Lập Hạ có một đêm khóc sưng húp cả hai mắt....
Tình cảm ấy vốn là tình cảm mà cô không hề có hi vọng gì, cô thấy Trình Nhất Lâm là gái thẳng, mà gâi thẳng thì sao đến được với cô, vậy nên cô mong muốn Nhất Lâm có thể hạnh phúc bên một chàng trai nào đó. Nhưng điều mà cô sợ nhất lại xảy ra, Nhất Lâm không những không đi tìm một chàng trai để gửi gắm tình cảm của mình mà lại chọn một người đồng giới, là một con bé không biết đã dùng chiêu thức gì để bẻ cong cậu. Cô không can tâm, nếu cậu thẳng thì còn có thể đành lòng để cậu đến bên người con trai khác chứ nhưng giờ cậu đã lệch lạc, tuyệt đối phải nhân cô hội kéo cậu về phía mình. Tình cảm ngần ấy năm không lẽ lại thua một con bé mới quen có gần một năm hay sao? Nghĩ đến đây Lập Hạ lập ra một kế hoạch cho mình, vì Nhất Lâm mà cô không có hứng thú với đàn ông như luân thường đạo lý của xã hội nữa mà chỉ dành trọn tình cảm của mình cho một mình cậu, trọn đời vẫn chỉ hướng về Nhất Lâm nên chắc chắn phải ra tay kéo cậu về bên cô. Lập Hạ muốn khiến cho Nhất Lâm phải yêu mình, nếu đã có thể yêu được con gái thì nhất định đó phải là mình chứ không được là ai khác. Cô nhìn vào gương mà mỉm cười nham hiểm, đến lúc cho con bé Hạ Nhi đấy biết Lập Hạ này là ai rồi chứ nhỉ?
.......
Sáng hôm sau đến trường, câu hỏi đầu tiên mà hai đứa nghe được của Thất Thất là:
"Rốt cuộc hai người là thế nào? Hai người đóng giả người yêu để qua mặt mọi người sao? Hai người bị sao đấy?"
Nhất Lâm nhoẻn miệng cười, tay đưa lên xoa đầu cô nhóc đáng yêu đứng cạnh mình, mắt nhìn thẳng vào Thất Thất:
"Chẳng bị sao cả, đơn giản là bạn gái tôi lên cơn nói vớ vẩn thôi."
"Này này tôi vẫn đứng ở đây đấy, cậu cẩn thận cái mồm cậu đi." Hạ Nhi huých tay vào cậu. Đúng là Thất Thất suy nghĩ nhiều rồi, họ thực sự vẫn tình cảm đến thế này cơ mà, đang vòng sang khoác tay Hạ Nhi rồi cùng hai người lên tầng thì...
"Hạ Nhi!"
Hạ Nhi quay phắt lại, vừa thấy khuôn mặt Hàn Mộc Dương đang tươi cười rạng rỡ thì cũng cười theo, tay vẫy vẫy cậu:
"Aaaa Hàn ca, hôm qua cái cậu gửi tôi í, hài thật đấy, xem mà cười muốn vỡ bụng."
"Gửi cái gì mà cười muốn vỡ bụng? Họ nhắn tin với nhau thân thiết đến vậy rồi sao?"
Cậu kéo nó đi sát vào người mình rồi nhanh chóng bước đi bỏ lại Hàn Mộc Dương đứng đấy, Thất Thất thấy tên anh họ mình có gì đó rất lạ bèn lại gần hỏi:
"Này, anh dạo này lạ lắm đấy nhé! Anh thừa biết là Hạ Nhi nó có bạn trai rồi mà bạn trai nó còn ở ngay cạnh, thế mà anh cứ tỏ ra thân thiết với nó là như nào??"
Hàn Mộc Dương lần đầu để lộ ra nụ cười gian xảo, anh nhếch môi cười nhạt:
"Em không nhạy bén rồi, họ không phải người yêu thực sự đâu."
Thất Thất há hốc miệng, mặt có phần khó tin:
"Gì? Anh vẫn tin lời Hạ Nhi hôm qua đấy à? Họ làm lành rồi kìa, Hạ Nhi nó chỉ là do nóng tính thôi."
Anh hất hàm đi trước, Thất Thất chỉ cảm thấy khó hiểu mà chạy theo, trong lòng thực sự không hiểu anh đang nghĩ gì nhưng quả thật anh dạo này là sai quá rồi.
Nhất Lâm vừa đến trước cửa lớp thì thấy Lập Hạ đã đứng ở đấy từ bao giờ, cậu tự dưng nhớ lại chuyện hôm trước ở nhà cô, cảm thấy có chút khó xử. Cậu gật nhẹ đầu một cái coi như chào, tay nắm lấy Hạ Nhi bước vào lớp, con bé đi qua cô còn hồn nhiên cười toe toét:
"Ơ chị Lập Hạ...này Lâm! Chị ấy muốn nói chuyện với cậu kìa."
Lập Hạ từ hôm nay sẽ cố gắng tỏ ra thân thiện với Hạ Nhi hết mức có thể, cô mỉm cười sao cho gần gũi nhất rồi nói với giọng nhẹ nhàng:
"Haiz, chán Nhất Lâm ghê cơ, thấy chị là phớt lờ thế hả?"
Cậu áy náy quay lại nhìn, ánh mắt giao nhau có phần bối rối. Cậu cười nom khá gượng gạo, tay đẩy đẩy nó ra hiệu bảo nó vào lớp trước. Lập Hạ níu tay Hạ Nhi lại, cười niềm nở:
"Hạ Nhi, tối nay đi chơi chứ?"
Nó nhìn cô, nhìn Nhất Lâm rồi tự chỉ tay vào mình, như thể không tin nổi Lập Hạ lại rủ mình đi chơi vậy.
"Chị...chị đang rủ...em sao?"
"Chứ còn ai là Hạ Nhi ở đây nữa..hì hì, tôi nay cả ba chúng ta cùng đi có được không?"
Nhất Lâm muốn từ chối nhưng Hạ Nhi đã nhanh nhảu đồng í, nó gật đầu lia lịa:
"Đi chứ!! Đương nhiên là được phải không???!!" Nó liếc nhìn cậu, cả Lập Hạ cũng nhìn Nhất Lâm nên cậu không dám chối từ, bắt buộc phải nghe theo thôi.
Cậu đi vào trước với lý do là không thích đứng nói chuyện ở ngoài này, ngạc nhiên thay, Lập Hạ vẫn có vẻ nói chuyện rất vui thú với nó, hai ánh mắt gặp nhau cứ cong lên. Tuy một bên là cười thật, bên kia là gượng ép với bao ý đồ bên trong nhưng Nhất Lâm không hề biết được, chỉ nghĩ rằng có lẽ Lập Hạ đã thay đổi...
Đang nói chuyện với Hạ Nhi, đột nhiên cô thấy có một cậu con trai đi tới vỗ vào vai con bé trông có vẻ rất thân mật:
"Hạ Nhi, xuống căn tin với tôi chứ?"
"Ok, chị Lập Hạ, cuối giờ gặp lại nhé!"
Nó mau lập tức đi theo cậu con trai ấy, Lập Hạ lén nhìn Nhất Lâm, cô thấy cậu đưa mắt nhìn ra ngoài với ánh mắt hằn học lửa, môi mím chặt hình như là đang ghen. Lập Hạ nhìn qua người con trai kia rồi nghĩ ra cái gì đó, cô cười gian xảo quay người bước đi.
Hạ Nhi trở về lớp, tay cầm thêm một hộp sữa với hai cái bánh đặt lên bàn ngay trước mặt cậu, lúc nào cũng cười tươi tắn như một bông hoa:
"Mua cho cậu đấy, tối qua không ăn gì chắc cậu đói lắm đúng không?"
Kì lạ là Nhất Lâm nuốt sự ghen tuông của mình vào bên trong, cậu vẫn cố trưng ra cái vẻ mặt dịu dàng với nó:
"Cảm ơn, hoá ra là đi xuống căn tin với Hàn Mộc Dương để mua đồ ăn sáng cho tôi hả?"
Nó sợ cậu lại tức giận lần nữa, ấp úng xua tay chối bỏ:
"Không phải...tôi...tôi..."
"Không sao, ngồi xuống đây nào." Cậu kéo con bé ngồi xuống cạnh mình, Hàn Mộc Dương nhìn cậu với ánh mắt có chút ghen ghét, anh cũng ngồi xuống, mượn chuyện đoạn video gửi cho con bé hôm qua để bắt chủ đề nói chuyện với nó:
"Hạ Nhi này, cậu xem đến đoạn cuối video đấy chưa, cái đoạn ông í bị chủ nhà xuỳ chó ra cắn ấy?"
"Haha...rồi rồi, đoạn đấy cười thôi rồi luôn, ông đấy ngu thật, vì miếng ăn mà bị chó cắn cho tơi tả."
"Đây là đang cười đùa vui vẻ trước mặt mình sao? Hạ Nhi, Mộc Dương...hai cậu được lắm." Nhất Lâm nuốt cái bánh cũng không trôi, kiếm chuyện để Hạ Nhi chú ý đến mình:
"Aaa, tự dưng đau tay quá!"
Hạ Nhi ngay lập tức quay sang cậu hỏi han:
"Sao mà đau?"
"Hôm trước lúc đi ngủ, cậu gối lên tay tôi ấy...ai daaa..tự nhiên sao giờ lại nhức thế?"
"Í cậu là tôi nặng chứ gì?? Ai là người chủ động để tay như thế cho tôi gối chứ????!!" Nó gân cổ, cậu chỉ còn thấy một Hàn Mộc Dương đang khẽ nhíu mày suy nghĩ gì đó, xem ra có vẻ đang khó chịu.
"Ngủ cùng nhau sao? Lại còn gối đầu lên tay cậu ta ngủ nữa cơ á?" Hàn Mộc Dương đăm chiêu suy nghĩ, thái độ và biểu cảm này hiện rất giống với Trình Nhất Lâm mấy lần ghen vừa rồi. Thấy người con gái ấy coi bộ có vẻ thân thiết bên tên "bạn trai" kia làm anh có phần rất bực bội và khó chịu, làm sao để có thể chấm dứt họ?
.......
Cuối giờ, Lập Hạ đứng ngay trước cửa lớp cậu đợi, vừa thấy Hàn Mộc Dương ngồi cùng dãy bàn với Hạ Nhi và Nhất Lâm, cô liền chú ý nhìn theo. Cô thấy cái nhìn của chàng trai ấy dành cho Hạ Nhi không hề bình thường và đơn giản, có gì đó rất giống với Nhất Lâm...không lẽ...người này cũng có chút tình cảm với con bé đó hay sao?
Cho đến khi Hàn Mộc Dương đi ra khỏi lớp, cô vẫn chăm chú nhìn theo, cách cậu ta chào rồi lưu luyến nhìn Hạ Nhi thêm một chút trước khi đi đã lọt vào mắt của Lập Hạ. Nếu cố gắng thúc đẩy người này đến với Hạ Nhi thì có lẽ nào...cô có thể ở bên cậu? Bao nhiêu suy tính trong đầu chợt xuất hiện, cô gật gù rồi nghĩ ra kế gì đó.
........
Vì Lập Hạ nói muốn đi mua sắm chút đồ để dành cho buổi cắm trại của lớp mình với một vài lớp nữa nên tuyệt nhiên hai đứa kia cũng phải đi theo, trong danh sách các lớp đó có cả lớp của hai đứa nhưng hình như hai đứa không có hứng thú cắm trại gì. Hạ Nhi vì đợt đi họp lớp phải cắm trại ở nơi hẻo lánh rừng rú mà mãi mới ngủ được, lại còn bị tiếng gió rít làm cho ám ảnh nữa chứ. Còn Nhất Lâm thì không thích những nơi có chỗ nằm chật hẹp, thật sự không thoải mái chút nào so với vóc người của cậu. Lập Hạ thì mong đợi vô cùng vì có thể qua đêm với Nhất Lâm, có thể cùng cậu trải qua nhiều điều thú vị cho nên một bộ đồ xúng xính xinh đẹp cũng là thứ rất cần thiết cho chuyến đi này.
Lập Hạ cố tỏ ra mình rất yêu kiều khi đi lựa đồ ở mấy cửa hiệu quần áo, cô khoác tay Nhất Lâm để cho giống một đôi thật sự. Cô có kêu cậu bỏ kính ra để có thể trưng cho mọi người thấy người "con trai" đi cạnh cô đẹp trai đến thế nào nhưng cậu nhất quyết không bỏ, vẫn khăng khăng tạo hình mình y hệt khi ở trường ấy.
Hạ Nhi thì cứ như con lăng quăng chạy hết chỗ này lại ngắm sang chỗ khác. Từ ngày ở với cậu, nó đã bắt đầu thay đổi dần gu bà già của mình sang những thứ trẻ trung nhưng tuyệt đối vẫn quyết không chung đụng với những thứ duyên dáng nữ tính. Cậu theo Lập Hạ dắt vào một hàng đồ hiệu, bộ váy nào cũng lấp lánh xúng xính làm chói loà hai con mắt của Hạ Nhi, nó khẽ đứng sau cậu lắc đầu, miệng chẹp chẹp lẩm bẩm:
"Haiz...đúng là những thứ ở đẳng cấp khác không dành cho mình mà."
Trình Nhất Lâm vừa nghe xong liền tia thấy một chiếc váy ngắn có phần vai trễ được nhún bèo rất đáng yêu, phần váy hơi xoè i như dành cho một nàng công chúa. Cậu rụt tay mình ra khỏi tay Lập Hạ rồi kéo con bé đến chỗ bộ váy ấy.
"Này, đi đâu thế hả?!"
Cậu cầm chiếc váy trên tay rồi ra lệnh cho con bé:
"Vào thử đi."
"Ơ, cậu đi mà thử." Nó hồn nhiên trả lời, cười nham nhở.
"Cậu nghĩ tôi mặc được cái này à, mau vào thử cho tôi xem."
"Sao lại là tôi?"
"Thì...tôi muốn xem cái váy này mặc lên người trông sẽ thế nào thôi."
"Vậy thì..." Nó vuốt cằm suy nghĩ rồi giật lấy chiếc váy từ tay cậu đem đến trước mặt Lập Hạ:
"Chị ơi, Lâm bảo muốn xem cái váy này mặc lên người sẽ như nào, dáng chị Lập Hạ đẹp nên vào thử cho cậu ấy xem đi!!"
Lập Hạ thừa biết ý cậu không phải là xem dáng váy khi mặc lên người mà là để ngắm con bé kia trong bộ váy xinh đẹp này trông sẽ như thế nào. Cô cười gượng, đẩy tay nó rồi chối từ:
"Chị không hợp với kiểu váy này."
"Nhưng mà cậu ấy thích..."
Lập Hạ thôi thì cũng muốn thấy ánh mắt của cậu dành cho mình khi mình thử bộ đồ cậu chọn, cô vui vẻ cầm lấy rồi nháy mắt với Hạ Nhi:
"Được rồi, chị thử nhé!."
Hạ Nhi sướng điên vì được người đẹp nháy mắt với mình, tự thấy Lập Hạ thật gần gũi, ban đầu chắc do chưa quen lắm nên có chút hiểu lầm mà thôi.
Thấy Lập Hạ đã vào trong phòng thử, cậu mới khẽ trách nó:
"Cậu được lắm, tôi bảo cậu thử mà cậu không thử, thật không biết nghe lời."
"Sao tôi phải thử chứ? Tôi không hợp với mấy thứ công chúa như thế đâu."
"Ờ phải, cậu béo như lợn ấy, sao mà hợp được." Cậu cười khẩy, bĩu môi í mỉa mai, con bé tức giận véo vào eo cậu:
"Cậu thử chê tiếp xem."
"Aaa, bỏ tay ra nhanh, cảnh cáo lần thứ nhất!" Cậu nhăn nhó, biểu cảm hết sức hài hước khiến nó càng máu lên trêu.
"Cậu nói ai béo như lợn hả cái sào chọc ấy kia?" Nó nheo mắt hỏi, lần này cậu xác định là nếu không nhận sai là sẽ bị mất cả miếng thịt cho coi.
"Rồi rồi, cậu không béo, cậu nhỏ bé ba vòng bằng nhau được chưa?"
"Láo toét, cho ba giây để xin lỗi đại ca, nào một...hai..."
"Rồi xin lỗi bà, khổ quá!!" Nhất Lâm quắn quéo vì chỗ bị véo khá đau, Hạ Nhi đắc chí cười nhăn nhở. Lập Hạ bước ra vừa thấy hai người vui vẻ liền quặn lòng nhớ lại những lời của cậu trong cơn say hôm qua, chợt khẽ nuốt nước mắt. Hạ Nhi lên tiếng làm Nhất Lâm chú ý đến cô:
"Ơ chị Lập Hạ xong rồi ạ??!! Đẹp quá..."
Duy chỉ có con bé ngẩn người nhìn cô còn Nhất Lâm chỉ nhìn thoáng qua rồi vỗ tay khen lấy lệ:
"Ờ, đẹp thật đấy."
Lập Hạ không vì ánh mắt ấy mà buồn lòng, vì chiếc váy trễ vai mà vòng một của cô lại càng nổi bật, cô chạy đến cố tỏ ra đáng yêu vì biết cậu dễ chết vì điều ấy:
"Nhất Lâm...bộ váy này không hợp với chị...không đẹp gì cả!."
"Không, hợp mà."
"Bây giờ chị đói...đi ăn đi."
Đúng là cô làm thì hoàn toàn không thể khiến cậu lay động, cậu vẫn cứ cư xử y như bình thường, gật đầu ngoan ngoãn mà nghe. Cô để lại chiếc váy, trước khi đi cậu còn cố ngoái lại nhìn lại chiếc váy lần cuối.
Ba người đi vào một nhà hàng, Hạ Nhi hình như biết điều là Lập Hạ rất quý mến cậu nên sẵn sàng nhường chỗ cho hai người ngồi cạnh nhau, còn mình an phận ngồi ghế đối diện. Cậu ngồi ăn thì cứ đôi lúc lại liếc mắt lên nhìn nó, chạm phải ánh mắt của nhau thì cậu bối rối ngại ngùng tránh đi. Lập Hạ phân tán cậu bằng cách gắp đồ ăn vào bát cậu, cười niềm nở:
"Ăn đi này, cái này tốt lắm đó."
Cậu biết tất cả những chuyện này là do Lập Hạ thích mình mà làm, việc cố tỏ ra thân thiết với cậu cũng là để Hạ Nhi thấy được mà nhường không gian cho hai người. Nhưng Nhất Lâm thấy, Hạ Nhi hình như cũng có chút không vui khi cậu chỉ mải ngồi đáp lời của Lập Hạ còn để con bé cứ ăn một mình, cậu nhìn nó chằm chằm cho đến khi bị Lập Hạ vỗ vào vai:
"Nhất Lâm, ăn đi chứ!"
"À...vâng.." Cậu lại tiếp tục, lần này có gắp đồ ăn sang cho nó, con bé tưởng mình đã bị lãng quên tự dưng lại được cậu gắp đồ, mắt sáng rực ngẩng mặt lên nhìn.
Lập Hạ để ý thấy viền môi con bé có dính sốt kem do mải ăn mà không để ý, "con gái con đứa gì ăn bẩn dễ sợ". Lập Hạ khẽ lắc đầu ngán ngẩm định bụng tập trung vào ăn tiếp nhưng hành động của Nhất Lâm khiến cô đứng hình...