Mặc dù Lệ Nam Khê không biết "ở trên, ở dưới" của Trọng Đình Xuyên là có ý gì, nhưng nhìn hắn hiện tại như đang muốn phát tiết thì cũng hiểu được bảy tám phần

Nàng theo bản năng trực tiếp cự tuyệt: "Không được. Biện pháp này ta không đồng ý."

Tuy là nàng cảm thấy mình đang dùng lời lẽ nghiêm khắc để cự tuyệt, nhưng thanh âm lúc này của nàng kiều kiều mị mị, nghe vào tai hắn, thanh âm cự tuyệt cũng cực kỳ êm tai.

"Không sao. Bây giờ nàng không muốn. Cứ chờ đến buổi tối." Trọng Đình Xuyên hôn nhẹ vào tai nàng: "Buổi tối chúng ta mới thương lượng."

Lệ Nam Khê thầm nghĩ đến buổi tối có lẽ hắn đã quên mất chuyện này. Nào ngờ đến buổi tối nàng mới hiểu được, tính tình nhất ngôn cửu đỉnh của hắn không chỉ dùng cho chính sự mà ở phương diện này cũng thập phần coi trọng hứa hẹn.

Chỉ có điều hắn giữ lời quá triệt để, cái gì mà bên bệ cửa sổ, trên bàn, nàng trên hắn dưới đều trực tiếp thử qua một lần. Tới ghế mây nàng quá mức xấu hổ sống chết không chịu nên hắn không còn cách nào khác đành phải từ bỏ.

Lệ Nam Khê bị hắn lăn qua lăn lại đến nỗi khàn giọng, mệt mỏi tới mức ngay cả ngón út cũng không muốn động. Đến buổi sáng, toàn thân như rã rời, mỗi bước đi cũng đều như đang ở trên mây.

Bộ dạng lơ mơ suy yếu của nàng vậy mà còn bị Kim Trản các nàng nói: "Gần đây phong thái của thiếu phu nhân đã uyển chuyển hơn rồi."

Lệ Nam Khê vừa nghĩ tới "phong thái uyển chuyển" kia ở đâu mà ra liền cảm thấy một chút cao hứng cũng không có. Không nhịn được mà âm thầm oán trách Trọng Đình Xuyên vô số lần.

Hôm nay gặp lại Lương thị, bà đã thu lại hết những gì yếu đuối lúc trước. Khi mấy hài tử đi qua thỉnh an, bà lại trở về với dáng vẻ thỏa đáng trước đây của đại phòng. Mặt mày vẫn sắc bén như cũ. Chỉ là tóc mai hai bên đã hơi lấm tấm, mơ hồ có thể thấy một chút tóc bạc. Vùng da quanh mắt cũng trùng hơn hiện rõ vẻ mệt mỏi.

Bầu không khí vốn dĩ đang rất vui vẻ, nhưng sau khi Trọng Phương Linh nhìn quanh không thấy Trọng Phương Nhu đâu liền lên tiếng hỏi bà: "Nương, tứ tỷ đâu? Không phải ngày nào nàng ta cũng đến đúng giờ hay sao? Sao hôm nay lại không thấy?"

Dáng vẻ tươi cười của Lương thị vẫn không thay đổi: "Hôm qua nàng trở về có chút khó chịu nên đi nghỉ ngơi rồi."

Chuyện ngày hôm qua, không giấu được Lệ Nam Khê cũng không giấu được lão phu nhân. Nhưng mấy hài tử này vẫn có thể được.

Sau khi nghe nói vậy, Trọng Phương Linh cũng không có nhiều phản ứng, lên tiếng đáp rồi nói sang chuyện khác.

Lúc này Trịnh di nương vừa vặn mang trà đến cho Lương thị. Dọc đường mà run hết cả lên, tay cứ run liên tục, nắp trà và tách trà kêu lạch cạch suốt cả đường đi.

Lương thị vô cùng tức giận, giơ tay ném chén trà lên người Trịnh di nương. Nước trà nóng hổi dính ướt xiêm y của Trịnh di nương, cũng làm bỏng tay bà, mu bàn tay thoáng chốc đã đỏ lên, trên da cũng có nhiều vết bỏng.

Tất cả mọi người đều kinh sợ. Lệ Nam Khê vẫn còn có thể kìm lại không phát ra âm thanh, Ngô thị đã hét thất thanh, còn Trọng Phương Linh thì trực tiếp đứng lên.

Trọng Lệnh Nguyệt sợ đến run hết cả người, chui vào lòng của Vu di nương.

Vu di nương thấy Lương thị không để ý liền lặng lẽ che chở Trọng Lệnh Nguyệt bước ra ngoài, đưa nàng cho nha hoàn Tiểu Đào chăm sóc.

Ngô thị muốn nhanh chân đến xem Trịnh di nương bị làm sao, nhưng vừa nghĩ tới người hắt trà lên người Trịnh di nương chính là Lương thị liền vội vàng im lặng dừng chân lại.

Trọng Phương Linh lại không có nhiều cố kỵ như vậy, nàng đã quen tùy tâm sở dục trước mặt Lương thị, vừa nghĩ muốn đi liền nhấc chân đi qua. Thường ngày Trịnh di nương làm người không tệ, Trọng Phương Linh chỉ cho là lúc hầu hạ Lương thị đã chọc giận bà liền cười khuyên nhủ: "Nương sao ngài lại phát hỏa lớn vậy chứ? Làm con sợ gần chết."

Lương thị thấy Trọng Phương Linh cầu tình cho Trịnh di nương, nghĩ đến nữ nhi của mình nhu thuận hiểu chuyện như vậy, lại nghĩ tới Trịnh di nương và nữ nhi nàng không biết tốt xấu, Lương thị cả giận nói: "Con quan tâm nàng ta làm gì? Không biết tốt xấu như vậy, con cứ xem như là nàng ta đã chết đi!"

Mặc dù Lương thị là nữ nhi nhà võ tướng nhưng cuối cùng cũng chỉ là nữ nhi đại gia, nên sẽ không thể nói mấy lời cáu gắt khó nghe.

Trọng Phương Linh tưởng mẫu thân tức giận liền không tranh cãi với Lương thị, lập tức nước mắt lưng tròng xoay người chạy đi.

Hướng ma ma muốn chạy theo gọi Trọng Phương Linh nhưng lại bị Lương thị cao giọng gọi lại.

"Cứ để nàng đi.” Lương thị mệt mỏi nói: “Nàng bớt ở chỗ này cũng tốt.”

Ngày hôm qua sau khi Trọng Phương Nhu bị lôi ra khỏi đây, nơi này dính đầy máu, Lương thị kêu người lau sàn nhà mấy chục lần nhưng vẫn cảm thấy chỗ này cực kỳ dơ bẩn.

Vốn dĩ mọi người thấy Lương thị tức giận với Trịnh di nương, đều định ngồi xuống đợi một lúc rồi rời đi. Nào biết sau khi ngồi một lúc liền đợi được tứ tiểu thư Trọng Phương Nhu.

Lúc nha hoàn thông bẩm, sắc mặt Lương thị trong nháy mắt biến đen như mực. Rõ ràng bà đã cho người canh giữ ngoài cửa phòng không cho nàng đi ra ngoài. Làm sao nàng lại có thể chạy ra được! Hơn nữa còn thê thảm đến tận viện của bà!

Năm ngón tay Lương thị cắm sâu vào lòng bàn tay, cười lạnh nói: "Nếu đã đến rồi thì vào đi. Bên ngoài rất lạnh miễn cho bị lạnh quá rồi nhiễm phong hàn.

Một câu kia hôm qua lúc bà tát Trọng Phương Nhu một bạt tai cũng đã nói. Khi đó Trọng Phương Nhu té xuống đất không đứng dậy nổi, bà cũng nói với nàng ta một câu lạnh tanh như vậy.

Tay Trịnh di nương đang đau đến mức run rẩy, nhưng nghe thấy câu nói của Lương thị, cả người lập tức cứng đờ.

Trọng Phương Nhu được nha hoàn đỡ đi vào. Bởi vì đang bị thương, lại trải qua sự tình không thể nói, cho nên lúc này thoạt nhìn Trọng Phương Nhu cực kỳ mảnh mai, cực kỳ thanh lệ, lại còn mang theo một vẻ khổ sở khiến người ta yêu thương cũng như ý vị động lòng người.

Nhưng hấp dẫn người khác nhất chính là năm dấu tay đỏ trên mặt nàng. Ai cũng có thể nhận ra nó là sau khi bị người đánh để lại.

Lương thị không ngờ nàng ta lại không có một chút son phấn, thậm chí còn không dùng để che đi mà cứ thế mang dấu tay như thế tới đây.

Ngô thị trợn mắt hốc mồm sững sờ nhìn Trọng Phương Nhu, quay sang hỏi Lương thị: "Mẫu thân, tứ tiểu thư đây là --"

Lương thị cười mỉa mai: "Ngươi hỏi nàng ta đi."

Trọng Phương Nhu yếu ớt nói: "Hôm qua ta không cẩn thận va chạm với chủ nhân ở Hầu phủ, mẫu thân tức giận nên tát ta một cái." Vừa nói, nước mắt nàng liền lã chã rơi xuống, phù một tiếng rồi quỳ xuống: "Mẫu thân, con biết là con không tốt. Nhưng ngài đánh cũng đã đánh, mắng cũng mắng rồi, con cũng nhận sai rồi vẫn không được sao?"

Hôm qua Lương thị sai người khiêng kiệu nàng ta vẫn hay dùng đến trước cửa phòng. Lúc xử trí nàng ta, cửa phòng vẫn luôn đóng chặt. Sau đó lại cho kiệu đưa nàng ta về phòng, lại đóng cửa cho người canh giữ. Cho nên rất ít người biết được nội tình.

Trọng Phương Nhu cứ thế một đường đi tới đây, vừa rồi lại nói như vậy, trên dưới quốc công phủ liền biết Lương thị vì Trọng Phương Nhu không cẩn thận va chạm với chủ nhân Thẩm gia mà tức giận tát nàng một cái. Nhìn bộ dạng đáng thương thê thảm của Trọng Phương Nhu, còn có "vết thương" loang lổ trên cổ nàng, mọi người lại không nhịn được âm thầm suy đoán, nếu Lương thị đã tát một cái vậy thì vết thương trên người Trọng Phương Nhu liệu có phải cũng do Lương thị làm hay không.

Lúc này, bà tử chịu trách nhiệm canh giữ Trọng Phương Nhu chạy đến, quỳ xuống hai mắt đẫm lệ nói: "Phu nhân minh giám. Tứ tiểu thư lấy dao kề vào cổ ép chúng nô tỳ cho nàng ra ngoài. Chúng nô tỳ sợ nàng có mệnh hệ gì nên không dám không để nàng đi!"

“Đủ rồi!” Sắc mặt Lương thị xanh mét nói: “Người tới, đưa tứ tiểu thư về dưỡng thương cho tốt.” Sau đó nói với Hướng ma ma: “Ngươi tự mình chọn tám người rồi đưa cho ta xem qua. Đừng có để cảnh này xảy ra lần nữa."

Hướng ma ma vội vàng trả lời, gọi tám người thân tín đến cứng rắn kéo người đi.

Từ đầu đến cuối, Trọng Phương Nhu đều mỉm cười. Chỉ là nụ cười đó rất lạnh lùng khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.

Lương thị nhìn hai bà tử đã để cho Trọng Phương Nhu ra ngoài đang run lẩy bẩy, xua tay nói: "Lôi ra đi. Mỗi người bốn mươi đại bản, không cần quay lại nữa."

Hai bà tử vốn là người đắc lực được trọng dụng bên cạnh Lương thị, đâu bao giờ nghĩ đến sẽ gặp phải chuyện như thế này. Lúc này sợ đến không khống chế muốn cãi lại, nhưng lại bị người dùng vải rách bịt miệng lôi ra ngoài.

Lệ Nam Khê nhìn thấy Lương thị đang tức giận tột độ, hai mắt phát hỏa, sợ tình trạng cứ như vậy thì lát nữa sẽ có biến cố nên tìm cớ cáo từ rời đi trước. Ai biết vừa ra khỏi sân liền gặp Lữ ma ma đang vội vàng đi tới.

Lữ ma ma là người bên cạnh lão phu nhân, Lệ Nam Khê chào hỏi: "Ma ma đến đây có chuyện gì sao? Phu nhân đang bên trong, nhưng là trễ một xíu nữa hẵng vào thì tốt hơn."

Đây là uyển chuyển nhắc nhở bà hiện tại tâm tình của Lương thị không tốt.

Lữ ma ma nhìn vào trong viện, hiểu ý nói: "Ta đến đây quả thật có chút chuyện, nhưng không phải đến tìm phu nhân mà là tìm lục thiếu phu nhân."

Lệ Nam Khê nghi hoặc: "Ta?"

"Lão phu nhân có chuyện muốn tìm lục thiếu phu nhân.” Lữ ma ma lại nhìn về phía Mộc Miên uyển một lần nữa rồi nói: “Nói là chuyện lúc trước đã có chút manh mối.”

Lệ Nam Khê lập tức hiểu nó nên có liên quan đến chuyện sổ sách liền đi theo Lữ ma ma qua Trung Môn.

Lão phu nhân đang ở trong sương phòng phía tây xem sổ sách chờ nàng. Thấy Lệ Nam Khê đến, lão phu nhân ngoắc tay ra hiệu cho nàng đi qua, rồi bảo Lữ ma ma ra ngoài canh cửa, lúc này mới lấy sổ sách đặt trước mặt Lệ Nam Khê.

Những sổ sách này là do Tiêu Viễn nghĩ cách lấy được từ mấy người trong cửa hàng, hoàn toàn khác với cái Lương thị đưa cho lão phu nhân. Lão phu nhân cũng không vòng vo, chỉ vào những cuốn sổ dứt khoát nói với Lệ Nam Khê: "Sơ hở chồng chất, lúc trước ta với con cũng đã xem qua. Đã như vậy, ta nghĩ, không bằng đem người trong cửa hàng đổi hết một lần."

Ban đầu lão phu nhân tính là hiện tại cửa hàng vẫn sẽ tạm thời dùng tiếp những người mấy năm nay của Lương thị. Dù sao thì cũng làm quen rồi, hiểu rõ từ trên xuống dưới cửa hàng, thôn trang, kiểu gì cũng tốt hơn mấy người mới học nghề bên cạnh.

Nhưng sau khi xem qua mớ sổ sách thì Trọng lão phu nhân đã thay đổi ý định. Nếu cứ để tình trạng này tiếp diễn, gia nghiệp tích góp từng chút một bao nhiêu năm qua sợ rằng sẽ tan thành mây khói. Chẳng thà là dứt khoát loại bỏ hết những người này đi thay bằng thân tín, miễn cho sau này phát sinh sự cố.



“Nhưng sợ là phu nhân sẽ rất mất hứng thôi.” Lệ Nam Khê nhẹ giọng nói.

"Bình thường sợ là sẽ không đáp ứng, nhưng hiện tại nàng ta không cách nào bận tâm nhiều chuyện được.” Trọng lão phu nhân lại thấp giọng nói: “Lúc này nàng ta sẽ không để ý tới."

Nghĩ đến chuyện của Trọng Phương Nhu, Lệ Nam Khê liền nhẹ nhàng gật đầu.

Lão phu nhân nở nụ cười, giọng điệu có chút nhẹ nhõm hơn trước: "Hôm nay con nói cho Xuyên nhi một tiếng, để hắn tìm người đưa qua đó."

Bà vốn nghĩ Lệ Nam Khê tính tình nhu thuận, sau khi nghe bà nói xong nhất định sẽ trực tiếp đáp ứng. Ai ngờ Lệ Nam Khê lại lắc đầu, nói: "Chuyện này con khó mà nói được, cứ để chàng đến tìm tổ mẫu rồi ngài lại nói với chàng đi."

Trọng lão phu nhân không nghĩ tới nàng sẽ cự tuyệt dứt khoát như vậy, suy nghĩ một chút hỏi: "Xuyên nhi đối xử với con không tốt?"

"Làm sao có thể chứ. Lục gia vẫn luôn đối xử với con vô cùng tốt." Lệ Nam Khê biết tổ mẫu cho là nàng không dám nói với hắn liền giải thích: "Chuyện này là do tổ mẫu làm giúp chàng, con đâu có ra sức gì. Vẫn là tổ mẫu nói với chàng thì tốt hơn."

Nghe những lời này, lão phu nhân liền hiểu Lệ Nam Khê muốn Trọng Đình Xuyên thừa nhận tình cảm của bà.

Điều này khác với việc Lệ Nam Khê nói với hắn "Chuyện này là do tổ mẫu giúp". Nếu như bà tự mình nói với Trọng Đình Xuyên, bà đã an bài cái gì, có dự tính gì thì Trọng Đình Xuyên sẽ có thể cảm thấy rõ ràng là bà ra sức ở bên trong, biết bà thực sự yêu thương tôn tử này, mối quan hệ giữa hai tổ tôn hai người cũng có thể hòa hoãn hơn.

Lão phu nhân cảm khái trong lòng, nhìn nụ cười của tiểu cô nương, gật đầu nói: “Ta sẽ nói với hắn.” Bà cũng mong muốn mình và tôn tử thân cận hơn. Lớn tuổi rồi, lúc nào cũng thích con cháu đầy đàn, hòa hòa mỹ mỹ.

Lệ Nam Khê gật đầu lên tiếng trả lời.

Thấy dáng vẻ nhu thuận của nàng, Trọng lão phu nhân càng yêu thích hơn, bà liền quyết định một chuyện khác: "Nếu đã vậy, đến lúc đó ta sẽ nói với mẫu thân con một tiếng, chuyện trong cửa hàng cũng phải kêu người làm."

Đây chính là giúp Trọng Đình Xuyên và Lệ Nam Khê rất nhiều. Mặc dù hiện tại Lương thị không có thời gian để lo những việc này, nhưng nếu lên tiếng nói chuyện này với Lương thị thì không chắc là sẽ không xảy ra xung đột.

Nàng không muốn phải đối mặt với Lương thị đang cáu gắt. Còn Trọng Đình Xuyên, nàng cũng rất không hy vọng hắn tranh cãi Lương thị, miễn cho lật cả mái ngói quốc công phủ. Bây giờ lão phu nhân ra mặt chính là làm ít công to.

Lúc này Trọng lão phu nhân đã kêu Lữ ma ma đến, phân phó rõ ràng, kêu bà đi nói với Lương thị. Đợi đến khi Lữ ma ma ra khỏi cửa, lão phu nhân mới vừa nhìn Lệ Nam Khê đang thu dọn mớ sổ sách, vừa nói: "Chuyện ngày hôm qua, con biết rồi thì thôi."

Lúc nãy lão phu nhân nhắc tới Lương thị hiện tại không có thời gian để quan tâm chuyện trong cửa hàng, Lệ Nam Khê liền hiểu lão phu nhân đang gián tiếp nhắc tới sự tình của Trọng Phương Nhu, ắt hẳn còn có thể sẽ nhiều lời mấy câu nữa. Bây giờ cũng chờ được câu này, Lệ Nam Khê cũng không vòng vo, dứt khoát gật đầu nói: "Vâng."

Lão phu nhân trầm ngâm nói: "Chuyện đó ta với mẫu thân con cũng đã thương nghị qua. Việc đã đến nước này, dù sao đi nữa cũng phải đưa người đến nhà hắn, hơn nữa còn phải làm cho đẹp một chút, cho nàng tám rương đồ."

Chẳng qua, thuốc kia đúng là do Trọng Phương Nhu mang tới. Từ trên xuống dưới Khánh Dương hầu phủ Thẩm gia đều không có vật kia. Hơn nữa Lương thị và Trọng lão phu nhân cũng đã phái đi thăm do, quả thật là Trọng Phương Nhu làm.

Chuyện này, nếu không có thứ thuốc kia thì có thể khiến cho Thẩm gia nhượng bộ hai bước. Nhưng thuốc là của Trọng Phương Nhu, sự tình không còn cách cứu vãn. Thứ đó dùng để câu dẫn nam nhân, làm gì có nữ nhi đứng đắn nhà nào mang theo cái vật bẩn thỉu như vậy ở trên người?

Người giúp nàng mua thuốc đã bị đánh gãy một chân, người đưa thuốc vào viện cho nàng thì bị đánh chết vứt ra con hẻm phía sau.

Những chuyện này Trọng lão phu nhân không nói cho Lệ Nam Khê biết, chỉ hỏi nàng: "Mẫu thân con nói sẽ cho nàng tám rương đồ. Có điều tám rương này là gì? Mẫu thân con không nói rõ, còn hỏi ý kiến ​​của ta. Con nghĩ tám rương này thế nào? Đưa cái gì mới thỏa đáng?"

Lệ Nam Khê biết đưa vào cửa làm thiếp không giống với gả nữ nhi, tất nhiên sẽ bớt được không ít chuyện. Chỉ không ngờ đường đường là thứ nữ của quốc công phủ mà lại chỉ có tám rương đồ như vậy.

Nàng rất không thích Trọng Phương Nhu, nhưng hiện tại nàng không đoán được lão phu nhân đến tột cùng là có ý gì, sợ là bà đang muốn cho Trọng Phương Nhu thêm một chút nữa, chẳng qua bận tâm bà nói nhiều không tốt, dù sao Thẩm gia cũng có quan hệ với nàng.

Vì vậy, Lệ Nam Khê ngập ngừng dò hỏi: "Tám rương có phải quá ít hay không?"

“Không ít!” Trọng lão phu nhân thở dài: “Nàng là đi làm thiếp cho người ta. Lại còn tự mình vội vàng đưa đến tận cửa. Có thể có tám rương đã không tệ rồi."

Sau khi Lệ Nam Khê nắm được ý tứ của lão phu nhân liền cân nhắc nói: "Đã vậy thì có thể đưa hai rương quần áo, một rương dược liệu, một rương khí cụ và hai rương chăn." Vậy là sáu rương: "Còn tranh chữ, đồ cổ không nên chuẩn bị. Thực dụng một chút sẽ tốt hơn. Còn lại hai rương không bằng thêm chút vải vóc và trang sức." Điền trang, cửa hàng các thứ lão phu nhân không nói, Lệ Nam Khê tự nhiên cũng không nhắc đến.

Làm thiếp nhà người không thể so với làm thê tử. Làm thê tử có thể tùy tâm sở dục, còn làm thiếp thì nhất định phải xem ý tứ của thê tử. Mặc dù không đi lầm đường nhưng thường ngày chi phí ăn mặc cũng khó tránh khỏi có chút túng thiếu, không thể muốn làm gì thì làm.

Lệ Nam Khê an bài như thế vốn đã không tệ. Ít nhất, mang theo những thứ đó cũng có thể giúp cho Trọng Phương Nhu lúc đầu trôi qua không quá eo hẹp và khó khăn. Mắt thấy khí trời đã lạnh, mà chuyện gièm pha như vậy phải giấu giếm càng sớm càng tốt. Cho nên không thể không đưa người vào Thẩm gia ngay trước mùa đông.

"Ừ. Không tệ." Trọng lão phu nhân nói: "Ta nghĩ như vậy là tốt rồi. Lát nữa ta sẽ thương lượng một chút với mẫu thân con."

Tổ tôn hai người nói chuyện, không lâu sau, Lữ ma ma trở lại nói phu nhân đã đồng ý.

Bây giờ Lương thị đang phiền não chuyện của Trọng Phương Nhu, nhân sự trong cửa hàng đối với bà mà nói cũng không quá quan trọng như vậy. Nghe xong chỉ im lặng nổi giận, quay sang thì thầm vài câu với Hướng ma ma. Lữ ma ma không nghe Hướng ma ma nói đến chuyện đi vào trong, đợi một lúc liền hành lễ với Lương thị rồi lui ra.

Lệ Nam Khê nhìn lão phu nhân.

Lão phu nhân hỏi Lữ ma ma: "Ngươi có thấy tứ tiểu thư không?"

"Không thấy. Chỉ thấy Trịnh di nương đang phải bôi thuốc vẫn ở bên cạnh hầu hạ đại phu nhân. Nghe nói tay bị nóng đến mức rụng một lớp da, vừa mới được băng bó xong."

Lão phu nhân không hỏi lại nữa.

Buổi tối, Lệ Nam Khê đem mấy lời của lão phu nhân nói cho Trọng Đình Xuyên.

Trọng Đình Xuyên cũng phát hiện tư thế đi đứng của Lệ Nam Khê không đúng lắm, liền mặc kệ những chuyện của cửa hàng kia, lập tức ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy? Có phải là bị trật thắt lưng rồi không?"

Hắn nói lời này là có lý do.

Đêm hôm trước, khi hắn đang cao hứng có chút không kìm được, đè nàng lên bệ cửa sổ, ôm lên bàn giằng co thật lâu, eo nhỏ thật sự làm hắn không nhịn được, hắn nắm lấy eo nàng, hôn lên lưng nàng, da thịt mịn màng trắng nõn khiến hắn càng phát ra dũng mãnh.

Lúc đó nàng vừa khóc vừa kêu lên, trong lòng hắn liền biết nàng đang rất hứng thú, thân thể cũng sảng khoái. Nhưng nhìn nàng lúc này bước đi không đúng lại sợ mình dùng sức quá mạnh làm trật eo nhỏ của nàng. Cho nên trong lòng có chút khẩn trương, hỏi rõ trước mới được.

Lệ Nam Khê nghe xong câu hỏi liền biết lo lắng trong lòng hắn, mặt lập tức đỏ bừng, lúng ta lúng túng không nói được lời nào.

Trọng Đình Xuyên thấy nàng cứ im lặng không nói, có nói cũng chỉ là vài câu rất nhỏ, hắn đặt tai lên môi nàng hỏi: "Nàng nói cái gì? Ta nghe không rõ. Nàng nói lớn hơn một chút." Sau đó lại nói: "Nếu nàng thực sự cảm thấy thắt lưng không tốt, không bằng ta tìm Trương lão thái y tới xem cho nàng một cái."

Lệ Nam Khê thấy hắn chấp nhất hỏi tới cùng vấn đề này, lại hỏi vô cùng nghiêm túc, tự biết không thể né tránh, đành phải cho hắn một đáp án, lúc này mới lớn tiếng một chút, khẽ nói: "Không bị trật thắt lưng. Chỉ, chỉ sưng lên có hơi khó chịu."

Bàn tay đang xoa eo nàng của Trọng Đình Xuyên dừng lại một chút mới hiểu được sưng ở chỗ nào, cười nhẹ nói: "Ừ. Là sơ suất của ta. Thuốc kia đã hết tác dụng rồi. Tối nay lại dùng một chút. Bôi thuốc xong sẽ tốt lên thôi."

Lệ Nam Khê sao không biết được thuốc cao Trương lão thái y đưa cho hắn có tác dụng thôi tình? Lúc này liền đen mặt nhất quyết không cho hắn làm.

Tuy nhiên, Trọng Đình Xuyên cũng đang nghĩ buổi tối nhất định phải dùng thứ này, miễn cho thân thể tiểu nha đầu sẽ không thoải mái, trong miệng thì hỏi: "Vừa nãy nàng nói tám rương gì cơ?"

Hắn chuyển đề tài quá nhanh, Lệ Nam Khê nhất thời không kịp phản ứng. Nghĩ có lẽ lúc nãy hắn không nghe rõ liền nói lại chuyện hôm nay lão phu nhân nhắc đến chuyện của Trọng Phương Nhu cho hắn nghe. Lại nói: "Chuyện cửa hàng tổ mẫu đã có quyết định, đợi lát nữa chàng đến Hương Bồ viện một chuyến nghe ý tứ của tổ mẫu đi."

Chuyện của Trọng Phương Nhu, Trọng Đình Xuyên cũng không có ý quản nhiều nhưng cửa hàng là của phụ thân để lại cho hắn.

Phụ thân vẫn luôn đối xử tốt với hắn.

Lúc đầu Trọng Đình Xuyên trầm mặc, sau đó gật đầu, ôm nàng đến nhuyễn tháp, nghiêng người dựa vào nàng, lại hôn lên phần tóc mai nàng một cái rồi nói: "Ta đây đi qua đó một chuyến."

Lệ Nam Khê thật sự không thoải mái, sau một ngày bận rộn nàng rất cần nghỉ ngơi một chút, cũng không khách khí với hắn, chỉ nói: "Đi nhanh về nhanh. Đến muộn nữa sợ là sẽ làm trì hoãn bữa tối của tổ mẫu."

“Chỉ nói.” Trọng Đình Xuyên nhướng mi cười: “Nếu ta về trễ cũng sẽ trì hoãn nàng dùng bữa.” Hắn biết nếu như mình không quay lại thì nàng vẫn sẽ đợi suốt. Hắn cũng không nguyện ý để nàng đói bụng chờ hắn.

Một lời đã định, Trọng Đình Xuyên vội vã rời đi.

Lệ Nam Khê nghỉ ngơi một lúc, cảm thấy khá hơn một chút liền đứng dậy kêu người chuẩn bị mang bữa tối lên.

Từ Hương Bồ viện của lão thái thái qua Trung Môn rồi đến Thạch Trúc uyển là một quãng đường dài. Khi Trọng Đình Xuyên trở lại, vì ở bên hồi lâu nên toàn thân cảm thấy lạnh lẽo.

Vừa vào nhà liền muốn ôm Lệ Nam Khê, Lệ Nam Khê uốn éo người, nói: "Lạnh quá."

Nhìn thấy nàng nhăn mày nhưng khóe môi vẫn mỉm cười, Lệ Nam Khê biết nàng đang nói đùa, cố ý ra vẻ như vậy với hắn. Hắn phết chóp mũi của nàng, nói một câu: "Tiểu nha đầu thật lắm chuyện", nhưng cũng không ngừng nháo nàng, xoay người đi vào tịnh phòng thu thập sạch sẽ trên người, sau đó thay một thân cẩm bào ấm áp sạch sẽ, lúc này chậm rãi bước ra khỏi phòng.

Lệ Nam Khê cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn đi ra.

Thành thật mà nói, dáng người của Trọng Đình Xuyên rất tốt. Bờ vai rộng, thắt lưng hẹp, toàn thân cao thấp đề không có một chút thịt thừa.



Nhớ lại lần đầu tiên nàng thấy hắn, thấy khuôn ngực cường tráng nam tính, nàng không khỏi nghĩ, không biết sau cửa sổ rốt cuộc là người như thế nào.

Bây giờ không chỉ nhìn thấy, mà còn hôn qua, sờ qua rồi... Nhớ lại lúc ban đầu, nàng vẫn có chút ngỡ ngàng và hoang mang.

Khi đó nhìn thấy hắn, chỉ có thán phục và kinh ngạc. Hiện tại từng bước từng bước đối diện với vạt áo hơi lộ ra, nàng đã không còn thản nhiên, vô tư như lúc ấy, ngược lại mặt còn nóng lên mấy phần.

Nghĩ đến đây, trên mặt nàng thật sự có chút nóng bừng.

Lệ Nam Khê vội vàng cúi đầu xuống, không nhìn vạt áo hở ra một nửa của người nào đó, hết sức chuyên chú đi dọn xong chén đũa.

Trọng Đình Xuyên nhìn vành tai đỏ bừng của nàng, đưa tay lên nhéo nhéo, cười hỏi: "Sao vậy? Ngay cả ta cũng không dám nhìn?"

Ở trước mặt hắn, Lệ Nam Khê tự nhiên không chịu thừa nhận trước đây mình có chút mê đắm, nghiêm nghị nói: "Nào có. Chỉ là nhìn chén đũa bày không ngay ngắn cho nên ta mới xếp lại."

Trọng Đình Xuyên biết nàng xấu hổ, nên cũng không nháo nàng nữa, trái lại lấy tay kéo nàng ôm vào lòng: "Có thể ngay ngắn thì ngay ngắn, không ngay ngắn đi nữa thì cũng phải dùng, tội gì phải làm tỉ mỉ như vậy?"

Lệ Nam Khê đẩy hắn, nhưng không thể đẩy ra được: "Lục gia cũng không nói với ta. Chén đũa không ngay ngắn, chàng dùng sẽ không khó chịu sao?"

"Đó chỉ là những chuyện nhỏ. Không cần bận tâm." Sau khi Trọng Đình Xuyên xoa thắt lưng cho nàng: "Nàng nghỉ ngơi trước đã. Nếu nàng thích gọn gàng thì có thể đợi sau khi ta trở lại, ta sẽ xếp lại."

Hắn vừa dứt lời, Lệ Nam Khê có hơi sửng sốt. Nàng không ngờ rằng Trọng Đình Xuyên lại nói nàng nghỉ ngơi nhiều một chút, cho nên không cần nàng để ý đến những điều này quá nhiều. Trong lòng nàng bách vị tạp trần, trong đó còn có chút ngọt ngào, nàng cầm tay hắn chơi đùa đầu ngón tay, nói: "Mấy ngày nữa lão phu nhân muốn thiết yến chiêu đãi khách nhân, bảo ta đi qua hỗ trợ."

Những lời này khiến Trọng Đình Xuyên cảm thấy hơi kỳ lạ, hỏi: "Nàng nói xem chuyện gì xảy ra."

Lệ Nam Khê cười nói: "Hôm nay lúc ở chỗ đó, lão phu nhân nhắc tới."

Lúc trước lão phu nhân cũng đã nói qua là hôm nào muốn thiết yến chiêu đãi Tằng Văn Linh: “Chẳng qua lúc đó vẫn chưa quyết định ngày, cũng không quyết định món ăn cũng như chiêu đãi khách nhân nào, nên ta mỗi ngày đều an bài.”

Vào hai ngày trước, danh sách khách nhân cuối cùng cũng xác định. Đại thiếu phu nhân Tưởng thị đã lên danh sách, lại viết thiệp rồi sai người đưa đi.

Kết quả là thiệp mời vừa được gửi đi thì đại phòng lại gặp chuyện của Trọng Phương Nhu.

Tuy là đại phòng và nhị phòng đã tách ra nhưng chung quy lại là vẫn chưa phân gia. Vì để duy trì dáng vẻ "người một nhà" với người ngoài nên trước đây, mỗi lần Trọng gia thiết yến đều là đại phu nhân Lương thị, nhị phu nhân Từ thị, còn có đại thiếu phu nhân Tưởng thị và nhị thiếu phu nhân Hà thị bốn người cùng xử lý. Bốn người cùng nhau phụ trách an bài yến hội cho tốt đẹp.

Bây giờ Trọng Phương Nhu xảy ra chuyện, Lương thị chắc chắn không thể phân thân ra được. Nói như vậy, chuyện nhân tình qua lại bà phụ trách kia cũng sẽ bị bỏ trống, không ai tới nhận.

Lão phu nhân hỏi ý của Lệ Nam Khê. Biết nàng đồng ý hỗ trợ thì rất vui mừng, nói: "Ta biết con sẽ chịu giúp mà", lại sai Lữ ma ma gọi nhị phu nhân, đại thiếu phu nhân và nhị thiếu phu nhân đến.

So với Lương thị ngày càng tiều tụy thì tinh thần của nhị phu phân Từ thị gần đây đã tốt hơn rất nhiều. Lúc trước, sau khi Trọng nhị lão gia bị rơi xuống nước, mặc dù cơ thể vẫn khỏe mạnh lên từng ngày nhưng vẫn không thể khôi phục lại dáng vẻ như trước được, vẫn còn một chút phờ phạc, không có tinh thần để đi ra ngoài. Trọng nhị lão gia mỗi ngày đều ở trong nhà, Từ thị không cần phải bận tâm đến mấy chuyện bát nháo của hắn nữa, tâm tình cũng tốt lên không ít.

Sau khi nhìn thấy Lệ Nam Khê, Từ thị nhiệt tình hơn bình thường rất nhiều, chủ động kéo Lệ Nam Khê ngồi xuống bên cạnh mình, cùng nàng hàn huyên vài câu rồi nói với lão phu nhân: "Không biết mẫu thân định cho lục thiếu phu nhân phụ trách cái nào?"

Lão phu nhân cũng thấy tâm tình Từ thị tốt, liền cười nói: "Ngươi nói trước xem."

"Ban đầu đại tẩu phụ trách nhân tình qua lại, nhưng theo ý con thì lục thiếu phu nhân làm cái này lại không thích hợp."

"Nga?"

"Ngài nghĩ xem. Lục thiếu phu nhân những năm qua luôn ở Giang Nam, người ở kinh thành nàng nhận biết được bao nhiêu? Cho dù biết là ai đi nữa, nhưng ai có quan hệ thông gia với ai, ai với ai thân thiết, ai với ai không hợp nhau, lục thiếu phu nhân có thể biết sao? Chi bằng cho nàng phụ trách chuyện khác miễn cho lúc đó lại phát sinh chuyện không tốt."

Lời này cũng có đạo lý. Thật ra, Trọng lão phu nhân cũng đã nghĩ Lệ Nam Khê tiếp quản việc nhân tình qua lại mà Lương thị phụ trách không quá thích hợp.

Tưởng thị thấy thần sắc của lão phu nhân có phần buông lỏng liền nói: "Mẫu thân nói có lý. Lão phu nhân cũng có thể tùy ý an bài cho lục thiếu phu nhân. Bất kể người nào trong chúng ta có thay đổi đều rất vui lòng."

“Con cũng rất vui.” Hà thị ngồi bên cạnh cũng tỏ thái độ: “Tuy nhiên, vẫn là xem ý tứ của lục thiếu phu nhân trước rồi hẵng nói.”

Lệ Nam Khê biết các nàng có ý tốt, mà nàng lúc này cũng thật sự không thích hợp để tiếp nhận chuyện này, liền cảm tạ các nàng rồi nói với lão phu nhân: "Tổ mẫu thông cảm cho con một chút, để cho con lười biếng đi thôi!"

Thật ra nhân tình qua lại là chuyện có ích nhất. Xét cho cùng thì Trọng gia danh tiếng cao, những người có thể tham gia yến tiệc đều là quyền quý trong kinh. Cho nên tương giao với nữ quyến nhà những người này tuyệt đối có lợi. Vì vậy, bất kể việc vặt nào đổi lấy cái này thì người thực sự được hưởng lợi nhiều nhất chính là người đã tiếp nhận nó.

Nhưng một câu "lười biếng" của Lệ Nam Khê đã khiến cho chuyện tiếp khách này trở nên càng khiến người ta mệt mỏi và khó làm hơn. Bất quá sau này ai cùng nàng thay đổi, sắc mặt đều sẽ vô cùng tốt.

Trọng lão phu nhân hiểu ra, cười nói "Con đó", sau đó lại hỏi Lệ Nam Khê: "Tư Tư thấy cái nào thích hợp?"

Kỳ thật Lệ Nam Khê đã chọn một cái ở trong lòng, nhưng mà chuyện này vốn là do nhị thiếu phu nhân Hà thị phụ trách. Nàng và Hà thị lại không chung đụng nhiều, nên trong nhất thời không nói ra mà chỉ nói: “Con cảm thấy con cũng chưa quá rõ ràng mấy cái này. Không bằng sau khi trở về con hỏi một phen, đợi đến khi rõ ràng minh bạch mình nên làm cái gì rồi lại đến nói cho lão phu nhân. Không biết có được hay không?"

Nhóm ma ma bên người nàng có rất nhiều vị là lão nhân trong phủ. Đợi sau khi hỏi rõ các nàng thì chuyện trong phủ nhất định sẽ minh bạch không ít.

Chuyện này cứ thế mà định xuống. Lão phu nhân bảo nàng ngày mai lúc đi tới Hương Bồ viện thì nói cho bà chuyện nàng đã nghĩ kỹ. Còn lại lão phu nhân sẽ tự an bài ổn thoả.

Vào lúc này, Lệ Nam Khê đang nhắc đến chuyện đó với Trọng Đình Xuyên. Nghĩ đến ngày đó phải mời Tằng Văn Linh, nàng không khỏi cười liếc Trọng Đình Xuyên một cái, hỏi: "Lục gia cảm thấy ta nên phụ trách việc gì mới tốt?"

Trọng Đình Xuyên thấy Lệ Nam Khê tuy đang hỏi mình "phụ trách cái gì thì tốt", nhưng thấy nàng lại cười vui vẻ, liền nghĩ nàng chỉ quen trong lúc dùng bữa nói chuyện với hắn nhắc đến chuyện hôm nay, cho nên mới thuận miệng hỏi như vậy. Biết trong lòng nàng nhất định đã có chủ ý liền hỏi: "Nàng cảm thấy cái nào thích hợp?"

"Bài trí đi.” Lệ Nam Khê thuận miệng nói: "Ta am hiểu một chút."

Trọng Đình Xuyên thấy nàng trả lời nhanh chóng liền biết nàng đã có tính toán tốt từ trước, nên "Ừ" một tiếng không nói thêm nữa.

Tuy nhiên, ngay cả khi Lệ Nam Khê tự có chủ ý nhưng Trọng Đình Xuyên vẫn nhắc cho Lệ Nam Khê chi tiết mọi việc. Chỉ vì hắn muốn giúp tiểu nha đầu này nghĩ kế miễn cho đến lúc đó nàng bị ăn mệt mà không hiểu tại sao.

Những vấn đề nhỏ nhặt trong nhà, Trọng Đình Xuyên không nhúng tay vào quá nhiều nên cũng không hiểu rõ lắm. Tuy nhiên, sau khi ăn xong hắn lại có chút cảm thụ.

Tiểu nha đầu vừa rồi nói không sai. Ăn, thiết yến không chỉ liên quan đến thức ăn, dụng cụ, tiếp đón tân khách. Mà tiếp đó còn có bài trí.

Lúc này, hắn lại có một ý tưởng khác.

Lệ Nam Khê sẽ không dính đến chuyện chuẩn bị thức ăn và giao tiếp với khách nhân, này là chắc chắn. Dù sao cũng là thiết yến. Nếu thức ăn xảy ra chuyện, e rằng sẽ có chút phiền phức. Tỷ như vấn đề khẩu vị. Tiểu nha đầu ở Giang Nam nhiều năm, đối với rất nhiều món ăn trong kinh đều không quá quan tâm, đây là một điểm yếu. Quan trọng nhất là ăn uống rất dễ xảy ra sự cố. Phàm là có người thân thể không khỏe rồi lại đổ lỗi cho thức ăn, đều rất phiền toái.

Tiếp đón khách nhân lại không phải là sở trường của tiểu nha đầu. Nàng thông tuệ, nhưng không giỏi dùng thủ đoạn đi tính kế. Có đôi khi còn hơi mềm lòng, nếu đụng phải mấy kẻ cứng đầu thì không dễ đối phó.

"Nàng vừa hỏi ý của ta, nói là không biết chắc nên tiếp nhận cái nào là tốt nhất?" Trọng Đình Xuyên cầm khăn lụa lau khóe môi cho Lệ Nam Khê.

Lệ Nam Khê không ngờ hắn sẽ thực sự nghĩ kế giúp nàng, ngạc nhiên nói: "Ý của lục gia là?"

"Quản lý dụng cụ dùng cơm.” Trọng Đình Xuyên như đinh chém sắt nói: “Tuy nhìn có hơi phiền phức, lúc thiết yến lại dễ va chạm gây tổn thất. Nhưng cái này là ổn thỏa nhất. Nếu có bị vỡ cũng không phiền hà."

"Bài trí..."

"Cái này nàng không cần để ý tới.” Trọng Đình Xuyên nói: “Tuy là nàng am hiểu mấy cái này, nhưng có đôi khi, những thứ nàng am hiểu mà làm không tốt lại dễ khiến người khác lên án.”

Kỳ thực, thậm chí có đôi khi làm thỏa mãn xong, nhưng lại không là được "tốt nhất" cũng sẽ bị người chê.

Tỷ như Lệ Nam Khê.

Lúc trước ở yến hội ngắm hoa của Mai gia, nàng hơi lộ chút khéo tay, để người ta phát hiện nàng có hoa nghệ xuất chúng. Nếu lần này nàng phụ trách bài trí, người bên ngoài sẽ để ý đến bình hoa, nếu như làm không tốt sẽ không tránh khỏi có người nhắc đến đề tài ngày hôm đó.

Không có ai ở bên châm ngòi thổi gió thì tốt. Nhưng lỡ như lại có thì sao?

Nếu đám khách nhân tới yến tiệc có người hiểu chuyện, không nên đem trọng tâm câu chuyện đi thêm nữa, đến lúc đó chẳng phải nàng sẽ bị dư luận đưa lên đầu sóng đỉnh gió sao?

Mặc dù với năng lực của nàng, cho dù gặp phải chuyện như vậy cũng có thể giải quyết ổn thỏa. Nhưng Trọng Đình Xuyên không muốn nàng phải trải qua chuyện này.

Hắn không muốn tiểu thê tử nhà mình phải chịu ủy khuất.

Dù cho chỉ có tí xíu cũng không được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play