Hứa Nguyệt Lượng vừa thu dọn đồ đạc xong, Vưu Vi Vi đập cửa.

Hứa Nguyệt Lượng nhanh chóng nắm lấy túi, một giây bước ra đột nhiên thu bước chân trở về, nhìn đi nhìn lại trước gương toàn thân.

Không có vấn đề gì, Hứa Nguyệt Lượng đi ra ngoài.

Cánh cửa mở ra, Vưu Vi Vi đang đội mũ, hét lên, "yooooooo ~~~~"

Hứa Nguyệt Lượng khóa cửa lại, ngón tay khẽ run: "Cậu yo cái gì?"

Vưu Vi Vi lùi lại một bước, nhìn nàng từ trên xuống dưới.

Hứa Nguyệt Lượng mặc một chiếc áo len dệt kim ngắn tay mỏng, thân trên phủ đầy quả anh đào đỏ, thân dưới là quần jean ống rộng cạp cao, lúc bất động trên dưới khó khăn liên kết nhau, vừa động nhiên chia lìa hở ra, lộ ra cái eo tinh tế trắng nõn.

Vưu Vi Vi nói: "Quả nhiên là xem tớ bị tra tấn, ăn mặc rất đẹp."

Hứa Nguyệt Lượng khóa cửa xong, xoay người nắm lấy cánh tay nàng đi ra ngoài: "Không phải mỗi ngày tớ đều như vậy sao?"

Vưu Vi Vi: "Ai biết được, phòng live phải trang điểm tinh xảo hơn ai hết, lúc không ở trong phòng live... tớ cũng không nhìn thấy cậu a."

Hứa Nguyệt Lượng: "Tớ đều dành phần lớn thời gian trong phòng live."

Vưu Vi Vi bật cười: "Đúng là như vậy, chiến sĩ Orange."

Nàng ngẩng đầu lên, có chút lo lắng: "Hôm nay tớ không có ăn diện gì, tóc là hôm qua gội, đây là tôn trọng lớn nhất đối với bác sĩ, còn không dám trang điểm, tớ xem video, dáng vẻ làm răng kia, chậc, trang điểm cũng vô dụng, xấu muốn chết..."

Hứa Nguyệt Lượng ánh mắt lóe lên, quay đầu lại nhìn nàng: "Lúc xem răng rất xấu sao?"

Vưu Vi Vi: "Chứ gì nữa, ở đó trương cái mồm máu, còn chảy nước miếng, có thể đẹp sao..."

Hứa Nguyệt Lượng: "..."

Vưu Vi Vi: "Cậu đã làm rồi mà, cũng không phải là không biết".

Hứa Nguyệt Lượng: "... Ừm."

Vưu Vi Vi đột nhiên nhìn thẳng mặt nàng, nhìn chằm chằm, Hứa Nguyệt Lượng sợ tới mức dừng bước chân, sững sờ tại chỗ.

Vưu Vi Vi: "Không được hoàn mỹ, hôm nay mắt cậu có chút thâm. Trang điểm nhẹ nên vẫn có thể nhìn ra một chút."

Hứa Nguyệt Lượng: "Ừm... Tối qua ngủ không ngon."

“Buổi live của cậu thật sự quá dài à!” Vưu Vi Vi thở dài lôi kéo nàng tiếp tục đi, “Nếu tớ là cậu, đừng nói đến quầng thâm mắt, có thể trực tiếp nằm trong ICU...”

Hai người vừa trò chuyện vừa xuống lầu, rời khỏi tiểu khu, bắt taxi rồi lên xe.

Hứa Nguyệt Lượng báo địa chỉ, nói với tài xế, đi đường nào sẽ không quá tắc đường.

“Quen cửa quen nẻo a.” Vưu Vi Vi tựa đầu vào vai nàng, "Ô ô ô, nhờ có cậu đi cùng, tớ đã để răng như vậy rất lâu rồi, nếu cậu không ép tớ đi, tớ có thể kéo dài tới thiên hoang địa lão a..."

Hứa Nguyệt Lượng bĩu môi: "Trị là tốt rồi, đau dài không bằng đau ngắn."

Nói xong lập tức xua tay nói thêm: "Kỳ thực không đau, các bác sĩ đều rất tốt ~"

Vưu Vi Vi: "Được."

Một lúc sau, nàng đột nhiên nhớ tới, hỏi: "Nguyệt Lượng, bác sĩ nhổ răng cho cậu là ai vậy? Tớ tùy tiện đăng ký phòng khám ngoại tổng hợp, sẽ không có vấn đề gì đi?"

"Sẽ không." Hứa Nguyệt Lượng nói, "Trước tiên phải xem vấn đề là gì, bác sĩ của tớ, chị ấy chủ yếu là... nhổ răng, không nhất định sẽ thích hợp với cậu..."

Vưu Vi Vi: "Ò ò ò, vậy hy vọng tớ không gặp bác sĩ của cậu, huhuhu tớ không dám nhổ răng a."

Chưa nghiêm túc khám răng, cho nên lần đầu tiên đi khám cũng không tránh khỏi khẩn trương.

Hứa Nguyệt Lượng một đường an ủi Vưu Vi Vi, khi xe đến cửa bệnh viện, Vưu Vi Vi không sợ nữa, bước xuống xe, hùng hổ lao về phía trước.

Hứa Nguyệt Lượng bị nàng lôi kéo, vừa bước một bước mà tim nhảy loạn, khi lao xuống dưới tòa nhà ngoại trú, tấm biển quen thuộc của Hữu Hải hiện ra, Hứa Nguyệt Lượng đột nhiên dừng bước.

Vưu Vi Vi bị nàng làm cho lảo đảo, hỏi: "Sao vậy? Đi nhầm chỗ à?"

Hứa Nguyệt Lượng lắc đầu, hôm nay bệnh viện đông người, bác sĩ và y tá đi qua đi lại, áo blouse trắng rất quen thuộc.

"Tớ..." Hứa Nguyệt Lượng mở miệng, chỉ thốt ra một từ.

Vưu Vi Vi phát giác nàng có cái gì không đúng, quay đầu nhìn nàng: "Cậu không thoải mái sao?"

Hứa Nguyệt Lượng đặt tay lên ngực, thình thịch, thình thịch, tim đập hung hằn vỗ vào lồng ngực.

"Tớ... bị đau tim..." nàng thành thật trả lời.

Vưu Vi Vi hoảng sợ: "Sao lại đau tim? Có cần gọi bác sĩ không? Nhưng đây là bệnh viện nha khoa, có thể khám tim không?"

Hứa Nguyệt Lượng xua tay: "Không không không, tớ, tớ nghỉ ngơi một lát là tốt rồi..."

Nàng nghĩ nghĩ, tìm một lý do rất hợp lý: “Ngủ không ngon nên đột nhiên thấy khó chịu”.

Nàng nhìn trước nhìn sau: "Tớ tìm một chỗ ngồi chờ cậu được không? Tớ sẽ không vào cùng cậu."

Vưu Vi Vi: "A..."

Hứa Nguyệt Lượng rũ mắt: "Tới nghe thấy tiếng nghiến răng liền sợ hãi..."

“À, được.” Vưu Vi Vi nói, “Vậy tớ vào một mình, không sao, đơn thương độc mã mưa bom bão đạn, tớ xưa nay là thương vương tuyệt địa cơ mà... cậu tìm nơi nghỉ ngơi đi, nếu lâu quá thì nhắn tin cho tớ, không phải buổi chiều cậu muốn live đúng giờ sao?"

“Ừm.” Hứa Nguyệt Lượng gật gật đầu.

Vưu Vi Vi vẫy tay với nàng, đi vào.

Khi Vưu Vi Vi biến mất ở chỗ rẽ, Hứa Nguyệt Lượng nhanh chóng bước qua một bên, tránh khỏi con đường rộng rãi của tòa nhà ngoại trú, chạy đến khu vườn nhỏ bên cạnh.

Trời nóng nên không có ai trong vườn.

Phòng tư vấn của bác sĩ Lâm nằm ở căn phòng thứ ba phía tây của lầu ba, Hứa Nguyệt Lượng tận lực phân biệt vị trí, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ có thể thấy rèm của phòng tư vấn đã được kéo mở.

Kéo ra, đại khái là có người.

Người kia có phải là bác sĩ Lâm hay không cũng không chắc chắn.

Ánh sáng mặt trời làm người chói mắt, Hứa Nguyệt Lượng cảm thấy đầu óc choáng váng, trái tim cũng vậy, khắp nơi đều không thoải mái.

Có lẽ là do đêm qua ngủ không ngon.

Nhìn xung quanh, Hứa Nguyệt Lượng tìm thấy hành lang có mái che có thể không có người đi qua, ngồi xuống.

Tin nhắn gửi đến 11 trên điện thoại vẫn chưa phản hồi. Trong tài khoản WeChat khác, tài khoản của bác sĩ Lâm luôn im hơi lặng tiếng, chứ đừng nói đến việc gửi tin nhắn cho nàng, thậm chí cả trang cá nhân cũng luôn trống trơn.

Hứa Nguyệt Lượng bấm vào ảnh đại diện, xem kỹ, nhưng không có gì mới cả.

Quản trị viên thức dậy, trả lời nàng:

- [Tôi cảm thấy không có nơi nào kỳ quái a]

- [Ngoài việc thực sự có tiền, từ vụ PK lần trước, thực sự rất quan tâm đến chị]

- [Đúng rồi, trước kia em đã rủ anh ta tham gia nhóm, nhưng anh ta không chịu, chắc vì quá nhiều người. Sau đó, anh ta hỏi em về chuyện thứ hạng]

- [Cảm giác khá... tranh cường háo thắng, tuổi trẻ khí thịnh]

- [Phỏng chừng anh ta còn trẻ, là công tử nhà giàu, không hiểu sao lại dính vào chị, điều tra những người quen biết chị]

Tranh cường háo thắng, tuổi trẻ khí thịnh...

Hứa Nguyệt Lượng cầm điện thoại, nhìn chằm chằm vào khung thoại giữa bác sĩ Lâm và chính mình một lúc.

Vưu Vi Vi được y tá đưa đến cửa phòng tư vấn, nàng thò đầu nhìn vào trong.

Trong phòng tư vấn có ba người, một người giống bác sĩ, một người giống trợ lý, còn một người ngồi trước bàn khác, tuy trẻ đẹp nhưng khí chất trầm ổn cao quý, không giống trợ lý cũng không giống bác sĩ.

Giống như một nữ minh tinh đến đóng phim y khoa.

Vưu Vi Vi bước vào phòng, chào hỏi bác sĩ.

Bác sĩ mỉm cười kêu nàng ngồi, vị kia đúng là người nàng hẹn trước.

Sau đó nàng giải thích tình trạng của mình, đi đến bàn điều trị, bị mài bằng dụng cụ không rõ một lúc lâu, da đầu Vưu Vi Vi tê dại, nàng đã hiểu được tâm tình của Hứa Nguyệt Lượng.

Sau khi trám răng xong, nàng che mặt, sốt ruột bước xuống bàn điều trị.

Bác sĩ đang thay dụng cụ, nhìn thấy nàng như vậy liền buồn cười nói: "Còn có một cái nữa, tới, tôi giải quyết một chút."

Vưu Vi Vi dùng sức lắc đầu: "Không không không, bác sĩ, tôi nghỉ ngơi một chút, tôi muốn nghỉ ngơi một chút."

Nàng luôn cảm thấy chân răng đau nhức, thật sự không muốn bị tra tấn thêm nữa: "Ngày mai tôi lại đến được không, ngày mai lại đến...... Tôi còn có việc, còn có việc..."

Bác sĩ tựa hồ đã nhìn thấy rất nhiều: "Cô còn bên kia, bên này đã xong, khi bên kia hết viêm, vừa vặn làm một cái nữa là hết."

Vưu Vi Vi vẫn lắc đầu, rất kiên quyết: "Bác sĩ, ngày mai tôi lại đến, ngay mai làm cái khác. Chị để tôi thích ứng đi, ngày mai tôi nhất định sẽ đến."

Vị bác sĩ bất lực lắc đầu, cười nói với nữ minh tinh phim truyền hình y khoa không làm gì, chỉ ngồi nhìn máy tính: “Em xem chỗ em có người nhổ răng khóc, chỗ tôi có người trám răng chạy."

Nữ minh tinh mỉm cười không nói gì, chỉ nhàn nhạt nhìn Vưu Vi Vi.

Vưu Vi Vi mạc danh có chút khẩn trương, nuốt nước miếng.

Cũng may là bác sĩ thả nàng ra, bắt đầu kê đơn thuốc, dặn dò: "Bên này vừa xong, hai tiếng đồng hồ không được ăn cái gì."

Vưu Vi Vi dùng sức gật đầu, đừng nói là hai tiếng, cả ngày hôm nay nàng đều không muốn ăn.

Bác sĩ đưa đơn thuốc cho nàng, Vưu Vi Vi đang chuẩn bị lấy thuốc thì bị nữ minh tinh phim truyền hình Y học chặn lại.

"Vưu Vi Vi", cô nói, "Lại đây."

Lời nói nhẹ nhàng có trọng lượng, lại gợn sóng bất kinh cùng dễ nghe, Vưu Vi Vi bước nhanh đến, thầm nghĩ, quả nhiên mỹ nữ giọng nói cũng dễ nghe.

Nàng đứng trước mặt nữ minh tinh, liếc nhìn tấm biển trên ngực cô.

Yo, thực sự là bác sĩ, Lâm Ỷ Miên, tên cũng rất hay.

“Bác sĩ Lâm, có chuyện gì sao?” Nàng hỏi.

Lâm Ỷ Miên đưa cho nàng một tờ rơi: "Chúng tôi có hoạt động tuyên truyền yêu răng, xin hỏi cô có thể phối hợp với tôi một chút không?"

Vưu Vi Vi: "Phối hợp thế nào?"

Lâm Ỷ Miên: "Chỉ cần nghe tôi phổ cập kiến thức khoa học chăm sóc răng miệng, năm phút."

Vưu Vi Vi: "Miễn phí?"

Lâm Ỷ Miên: "Miễn phí."

Vưu Vi Vi lập tức ngồi xuống, quên mất Hứa Nguyệt Lượng đang đợi nàng ở bên ngoài: "Có thể có thể, không thành vấn đề."

Đương nhiên nàng muốn phối hợp, nàng tuyệt đối muốn phối hợp.

Mỹ nữ bác sĩ ôn nhu giảng cho nàng làm thế nào để bảo vệ răng, còn miễn phí, nơi nào có chuyện tốt như vậy.

Vưu Vi Vi nhiệt nóng bỏng thiết nhìn Lâm Ỷ Miên, Lâm Ỷ Miên cười: "Phổ cập khoa học xong sẽ có quà nhỏ."

Vưu Vi Vi: "A, được được được, thật tốt quá".

Trong năm phút tiếp theo, Vưu Vi Vi cảm thấy như tắm mình trong gió xuân.

Giọng của bác sĩ Lâm rất dễ nghe, giọng văn nhẹ nhàng, logic rõ ràng, nội dung súc tích cùng thiết thực.

Cuối cùng, Vưu Vi Vi vẫn còn có chút chưa đã thèm.

Bác sĩ Lâm đứng lên: "Phải chăm sóc răng miệng thật tốt mới có thể tiêu ít, bớt khổ."

Vưu Vi Vi gật đầu như giã tỏi: "Vâng vâng vâng..."

Bác sĩ Lâm: "Cùng tôi đi lấy quà, ở đây không có."

Vưu Vi Vi: "Vâng vâng vâng..."

Hai người rời khỏi phòng hội chẩn, đến hành lang của bệnh viện.

Bác sĩ Lâm ở phía trước, Vưu Vi Vi ở phía sau. Bác sĩ Lâm thực sự rất tốt, một đường mỉm cười trò chuyện với nàng để giảm bớt nặng nề.

"Cô đến một mình sao?"

Vưu Vi Vi dừng một chút: "A, không phải. Bạn tôi đưa tôi đến đây, nhưng cậu ấy không vào."

Bác sĩ Lâm: "Sao không vào? Bên ngoài nóng như vậy."

Vưu Vi Vi cười: "Cậu ấy quá nhát gan, trước đó có nhổ răng ở bệnh viện này, nói nghe được thanh âm liền sợ hãi."

"Ồ..." Bác sĩ Lâm kéo trường âm đáp lại.

Vưu Vi Vi sợ bác sĩ Lâm xinh đẹp hiểu lầm nên nhanh chóng nói thêm: "Hữu Hải là cậu ấy giới thiệu cho tôi, nói kỹ thuật của bác sĩ rất tốt."

Bác sĩ Lâm cong khóe môi: "Cảm ơn."

Hai người lên tầng ba, đến một phòng tư vấn.

Bác sĩ Lâm mở ngăn kéo, lấy một gói đưa cho Vưu Vi Vi.

Vưu Vi Vi nhìn que cay tôm trên tay, ngẩn người.

Bác sĩ Lâm cười nói: “Bảo vệ răng có thể giúp thưởng thức món ăn yêu thích một cách trọn vẹn nhất”.

Vưu Vi Vi: "Tôi hiểu rồi, bác sĩ Lâm thực sự dụng tâm lương khổ a!"

“Tôi đưa cô ra ngoài.” Bác sĩ Lâm tiễn nàng xuống lầu.

Nhìn trái nhìn phải, cô dặn dò: "Cái răng đó muốn trị liền trị, sợ cũng vô ích. Ngày mai để bạn cô vào cùng sẽ tốt hơn".

Vưu Vi Vi: "Vâng vâng vâng!!!"

Bác sĩ Lâm vẫy tay với nàng, Vưu Vi Vi cầm que tôm đi ra ngoài.

Một đường đến cổng, mới nhớ tới gọi điện cho Hứa Nguyệt Lượng.

Hứa Nguyệt Lượng nhanh chóng chạy ra khỏi bệnh viện, chạy chậm tới chỗ nàng, lo lắng nói: "Thế nào?"

"Oa, thật sự làm tớ sợ muốn chết, mấy cái răng trong miệng tớ không cái nào là không có vấn đề, tớ đã trám một cái răng, nói đau cũng không phải đau, cảm giác rất kỳ quái..." Vưu Vi Vi lảm nhảm nói.

Hứa Nguyệt Lượng vươn cổ lắng nghe, hai người vừa đi vừa nói chuyện, đến cửa chính của bệnh viện, bắt taxi chuẩn bị về nhà.

Nhưng hoàn huyên được một lúc, Vưu Vi Vi nói xong những hiểu biết chính của mình về cách điều trị răng hôm nay, xe vẫn chưa dừng lại.

Một chiếc xe khác lái đi qua, Hứa Nguyệt Lượng mím môi nói: "Vi Vi, chúng ta qua bên kia đi, qua đó bắt taxi tốt hơn."

Vưu Vi Vi: "Ừm."

Vưu Vi Vi: "Ngày mai tớ phải đến, tớ cảm thấy bác sĩ Lâm nói rất có lý, tớ cần phải nhanh chóng chữa trị..."

Hứa Nguyệt Lượng sững sờ: "Bác sĩ Lâm?"

Vưu Vi Vi: "Ừm, suýt nữa tớ đã quên nói với cậu về bác sĩ Lâm này, tớ nhất định phải kể cho cậu nghe về bác sĩ Lâm này một chút. Chị ấy rất xinh đẹp a, trẻ tuổi a, sao trong bệnh viện lại có bác sĩ xinh đẹp như vậy, lúc đầu tớ còn nghĩ chị ấy là minh tinh nào đó. Trong bệnh viện có bác sĩ như vậy, bệnh nhân đến khám bệnh vẫn là tới xem mỹ nữ thì có, nhưng chị ấy không phải là bác sĩ phụ trách của tớ, chẳng lẽ là… bộ phận tuyên truyền? Dù sao họ có một hoạt động muốn tớ phối hợp, còn có phần thưởng nhỏ."

Vưu Vi Vi khoe que tôm mà nàng đang cầm trên tay.

Hứa Nguyệt Lượng ngơ ngác nhìn que tôm: "Cậu vừa mới trám răng xong nên không thể ăn được."

Vưu Vi Vi: "Đúng vậy, nhưng bác sĩ Lâm đã cảnh báo tớ, để ăn đồ ăn vặt phải bảo vệ răng."

Hứa Nguyệt Lượng: "Bác sĩ Lâm... tên đầy đủ của chị ấy là gì?"

Vưu Vi Vi: "Cái tên cũng rất hay, khiến cho người ta nhớ kỹ..."

Khi một chiếc xe chạy tới, Vưu Vi Vi vẫy tay: "Aiz, bắt taxi ở đây rất tốt a."

Xe dừng ở trước mặt bọn họ, Vưu Vi Vi mở cửa, nói tới đề tài vừa rồi: "Tên là Lâm Ỷ Miên."

Tên là Lâm Ỷ Miên.

Hứa Nguyệt Lượng đứng ở ven đường, Vưu Vi Vi đi lên ngồi xuống, nàng vẫn ngây người ra.

“Mau lên xe a!” Vưu Vi Vi thúc giục nàng.

Hứa Nguyệt Lượng nắm chặt tay, ngón chân vừa động, điện thoại trong túi réo hai tiếng, có tin nhắn mới đến.

Từ 11:

- [Ừm, biết]

- [Cô ấy là bạn của bạn tôi, đã gặp nhau hai lần. Sau khi nghe cô nói về mỹ nữ bác sĩ tỷ tỷ trong phòng live nhiều lần, tôi liền nghĩ đó là cô ấy]

- [Xem ra thật trùng hợp]

Xem ra thật trùng hợp, Hứa Nguyệt Lượng thu chân lại.

Khi Vưu Vi Vi thúc giục một lần nữa, nàng bước tới, lên xe.

Xe lặng lẽ lái, Hứa Nguyệt Lượng ngồi ngây ra.

Vưu Vi Vi nhìn nàng một cái, nhưng Hứa Nguyệt Lượng không để ý.

“Cậu sao vậy?” Vưu Vi Vi hỏi nàng, “Vẫn còn không thoải mái sao?"

“A?” Hứa Nguyệt Lượng lấy lại tinh thần, ánh mắt rốt cục đảo một vòng.

Vưu Vi Vi chỉ vào ngực nàng: "Không phải trước đó cảm thấy không thoải mái sao?"

Hứa Nguyệt Lượng che ngực lại, cảm nhận được nhịp đập trong lồng ngực, một lúc sau mới nói: "Hiện tại đã tốt hơn nhiều rồi."

“Vậy thì tốt rồi.” Vưu Vi Vi lại nói, “Nếu lúc nào cậu cảm thấy không thoải mái, cậu phải đi khám, mang cái màn hình đó…”

Đôi mắt Hứa Nguyệt Lượng rơi vào túi que tôm.

Que tôm, thương hiệu rất lâu đời, hương vị rất cũ.

Hứa Nguyệt Lượng động ngón tay, nhẹ nhàng nói: "Có thể, cậu có thể cho tớ gói quen tôm này không?"

“Hả?” Vưu Vi Vi không nghĩ tới đề tài đột nhiên chuyển sang đồ ăn.

Hai mắt Hứa Nguyệt Lượng đung đưa, vừa nâng mắt lên, lông mi khẽ động, trong mắt hiện lên vẻ thẹn thùng khó tả: "Tớ, tớ có chút đói bụng..."

"Buổi sáng trước khi đến còn chưa ăn sao? Sinh hoạt cùng chế độ ăn uống của cậu thật sự rất thất thường a." Vưu Vi Vi vội vàng đưa que tôm, "Tuy đây là phần thưởng mà bác sĩ xinh đẹp cho tớ, nhưng cho cậu cho cậu, cho cậu hết đó."

Hứa Nguyệt Lượng ôm gói que tôm, nhưng cũng không vội ăn.

Khi xe đang di chuyển, Vưu Vi Vi quay đầu lại hỏi nàng: "Ngày mai cậu có cùng tớ đến bệnh viện không?"

Hôm nay Hứa Nguyệt Lượng ngốc như người gỗ: "Hả?"

Vưu Vi Vi: "Mặc dù tớ rất miễn cưỡng thừa nhận, nhưng bác sĩ Lâm nói nếu sợ, có người vào cùng sẽ tốt hơn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play