Hứa Nguyệt Lượng ngồi trước camera, giống như nhấn nút tạm dừng, hồi lâu vẫn không nhúc nhích.
Làn đạn thực sự quá nhanh, cho dù nàng có màn hình chuyên dùng để xem làn đạn, tin nhắn vẫn sẽ nhảy thành ký tự trắng, nhanh chóng biến mất vào dòng thời gian.
Lâm Ỷ Miên.
Cổ họng Hứa Nguyệt Lượng trượt xuống, nàng không lấy lại được tập trung cho đến khi quản trị viên có quan hệ tốt nhắn tin riêng hỏi nàng có chuyện gì.
Nàng với lấy cốc nước bên cạnh, uống một ngụm.
Làn đạn trở nên rõ ràng, tất cả đều đang hỏi nàng vừa rồi đã xảy ra chuyện gì:
[Tiểu Nguyệt Lượng, sao vậy]
[Một phút hai mươi tám giây vừa rồi, giống như hình ảnh an tĩnh a]
[Bị đại lão dọa sợ sao?]
[Ngọa tào 11 sẽ không phải là mỹ nữ bác sĩ tỷ tỷ đi?]
[Không nghĩ tới còn có thể xem cốt truyện bách hợp tiểu thuyết trong Orange a]
[Các người đang mơ gì vậy]
[Tên bác sĩ là gì? Bệnh viện nào? Tôi đi xem mỹ nữ, thuận tiện đi xem răng]
Hứa Nguyệt Lượng bị giật mình, phản ứng lại, nhanh chóng trả lời tin nhắn của quản trị viên:
- [Tôi không sao]
- [Xóa làn đạn vừa rồi của 11, sau này có người nhắc đến, đều xóa]
- [Nếu lặp lại nhiều lần, liền cấm xem live]
Quản trị viên đã theo dõi nàng một thời gian, hành động nhanh chóng mà không cần hỏi tại sao.
Nửa phút sau, không còn tin tức gì về Lâm Ỷ Miên trong lịch sử làn đạn nữa, Hứa Nguyệt Lượng hắng giọng, đổi bài hát: "Xin lỗi nga ~ Vừa rồi tôi đột nhiên có chút không thoải mái~"
Nàng rời khỏi ghế, đứng dậy: "Gần đây tôi tập một vũ đạo mới, nhưng quá gợi cảm, nhảy cho mọi người xem nha~~~"
Phòng live đa phần là nam nhân, khi nghe đến từ "gợi cảm" thì trên màn hình chỉ có cỗ vũ.
Hứa Nguyệt Lượng đứng ở một vị trí cố định, nhảy theo nhạc, quản lý biểu tình tự nhiên đúng chỗ.
Có thể nhảy trong phòng live đều là nàng tập luyện trong một thời gian dài.
Phải luyện tập cho đến khi cơ thể hình thành trí nhớ cơ bắp, dù không sử dụng não bộ cũng không mắc sai lầm.
Hiện tại nàng cần không động đầu óc.
Đầu nàng bị ba chữ kia nhét đầy, giống như bông nhồi trong mạch máu, không thể vận chuyển.
Một hai ba bốn, hai hai ba bốn, nàng tự đánh nhịp trong lòng.
Một bài hát nhanh chóng kết thúc, làn đạn trở lại bình thường, Hứa Nguyệt Lượng cúi xuống đổi bài hát, không lật lại lịch sử làn đạn hay đọc danh sách cảm ơn.
Sau khi nhảy bốn bài hát liên tiếp, hô hấp của nàng trở nên nặng nề, lúc này nàng mới dừng lại.
Nàng liếc nhìn thời gian, vẫy tay với màn hình: "Buổi live hôm nay đến đây thôi~~ Thời gian không sai biệt lắm, mọi người nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon moah moah~~~"
Nói xong lời này, không đợi làn đạn đáp lại, liền ra khỏi phòng live.
Màn hình chính chuyển sang màu đen, đèn camera chuyển sang màu đỏ.
Hứa Nguyệt Lượng tắt hết công cụ, cất những thứ đã dùng trong live về chỗ cũ, sau đó rời khỏi phòng.
Đó là phòng làm việc của nàng, ánh sáng tốt nhất, cách âm tốt nhất, đạo cụ phong phú nhất và cách sắp xếp đẹp mắt nhất.
Ngoài là nơi làm việc, đó cũng là nơi sinh hoạt của nàng.
Căn nhà nhỏ một phòng ngủ, phòng ngủ dùng để làm việc, phòng khách trở thành nơi ngủ nghỉ.
Ghế sô pha có thể biến thành giường ngủ hoặc tận dụng để vứt quần áo. Về cơ bản, TV đã tắt, bàn cà phê là bàn ăn tốt nhất.
Một nửa chiếc bánh mì bị ném lên bàn, Hứa Nguyệt Lượng ngồi trên thảm, cầm lấy bánh mì ăn.
Đồ ăn không hợp khẩu vị.
Thông tin tồn đọng trong đầu mà không được xử lý sẽ điên cuồng tràn vào, xung quanh yên tĩnh như vậy, trong đầu càng lúc càng ồn ào.
Cuối cùng cũng ăn xong bánh mì, nàng cầm lấy điện thoại, do dự hồi lâu, cuối cùng cũng gửi một tin nhắn.
Gửi đến z92565611, hỏi: [11, cậu biết bác sĩ Lâm sao?]
Lúc đó là năm giờ sáng, Lâm Ỷ Miên đột nhiên mở mắt.
Thành phố vẫn đang say ngủ, ánh nắng tràn vào từ cửa sổ sát đất trong phòng khách, bao phủ một nửa ngôi nhà.
Lâm Ỷ Miên đau đầu đến lợi hại, cô cử động cơ thể, cổ đau, lưng đau, khắp nơi đều đau.
Ngón tay cô tê dại, những thứ trong tay rơi xuống đất, Lâm Ỷ Miên nhìn xuống, hai mắt chua xót.
Những gì rơi trên mặt đất là hai chiếc điện thoại của cô, hộp giấy gói kẹo của cô, những bức thư của Hứa Nguyệt Lượng không biết ai đã viết, một túi khoai tây chiên đã được đóng gói chân không.
Lâm Ỷ Miên nhặt khoai tây chiên lên, một nửa túi khoai tây chiên rơi xuống tấm thảm hoan nghênh cô về nhà.
Lâm Ỷ Miên: "..."
Tại sao cô lại ngủ ở lối vào nhà riêng của mình vậy?
Tại sao cô lại lặn lội đường xa chỉ để mang về cái rương báu khiến cô nghĩ tới liền khổ sở.
Sao có thể như vậy...
Lâm Ỷ Miên phát ngốc ở nơi đó.
Cô cầm lấy điện thoại, không kiểm tra lại lịch sử làn đạn đã gửi, thanh tin nhắn trước mặt là tin nhắn WeChat mà Hứa Nguyệt Lượng gửi.
[11, cậu biết bác sĩ Lâm sao?]
11, cậu biết bác sĩ Lâm sao...
Như thế nào chỉ bị một chút đả kích, uống một chút rượu liền vứt bỏ mọi lý trí cùng tính toán, để những thứ tình cảm không quan trọng đó quấn lấy cô, đẩy cô làm điều ngu ngốc như vậy.
Lâm Ỷ Miên cố gắng đứng dậy, bỏ qua cơ thể đau đớn, sải bước vào phòng tắm.
Dội nước lạnh lên mặt, cuối cùng cô cũng tỉnh lại rất nhiều.
Cô rửa mặt, nhưng không trả lời tin nhắn của Hứa Nguyệt Lượng.
Hứa Nguyệt Lượng hỏi "Cậu biết bác sĩ Lâm sao?" chứ không phải là "Cậu có phải là bác sĩ Lâm không?" Có nghĩa là vẫn còn cứu vãn đường sống.
Có bao nhiêu đường sống phụ thuộc vào mức độ ngu ngốc mà cô đã phạm vào đêm qua, còn có bao nhiêu thông tin mà cô đã tiết lộ.
Lâm Ỷ Miên cầm lấy điện thoại, ngồi trên ghế sô pha, bắt đầu kiểm tra những gì đã xảy ra đêm qua.
Khi cô yêu cầu Hoàng Tiểu Nghệ đưa cô trở lại, cô đã uống đến đầu óc mơ hồ.
Một người không thường uống rượu, một khi uống vài ly, đầu sẽ nóng, mất lý trí, sẽ làm ra những chuyện mà chính mình cũng không thể tưởng tượng nổi.
Bộ dạng ngốc ở trên đường, Lâm Ỷ Miên liếc nhìn camera hành trình, không chịu được nhìn thẳng, nhanh chóng mã hóa video.
Sau khi trở về nhà, giống như cô chỉ ở cửa ra vào, lịch sử của Orange cũng chỉ vào phòng live của Hứa Nguyệt Lượng.
Lịch sử làn đạn, cô hít một hơi thật sâu, mở ra, nhìn thấy hai tin.
[Tên là Lâm Ỷ Miên]
[Khi nào thì có thể?]
Hơn nữa đã bị xóa bởi quản trị viên.
Kí ức mơ hồ trở nên rõ ràng, cô đại khái nghĩ đến bối cảnh trước sau, nhưng cũng đến đây là ngừng lại.
Sau khi gửi hai tin tức muốn mệnh này, cô ngủ thiếp đi, có một giấc mơ có thể gọi là ngọt ngào.
Cô hoàn toàn không nhớ phản ứng của Hứa Nguyệt Lượng.
Đoạn ghi hình buổi live tối qua vẫn chưa được tung ra, cho dù là chủ live phát bản nhân hay là ngươi xem trong phòng live tối qua, chắc hẳn họ đều đang ngủ say.
Cũng có thể còn cứu được.
Những gì được phơi bày hoàn toàn là tên của bác sĩ Lâm - người mang khẩu trang nhổ răng cho Hứa Nguyệt Lượng.
Tên cô là Lâm Ỷ Miên, có lẽ đối với Hứa Nguyệt Lượng cũng không có gì lạ.
Chẳng qua là tầng cửa sổ "Đối mặt không quen biết" bị xé rách, nếu Hứa Nguyệt Lượng còn nhớ tới cô cũng chỉ là đồng học cũ không liên quan gì đến nhau.
Còn 11 trên mạng điên cuồng đập quà cho Hứa Nguyệt Lượng, giống như một kẻ điên không khống chế được tinh thần của mình, chỉ cần Lâm Ỷ Miên mạnh miệng, chỉ cần Hứa Nguyệt Lượng không xác thực chứng cứ, bất quá cũng liền là quen biết bác sĩ Lâm mà thôi.
Lâm Ỷ Miên tìm được đường lui cho chính mình, cũng an ổn rất nhiều.
Nhưng cô vẫn không trả lời tin nhắn của Hứa Nguyệt Lượng.
Cô chộp lấy điện thoại, im lặng cho đến khi trời sáng dần, cả thành phố cũng ồn ào lên.
Lâm Ỷ Miên cảm thấy đói.
Cơn đói thực sự lan từ các cơ quan nội tạng, lan ra toàn bộ cơ thể.
Cô nhớ những món ăn vặt mà Hứa Nguyệt Lượng cho cô, những món được cho là loại rẻ nhất và phổ biến nhất ở cao trung, nhưng cũng là loại phù hợp nhất với khẩu vị của tiểu hài tử.
Nếu ngọt thì sẽ ngọt đến mức tận cùng, còn cay thì cay đến chảy nước mắt.
Khi Hứa Nguyệt Lượng trưởng thành, những món ăn vặt đưa cho cô liền trở thành món ăn mới lạ nhất, đắt tiền, độc đáo, hương vị nhẹ nhàng, ai ăn đều không dễ dàng tìm ra sai lầm.
Cô thích cả hai, nhưng hiện tại cô thực sự muốn ăn món mà lúc nhỏ cô thường ăn.
Lâm Ỷ Miên đứng dậy, cầm lấy túi, đi xuống nhà.
Cô đi đến siêu thị trong tiểu khu trước, nhưng không tìm thấy những món ăn vặt đó.
Sau khi rời khỏi tiểu khu, tôi bắt taxi đến trung tâm thương mại gần nhất, hầu hết các cửa hàng trong trung tâm thương mại đã đóng cửa, không tìm thấy gì cả.
Khi bước ra khỏi trung tâm thương mại, cô nhìn thấy một người mẹ đang bế một đứa trẻ mặc đồng phục học sinh bên vệ đường, lúc này cô mới nhận ra mình thực sự là một kẻ ngốc.
Lâm Ỷ Miên tìm trường tiểu học cũ, đến trước giờ cao điểm buổi sáng, vào căng tin lâu đời nhất.
Cuối cùng cô cũng tìm được những thứ đó, sau một thời gian dài ăn uống, xanh đỏ lẳng lặng mà nằm, tựa như đã đợi cô từ lâu.
Lâm Ỷ Miên ôm một đống lớn, khi cô đến trước mặt lão bản, lão bản cười hỏi: "Trước kia là hoc sinh nơi này phải không? Tới hồi tưởng tuổi thơ sao?"
Lâm Ỷ Miên mơ hồ trả lời, "Vâng."
Lão bản cười, đếm cho cô: "Vợ tôi không cho tôi nhập những thứ này, nói đã hết thời. Nhìn xem, kinh điển chính là kinh điển, những gì lúc nhỏ đã ăn đều là mỹ vị."
Ông nhét từng thứ vào trong túi rồi nháy mắt với Lâm Ỷ Miên: "Kỳ thực, khi chúng ta còn trẻ, những người ở bên chúng ta thời gian đó cũng rất tốt."
Lâm Ỷ Miên nhận lấy túi, nói: "Cảm ơn."
Cô xách túi đi ra ngoài, không vội vàng lên xe, lấy ra một gói que cay, xé ra rồi ăn dọc đường vừa đi vừa ăn.
Học sinh ùa về trường, ánh ban mai rực rỡ phảng phất như tân sinh viên của đất nước mặt trời mọc.
Lâm Ỷ Miên nhớ khi còn nhỏ, trước khi mẹ mất, tuy tính tình không coi là hoạt bát nhưng sẽ không bị người ta gọi là lạnh lùng.
Khi đó, cô cũng có người quan tâm, yêu thương, cũng cảm thấy thế giới này sáng ngời, xán lạn, tràn ngập hi vọng.
Hiện tại, cô đang nhai hương vị quen thuộc trong miệng, nghĩ đến khuôn mặt tươi cười của Hứa Nguyệt Lượng, tưởng tượng mình có thể thực sự có một tia hy vọng, có thể nắm tay Hứa Nguyệt Lượng, cùng nàng ngắm tuyết, đặt môi lên mặt nàng...
Cô đột nhiên cảm thấy thế giới thực sự tươi sáng, xán lạn và tràn đầy hy vọng.
Cô dừng bước, bật Orange Live.
Phòng live của Hứa Nguyệt Lượng không có động tĩnh gì, phòng live của Vi Vi cũng đã treo giấy nghỉ phép.