Dáng vẻ mềm mại vô
lực của Lệ Nam Khê càng khiến cho Trọng Đình Xuyên động lòng, không tự
chủ được ôm lấy nàng rồi nhẹ nhàng đặt xuống giường.
Mặc dù đầu óc hỗn loạn, Lệ Nam Khê vẫn nhớ trong bụng mình còn hài tử liền
giơ tay muốn đẩy hắn ra, nhưng cả người nàng đều mềm nhũn gần như không
còn sức lực: "Đừng. Không được. Chàng chậm một chút, nhẹ một chút."
Nàng biết trên phương diện này hắn có bao nhiêu dũng mãnh. Nếu hắn không cẩn thẩn thu liễm lại thật sự sẽ xảy ra phiền phức.
Đầu óc Lệ Nam Khê loạn thành một đoàn, cho nên nói năng cũng không được
mạch lạc. Dù vậy từng câu, từng chữ đều là lo lắng cho hài tử.
Tên đã lên dây, chỉ còn một bước cuối cùng lại phải cưỡng ép dừng lại,
Trọng Đình Xuyên khó khăn kiềm chế, vùi đầu vào cổ nàng, nằm trên người
nàng thở dốc.
Đây là kiều thê của hắn, hiện tại nàng đang mang hài tử, hơn nữa tháng cũng đã khá lớn.
Trọng Đình Xuyên thật sự có chút không kiềm chế được, nhưng nhìn thấy Lệ Nam
Khê lo lắng cho hài tử sắp bị kích động của hắn tổn thương, rốt cuộc
Trọng Đình Xuyên cũng hơi tỉnh táo lại. Mặc dù hắn có muốn làm gì đi
nữa, nhưng cũng còn mấy phần lý trí, sợ bản thân quá lỗ mãng sẽ khiến
thê tử và hài tử bị thương.
Sau khi bình
tĩnh lại, hắn thở dài thườn thượt, mặc dù đã rất kiềm chế, không làm đến bước cuối cùng, nhưng hắn không thể nhịn được nữa, lập tức quấn lấy Lệ
Nam Khê nghĩ cách giúp hắn giải quyết. . . .
Sau đó Trọng Đình Xuyên ôm Lệ Nam Khê cùng nhau tắm rửa, mặc dù hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện nhưng phu thê hai người vẫn ôm nhau ngủ một đêm
ngon giấc.
Ngày hôm sau Trọng Đình Xuyên
vẫn dậy sớm luyện võ như mọi ngày, Lệ Nam Khê cũng dậy sớm. Không phải
do nàng ngủ không ngon mà là bây giờ thân thể nàng nặng nề, buổi sáng
không biết lúc nào sẽ tỉnh dậy. Đôi khi tỉnh dậy vẫn còn sáng sớm, nhưng cũng có lúc đến khi mặt trời lên cao nàng mới giật mình thức dậy, ngày
hôm đó nàng dậy trễ.
Sáng nay nàng vừa khéo dậy sớm.
Có lẽ bởi vì có Trọng Đình Xuyên làm bạn, mặc dù Lệ Nam Khê thức dậy sớm
nhưng không có phát cáu, tâm trạng rất thoải mái. Sắp xếp bữa sáng xong
xuôi, lại khoan thai vào phòng chọn xiêm y và trang sức.
Hôm qua Hương Bồ viện đột nhiên xảy ra chuyện cho nên toàn bộ Trọng gia đều chìm trong bầu không khí nặng nề. Bầu không khí áp lực này khiến cho
người ta không thở nổi.
Cuối cùng, khi
thấy tất cả nha hoàn bà tử hầu hạ đều hết sức cẩn thận đến thở mạnh cũng không dám, Quách ma ma lập tức bạo phát, điểm tên vài người nói: "Người nào người nấy chưng cái bộ mặt khổ sở này cho ai xem hả? Trời sập rồi
hay gì?"
Ngân Tinh ấp úng nói: "Ma ma, đã vậy rồi, chúng ta không nên cẩn thận chút sao?"
"Đã như vậy? Như vậy là như thế nào?" Quách ma ma lớn tiếng quở trách:
"Hương Bồ viện xảy ra chuyện thì là việc của Hương Bồ viện. Mộc Miên
uyển có chuyện ngoài ý muốn cũng là việc của phu nhân. Chúng ta hầu hạ
trong viện của ai? Là quốc công gia! Là thiếu phu nhân! Các ngươi lại vì người của hai bên đó chưng cái vẻ mặt như vậy, chẳng lẽ các ngươi cảm
thấy quốc công gia và thiếu phu nhân không quan trọng bằng lão phu nhân
và phu nhân sao?"
Lời này của Quách ma ma có hơi nghiêm trọng, cộng thêm tâm trạng nặng nề từ sáng sớm nhất thời
khiến mấy tiểu nha hoàn không chịu nổi mà bật khóc.
Chung ma ma ở bên cạnh khuyên nhủ vài câu rồi bảo mọi người tự giải tán.
Nhưng lần cảnh tỉnh này của Quách ma ma cũng có tác dụng, không bao lâu sau
bầu không khí nặng nề trong viện dần dần tan biến. Mọi người nói chuyện, làm việc bắt đầu trở lại bình thường.
Nhạc ma ma thấy vậy thì rất vui mừng, chuẩn bị vào phòng kể lại cho Lệ Nam
Khê chỗ lợi hại của Quách ma ma. Không ngờ vừa bước vào đã thấy Lệ Nam
Khê đang gọi Kim Trản đến giúp chọn y phục.
Nhạc ma ma thấy nàng chăm chú suy nghĩ liền thắc mắc: "Hôm nay thiếu phu nhân phải ra ngoài hay là gặp khách sao?"
"Ma ma nói vậy là không đúng rồi. Chẳng lẽ không gặp khách, không ra khỏi
cửa là không được trang điểm sao?" Kim Trản ở bên cạnh không phục nói:
"Thiếu phu nhân không thể đến bồi quốc công gia đọc sách à?"
Nghĩ đến Trọng Đình Xuyên sáng nay không ra ngoài sớm, Nhạc ma ma cũng đoán
được hôm nay Trọng Đình Xuyên không có nhiệm vụ. Nghe Kim Trản nói vậy
cũng bật cười: "Là nô tỳ hồ đồ. Thiếu phu nhân ở cùng với quốc công gia
thì đúng là phải trang điểm."
Dứt lời,
Nhạc ma ma còn cầm một bộ xiêm y màu đỏ tươi ướm thử lên người Lệ Nam
Khê: "Bình thường diện mạo của thiếu phu nhân đã rất xinh đẹp, mặc cái
gì cũng dễ nhìn. Thiếu phu nhân không cần lo lắng, cho dù ngài đang mang thai, không nên trang điểm nhưng vẫn đẹp hơn những người khác rất
nhiều."
Kim Trản và Vinh Yên nói: "Đúng
vậy! Từ nhỏ thiếu phu nhân đã là người xinh đẹp nhất rồi. Cho dù đứng
trong một đám người thì người bắt mắt nhất vẫn là thiếu phu nhân."
Lệ Nam Khê bị cuộc đối thoại của các nàng làm cho dở khóc dở cười, gọi tên đầu sỏ Kim Trản lại nói: "Hôm nay xem ra ngươi không đủ việc làm, hay
là ta bảo Quách ma ma chia thêm cho ngươi một ít nhé?"
Nếu không phải Kim Trản nói quốc công gia đang ở nhà nên cần phải trang điểm thì trọng tâm câu chuyện sao có thể đi xa như vậy.
Kim Trản thở dài một tiếng, mặt như đưa đám nói: "Không cần, không cần, nô
tỳ không cần nhiều hơn đâu. Xin thiếu phu nhân lượng thứ. Quách ma ma
nói, hôm nay nô tỳ chỉ cần hầu hạ thiếu phu nhân cho tốt là được rồi,
không cần lo những chuyện khác. Thiếu phu nhân thương tiếc nô tỳ với."
Nhạc ma ma ở bên cười vui vẻ: "Đáng đời! Ai bảo ngươi trêu ghẹo thiếu phu nhân và quốc công gia!"
"Trêu ghẹo cái gì?"
Rèm cửa vén lên, một giọng nam trầm ổn vang lên trong phòng. Trọng Đình
Xuyên đi tới bên cạnh Lệ Nam Khê nói: "Từ xa đã nghe tiếng nàng cười
rồi, có chuyện gì vui sao?"
Hắn vừa đi tới Kim Trản và hai tiểu nha hoàn khác liền nhanh chóng cúi đầu, vội vàng lui ra khỏi phòng.
Nhạc ma ma vẫn ở trong phòng hầu hạ, không bao lâu sau, Quách ma ma cũng vào phòng. Hai người bắt đầu hầu hạ Lệ Nam Khê trang điểm, thay y phục.
Lệ Nam Khê biết Trọng Đình Xuyên không có hứng thú với mấy trò đùa vô hại
của nữ tử, cho nên không kể cho Trọng Đình Xuyên nghe mấy trò đùa nhỏ
của nàng với Kim Trản, chỉ nói: "Hôm nay phải đến biệt uyển nhưng ta
không biết nên mặc gì, cho nên mới bảo Kim Trản và Nhạc ma ma giúp chọn y phục."
Vừa rồi Trọng Đình Xuyên cũng chỉ thuận miệng hỏi, nghe vậy liền nói: "Tùy tiện mặc là được rồi."
Mắt thấy Lệ Nam Khê bảo Nhạc ma ma cất bộ xiêm y màu đỏ tươi đi, lại nói bà cầm một bộ y phục màu trắng mộc mạc, Trọng Đình Xuyên liền gọi Nhạc ma
ma lại, hỏi tiểu thê tử nhà mình: "Sao lại đổi? Tươi sáng chút cũng
không tệ mà."
Lệ Nam Khê có chút do dự:
"Có tươi quá không?" Trong nhà vừa xảy ra chuyện "náo nhiệt" mà nàng lại mặc màu sáng như vậy có chút không thích hợp.
Trọng Đình Xuyên lại không cho là đúng: "Nàng yên tâm. Mặc thế này vừa đẹp."
Không nói những người khác, chỉ riêng bệ hạ mà nói, ngài càng hy vọng phu thê hai người bọn họ cư xử như bình thường, bởi vì vốn dĩ hoàng thượng tức
giận lão phu nhân và Lương thị nên mới nhốt hai người các nàng lại để
thẩm vấn. Hai người bọn họ càng không để tâm đến chuyện này, bệ hạ sẽ
càng hài lòng.
Lệ Nam Khê nghe Trọng Đình Xuyên nói xong liền suy nghĩ kỹ càng một hồi, cân nhắc kỹ lưỡng lần nữa rồi bảo Nhạc ma ma cầm bộ xiêm y đó đến cho nàng.
Hai người thay y phục chỉnh tề rồi dùng bữa sáng với nhau xong xuôi, Lệ Nam Khê và Trọng Đình Xuyên mới ngồi xe ngựa đến thẳng biệt uyển.
Trọng Đình Xuyên đã phải Thường Phúc đến biệt uyển báo trước một tiếng từ
sớm, tránh cho bọn họ đột nhiên đến khiến mấy người Vu di nương bị bất
ngờ. Đợi đến khi phu thê hai người đến nơi, bước xuống xe đã nhìn thấy
Vu di nương đã đứng ở đó chờ, hỏi người gác cổng mới biết từ lúc Vu di
nương nhận được tin đã đợi đến hiện tại.
"Sao ngài không vào trong chờ?" Lệ Nam Khê cầm tay Vu di nương, cùng đi vào trong: "Đừng để bị lạnh."
"Không sao." Vu di nương từ khi nhìn thấy Lệ Nam Khê và Trọng Đình Xuyên, khóe môi vẫn cười không ngừng: "Đã mùa hè rồi còn lạnh gì nữa? Có gió mới
mát chứ."
"Cho dù vậy ngài cũng không cần chờ ở đây." Lệ Nam Khê rất kiên quyết: "Ngài ở bên trong đợi cũng được mà."
Vu di nương nghĩ lại liền hiểu được ý tứ của Lệ Nam Khê, biết Lệ Nam Khê
sợ bà lớn tuổi, chờ hai người như vậy sẽ quá mệt mỏi liền nói: "Lục
thiếu phu nhân yên tâm, trong lòng ta biết rõ."
Bà còn tiếp tục muốn khuyên nhủ Lệ Nam Khê nhưng lại nghe nam tử thâm trầm bên cạnh đã mở miệng: "Bà nghe Tư Tư đi."
Vu di nương có chút kinh ngạc nhìn hắn.
Hai mắt Trọng Đình Xuyên vẫn nhìn chằm chằm vào mấy cây hợp hoan hai bên
đường, nói: "Lớn tuổi thì nên chú ý một chút, miễn cho sau này bị thương ở chân làm phiền người khác phải quan tâm."
Tuy lời này của hắn cực kỳ không khách khí nhưng Vu di nương có thể nghe ra sự quan tâm của hắn bên trong đó. Bà thầm cao hứng, vui vẻ "Ai" một
tiếng, lại cảm thấy một chữ này không thích hợp liền trả lời Trọng Đình
Xuyên: "Đa tạ quốc công gia, ta, ta nghe lời quốc công gia." Lại nói với Lệ Nam Khê: "Đa tạ lục thiếu phu nhân quan tâm."
"Đa tạ cái gì? Ngài không cần khách khí như vậy." Lệ Nam Khê nói, chuyển chủ đề khác.
Ba người đi về phía trước không bao lâu thì một tiểu nha đầu hoạt bát chạy tới.
Trọng Lệnh Nguyệt hai tay nhỏ bé đan vào nhau đập qua đập lại, nàng ngước mắt nhìn thấy Lệ Nam Khê liền vui vẻ gọi một tiếng "Thẩm thẩm", không đoái
hoài đến chơi đập tay nữa nhanh chân chạy đến Lệ Nam Khê.
Mấy cung nhân ở lại hầu hạ nàng nhất thời hoảng sợ, vội vàng đuổi theo,
nhưng không dám ngăn cản sợ bất thình lình sẽ khiến nàng giật mình té
ngã.
Tiểu cô nương chạy đằng trước, phía
sau có mấy người đuổi theo, không bao lâu đã đến trước mặt Lệ Nam Khê.
Trọng Lệnh Nguyệt chạy quá nhanh nên hai bông hoa hợp hoan trên đầu nàng bị lỏng, Nàng đột ngột dừng bước, hai bông hoa liền rơi khỏi tóc nàng
rớt xuống đất.
"A, hoa của con." Trọng Lệnh Nguyệt vội vàng khom người nhặt lên.
Lúc nàng nhặt hoa, cung nữ cũng đã chạy tới. Thấy Trọng Đình Xuyên và Lệ
Nam Khê, bọn họ liền vội vàng hành lễ thỉnh an, liên tục xin tha, nói
rằng không chăm sóc tốt cho tiểu thư là sơ sót của các nàng.
"Không sao đâu." Không đới Lệ Nam Khê mở miệng, Trọng Lệnh Nguyệt đã đứng
thẳng người, vừa thổi bụi dính trên cánh hoa vừa nói: "Tính tình lục
thiếu phu nhân rất tốt, không bao giờ vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà xử
phạt người khác đâu, các ngươi không cần xin nhận tội."
Nói xong, nàng liền giơ bông hoa nhỏ đến trước mặt Lệ Nam Khê: "Thẩm thẩm ngài xem, có đẹp không?"
Lệ Nam Khê thấy nàng thích hoa này như vậy liền cười xoa mái tóc mềm mại của nàng: "Đẹp. Nguyệt nhi cài nó lên rất đẹp."
"Con cũng cảm thấy nó rất đẹp!" Ánh mắt của Trọng Lệnh Nguyệt trong veo sáng rỡ: "Hoa này thoạt nhìn rất yếu ớt nhưng thật ra lại rất dũng cảm. Ngài xem, cho dù bị rơi xuống đất nó cũng không bị dập, vẫn còn có thể cài
được." Nói xong, nàng liền cài hoa lên tóc mình: "Có đúng không? Vẫn rất đẹp."
Kỳ thực hoa hợp hoan rất mỏng manh. Sau khi rơi xuống đất, những cánh hoa màu hồng nhạt đã có chút héo rũ.
Nhưng Lệ Nam Khê vẫn cười gật đầu.
Nàng vẫn còn nhớ lần trong hoa viên quốc công phủ kia, Trọng Lệnh Nguyệt cố
tình dẫn nàng lên núi giả xem một bông hoa nhỏ. Tiểu cô nương thích nhất vẻ kiên cường của mấy bông hoa này.
Cho
nên lúc này Lệ Nam Khê giúp Trọng lệnh Nguyệt chỉnh hai bông hoa màu
hồng nhạt trên tóc nàng khiến chúng càng thêm mềm mại: "Cực kỳ đẹp.
Nguyệt nhi cũng sẽ lợi hại như chúng nó vậy."
Trọng Lệnh Nguyệt nghe nàng nói, có chút ngượng ngùng cười, nhưng lại trịnh
trọng gật đầu: "Lục thiếu phu nhân nói đúng! Con nhất định sẽ rất lợi
hại!"
Trọng Đình Xuyên có hơi bất ngờ với sự biến hóa của tiểu cô nương này liền đưa mắt nhìn Lệ Nam Khê, ánh mắt dịu dàng và ôn hòa.
Người khác đều không để ý đến ánh mắt của hắn, chỉ có một mình Trọng Lệnh Bác vừa nghe tin chạy đến nhìn thấy.
"Vỏ quýt dày có móng tay nhọn." Trọng Lệnh Bác bị ánh mắt dịu dàng kia của
Vệ Quốc công dọa sợ, chắp đôi tay nhỏ sau lưng, tấm tác nói: "Quả đúng
là vỏ quýt dày có móng tay nhọn." Lúc nhìn lục thiếu phu nhân, bộ dạng
của quốc công gia không hề giống bình thường.
Mặc dù hắn đang tự lẩm bẩm một mình nhưng thính lực của Trọng Đình Xuyên
lại quá tốt, nghe hắn nói vậy liền chuyển tầm mắt sang người hắn.
Trọng Lệnh Bác bị dọa đến giật cả mình, vội vàng nghiêm chỉnh đứng thẳng lên, nóng ruột giải thích: "Vừa rồi con không nói gì hết."
Mặc dù Trọng Lệnh Nguyệt không biết vừa rồi hắn mới nói cái gì nhưng bộ
dạng "giấu đầu lòi đuôi" của hắn thật sự quá chói mắt liền che miệng
cười nói: "Nói đi." Lại nói tiếp: "Muội nghe hét rồi, huynh còn muốn nói dối sao?"
Trọng Lệnh Bác len lén liếc mắt nhìn Trọng Đình Xuyên, thấy Trọng Đình Xuyên đang tán thưởng nhìn hắn, dũng khí lập tức bay về.
Tuy thoạt nhìn hắn có vẻ rất hung hăng nhưng thực chất lại không hề dùng sức.
Trọng Lệnh Nguyệt biết ca ca sẽ không làm nàng bị thương, vẫn hi hi ha ha cười.
Trọng Lệnh Bác phát hỏa, vén tay áo lên giơ tay lên làm một bộ dạng muốn đánh người.
Mấy năm qua hai người xảy ra không ít mâu thuẫn. Tính tình Trọng Lệnh
Nguyệt nhu nhược, tính tình Trọng Lệnh Bác lại nóng nảy. Từ trước đến
giờ mỗi lần hai người tranh chấp đều là Trọng Lệnh Bác chiếm thế thượng
phong.
Thấy hắn lộ ra bộ mặt hung ác lúc trước, tiểu cô nương mới bắt đầu sợ hãi, "a" một tiếng rồi xoay người chạy đi.
Khuôn mặt dữ tợn của Trọng Lệnh Bác liền cười hắc hắc, chạy đuổi theo.
Hai huynh muội một người chạy, một người rượt. Mới đầu còn là một người sợ
hãi, một người hung dữ, càng về sau ầm ĩ liền quên mất dự định ban đầu,
ngươi đuổi ta cản, chơi đùa ồn ào để lại những tràng cười vui vẻ.
Nghĩ đến dáng vẻ hai hài tử không thèm để ý đến nhau trước kia, lại thấy vẻ
tươi cười trên mặt bọn hắn hiện tại, Lệ Nam Khê không khỏi thở dài: "Hai đứa nhỏ bây giờ đúng là rất tốt." Khi ấy nào có ai có thể đoán được
hiện tại sẽ trở thành như thế này.
Vu di nương ở bên nhẹ giọng nói: "Đấy là nhờ phúc của lục thiếu phu nhân."
"Không liên quan đến con đâu." Lệ Nam Khê cười nói: "Là tự hai đứa bọn chúng
tự mình hòa thuận với nhau. Dù sao cũng là huynh muội ruột thịt, ban đầu có xa cách cũng không sao."
Vu di nương
còn muốn nói tiếp thì đột nhiên tiếng khóc của Trọng Lệnh Nguyệt truyền
đến. Hóa ra là Trọng Lệnh Bác không cẩn thận dùng sức đẩy một cái khiến
nàng bị vấp ngã, tiểu cô nương bị đau nên khóc òa lên.
Mấy người Lệ Nam Khê nhanh chóng đi qua. Nào ngờ các nàng còn chưa tới nơi
thì Trọng Lệnh Bác đã kéo Trọng Lệnh Nguyệt đứng dậy, vẻ mặt áy náy, ôm
quyền với Trọng Lệnh Nguyệt.
Trước giờ chưa từng có chuyện này.
Nhìn cảnh tượng này, nhìn Trọng Lệnh Bác như vậy, trong lòng Lệ Nam Khê rất vui mừng, bất giác nhìn sang Trọng Đình Xuyên.
Không ngờ Trọng Đình Xuyên cũng nhìn nàng.
"Lục gia cảm thấy thế nào?" Lệ Nam Khê nghĩ Trọng Đình Xuyên cũng đã nhìn ra thay đổi của Trọng Lệnh Bác cho nên mới hỏi như thế.
Nàng muốn nói là hiện tại Bác nhi đã hiểu chuyện hơn rất nhiều, không còn là tiểu tử chỉ biết lỗ mãng kích động trước kia nữa.
Trọng Đình Xuyên gật đầu: "Ừm."
Vốn dĩ Lệ Nam Khê thấy hắn gật đầu, tưởng hắn muốn khen Trọng Lệnh Bác mấy
câu, không ngờ Trọng Đình Xuyên vừa mở miệng, nàng lập tức thay đổi suy
nghĩ.
"Tiểu tử kia chính là thiếu đánh."
Trọng Đình Xuyên bình bình thản thản nói: "Có điều nàng yên tâm, hài tử
chúng ta sinh ra nhất định sẽ mạnh hơn hắn rất nhiều." Nói xong liền
ngắm nghía bụng của Lệ Nam Khê.
Lệ Nam
Khê bị câu nói bất thình lình và ánh mắt của hắn làm cho dở khóc dở
cười. Có ai nói chuyện này đâu? Rõ ràng là nàng nói Bác nhi, nào có nói
đến hài tử của nàng.
Người này cũng thật là, nói hai ba câu, không câu nào tách khỏi nhà mình...
Lệ Nam Khê khẽ mỉm cười, liếc Trọng Đình Xuyên một cái, phớt lờ hắn kéo tay Vu di nương đi về phía trước.
Hôm nay Lệ Nam Khê và Trọng Đình Xuyên ở biệt uyển rất hòa thuận vui vẻ,
nhưng phủ Lương đại tướng quân lại không nhẹ nhàng như vậy.
Từ trên xuống dưới Lương gia đều được "thỉnh" vào đại lao chịu thẩm vấn.
Chuyện kia từ đầu đến cuối Lương đại tướng quân đều không tham dự, hơn nữa
Lương đại tướng quân vì nước chinh chiến sa trường mấy chục năm, chiến
công hiển hách cho nên Hồng Hi đế điều tra xong liền thả hắn và những
người không liên quan của Lương gia ra.
Tuổi tác Lương đại tướng quân đã cao, thân thể thường sinh ít bệnh vặt,
không quá khỏe mạnh, hắn trong đại lao đi ra đương nhiên sẽ cực kỳ mệt
mỏi.
Lương đại tướng quân sau khi ra khỏi đại lao vốn định hồi phủ nghỉ ngơi, nào ngờ hỏi mấy người mới biết thê
tử kết tóc của mình cũng đã bị áp giải vào thiên lao, lại hỏi thêm thì
đại nữ nhi đã biến mất sau một đêm kia, cũng không ai nhìn thấy nữa.
Lương đại tướng quân an bài cho những người khác thỏa đáng xong, không hồi phủ nữa mà đi vào cung.
Cửa cung thủ vệ sâm nghiêm.
Lương đại tướng quân cống hiến cho nước mấy chục năm. Trước đây ông muốn gặp
hoàng thượng chỉ cần cho người thông bẩm một tiếng là xong, mười lần thì có bảy tám lần có thể diện kiến thánh nhan.
Nhưng lần này ông lại có chút không chắc chắn.
Lương đại tướng quân nói một tiếng với thủ vệ xong liền yên tĩnh chờ bên
cạnh. Thời gian dường như trôi qua rất chậm, mặt trời rõ ràng vẫn như
vậy nhưng ông lại cảm thấy dường như đã qua mấy năm dài đằng đẵng.
Khoảng một lúc lâu sau, rốt cuộc Lương đại tướng quân cũng chờ được hồi đáp.
"Mời Lương đại tướng quân đi vào." Tiểu thái giám đến truyền lời nói: "Bệ hạ đang chờ ngài."
Đã tiến cung rất nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên khi nghe thấy hoàng
thượng triệu kiến, Lương đại tướng quân có một loại cảm giác muốn rơi
lệ.
Ông không quan tâm đến các khớp xương bắt đầu đau đớn sau khi vào đại lao, cố hết sức nhanh chân đi vào.
Hồng Hi đế đang ở trong ngự thư phòng vẽ tranh. Nghe tiếng Lương đại tướng
quân quỳ xuống hành lễ thỉnh an, hắn vẫn nhìn chằm chằm trang giấy trên
bàn, không ngẩng đầu lên.
Lương đại tướng quân vốn muốn cầu tình cho Lương phu nhân và Lương thị, dù sao cũng là
thê tử kết tóc và đại nữ nhi của ông. Chỉ là ông còn đang cân nhắc xem
mình nên nói thế nào cho thích hợp thì Hồng Hi đế đã nói trước.
"Đại tướng quân còn nhớ chuyện năm đó trẫm đã quỳ xuống trước mặt phụ hoàng
và mẫu hậu không?" Hồng Hi đế nhấc bút chậm rãi phác thảo trên giấy, tỏ
vẻ rất thản nhiên hỏi ông.
Chuyện này
đúng là Lương đại tướng quân có biết. Dù sao ông cũng là trọng thần
trong triều, lúc ông ở trong kinh thành thường xuyên được tiên đế gọi
vào cung thương nghị sự vụ. Năm đó thái tử quỳ trước mặt đế hậu rất lâu, trong lúc quỳ, ông đúng lúc có việc tiến cung nên mới nhìn thấy.
Lương đại tướng quân gật đầu: "Vâng, thần còn nhớ."
"Vậy ngươi có nhớ là vì chuyện gì không?"
"Là vì một nữ tử..." Chuyện này Lương đại tướng quân không thể nói mình
không biết. Chuyện năm đó người biết được nội tình không nhiều lắm, mà
ông lại vừa khéo là người đó: "Thần còn nhớ, khi ấy thái tử để ý một nữ
tử, rồi tranh cãi với bệ hạ và nương nương."
Nghe Lương đại tướng quân dùng cách xưng hô năm đó, Hồng Hi đế thoáng hơi hoảng hốt, từ từ nở nụ cười.
"Người ngoài đều nói ngươi ngu dốt, trẫm lại thấy ngươi rất thông minh. Nếu
thật sự ngu dốt như người ta nói, sao có thể lãnh binh xuất chinh? Sao
có thể một mình đảm đương một phía?" Hồng Hi đế ném bút lên bàn, nhìn
người đang quỳ trước án không xa.
Lương
đại tướng quân năm đó tư thế oai hùng, phong độ hiên ngang. Qua mấy chục năm, dáng người thẳng đứng đã thay đổi, lưng bắt đầu còng xuống, cũng
không còn hiên ngang được như năm đó, tóc bạc đầy đầu, nếp nhăn hằn sâu.
Nhìn Lương đại tướng quân như vậy, Hồng Hi đế khe khẽ thở dài, nói với hắn:
"Nữ tử kia là A Dao. Bởi vì các nàng mà ta không gặp được A Dao, từ đó
gần nhau trong gang tấc nhưng lại cách xa như biển trời, không thể quay
về như trước. Ngươi nói, chuyện này nên làm thế nào đây?"
Thanh âm đế vương không lớn, thậm chí còn rất nhẹ. Nhưng từng câu từng chữ hờ hững đó lại khiến cho nội tâm của Lương đại tướng quân chấn động hoảng
sợ không thôi.
Những người khác không
biết nhưng ông đã tận mắt nhìn thấy thái tử trước giờ luôn ôn hòa nho
nhã lại cực kỳ cường ngạnh chỉ để cầu xin cho mình có thể nắm tay nàng
đến bạc đầu. Cho nên so với những người khác, ông càng biết rõ nữ tử kia quan trọng với thái tử như thế nào.
Mà thiếu niên thanh nhã vào thời điểm đó hiện tại đã trở thành vị đế vương trước mắt này.
Ông không biết tên của nữ tử may mắn kia là gì. Sau đó thái tử cưới nữ nhi
Trọng gia, ông vốn tưởng những chuyện đó đã trở thành dĩ vãng, nhưng
không ngờ nó lại trở thành vết sẹo trong lòng đế vương.
Nhớ về quá khứ, nghĩ đến hiện tại.
Lương đại tướng quân xâu chuỗi lại những lời ông nghe được trước và sau khi
bị thẩm vấn nhất thời hiểu rõ rốt cuộc là có chuyện gì.
Đầu gối đang quỳ của ông như nhũn ra, trên lưng mồ hôi ròng ròng, thấm ướt
cả lưng áo. Xiêm y bị ướt vừa nặng vừa dính, dính vào người rất khó
chịu.
Mặc dù là ngày hè nóng nực, nhưng gió thổi qua y phục ẩm ướt vẫn lạnh lẽo khiến ông không khỏi rùng mình.
"Thần... Thần... thê tử và nữ nhi..."
Không ngờ các nàng lại phạm vào tội lớn như vậy. Lương đại tướng quân không
nói nên lời cầu tình được nữa, trong cơn sợ hãi cũng có chút bối rối.
Nhưng nghĩ đến thê nữ nhà mình đang ở trong thiên lao, cuối cùng ông vẫn cắn răng, nặng nề dập đầu.
"Thần không cầu gì khác, chỉ cầu bệ hạ nhìn phân thượng thần tận tâm tận lực giữ lại mệnh tiện cho người nhà thần."
Hồng Hi đế cười ha ha. Tiếng cười kia vang vọng trong phòng khiến Lương đại
tướng quân càng cúi người sâu hơn, toàn thân gần như nằm nhoài ra đất.
"Giữ lại tính mạng?" Tiếng cười biến mất, thanh âm của Hồng Hi đế chợt trở
nên lạnh băng, từng câu từng chữ cực kỳ ngoan lệ, mang theo uy thế đế
vương bức người: "Lương đại tướng quân không phải là đang bức bách trẫm
đấy chứ?"
"Thần, không dám!"
Hồng Hi đế vung tay lên, cái chặn giấy trên bàn bất thình lình bay ra ngoài, sướt qua thái dương của Lương đại tướng quân, để lại một vết máu.
"Không dám? Lương gia các ngươi còn có chuyện gì mà không dám? Biết rõ là sai
nhưng vẫn nhất quyết làm. Rõ ràng biết mình là đồng lõa nhưng vẫn cố
tình phạm thêm tội chứ không chịu quay đầu. Lần này là A Dao, cho nên
trẫm mới biết được. Còn lỡ như là một người khác thì chẳng phải chân
tướng sẽ bị che giấu cả đời sao?"
Thái dương của Lương đại tướng quân rướm máu, máu từ vết thương không ngừng chảy.
Nhưng ông vẫn mặc kệ, tiếp tục dập đầu thật mạnh: "Xin bệ hạ khoan dung! Tiện nội và tiểu nữ chỉ là muốn giúp đỡ, cũng không biết là sẽ phải làm
chuyện quá giới hạn như vậy."
"Muốn giữ
lại một cái mạng cũng được." Hồng Hi đế lạnh lùng nói: "Chuyện này ai là người bắt đầu, trong lòng các ngươi đều biết. Nên làm như thế nào, tự
ngươi xử lý đi."
Dứt lời, hắn phất ống tay áo, lạnh băng liếc mắt nhìn Lương đại tướng quân, rồi chắp tay đi ra khỏi phòng.
Không bao lâu sau, Chu công công bưng một cái khay đồ đến giao cho Lương đại tướng quân.
Lương đại tướng quân lẳng lặng nhìn một hồ, cuối cùng nhắm nghiền hai mắt, cố sức gật đầu.
Lương đại tướng quân mang đồ quay về Tướng quân phủ.
Trạch viện rộng lớn tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ ban đầu nay đã cực kỳ quạnh quẽ tĩnh lặng vì vắng bóng nữ chủ nhân.
Không ít con cháu muốn đến hỏi chuyện nhưng đều bị ông cự tuyệt. Ai ông cũng không muốn gặp.
Ông đang đợi người.
Sau một hồi, sắc trời bắt đầu tối dần, quản sự trong nhà mừng rỡ vội vàng đến bẩm: "Lão gia! Lão gia! Phu nhân đã trở về!"
Lương đại tướng quân mở đôi mắt đã đục ngầu ra, lẳng lặng nhìn về phía cửa phòng.
Trong viện, một phụ nhân đang đi về phía này. Tuy đã lớn tuổi nhưng dung nhan của bà được bảo dưỡng rất tốt, mấy chục năm nay trông bà vẫn trẻ hơn
tuổi thật.
Nhưng giờ khắc này, tất cả
những bảo dưỡng ban đầu đều như một trò cười, những nỗ lực ban đầu đó đã biến mất, bà khòm lưng, da dẻ nhợt nhạt như một bà lão bình thường.
Nhưng vẫn còn sống khỏe mạnh...
Chỉ cần người còn sống là tốt rồi.
Tâm trạng đè nén từ nãy giờ của Lương đại tướng quân lúc này mới dễ chịu
hơn một ít, sai người gọi bà đến rồi chỉ cái ghế trước mặt bảo bà ngồi
xuống.
Lúc trước Lương phu nhân bị nhốt
trong Tông nhân phủ, không ở một chỗ với những người khác của Lương gia. Bà bị dụng hình, nhưng dụng hình không quá nặng nên thoạt nhìn cũng
không có gì đáng lo ngại.
Vừa nhìn thấy
Lương đại tướng quân, Lương phu nhân lập tức muốn chạy ào vào phòng
nhưng bà thật sự không còn sức lực để làm vậy, chỉ có thể từ từ đi vào.
Bà còn chưa kịp vào phòng đã không nhịn được khóc lóc kể lể với Lương
đại tướng quân: "Lão gia, ngài không biết ta đã trải qua mấy ngày nay ở
đâu đâu..."
Lương đại tướng quân làm như không nghe thấy lời của bà, thúc giục: "Mau tới đây."
Lương phu nhân nghe nói những người khác đều bình an trở về từ lâu, bà nghĩ
mình cũng không sao nên vẫn muốn tiếp tục khóc lóc lên án.
Ai ngờ Lương đại tướng quân lại đột nhiên lạnh tanh, lớn tiếng mắng: "Còn
không mau vào phòng ngồi xuống! Ta có việc phải nói với bà."
Làm phu thê mấy chục mười năm trời, chưa bao giờ Lương đại tướng quân hung
dữ với bà như vậy. Cho dù bà cố tình gây sự, ông cũng chưa bao giờ vô lễ với bà như thế này.
Lương phu nhân ngừng khóc. Bà không dám tin nhìn Lương đại tướng quân, cuối cùng liền hừ
lạnh một tiếng, chậm rãi đi tới cái ghế bên cạnh ngồi xuống, cúi đầu
không thèm để ý đến ông.
Lương đại tướng
quân cũng không muốn quan tâm bà đang khó chịu cái gì, cũng không có tâm trạng nói chuyện dễ nghe với bà. Ông liền chỉ cái khay trên bàn, mệt
mỏi nói: "Cái này, bà đi đưa cho Trọng lão phu nhân đi."
Trọng lão phu nhân?
Trong lòng Lương phu nhân cả kinh, bỗng nhận ra sự tình có chút không đúng
lắm. Bà vội vàng quay sang, đưa tay vén tấm vải che cái khay lên.
Nhìn thấy vật bên trong, bà suýt chút làm rơi tấm vải kia, hết hồn nói: "Lão gia, đây là —— "
"Đây là ý của hoàng thượng." Lương đại tướng quân bất lực lắc đầu: "Hoàng
thượng sai bà mang theo cái này đưa cho Trọng lão phu nhân. Bà cứ nghe
theo đi."
Một chiêu này của Hồng Hi đế quá mức tàn nhẫn.
Để thê tử của ông đi đối phó với Trọng lão phu nhân, sau lần này, Lương
gia và Trọng gia đương nhiên sẽ ở thế bất lưỡng lập (*), thủy hỏa bất
dung.
(*) Thế bất lưỡng lập: Không đội trời chung
Thái tử là nhi tử của Trọng hoàng hậu, nếu không phạm trọng tội, nhất định
sẽ không bị phế. Trước có hoàng thượng, sau đó có thái tử lên ngôi,
Lương gia sợ là không còn cách nào vào triều được nữa. Đừng nói là vào
triều, sợ là con cháu mấy đời sau cũng không có cơ hội xoay người.
Hoàng thượng giữ lại mạng cho người của Lương gia, nhưng lại làm cho Lương
gia không còn tương lai. Những chuỗi ngày dài bất tận như vậy thực khiến cho người ta nản lòng thoái chí, cả đời sống trong tuyệt vọng.
Lương phu nhân không cam lòng, khóc ròng nói: "Lão gia, chuyện này không thể làm như vậy được!"
"Hồ đồ!" Lương đại tướng quân đập một quyền vào tay vịn ghế, lập tức tay
vịn xuất hiện một khe nứt nhưng lại không gãy: "Nếu bà còn muốn bọn nhỏ
còn sống thì nghe theo đi!"
"Thế nhưng —— "
"Không có gì thế nhưng." Đại tướng quân mệt mỏi nói, khuôn mặt vốn dĩ vẫn còn
anh khí, vậy mà trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã như già đi hai,
ba chục tuổi: "Đại tỷ nhi đã chết nhưng bọn nhỏ vẫn phải sống, bà, bà,
mau đi đi."
Lúc này Lương phu nhân mới biết Lương thị đã chết, lập tức hoảng hốt: "Lão gia, ông vừa nói cái gì? Đại tỷ nhi nàng, nàng..."
Lương đại tướng quân quay mặt đi, hai dòng nước mắt già nua từ từ trượt dài trên má.
Lúc Hồng Hi đế nói một câu "một cái mệnh tiện", ông đã biết.
Vốn dĩ thê tử và đại nữ nhi vẫn còn bị nhốt, nhưng tại sao hoàng đế lại nói là "một cái mệnh tiện"? Lúc ấy ông cũng chỉ nghĩ là mình hiểu lầm, hy
vọng kết quả sẽ khác. Nhưng bây giờ chỉ thấy một mình thê tử trở về, lại không thấy bóng dáng đại nữ nhi đâu. Lương đại tướng quân đã hiểu rõ.
Nữ tử tên "A Dao" kia đã hầu hạ bên người đại tỷ nhi nhiều năm như vậy,
đại tỷ nhi lại khắp nơi làm khó dễ nàng, không cho nàng có ngày nào được sống yên. Sao hoàng thượng có thể giữ lại tính mạng cho đại tỷ nhi
được?
Nghĩ đến nữ nhi mình hao tâm tổn
trí để được trở thành Hầu phu nhân, cuối cùng lại rơi vào kết cục như
vậy, Lương đại tướng quân rất đau lòng, cũng như tự trách bản thân. Ông
chinh chiến bên ngoài nhiều năm rồi bỏ bê dạy dỗ con cái.
"Nhanh đi đi." Đại tướng quân mệt mỏi nói: "Đi nhanh về nhanh." Ông hơi dừng
lại, rồi nói: "Nếu bà còn muốn giữ lại cái mạng này của bà."
Trong chuyện này, chỉ cần nhìn một cái cũng biết hoàng thượng thống hận ai nhất.
Chắc chắn chính là người phía sau màn của chuyện này.
Nhưng vì sao Lương thị là tòng phạm cũng đã bị xử lý, mà tên đầu sỏ Trọng lão phu nhân gây nên chuyện này vẫn chưa có gì bất trắc?
Đây chắc hẳn là "chuyện tốt" hoàng thượng cố tình giữ lại cho Lương gia.
Nếu chuyện này là do Trọng lão phu nhân và Lương gia làm, vậy thì cả hai hắn đều không bỏ qua.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lương đại tướng quân cả kinh, đứng phắc dậy.
Hoàng thượng xử lý đại tỷ nhi trước khi ông tiến cung nhưng giữ lại tính mạng cho Trọng lão phu nhân. Nếu vậy chẳng lẽ hoàng thượng đã sớm đoán được
ông sẽ tiến cung cầu tình cho thê nhi, cho nên mới đặc biệt bố trí con
đường này cho bọn họ?
Lương đại tướng quân càng ngày càng khủng hoảng, cuối cùng giơ tay lên, nặng nề đấm một cái vào tường, gào lên.
"Nghiệp chướng!” Những giọt nước mắt già nua chảy dài: "Đúng là nghiệp chướng mà..."
Ông cực khổ chinh chiến suốt mấy chục năm, công lao hiển hách. Kết quả là
bao nhiêu năm vất vả cực nhọc của ông lại bị chôn vùi trong tay của thê
tử và nữ nhi, xem bao nhiêu năm vất vả của ông chỉ như một trò đùa.
Trong cơn bi phẫn, ông không khỏi nghĩ, nếu không có công lao nhiều năm của
mình, nếu không có phần tình cảm của hoàng đế đối với ông thì dựa vào
cơn tức giận này của hoàng đế, Lương gia sau chuyện này sợ là sẽ chịu
cảnh cả nhà diệt vong, ngay cả thê tử kết tóc và những hài tử khác đều
không giữ được.
Coi như nỗ lực trước đây cũng có hiệu quả.
Lương đại tướng quân ngồi bệt xuống ghế. Một hồi bi thương, một hồi lại cảm thấy may mắn, mãi vẫn chưa hoàn hồn được.
Lương phu nhân cầm đồ vật đi đến Tông nhân phủ.
Bà biết lộ trình của mình sẽ không thoát khỏi con mắt của hoàng thượng,
không bao lâu sau sẽ truyền tới tai hoàng hậu nương nương và thái tử.
Nghĩ đến đây, bước chân của bà hơi loạng choạng, nhưng cho dù có lo lắng sợ
hãi đến đâu, tay bà vẫn cầm đồ thật chắc, không dám để đồ trong khay bị
bất cứ một tổn thất nào.
Rõ ràng là hoàng thượng muốn khiến Trọng lão phu nhân sống không bằng chết.
Nghĩ đến đây, Lương phu nhân cảm thấy lo lắng. Dù sao thì Trọng lão phu nhân cũng đã lớn tuổi, không thể chịu nổi giày vò nữa.
Nhưng sau khi nghĩ lại, ánh mắt của bà từ từ trở nên kiên định, bước chân dần trầm ổn có lực, mang theo quyết tâm không bao giờ lùi bước dứt khoát đi nhanh về phía trước.
Đúng vậy, bà nhất định phải hoàn thành chuyện này.
Cho dù đối phương là Trọng lão phu nhân thì thế nào?
Nếu bà không làm được thì người sống không bằng chết kia chỉ sợ sẽ là bà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT