Ngoài trời tự dưng gió rít lạnh buốt người, sương xuống cộng thêm cái khung cảnh rừng rú heo hút bạt ngàn tối tăm, càng đi lại càng không thấy lối thoát. Hạ Nhi nhìn trời tối dần thì thấy bắt đầu không ổn, suối thì mãi chẳng thấy đâu, trong miệng cứ lẩm bẩm xin lỗi Lập Hạ vì không kiếm được nước suối về để sát trùng vết thương ấy:
Nó lững thững bước đi giữa tiếng gió rít lạnh lẽo, giữa bốn bể toàn là cây, hễ cứ nghe thấy một tiếng động kì lạ là ngồi thụp xuống run cầm cập vì sợ là thú rừng. Nó dùng cái thứ ánh sáng ít ỏi từ đèn flash điện thoại mà soi đường, điện thoại báo còn 5%, nó bắt đầu hoảng loạn sợ muốn khóc. Bây giờ đã là 7 giờ, trời đã tối, sương xuống làm nó càng lạnh, hơn nữa còn lạnh cả gáy vì sợ không gian vắng vẻ nơi đây. Hạ Nhi nhìn quanh, nuốt nước bọt giữ bình tĩnh. Bỗng nó nhìn sâu vào những góc tối hơn, đầu óc phong phú bắt đầu tưởng tượng, trong phim ma hễ những lúc như này sẽ có cái gì đó trắng trắng với mái tóc đen dài xuất hiện. Con người nhát gan Hạ Nhi bắt đầu sợ đến chảy cả nước mắt, sau đó là bắt đầu khóc sụt sịt. Nó sợ ma, sợ nơi vắng vẻ và bóng tối, thời gian mỗi lúc một trôi và dường như không có ai đi tìm nó, ngay cả Nhất Lâm cũng không thấy tăm hơi gì. Điện thoại không có sóng, nó cũng không thể gọi cho ai, cứ ngồi thụp xuống mà ôm đầu gố co ro lại khóc thút thít. Trong một lúc không gian tĩnh lặng, nó nghe tiếng sột soạt...
Hạ Nhi run rẩy hướng ánh đèn flash soi tứ tung để xem tiếng kêu ấy phát ra từ chỗ nào, càng lúc âm thanh ấy càng rõ khiến con bé hốt hoảng tột độ, nó đứng phắt dậy dè chừng nhìn quanh.
Có tiếng gì đó như tiếng bước chân đang đến gần nhưng lại không thấy có giọng nói nào, thấy có chút ánh sáng hiu hắt từ từ chĩa về phía mình, nó hoảng loạn lùi ra sau, nước mắt vẫn giàn dụa. Cuối cùng, ánh sáng ấy soi thẳng mặt nó, một bóng đen to lớn hiện lên ngay trước mặt khiến con bé la hét rồi hoảng sợ chạy thục mạng. Có âm thanh nào đó nghe như tiếng gọi:
"Hạ Nhi! Hạ Nhi!"
Con bé ngã vì vấp vào hòn đá, thấy bóng đen lại gần, nó lê lết người để thoát thân khỏi bóng đen đáng sợ ấy. Hạ Nhi khóc oà lên, đầu óc lúc này trống rỗng không còn nghĩ được gì nữa, chân đau mà cũng không thấy hề hấn gì chỉ vì bị nỗi sợ lấn át. Bỗng bóng đen ấy lên tiếng, tay với ra cầm lấy vai nó:
"Hạ Nhi, là tôi này."
Thanh âm trầm ấm phát ra từ phía bóng đen mà đang khóc vì sợ, con bé chần chừ đôi chút, vẫn còn thút thít, từ từ đưa mặt lại gần để nhìn khuôn mặt ấy cho rõ.
Bỗng người ấy cầm đèn chĩa từ dưới cằm khiến con bé giật mình hoảng sợ hét lên lần nữa, người ấy bối rối vội kéo người nó về phía mình rồi ôm chặt, vỗ về:
"Là tôi đây, không việc gì phải sợ cả."
Hạ Nhi trong cơn hoảng loạn mãi mới thốt ra được thành lời:
"Mộc...Mộc Dương sao?"
"Tôi đây, xin lỗi đã làm cậu sợ...cậu xem, vì chạy tôi mà ngã chảy máu rồi kìa."
Anh cầm đèn soi vào chỗ chân bị hòn đá nhọn cứa thành một vệt, vừa thấy chân chảy máu, đứa con gái yếu đuối này lại khóc toáng lên. Hàn Mộc Dương bối rối vì lại làm nó khóc lần nữa, anh nhanh chóng cởϊ áσ khoác ra khoác lên người con bé, anh xé một mảnh áo từ áo sơ mi mình đang mặc rồi bịt vào chỗ vết thương bị chảy máu của Hạ Nhi. Con bé giờ không kêu đau mà chỉ xót cái áo anh mặc, nó áy náy:
"Sao lại xé?...vậy là hỏng luôn cả cái áo rồi còn đâu..."
"Liệu có quan trọng bằng vết thương của cậu không? Cậu cũng phải biết lo cho vết thương trên người mình chứ!!" Anh cáu, anh mắng khiến con bé im re vì sợ. Hạ Nhi thấy chiếc áo sơ mi anh đang mặc mỏng quá, vậy mà còn cởϊ áσ khoác mặc lên cho mình, trời lạnh thế này nhỡ có bị trúng gió cảm lạnh thì áy náy lắm. Anh dìu nó đứng dậy từ từ, con bé cởi chiếc áo khoác ấy đưa trả anh:
"Cái này...trời lạnh lắm, cậu mặc như thế sao đủ ấm chứ? Tôi mặc cả đống đồ trên người rồi, không phải lo đâu."
Trong đêm tối, đèn pin thì dùng để soi đường nên chẳng ai nhìn rõ mặt ai, nó chỉ nghe thấy rõ thanh âm trầm ấm từ người ấy:
"Nếu sợ tôi lạnh thì để tôi cõng đi, như vậy sẽ ấm hơn đấy."
"Không...để cậu cõng là tí cậu gãy cả lưng đấy." Nó ngại cậu cõng nó nặng, một mực xua tay chối lấy chối để.
"Chân cẳng cậu thế này chẳng mấy chốc cũng sẽ phải nhờ tôi cõng về thôi, giờ lên luôn đi, nhanh lên tôi lạnh lắm rồi này."
Anh vừa dịu dàng lại ăn nói ngọt ngào nữa, Hạ Nhi lại bị mềm lòng mà nghe theo. Nó ngại ngùng quàng tay qua cổ anh bám lấy, mặt kề sát cổ làm anh nghe thấy cả nhịp thở của con bé ở bên tai. Thật hạnh phúc khi chiến thắng được Nhất Lâm trong chuyện này, trong lúc Hạ Nhi sợ hãi, anh là người tìm thấy nó trước, người mang danh là bạn trai con bé lại cứ loay hoay mãi chẳng tìm thấy đâu. Anh nghĩ đến rồi cười một mình, Hạ Nhi bất giác hỏi:
"Hàn Mộc Dương...cảm ơn cậu, cậu không biết được là tôi sợ đến thế nào đâu...đêm nay mà bị ở đây một mình cho đến sáng...khéo tôi sợ đến phát điên mất.."
Anh cười con bé ngốc, nhìn nãy nó khóc quá chừng đương nhiên là hiểu rồi. Nó đúng là vẫn như xưa, vẫn sợ ma i như thế, anh thở dài:
"Haiz...sao tôi lại không biết chứ? Xưa kia ở lại trực nhật cuối giờ, cậu chả sợ tới mức câu kéo mấy người cậu nói chuyện được trong lớp ở lại với cậu cơ mà. Nhưng cuối cùng rốt cuộc lại là tôi, người mà cậu trước đấy chưa nói chuyện bao giờ."
Hạ Nhi sững sờ, nó tròn mắt hỏi anh, thái độ hết sức ngạc nhiên:
"Sao...sao cậu biết?!!! Sao lại biết ngày xưa tôi như thế????"
"Tôi học cùng với cậu mà, tôi mờ nhạt đến nỗi sao cậu nhớ tôi được."
"Gì??? Tôi mà học với cậu á?!!! Tôi thề xưa giờ bạn cùng lớp tôi không có ai giống cậu cả..."
Anh ngẫm nghĩ gì đó rồi hơi ngoảnh mặt lại, nói nhỏ:
"Cậu không nhớ thằng béo tên là Hàn Mộc Dương suốt ngày bị mấy thằng đầu gấu trong trường bắt nạt rồi trấn lột tiền đó sao? Không nhớ cái thằng béo Hàn Mộc Dương ngày hôm ấy ở lại trực nhật cùng cậu rồi bị cậu kéo vào nhà vệ sinh nữ để giặt giẻ lau bảng đấy hả? Thằng béo mà hôm nào đi học cũng cố nhét vào ngăn tủ đựng đồ của cậu một cái kẹo mút ấy..."
Nó bị anh đưa hết từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác, nó không tin nổi vào mắt mình...tên béo mà nó hay lợi dụng nhờ đi đổ rác những buổi trực nhật muộn...lại là Hàn Mộc Dương này sao???? Nó như đứng hình, miệng cứng vì shock đến nỗi không nói được gì mà cứ ấp úng mãi.
Nhưng còn những cái kẹo mút đó là sao? Tại sao ngày nào anh cũng nhét một cái vào ngăn tủ của nó?
"Vậy mấy cái kẹo là sao thế?" Con bé lập tức hỏi đến vấn đề trọng tâm, anh cười trừ, tác phong nhanh lẹ không chút chần chừ, anh nói thẳng:
"Vì thích Hạ Nhi, thích đến nỗi khi thấy cậu chuyển trường mà tôi phải khóc nguyên cả một tuần đấy. Đúng là một thằng béo vô dụng nhỉ?"
Hạ Nhi như nghe thấy gì đó sai sai...người này, sao mà lại đi yêu loại như nó chứ. Chắc chuyện chỉ ở ngày xưa thôi chứ giờ cũng hết thích rồi nhỉ, anh và nó là một trời một vực cơ mà.
"Haha, đúng là hồi đấy còn trẻ trâu tình cảm bọ xít có khác, chẳng hiểu sao hồi đấy cậu lại đi thích tôi cơ?"
Anh bước chậm lại, đến chỗ có ánh trăng rọi xuống, anh khẽ nói:
"Chả phải nói đến hồi ấy, hiện tại cũng vẫn như vậy mà..."
Nó làm mặt ngốc chậm hiểu, nghĩ ngợi một hồi không thấy nó hồi âm, anh tiếp:
"Tôi vẫn thích cậu cho đến tận bây giờ, cậu không thể hiểu được cái cảm giác khi gặp lại cậu đối với tôi nó hạnh phúc đến nhường nào đâu. Tôi đợi cậu bao năm trời, hình nền điện thoại dù chuyển từ cái cũ sang cái mới thì vẫn luôn là tấm ảnh cậu, nụ cười trong sáng và thuần khiết nhất mà tôi được thấy trên đời này. Vậy nên, đừng gọi đó là thứ tình cảm bọ xít có được không?"
Tim Hạ Nhi bỗng hoạt động nhanh hơn một nhịp, anh nghe được tiếng tim nó, anh hạnh phúc ngửa mặt lên trời, thở phào môtn tiếng:
"Tim cậu đập nhanh một nhịp khi ở bên tôi, tức là tôi vẫn còn cơ hội đúng không?"
Hạ Nhi vẫn chưa thoát khỏi cú shock ấy, nay còn bị anh nghe được tiếng tim đập nữa chứ. Nó ngại, tay đấm vào lưng anh:
"Cho tôi xuống đi, tôi muốn tự túc..."
"Thôi đi, cậu sợ tôi nghe thấy nhịp tim của cậu nên không dám ở trên lưng tôi nữa chứ gì? Yên tâm, tôi nghe thấy nhưng sẽ không nói ra nữa, chỉ cần biết tim cậu đập nhanh hơn vì tôi là tôi vui rồi."
"Là sợ nên mới đập đó, mau thả tôi xuống đi." Nó lần này là muốn xuống thật, không phải là vì ngại nữa mà là vì...
Người ấy đứng từ xa nhìn về phía hai người, hơi thở dồn dập với đôi tay siết chặt khiết móng tay còn đâm vào lòng bàn tay chảy cả máu. Người ấy trừng mắt nhìn anh đang cười đùa với Hạ Nhi, người cậu yêu đòi anh thả mà anh còn không thèm nghe nữa. Nó thấy ánh mắt đáng sợ ấy liền giục, nhưng xem ra không kịp nữa rồi.......