Ngay khi Lương thị gần như đã tuyệt vọng, bỗng một âm thanh nặng nề vang lên, cửa phòng bị người bên ngoài đạp văng ra.
Một người vọt vào, nhặt roi sắt bị vứt dưới đất lên ném vào nơi phát ra
ngọn lửa, hai ba cái mới có thể dập tắt được ngọn lửa. Sau đó lại có mấy người nối đuôi nhau đi vào dọn dẹp hiện trường, dọn sạch mọi thứ ở chỗ
vừa xảy ra hỏa hoạn.
Mọi thứ đều xảy ra
trong tích tắc, hơn nữa tất cả đều yên tĩnh không một tiếng động. Đợi
đến khi Lương thị phản ứng kịp, trong phòng đã dọn sạch sẽ, không còn
một chút vết tích bị lửa thiêu rụi, chỉ còn mùi hương thoang thoảng
trong không khí chứng tỏ tất cả sự tình vừa xảy ra.
Lương thị ngẩn người hồi lâu, nước mắt sợ hãi vẫn còn đọng trên khóe mắt. Gió thổi qua khiến khuôn mặt bà lạnh ngắt. Bà lau mặt một cái mới kịp phản
ứng, chậm rãi ngẩng đầu nhìn sang.
Nam tử trung niên đang chắp tay đứng ở giữa khí thế uy nghiêm, ăn nói thận
trọng. Mặc dù bà gặp hắn không được mấy lần nhưng chỉ cần người từng
nhìn thấy hắn thì đời này kiếp này không bao giờ dám quên...
Hai chân Lương thị mềm nhũn, quỵ xuống đất, lắp bắp nói: "Hoàng, hoàng thượng, sao ngài lại tới đây...?"
Hồng Hi đế lạnh lùng liếc bà một cái rồi lập tức quay sang nhìn Trọng lão phu nhân.
Lão phu nhân từ lúc nhìn thấy Trọng Đình Xuyên xông vào dập lửa đã cứng đờ
tại chỗ. Bây giờ bị ánh mắt rét lạnh của đế vương nhìn chằm chằm, trái
tim bà chợt thắt chặt, tay cầm ngọn nến bất giác run bần bật.
Sáp nến sau khi đốt đã biến thành nước, chỉ cần hơi cử động sẽ chảy trúng
tay. Lúc trước trong lòng bà căng thẳng, chỉ muốn vội vàng phóng hỏa nên hoàn toàn không thấy đâu, hiện tại mấy giọt rơi vào mu bàn tay đã nóng
rát đến mức toàn thân đau nhức.
Hô hấp lão phu nhân bỗng trở nên dồn dập, lồng ngực liên tục phập phồng, thở hổn hển không ngừng.
Chu công công khom người đi tới, cất cao giọng xướng: "Hoàng —— thượng —— giá —— đáo —— "
Thanh âm này làm cho mọi người chấn động. Mấy nha hoàn, bà tử lúc trước bị
chế trụ nhất thời hoảng sợ. Hai mắt nhìn nhau, tất cả người trong và
ngoài phòng đều quỳ xuống đất.
Lão phu nhân ngã ngồi trên mặt đất, thân thể như nhũn ra: "Hoàng thượng, hoàng thượng sao lại tới?"
Lúc trước Lương thị cũng hỏi câu này, có điều Hồng Hi đế không để ý đến bà. Bây giờ lão phu nhân cũng hỏi, Hồng Hi đế miễn cưỡng nói ra.
Hồng Hi đế chỉ Hà Châu đang quỳ trên đất: "Trẫm chỉ muốn tới xem ngươi thanh lý môn hộ người này như thế nào thôi. Không ngờ lại nghe được câu
chuyện như vậy."
Hắn nhìn lão phu nhân, thanh âm đột nhiên thay đổi: "Ngươi thật sự là cho ta một kinh hỉ ngoài sức tưởng tượng đấy."
Hắn nói hai chữ "kinh hỉ" nhưng trong giọng điệu cũng không có nửa điểm vui mừng, thậm chí còn ẩn chứa tức giận vô tận.
Trọng lão phu nhân rùng mình quỳ trên mặt đất.
Thường ngày mặt mũi bà hiền lành, quanh năm sống an nhàn sung sướng khiến bà
trông nhỏ hơn tuổi thật rất nhiều, mặc dù lớn tuổi nhưng nếp nhăn không
quá rõ ràng. Nhưng lúc này nếp nhăn trên mặt dường như hằn sâu rất nhiều trong nháy mắt, tạo thành từng đường hai bên má, run run theo từng động tác run lẩy bẩy mãnh liệt của bà.
Lương
thị vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, đối mặt với sự xuất hiện đột
ngột của Hồng Hi đế, bà vẫn cung kính quỳ trên mặt đất.
Suy nghĩ kỹ thì bà cũng không cần phải e sợ.
Mặc dù vừa rồi Hồng Hi đế và Trọng Đình Xuyên đã nghe thấy tất cả nhưng bà
cảm thấy chỉ có Trọng Đình Xuyên sẽ để ý chuyện đó. Còn về phần Hồng Hi
đế, hắn căn bản là người ngoài cuộc. Trừ phi hoàng thượng thực sự thương yêu Trọng Đình Xuyên như nhi tử ruột của hắn, nếu không Hồng Hi đế sẽ
không so đo chuyện này với bà.
Vu di
nương chỉ là một thiếp thị, mặc dù xuất thân là quý nữ của bộ tộc Tây
Cương nhưng bà cảm thấy người ở mảnh đất hoang đó làm sao so được với
Lương gia.
Phụ thân của bà chính là Lương đại tướng quân, là Lương đại tướng quân chiến công hiển hách!
Hơn nữa, từ đầu đến cuối chuyện này đều do một tay lão phu nhân bày mưu
tính kế, Lương gia của bà chỉ là đưa tay giúp đỡ mà thôi.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Lương thị bình tĩnh hơn rất nhiều.
Hồng Hi đế lẳng lặng nhìn Trọng lão phu nhân và Lương thị, ánh mắt dần dần
trở nên lạnh lẽo. Hắn giơ tay chỉ vào mấy nam tử cao lớn đứng cạnh cửa,
một người trong đó lập tức cất bước ra khỏi hàng. Dưới chỉ thị của đế
vương liền đi tới chỗ Hà Châu, cởi dây trói cho nàng ta, lấy thứ đang
nhét trong miệng nàng ta ra. Sau đó binh sĩ nhanh chóng quay lại đội
ngũ, một lần nữa đứng thẳng lưng thủ vệ ở cạnh cửa.
Bọn họ chính là một đội ngự lâm quân làm nhiệm vụ ngày hôm nay, phụng mệnh Tả thống lĩnh đến bảo vệ hoàng thượng xuất cung.
Lúc trước Hà Châu bị trói hai tay sau lưng, lại quỳ lâu như vậy, toàn thân
đều tê rần. Hiện tại đột nhiên được thả ra, nàng ta quỳ không vững, lảo
đảo ngã sang một bên. Cũng may cuộc sống trong cung nhiều năm khiến nàng ta ghi nhớ lễ nghi quy củ trong lòng, cho dù hiện tại rất khó chịu
nhưng nàng ta vẫn nỗ lực duy trì dáng vẻ lúc trước.
"Nói đo." Hồng Hi đế nói với Hà Châu: "Ngươi nói cho trẫm nghe thử xem, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Về điểm này, Hà Châu không có gì phải giấu diếm. Nàng ta biết lúc vừa xảy
ra cảnh tượng kia, hoàng đế đã ở ngay bên ngoài, cũng đã khống chế được
tình hình. Nếu không thì tại sao hoàng thượng đến, quốc công gia đến
nhưng bên ngoài lại không có một tiếng động nào.
"Khi thảo dân còn bé," Nàng ta đã xuất cung đương nhiên cũng không còn là nô tỳ trong cung nữa, cho nên Hà Châu liền sửa lại tự xưng. Tiếng nói nàng ta có chút nghẹn ngào, nhưng từng câu từng chữ lại rất rõ ràng: "Người
trong nhà tới bảo là muốn cho thảo dân học một số quy củ, để đến khi
trưởng thành có tương lai tốt."
Nói từ đầu sẽ dễ dàng hơn, nàng ta kể lại toàn bộ sự tình nàng ta được an bài tiến cung như thế nào.
Lão phu nhân toát mồ hôi lạnh, những giọt mồ hôi đọng trên đầu chảy dọc
theo tóc mai. Bà không muốn bị người khác nhìn thấy bộ dạng lấm lem như
thế này, liền khẽ lấy tay áo lau đi. Trong khoảnh khắc ngẩng đầu lên,
liếc mắt nhìn, bà mới kinh ngạc phát hiện thái giám chấp bút cũng tới,
lúc này đang một tay cầm một quyển sách, một tay chấp bút viết rất
nhanh.
"Ừ..." Đợi đến khi Hà Châu nói hết, ánh mắt thâm trầm của Hồng Hi đế mới nhìn sang Lương thị: "Ngươi nói đi."
Lương thị biết Hồng Hi đế đang hỏi bà việc bà sắp xếp nhân thủ vào cung.
Hà Châu đã bị lộ, nếu bây giờ càng che giấu thì càng mang đến tai họa lớn
hơn cho Lương gia, thà bà làm đủ mọi cách để hoàng thượng thấy rõ tâm
địa độc ác của lão phu nhân, nhìn phân thượng Lương gia thiện tâm chưa
giết người nào mà có thể xử trí nương tay.
Huống hồ hoàng thượng đều đã nghe thấy toàn bộ những gì bà và lão phu nhân
nói trong phòng, cho nên bà có muốn che giấu cũng không được.
"Bẩm bệ hạ, hành động của Lương gia chỉ là bất đắc dĩ. Lão phu nhân muốn dồn người vào chỗ chết nên tìm Lương gia hỗ trợ. Bà ta muốn giết người
nhưng Lương gia lại không muốn cho nên đã phí hết tâm tư giữ lại mạng
người."
Lương thị cho là mình đã đủ bình
tỉnh, nhưng vừa cất tiếng bà liền phát hiện thanh âm của mình cực kỳ run rẩy, còn không nói rõ ràng bằng Hà Châu. Bà nói ngắn gọn toàn bộ sự
tình xong, lại nói: "Lão phu nhân bảo Lương gia giúp bà ta làm việc,
Lương gia cũng nghe lời lão phu nhân, nhưng cũng phải chừa cho mình một
đường lui giữ mạng. Nếu không có ngày lỡ như lão phu nhân muốn trở mặt
thì sớm có tiếng gió để tìm đường lui."
Mặc dù hốt hoảng, nhưng đầu óc Lương thị vẫn tỉnh táo. Lời này của bà vô
cùng khéo léo. Thứ nhất, từng câu từng chữ của bà đều là "Lương gia" chứ không phải một mình Lương thị, vậy thì chuyện này cũng dính dáng đến
Lương đại tướng quân. Dù thế nào, chiến công của Lương đại tướng quân
đều đang ở đó, không thể dễ dàng xóa bỏ, hoàng đế dù muốn xử trí các
nàng cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng.
Hơn
nữa, Lương thị đổ hết mọi tội lỗi lên người lão phu nhân, không dính líu đến hoàng hậu nương nương. Cho nên, nếu hoàng thượng không muốn hoàng
hậu có bất cứ sơ xuất nào thì chỉ có thể xử lý một mình lão phu nhân mà
thôi. Vả lại, bà thầm cảm thấy may mắn, nếu hoàng đế nhìn thấy thiện ý
của bà đối với hoàng hậu, sẽ còn có thể giảm nhẹ hình phạt cho hai nhà.
Lương thị nói xong liền yên lặng chờ hoàng thượng nói vài câu phê bình mình,
không ngờ Hồng Hi đế lại không hề nhắc tới nội dung bà vừa nói mà lại
hỏi lão phu nhân: "Lời nàng ta nói ngươi nghe hết rồi, ngươi nói xem?"
Hồng Hi đế bình bình đạm đạm nói một câu, giọng điệu không nặng nề, âm lượng cũng không cao. Nhưng kỳ lạ là Lương thị từ đó có thể nghe ra vẻ nổ
trận lôi đình, dường như bên dưới câu nói không có gì lạ đó lại ẩn chứa
thống khổ và phẫn nộ không thể bày tỏ.
Không được...
Lương thị mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng nhưng không thể nói rõ lý do.
Dưới cái nhìn của Hồng Hi đế, toàn thân lão phu nhân run như cầy sấy, không
dám nói một tiếng, chỉ quỳ ở đó không ngừng dập đầu. Tiếng dập đầu vang
vọng trong phòng, hết tiếng này đến tiếng khác, không ngừng nghỉ.
Nhìn thấy màu đỏ trên mặt đất, hiển là đầu lão phu nhân dập đến mức chảy máu, Hồng Hi đế vẫn không nói gì.
Chu công công vội vàng đi tới trước mặt Hồng Hi đế, nhỏ giọng nhắc nhở: "Hoàng thượng, máu chảy không ít rồi."
Còn tiếp tục dập đầu, sợ là người sẽ tàn phế mất.
Hồng Hi đế vẫn không lên tiếng, thậm chí không thay đổi bất kỳ biểu cảm nào, chỉ lạnh lùng nhìn lão bà không ngừng dập đầu trên mặt đất, vẻ mặt lãnh đạm như người đang dập đầu kia không phải là con người mà là một vật vô hồn nào đó.
Thậm chí còn không tính là đồ vật.
Chu công công không dám nhiều lời nữa, chỉ có thể lui sang một bên, yên lặng chờ.
Một lúc lâu sau, khi một mảng đất xung quanh đã nhuốm một màu đỏ của máu,
Trọng lão phu nhân không biết là do thể lực không chịu nổi nữa hay do
máu chảy quá nhiều nên chóng mặt mà ngã quỵ hôn mê bất tỉnh. Hồng Hi đế
lúc này mới lên tiếng: "Người tới, dội nước cho tỉnh."
Lời này lộ ra hàn ý vô tận, ngay cả người mang lòng mong chờ lão phu nhân
không có kết cục tốt nhất như Lương thị nghe xong cũng không khỏi sững
sờ.
Ngay sau đó một chậu nước được bưng
đến. Nước này vừa được lấy từ giếng lên, mặc dù thời tiết lúc này khá
nóng nực nhưng nước trong giếng sâu vẫn cực kỳ lạnh.
Hồng Hi đế chỉ lão phu nhân đang té xỉu, ngự lâm quân bưng chậu nước tới hắt một phát vào người bà ta.
Sau một chậu nước, lão phu nhân vẫn không tỉnh.
Hồng Hi đế lại ra lệnh thêm ba người đi lấy nước với người vừa rồi, lần thứ
hai đồng thời hắt bốn chậu nước xuống, lão phu nhân mới từ từ tỉnh dậy.
Ban đầu bà còn chút mờ mịt, không được tỉnh táo, mãi cho đến khi cả người
rùng mình một cái bà mới chợt hiểu mình đang ở trong tình huống như thế
nào, đối mặt với hạng người gì.
Do liên
tục hắt năm chậu nước nên trong phòng đọng lại không ít nước, nước lan
tràn khắp nơi, đến quanh người lão phu nhân. Không bao lâu sau, cả nửa
căn phòng đều ướt đẫm.
"Nói đi." Bên giày của Hồng Hi đế cũng bị dính nước, nhưng hắn không quan tâm, chỉ nhìn về phía Trọng lão phu nhân: “Hồi đó ngươi biết chuyện A Dao như thế nào?”
Lương thị ngẩng phắt đầu lên nhìn Hồng Hi đế, sau đó kinh ngạc quay đầu lại nhìn về phía lão phu nhân.
Lão phu nhân tuy chóng mặt nhưng ý thức của bà vẫn còn tương đối thanh
tỉnh. Bà biết sự việc đã đến nước này, có che giấu nữa cũng vô ích.
Chẳng thà nói hết ra, miễn cho bị dụng hình ép hỏi, hoặc là tránh cho
bản thân phải đổ máu tại chỗ.
Đúng vậy.
Sau khi bị dội một gáo nước lạnh, bà mới ý thức được một vấn đề, địa vị của nữ nhân kia trong lòng hoàng đế đã vượt xa khỏi tưởng tượng của bà. Nếu bà không tức khắc nói ra sự thật, bà cũng không chắc hoàng đế dưới cơn
tức giận có thể giết bà ngay tại chỗ hay không?
Cho dù bà sẵn sàng dập vỡ đầu, nhưng không có nghĩa là bà muốn chết.
Lão phu nhân cố nhớ lại, nhớ lại một ngày nắng đẹp năm ấy.
Ngày đó bà đến Kim Thủy tản bộ thấy một cô nương dung mạo xinh đẹp chừng
mười sáu, mười bảy tuổi đang dựa vào gốc cây liễu bên bờ sông nghỉ ngơi.
Tướng mạo nữ hài này không giống người kinh thành, da trắng nõn, ngũ quan
thâm thúy. Lần đầu tiên bà nhìn thấy dung nhan này đã không khỏi phải
nhìn nhiều thêm mấy lần. Sau khi tỉ mỉ quan sát, bà phát hiện sắc mặt
tiểu cô nương không được tốt, hình như cực kỳ khổ sở.
"Con sao thế?" Bà đi tới hỏi nàng ta: "Có chỗ nào khó chịu sao?"
Tiểu cô nương có thể nói tiếng kinh thành, nhưng lại pha lẫn khẩu âm của
nước khác, nghe rất quái dị: "Con bị bệnh, đại phu nói là do không thích nghi khí hậu. Hồng Nô đi mua thuốc cho con vẫn chưa trở lại."
Nữ nhi bà cũng trạc tuổi tiểu cô nương này. Nghĩ đến nữ nhi của mình ở bên ngoài bị bệnh, chắc hẳn cũng tứ cố vô thân như vậy, bà liền hỏi tên
khách điếm của nữ hài ở rồi sai người đưa nàng ta về.
"Thần phụ thấy nàng bị bệnh." Lão phu nhân nói: "Nên đưa nàng về khách điếm."
"Sau đó?"
"Sau đó thần phụ quay lại Kim Ngọc Kiều." Giọng nói lão phu nhân bắt đầu
khàn khàn, nói không ra hơi: "Nhưng lại thấy một người trên cầu."
Thiếu nữ Tây Cương tính khí nhiệt tình, hoạt bát, lại cảm kích bà đã đưa nàng về khách điểm nên trên đường trở về, nàng vui vẻ kể với bà dáng vẻ của
người nàng sắp gặp.
"Hắn, mắt rất đẹp, không to giống mắt của người ở chỗ con. Mắt hắn là mắt phượng, đuôi mắt hơi xếch lên rất đẹp."
"Hắn rất cao, nhưng không cường tráng như người ở chỗ con, hơi gầy nhưng lại đẹp mắt, cũng rất mạnh mẽ. Hắn có thể ôm một tảng đá lớn như thế này,
cũng có thể ôm một thân cây cao như vầy."
"Hắn biết rất nhiều thứ, nhớ rất rất nhiều thơ từ. À, hắn khảy đàn cũng rất
êm tai, ta còn nhớ hắn am hiểu nhất một khúc, tên là... Tri âm tri kỷ
cái gì đó. Hình như đúng là tên này."
Lão phu nhân dừng chân bên cạnh Kim Thủy, núp nửa người đằng sau cây liễu
bên sông, lẳng lặng nhìn thái tử kiễng chân trông ngóng trên Kim Ngọc
Kiều.
Thái tử có một đôi mắt phượng rất đẹp, đuôi mắt hơi xếch lên giống phụ thân của hắn.
Thái tử am hiểu âm luật, một khúc Tri âm tri kỷ trong kinh thành không có ai sánh bằng.
Thái tử từ nhỏ đã luyện võ, khí lực mạnh hơn nam tử bình thường rất nhiều.
Thái tử đúng là cao gầy, rất nho nhã.
Quan trọng nhất là một đoạn thời gian trước, thái tử đã từng tới Tây Cương.
Tim lão phu nhân đập loạn xạ. Bà biết, vừa rồi bà đã phát hiện một chuyện hết sức quan trọng.
Hơn nữa còn là chuyện không ai hay biết...
Trọng lão phu nhân giật mình tỉnh lại từ trong ký ức.
Trong phòng là một mảnh tĩnh lặng.
Lúc này bà mới sực nhớ, sau một câu "Nhìn thấy một người trên cầu" bà không nói gì nữa.
Bà không có cách nào nói ra...
Dưới ánh mắt của mọi người, trong một chủ đề như vậy, trong một tình cảnh
như vậy, bà thật sự không thể nói người mà bà đã nhìn thấy là ai. Một
khi nói ra, bà sẽ xong đời mà Trọng gia cũng xong đời.
Có điều Hồng Hi đế cũng không cần bà nói ra.
Hắn nhìn ánh nến duy nhất còn sót lại quanh gian phòng, ánh mắt âm trầm, khuôn mặt lạnh như băng.
Mặc dù chỉ là bốn chữ ngắn ngủi đơn giản nhưng những người xung quanh đều
cảm nhận được nỗi thống khổ và đau thương vô tận ẩn chứa bên trong đó.
Chỉ là, loại thống khổ này trong nháy mắt đã biến mất. Lúc mở miệng lần
nữa, trong lời nói của hoàng đế chỉ còn lại vẻ uy nghiêm và dứt khoát.
"Mang bà ta xuống phía dưới." Hồng Hi đế nói: "Nhốt vào đại lao Tông nhân
phủ, trẫm phải tự mình thẩm vấn bà ta, ai cũng không được thăm hỏi."
Chu công công vội hỏi: "Nếu hoàng hậu nương nương —— "
Thanh âm Hồng Hi đế đột nhiên cất cao, ngữ điệu càng lạnh lẽo: "Trẫm nói, ai cũng không được thăm hỏi!"
Chu công công không dám nói nhiều nữa liền khom người lui ra.
Binh sĩ ngự lâm quân dáng người thẳng tắp đi ra phía trước, áp giải lão phu nhân ra khỏi phòng.
Ai cũng không ngờ sẽ xảy ra biến cố như vậy. Một người danh giá trước đây
vậy mà lại bị kéo ra khỏi phòng trước tầm mắt của mọi người bằng phương
thức chật vật như vậy.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.
Ngay sau đó, Lương thị, Hà Châu cũng lần lượt bị áp giải lui xuống.
Những người quỳ ngoài phòng vẫn chưa được đứng dậy. Rõ ràng là ngày nóng nực
như vậy nhưng người nào người nấy đều rùng mình, lưng áo ướt đẫm mồ hôi.
Trọng Đình Xuyên gật đầu với một chỗ nào đó bên ngoài.
Nơi đó là một đội ngự lâm quân khác. Ban đầu bọn họ được bố trí bao vây sân viện của lão phu nhân, hiện tại lại chia nhân thủ ra, bắt gọn tất cả
nha hoàn, bà tử trong viện.
Hồng Hi đế
đứng yên trong phòng một lát, xuyên qua cánh cửa mở toang, nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài. Hắn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng nhấc chân chậm
rãi ra khỏi phòng.
Trong nháy mắt, bên trong Hương Bồ viện thanh tịnh hẳn đi.
Trọng Đình Xuyên nhìn thoáng qua sân viện trống trải, sải chân đi theo.
Sau đó phải xử lý nhiều việc cho nên đợi đến khi Trọng Đình Xuyên rảnh rỗi lần nữa thì trăng đã lên cao.
Nhưng dù đã trễ như vậy, hắn vẫn kiên trì quay về quốc công phủ. Chỉ vì nơi
đó còn có người đang tha thiết trông ngóng hắn trở về. Hắn biết nếu hắn
không về, nàng sẽ không yên tâm.
Sáng sớm Lệ Nam Khê đã nhận được tin tức. Sau khi Trọng Đình Xuyên tới quốc công phủ đã sai Vạn Toàn nói với nàng tối nay hắn sẽ trở về. Nàng ăn bữa tối xong liền đọc sách chờ hắn. Nhưng sau đó lại không chịu nổi nữa, sợ
mình mệt mỏi quá mức sẽ ảnh hưởng đến hài tử, Lệ Nam Khê liền khoác thêm xiêm y dựa vào tháp nghỉ ngơi.
Hiện tại thai đã lớn tháng, thân thể nặng nề, buổi tối ngủ không được sâu.
Vì vậy, vừa nghe thấy tiếng cọt kẹt khe khẽ của cánh cửa, Lệ Nam Khê lập
tức tỉnh lại. Nương theo ánh đèn mờ ảo duy nhất còn sót lại trong phòng, nàng ngước mắt nhìn về phía cửa, nhìn thấy bóng dáng cao lớn sải chân
bước vào phòng, không khỏi ngạc nhiên. Sau đó hắn quay lại, một lần nữa
khép kín cửa.
“Đánh thức nàng sao?” Trọng Đình Xuyên đi đến bên cạnh tháp, ôm chặt nàng vào lòng, sau đó nhanh
chóng buông ra, hôn nhẹ lên trán nàng một cái, rồi đi đến tịnh phòng tắm rửa sạch sẽ.
Đợi đến khi Trọng Đình
Xuyên về phòng một lần nữa, Lệ Nam Khê đã đứng dậy. Lúc này trong phòng
thắp thêm mấy ngọn nến khiến không gian sáng sủa hơn.
"Thế nào rồi?" Lệ Nam Khê tiến lên cầm tay Trọng Đình Xuyên. Hắn vừa rửa mặt xong, trên tay vẫn còn đọng lại chút nước lạnh. Nhưng nhiệt độ như vậy
cũng không quá bất ngờ, ngược lại cảm giác mát lạnh lại khiến cho lòng
người bình tĩnh lại.
Trọng Đình Xuyên
không trả lời ngay, hắn dìu nàng chậm rãi đến bên ghế, đỡ nàng ngồi
xuống, sau đó kéo một chiếc ghế đến ngồi bên cạnh nàng.
“Không sao.” Hắn nói ngắn gọn: “Hoàng thượng không cho người khác thẩm vấn lão phu nhân và phu nhân, đều nhốt hết vào đại lao Tông nhân phủ, còn những người khác tạm thời giam ở Hình bộ. Ngày mai sẽ có người tới Lương
gia."
Nói đến đây, Trọng Đình Xuyên hơi dừng lại: "Bệ hạ nói chuyện này ta không quản được nhiều nên sai Tổng thống lĩnh lo liệu."
Lệ Nam Khê thấy vẻ mặt hắn ngưng trọng liền mỉm cười khuyên hắn: "Bệ hạ
không phải là không tin lục gia. Chỉ là sợ lục gia khó xử thôi."
Lương gia dù sao cũng là nhà mẹ đẻ của Trọng đại phu nhân, hơn nữa Lương đại
tướng quân đối xử với Trọng Đình Xuyên rất tốt. Bất luận Trọng Đình
Xuyên làm cái gì sợ là cũng sẽ bị người ta chỉ trích.
—— Nếu nói ngoan lệ sợ là sẽ có người sẽ nói hắn lãnh khốc vô tình, nếu
nói dễ nghe thì lại có người nói hắn hành sự không thỏa đáng, bất cận
tình thân.
Với hắn mà nói, cái nào cũng là đều khổ sở.
Trọng Đình Xuyên biết thật ra Hồng Hi đế cũng chỉ có ý tốt, chỉ là từ khi
chuyện này bắt đầu hắn đã nhúng tay vào, bây giờ lại giao cho một người
khác, trong lòng hắn ít nhiều gì cũng hơi khó chịu. Huống hồ chuyện này
còn liên quan đến Vu di nương.
Hắn gật đầu "Ừ" một tiếng, rồi nói: "Ngày mai nàng phái người đến biệt uyển xem một chút."
"Biệt uyển" Trọng Đình Xuyên chính là biệt uyển hoàng gia Hồng Hi đế mời bọn
họ đến làm khách. Hiện tại, Vu di nương và hai hài tử đang tạm ở đó.
Mặc dù Lương thị và lão phu nhân không còn ở nhà, đón các nàng trở về ngay
bây giờ cũng không sao. Nhưng trước khi định kết cục thì mọi chuyện
tuyệt đối không thể khinh thường. Xem tình hình hiện tại, mấy người các
nàng vẫn tiếp tục ở lại đó là thỏa đáng nhất.
Chuyện năm đó Trọng Đình Xuyên biết rất ít. Lúc ở biệt uyển, hoàng thượng kêu
một tiếng "A Dao" đã khiến hắn kinh hãi không thôi. Sau đó Trọng lão phu nhân lại trần thuật lại chuyện cũ, từng từ từng chữ đều làm hắn thầm
giật mình.
Hắn không biết năm đó di nương đã phải trải qua những gì, nhưng hắn biết có thể khiến hoàng thượng coi trọng như vậy thì nội tình trong đó đương nhiên sẽ không đơn giản.
Nghĩ đến việc bình thường Vu di nương đã phải ẩn nhẫn biết bao nhiêu để biết được thân thế của mình, trong lòng Trọng Đình Xuyên thực sự rất không
dễ chịu. Hắn cũng không nói được loại cảm giác này là gì, cũng không nói được rốt cuộc hắn muốn đối xử với bà ấy như thế nào, nhưng việc hắn
muốn làm lúc này.
Chính là đến xem bà ấy bây giờ thế nào.
Nhìn vẻ mặt nam tử bên cạnh thay đổi, Lệ Nam Khê dựa vào mấy lời ngắn gọn
vừa rồi của hắn, mơ hồ phát giác tâm trạng hắn biến đổi như vậy có liên
quan đến Vu di nương liền cười nói: "Sao lại phái người đến xem? Ta tự
mình đi một chuyến là được, thuận tiện xem mấy người di nương ở đó có
quen hay không, có cần gì ta cũng sai người chuẩn bị ngay."
Trọng Đình Xuyên nghe xong có hơi do dự.
Kể từ giai đoạn cuối của thai kỳ, thường ngày Lệ Nam Khê đều rất chủ động
rèn luyện thân thể, khi nào khỏe thì tản bộ khắp nơi. Không chỉ những
trưởng bối trong nhà mà Hàn bà tử cũng đã nói, trong khoảng thời gian
này rèn luyện thân thể khỏe mạnh có thể giúp sinh nở thuận lợi hơn. Cho
nên Trọng Đình Xuyên chưa từng ngăn cản nàng.
Nhưng chỗ đó thực sự không có hồi ức gì tốt đẹp, nàng lại cố tình đi qua đó một chuyến...
“Ta đã hạ quyết tâm đến đó.” Lệ Nam Khê mỉm cười: "Lục gia đồng ý đi mà."
Trọng Đình Xuyên nghe nàng nói vậy liền biết nàng đã nhìn thấu sự do dự của
hắn, hắn gõ nhẹ ngón tay xuống bàn, trầm ngâm không nói.
Nụ cười của Lệ Nam Khê càng thêm sâu: "Ngày mai ta nhất định sẽ đi. Nếu lục gia rảnh rỗi, không bằng đi cùng ta đi?"
Nghe vậy, Trọng Đình Xuyên khẽ mím môi mỏng, đôi mắt rũ xuống, cứng rắn nói: "Ta không đi được."
Đi cũng chỉ thêm phiền phức. Hắn tương đối ít nói khiến hai bên đều ngượng ngùng, chẳng thà không gặp.
Phát hiện tâm tình hắn đang biến hóa, Lệ Nam Khê chỉ giả vờ như không biết.
Sắc mặt nàng bình thường, đứng dậy chủ động đi đến bên cạnh hắn, ngồi vào
lòng hắn rồi ôm cánh tay hắn: “Đi đi, chúng ta cùng nhau đi.” Nàng như
oán giận lẩm bẩm: “Thân thể ta nặng như vậy, đi một chuyến cũng không dễ dàng gì. Coi như là lục gia bồi ta đi cũng tốt. "
Lệ Nam Khê rất ít khi "ép buộc", làm nũng muốn hắn làm chuyện gì đó càng hiếm có.
Đôi môi mím chặt của Trọng Đình Xuyên không khỏi từ từ buông lỏng, dần dần nhếch lên một đường vòng cung sung sướng.
“Sao lại nóng nảy rồi?” Tâm tình Trọng Đình Xuyên rất tốt, kéo nàng vào
lòng: “Không phải trước đây đã nói phong cảnh ở đó rất đẹp sao? Nàng đi
ngắm cũng tốt.”
“Vậy lục gia phải đi ngắm cảnh với ta mới tốt." Lệ Nam Khê nói: "Lục gia đi với ta đi mà."
Lệ Nam Khê biết ngày mai Trọng Đình Xuyên không được can thiệp vào chuyện
của Lương gia, cho nên tâm trạng nhất định sẽ không tốt, hơn nữa cũng
không cần tiến cung hầu hạ. Nàng sợ hắn rảnh rỗi sẽ suy nghĩ nhiều rồi
thêm phiền lòng nên dốc sức khuyên nhủ hắn: "Nếu lục gia không đi, hoa
hợp hoan cũng không đẹp, đồ ăn cũng không hợp khẩu vị. Đi loanh quanh
một mình rất nhàm chán, không bằng hai người ở cùng nhau. Chàng nói có
đúng không?"
Trọng Đình Xuyên nghe xong liền bóp eo nàng: "Hửm? Hợp hoan?" Hắn cúi đầu, cọ vào bên cổ nàng: "Còn thơm hơn hoa hợp hoan."
Hai chữ "hợp hoan" vốn đã có thâm ý rất sâu sắc. Hắn dùng thanh âm khàn khàn trầm thấp nói càng thêm một chút mê hoặc.
Lệ Nam Khê ngượng đỏ mặt đẩy hắn ra: "Ta đang nói chuyện chính sự với chàng đó."
"Ừ.” Trọng Đình Xuyên ngẩng đầu lên, dụi mặt vào mái tóc của nàng: “Chuyện
của hai người chúng ta chẳng lẽ không phải là chính sự sao?"
Từ khi nàng có thai, hầu hết buổi tối hắn đều không được mãn nguyện, vì
hài tử nên hắn chỉ có thể nhẫn nhịn, nên lúc bình thường không có người
ngoài hắn có chút không kiềm chế được.
Lệ Nam Khê vắt óc suy nghĩ tìm cách chuyển đề tài, đột nhiên nhớ tới hắn
và hoàng thượng rời đi không bao lâu thì lão phu nhân cũng tiến cung.
Sau đó lão phu nhân trở về còn dẫn theo Hà Châu cùng về.
Lệ Nam Khê liền hỏi có chuyện: “Sao chàng biết Hà Châu là thân thích của
Lương gia?” Tất nhiên, chuyện này chắc chắn sẽ không tiết lộ công khai,
nhưng hộ vệ bên cạnh nàng là Thường Khang đã nói cho nàng biết.
Nhắc đến nữ nhân kia, hứng thú vừa mới dấy lên của Trọng Đình Xuyên lập tức
bị dập tắt hơn phân nửa: "Đương nhiên cho người điều tra rồi."
"Hoàng thượng sao?"
Lời ra khỏi miệng Lệ Nam Khê mới phát hiện có gì đó không đúng.
Thân phận của Hà Châu không thể trùng hợp phát hiện vừa đúng ngày hôm nay
được, chắc chắn là đã tra ra từ sớm rồi, nhưng đợi đến hôm nay mới bị
vạch trần.
Dù sao Hà Châu cũng là người
hầu hạ bên cạnh hoàng hậu, nếu Hồng Hi đế đã điều tra ra thân phận thật
sự của nàng ta, sao hắn có thể đợi đến thời điểm mấu chốt này mới chất
vấn nàng ta? Chắc chắn là đã sớm tra hỏi nàng ta rồi.
Nếu vậy chỉ có một khả năng duy nhất, đó chính là người điều tra ra là
Trọng Đình Xuyên, chẳng qua là trước đây hắn vẫn còn bận tâm chuyện gì
đó nên vẫn giấu kín không lộ ra, bởi vậy mới đè nén xuống.
Lúc này Hồng Hi đế đã bắt đầu điều tra mối liên hệ bí mật giữa Trọng gia và Lương gia, Trọng Đình Xuyên liền nói chuyện này cho Hồng Hi đế biết.
Ngay tức khắc Hồng Hi đế cho gọi lão phu nhân tiến cung rồi xảy ra những chuyện sau đó.
"Không đúng." Không đợi
Trọng Đình Xuyên trả lời, Lệ Nam Khê đã sửa lại: "Ta phải nên hỏi là lục gia đã điều tra ra từ bao giờ mới đúng, có đúng không?"
Trọng Đình Xuyên không ngờ nàng lại nói là hắn làm trước, hắn im lặng một lúc mới nói: “Thực ra thì ta đã phát hiện từ lâu rồi.” Còn sớm hơn nàng
tưởng tượng.
Kể từ lần trước hoàng hậu
nói chờ sau khi Hà Châu xuất cung sẽ đến quốc công phủ, Trọng Đình Xuyên đã cảm thấy có điều gì đó không thích hợp. Hắn và Hà Châu chỉ thân cận
khi còn bé ở chung, sau này lớn lên chưa từng nói chuyện với nhau, sao
nàng ta có thể thầm ngưỡng mộ hắn được, thậm chí còn chủ động đến nói
với hoàng hậu là nàng ta muốn tới quốc công phủ?
Cho nên Trọng Đình Xuyên thực sự phái người đi tra xét lai lịch của người này.
Mặc dù biết Hà Châu có liên quan đến nhà mẹ đẻ của Lương thị, nhưng hắn lại thấy Lương thị có quan hệ vô cùng tốt với đám người hoàng hậu, vì vậy
hắn không làm nhiều việc vô ích, che giấu nội tình, không công khai.
Nhưng không ngờ mấy ngày gần đây lại phát sinh nhiều chuyện ngoài ý muốn,
thân phận của Hà Châu rốt cuộc lại dùng vào ngày hôm nay.
Sau khi Hồng Hi đế hồi cung đã mật đàm với hắn, vì mọi chuyện có liên quan
đến Lương gia đều phải nói cho hoàng đế, cho nên hắn cũng nói cho Hồng
Hi đế thân phận của Hà Châu.
Nói ra xong
hai người liền nhận ra có điều không đúng, hoàng thượng lại bàn bạc với
hắn một hồi, cuối cùng quyết định gọi lão phu nhân vào cung, cho Hà Châu theo bà ta về quốc côgn phủ, nhằm khiến cho mâu thuẫn của lão phu nhân
và Lương thị trở nên gay gắt đi tới đột phá.
Bọn họ đã sớm dự liệu hai người các nàng nhất định sẽ có tranh chấp cho nên liền xuất cung đên quốc công phủ. Chỉ là bọn hắn không ngờ sẽ gặp phải
chuyện ngoài ý muốn rồi biết được sự thật.
Chuyện này quá nghiêm trọng, Trọng Đình Xuyên không muốn khoảng thời gian gặp
nhau tốt đẹp này lại nói về chuyện này. Hắn cố tình đổi chủ đề, đúng lúc nhắc đến Hà Châu liền thuận miệng nói mấy câu với Lệ Nam Khê.
"Nếu nàng ta không hư tình giả ý nói với hoàng hậu nương nương muốn tới quốc công phủ, ta sẽ không đi điều tra. Nghĩ tới thì nàng ta đúng là thông
minh quá bị thông minh hại."
Mặc dù Trọng Đình Xuyên nói tình ý của Hà Châu đối với hắn chỉ là nói suông, nhưng Lệ Nam Khê lại không cảm thấy như vậy.
“Ai nói nàng ta đối với lục gia là hư tình giả ý?" Lệ Nam Khê liếc mắt nhìn Trọng Đình Xuyên, châm chọc nói: "Mỗi lần nàng ta ở đó, trà của lục gia nhất định sẽ ngon hơn, còn của ta sẽ kém hơn một ít. Mỗi khi nàng ta ở
đó, điểm tâm trước mặt lục gia chắc chắn đều là đẹp mắt nhất, ngon nhất, của ta thì không bằng. Nếu nói nàng ta đơn giản không có một chút tính
toán nào khác thì ta không tin."
Trọng Đình Xuyên nghe lời này liền phát giác ra một ít ý tứ hàm xúc: "Vậy sao? Sao ta không phát hiện ra?"
"Đó là do lục gia không chú ý." Lệ Nam Khê cực kỳ chắc chắn nói: "Mặc dù nàng ta có mục đích, nhưng cũng có ý xấu."
Tính tình Lệ Nam Khê ôn hoàn, rất ít khi dùng mấy câu từ ác độc để mắng
người. Nhưng lúc nhắc tới tâm tư của Hà Châu đối với hắn, nàng lại dùng
một từ rất ít khi dùng để nói người khác - "ý xấu".
Thấy nàng chú ý đến Hà Châu như vậy, trong lòng Trọng Đình Xuyên rất vui vẻ, khẽ cười nói: "Sao trước đây nàng không nói với ta mấy lời này mà đến
bây giờ mới nói?"
Lệ Nam Khê thuận miệng đáp: "Tại sao lại phải nói với chàng? Để chàng biết được tâm tư của nàng ta thì có cái gì tốt đâu?"
"À?" Trọng Đình Xuyên nghiêm túc gật đầu: "Thì ra là thế."
Lúc này Lệ Nam Khê mới phản ứng kịp mấy lời vừa nãy của mình cực kỳ chua,
mặt đỏ bừng đứng dậy, nhấc chân đi ra ngoài nhưng lại bị hắn nắm tay,
cẩn thận kéo lại.
“Chạy cái gì?” Trọng Đình Xuyên vui vẻ cười: “Có phải bị ta đoán trúng nên không vui chứ?”
Lệ Nam Khê quay lại nhìn cửa sổ đang đóng chặt, không thèm để ý đến hắn.
"Có phải sợ ta sau khi biết tâm tư của nàng ta sẽ chú ý đến nàng ta không?" Trọng Đình Xuyên hôn nhẹ lên khóe môi nàng, thấy nàng không trả lời
liền hơi dùng sức cắn nhẹ lên môi nàng.
Mặc dù không đau nhưng có chút ngưa ngứa, cũng có vài phần tê dại.
Lệ Nam Khê tức giận đẩy hắn ra.
Trọng Đình Xuyên lại không chịu buông tha nàng một cách dễ dàng: "Nói đi, có
phải không, hửm?" Hắn cười nhẹ bên tai nàng: "Sợ ta để ý nữ tử khác
sao?"
“Làm sao có thể chứ.” Cho dù trong
lòng nghĩ như vậy, nhưng Lệ Nam Khê nhất quyết không thừa nhận. Không
bàn tới những cái khác chỉ riêng khí thế nàng kiên quyết không thể thua
trận.
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, trong lòng có chủ ý mà cơ thể không nghe theo thì nàng cũng không còn cách nào.
Tay hắn không nhịn được vuốt ve eo nàng, Lệ Nam Khê mềm nhẽn dựa vào
ngực hắn khẽ thở dốc, hồi lâu vẫn nói không nên lời.
Đến khi xiêm y bị vén lên, Lệ Nam Khê mới mơ hồ biết hắn muốn làm gì, vội
vàng dùng hết sức ngăn cản: "Đừng, bây giờ còn chưa được."
"Không đồng ý thì nàng thành thật nói đi." Trọng Đình Xuyên hôn một bên cổ
nàng: "Có phải là không muốn ta để ý đến nàng ta nên mới không nói
không?" Lại nặng nề mút một cái, rồi thở gấp: "Nàng không nói, ta lập
tức sẽ làm nàng." Dứt lời, bàn tay to liền thò vào trong nội y.
Cả người Lệ Nam Khê cứng đờ, đầu óc hoàn toàn hỗn loạn, trong lòng dần dần chỉ còn lại một suy nghĩ.
Người này, quá xấu xa rồi!!
Đúng là, đúng là người hay ra vẻ đạo mạo đều là mặt người dạ thú!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT