Hai người ở đây một lúc, Lệ Nam Khê nhìn trời bắt đầu nổi gió lạnh liền muốn cùng Trọng Lệnh Nguyệt đi xuống.
Trọng Lệnh Nguyệt cũng cảm thấy mình đã ở đây đủ lâu.
Ngày thường đều có người đi theo nàng, lúc không có Vu di nương thì có nha
hoàn bà tử bên cạnh đi theo, nếu không nữa thì Ngô thị sẽ kêu người bên
cạnh đi theo nàng. Nàng đều dành thời gian đến đây để gặp hoa nhỏ. Hôm
nay đúng lúc nàng chỉ có một mình Cổ ma ma chăm sóc, có thời gian rảnh
rỗi, lại tình cờ gặp Lệ Nam Khê cũng đang rảnh rỗi, liền vui vui vẻ vẻ
dẫn Lệ Nam Khê đi qua.
Lệ Nam Khê biết đi xuống không dễ như lúc đi lên nên nàng để Trọng Lệnh Nguyệt đi phía
sau, còn nàng thì đi phía trước. Như vậy lỡ như Trọng Lệnh Nguyệt bước
chân không vững, nàng vẫn có thể giúp đỡ ở dưới.
Tiểu tiểu thư đã tới tới lui lui rất nhiều lần, tự nhiên biết tại sao mình
không nên đi trước. Lúc đi lên, Lệ Nam Khê nhất định phải ở phía sau.
Khuôn mặt nhỏ nhắn Trọng Lệnh Nguyệt đỏ bừng, vui vẻ đi phía sau, thấy Lệ Nam Khê thỉnh thoảng quay đầu lại xe, nàng càng đi cẩn thận hơn.
Đi được nửa đường, Lệ Nam Khê lại quay đầu nhìn Trọng Lệnh Nguyệt lần nữa. Đột nhiên nàng thấy sắc mặt của Trọng Lệnh Nguyệt chợt thay đổi. Sau
đó, nàng nghe thấy Trọng Lệnh Nguyệt vẻ mặt hoảng sợ hét lớn: "Mau tránh đi!"
Lệ Nam Khê vô thức tránh sang một
bên, nhưng vẫn quá muộn. Có người đẩy mạnh chỗ bắp chân của nàng một
cái. Nàng đứng không vững liền ngã xuống.
Trọng Đình Xuyên đang nghị sự trong cung. Hồng Hi đế gọi hắn vào ngự thư phòng để thương nghị chuyện phòng ngự trong kinh.
Bên ngoài có các cung nhân canh giữ bên ngoài. Chu công công vừa phân phó
tiểu thái giám đi chuẩn bị tra xong, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy có
người đang vội vàng đi về phía bên này.
Chu công công vội vàng nghênh đón: "Sao hôm nay Thường đại nhân lại đến đây?"
Người đến là Thường Khang. Hôm nay đi theo Trọng Đình Xuyên là Thường Thọ, mà Thường Thọ lại đang ở cách đó không xa canh giữ, cho nên Chu công công
mới hỏi câu này.
Sau khi hỏi xong, Chu
công công liền phát giác có điều gì đó không ổn. Thường Khang trầm mặc
ít nói, thập phần trầm ổn. Nhưng lúc này, thần sắc của hắn đang rất sốt
ruột, mồ hôi tươm trên trán, trông cực kỳ lo lắng.
Thường Khang khàn giọng hỏi: "Gia đâu?"
Chu công công vội hỏi: "Đang nghị sự với bệ hạ. Đã xảy ra chuyện?"
“Ừ.” Thường Khang gật đầu, tiếp tục nhìn ra cửa ngự thư phòng, tay phải nắm
chặt đập mạnh vào lòng bàn tay trái, buồn bực nói: “Khi nào thì gia mới
có thể ra ngoài?"
“Tiểu nhân giúp ngài đi thông báo một tiếng.” Chu công công thấy Thường Khang thất thố như vậy
thì rất sợ ngự lâm quân hoặc Cửu Môn bên kia có chuyện ngoài ý muốn, nói xong liền quay đầu đi.
Thường Khang vội tiến lên ngăn cản, nói nhỏ: "Công công đừng hiểu lầm. Trong nhà xảy ra chút chuyện."
Hắn xưa nay luôn chỉ nói một nửa, nếu như "một chút chuyện" này mà bị lộ ra toàn bộ thì cũng không biết lớn đến mức nào. Chu công công vội vàng
hỏi: "Vậy rốt cuộc là..."
Thường Khang
suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn lắc đầu không chịu nói. Cho dù Thường
Thọ có đến hỏi, hắn cũng không trả lời, cứ đi đi lại lại bên ngoài, lâu
lâu lại lo lắng nhìn cửa phòng.
Thường
Khang là người bình tĩnh nhất trong bốn vị Thường đại nhân, bây giờ hắn
như thế này, Chu công công không dám khinh thường. Mắt thấy tiểu thái
giám mang trà đến, hắn không cần người bưng trà chờ hoàng thượng phân
phó, trực tiếp đích thân nhận lấy rồi bưng vào trong.
Hồng Hi đế và Trọng Đình Xuyên vốn cũng đang miệng đắng lưỡi khô, nghe Chu
công công ở bên ngoài hỏi liền đáp ứng. Hai người dừng lại đề tài trước
đó, im lặng chờ mang trà vào.
Đợi đến khi thấy Chu công công đi vào, Hồng Hi đế rất kinh ngạc: "Không phải ngươi
vừa mới nói muốn đi ngự thiện phòng một chuyến à? Sao còn ở đây?"
Chu công công đã hầu hạ hoàng thượng từ khi còn là thái tử, tình cảm không
giống với người khác, có thể thoải mái nói chuyện hơn một chút. Nghe
vậy, hắn đưa từng tách trà cho Hồng Hi đế và Vệ Quốc công, rồi nói: "Lúc nãy thấy Thường Khang đến, thần sắc lo lắng. Hắn chỉ nói trong phủ có
chuyện, nhưng không nói là chuyện gì."
Hắn biết Hồng Hi đế thương yêu Trọng Đình Xuyên, chuyện sở nghị trong ngự
thư phòng hôm nay đã thảo luận nhiều ngày, cũng không phải chuyện quá
khẩn cấp, cho nên mới dám nói ra lời này.
Hồng Hi đế nhấp một ngụm trà nói: "Kêu Thường Khang vào nói đi."
Trọng Đình Xuyên từ lúc nghe khởi tấu đã quay đầu nhìn ra ngoài. Nhìn thấy
thái độ Thường Khang bất thường, thần sắc lo lắng thì cẩn thận suy nghĩ
đến lời Chu công công nói "Trong phủ có chuyện", Trọng Đình Xuyên nhất
thời phản ứng kịp.
Hắn đứng phắt dậy. Cái ghế sau lưng đổ rầm xuống đất, phát ra một tiếng động nặng nề.