Đêm hôm khuya khoắt, sau khi đưa Đinh Phong Thành về nhà, Đinh Tử Ngọc liền rời đi.
Cô ta không gấp gáp quay về nhà, mà đến nhà tù thành phố một chuyến trước, để gặp Đinh Hồng Diệu.
"Anh, mọi chuyện đúng như anh đã dự đoán. Dưới tình huống không chút nghi ngờ, tên ngốc Đinh Phong Thành kia đã mất hết cổ phần."
Trên mặt Đinh Tử Ngọc nở nụ cười rạng rỡ, mọi chuyện diễn ra quá suôn sẻ, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của cô ta.
Ngược lại, Đinh Hồng Diệu tỏ ra khá bình tĩnh.
Nhớ lại năm đó, anh ta suýt chút nữa là có thể thành công, nhưng cuối cùng lại sắp thành mà bại.
Bây giờ anh ta đã bình tĩnh hơn nhiều so với năm đó.
Trước khi thành công, bạn phải cụp đuôi làm người, dè dặt cẩn thận cho đến khi thành công.
Đinh Hồng Diệu hỏi: "Giang Sách thì sao? Cậu ta có phát hiện ra manh mối gì không?"
Đinh Tử Ngọc cau mày nói: "Toàn bộ quá trình anh ta đều rất bình tĩnh, không nói gì, không biết trong lòng đang nghĩ gì. Bụng dạ người đàn ông này cực kỳ thâm sâu, không dễ phán đoán."
Đinh Hồng Diệu gật đầu: "Dựa vào lời miêu tả của em về Giang Sách lúc trước, chắc chắn người đàn ông này không dễ đối phó."
"Anh, nhưng bước tiếp theo chúng ta phải đối phó với anh ta rồi."
"Đúng vậy, mấy người khác đều lấy được rồi, tiếp theo sẽ đến lượt mười phần trăm cổ phần của Đinh Mộng Nghiên. Nếu chỉ là Đinh Mộng Nghiên thì rất dễ giải quyết, nhưng vấn đề ở đây là bên cạnh cô ta còn có Giang Sách."
Đinh Tử Ngọc hỏi: "Anh, anh có chủ kiến nào hay không?"
Đinh Hồng Diệu nói: "Trước tiên đừng vội, cứ bình tĩnh vài ngày đã rồi hẵng nói. Nếu hành động liên tục sẽ thu hút sự chú ý của ông cụ. Để anh nghĩ kỹ thử xem nên đánh bại Giang Sách, chiếm đoạt mười phần trăm cổ phần trong tay Đinh Mộng Nghiên bằng cách nào."
"Muốn đối phó với Đinh Mộng Nghiên thì không thể dùng cứng, cũng không thể dùng trí."
Đinh Tử Ngọc ngẩn người: "Không được dùng cứng, cũng không được dùng trí, vậy chẳng phải hết cách rồi sao?"
Đinh Hồng Diệu cười nói: "Lúc trước các em đã cưỡng đoạt bao nhiêu lần, nhưng có lần nào thành công hay không? Theo anh thấy, thật ra mấy kế hoạch trước đó của các em đều rất hoàn hảo, dù là anh, cũng chưa chắc có thể nghĩ ra kế sách hoàn hảo hơn."
"Do đó, cưỡng đoạt chắc chắn là không được rồi. Nhưng không có nghĩa là không có cách nào để đối phó với Đinh Mộng Nghiên và Giang Sách."
Đinh Tử Ngọc sốt sắng: "Anh, anh có cách gì ư?"
"Đúng vậy."
"Cách gì thế?"
"Trước mắt, muốn đánh bại Giang Sách gần như là điều không thể, do đó chỉ có thể xuống tay từ trên người Đinh Mộng Nghiên. Cô em gái này của chúng ta có một điểm yếu trí mạng – đó chính là trọng tình trọng nghĩa."
Đinh Hồng Diệu nở nụ cười: "Có lẽ, chúng ta có thể ngả lá bài đau khổ, nếu không thể dùng vũ lực và mưu trí, vậy thì lợi dụng tình thân để Đinh Mộng Nghiên chủ động từ bỏ mười phần trăm cổ phần."
“Tuyệt vời!” Đinh Tử Ngọc nói: “Nếu Đinh Mộng Nghiên chủ động từ bỏ, vậy thì Giang Sách còn có thể nói gì được? Trước mặt tình thân, cho dù Giang Sách lợi hại đến đâu cũng phải bó tay chịu trói. Anh, anh thật sự khiến người khác phải phục sát đất."
Hai anh em cùng cười sảng khoái, như thể chiến thắng đã vẫy tay với bọn họ.
Đinh Mộng Nghiên là người phụ nữ yếu đuối tâm địa lương thiện, trọng tình trọng nghĩa, e rằng cô khó mà cưỡng lại lá bài tình cảm này.
...
Ở bên này, Giang Sách vừa đưa Đinh Mộng Nghiên về nhà thì nhận được điện thoại của La Phong.
"A lô, Giang thần y, anh đã ngủ chưa?"
"Tôi vẫn chưa ngủ, có chuyện gì thế?"
"Là thế này. Chẳng phải câu lạc bộ Nguyên Thiên đã được Khoa học công nghệ Tẩm Mộng mua lại rồi ư? Tôi đã chính thức trở thành huấn luyện viên chính của câu lạc bộ."
"Vậy thì chúc mừng anh."
"Bây giờ câu lạc bộ Nguyên Thiên đang nằm trong khu vực giáng cấp, nên chúng tôi càng phải cố gắng phấn đấu. Ngày mai có một trận đấu, cũng là trận đấu chính thức đầu tiên của tôi trên cương vị huấn luyện viên chính, nên tôi hy vọng anh có thể đến xem, như vậy tôi càng có động lực hơn."
"Được, không thành vấn đề, ngày mai tôi nhất định sẽ đến đúng giờ."
"Cảm ơn anh!"
Sau khi cúp điện thoại, Giang Sách nở nụ cười hài lòng.
Cuối cùng cũng có một chuyện đáng để vui mừng.
Đầu dây bên kia, La Phong cũng cảm thấy hài lòng thỏa dạ, kể từ ngày anh ta bị gãy chân, anh ta cho rằng cả đời này mình sẽ không thể nào làm huấn luyện viên chính được nữa.
Một là danh tiếng đã xấu đi rồi, hai là chân đã bị gãy.
Ai ngờ rằng anh ta lại bình phục như một kỳ tích, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, anh ta lại tiếp tục trở thành huấn luyện viên chính.
Mọi chuyện đều phải cảm tạ Giang Sách.
"Giang thần y, ngày mai tôi sẽ dùng chiến thắng để cảm ơn anh."
Trong lúc anh ta đang nói chuyện thì bỗng nghe thấy bên ngoài có người gọi tên mình.
Đã muộn thế này mà ai còn tìm mình thế?
La Phong đặt điện thoại xuống, một mình bước ra khỏi y quán, chỉ thấy một chiếc xe thể thao hạng sang đang đậu ở trước cửa, một người đàn ông đang đứng dựa vào cửa xe.
Dựa vào ánh trăng, anh ta có thể nhìn thấy rất rõ tướng mạo của đối phương, đó chính là Mạnh Văn bên Bảo hiểm Vinh Tài – người từng tranh giành muốn thu mua câu lạc bộ Nguyên Thiên với mình.
“Tại sao lại là ông?” La Phong sa sầm mặt.
Mạnh Văn nhất thời thay đổi thái độ, cười ha hả đi tới.
"Huấn luyện viên La, cậu thật sự khiến tôi phải tìm kiếm rất khó đấy. Tôi đã hỏi thăm không biết bao nhiêu người, mới biết được cậu đang sống ở đây. Cậu cũng khá lắm, có thể sống trong y quán của nữ Hoa Đà."
La Phong lườm ông ta: "Rốt cuộc ông có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi."
“Quả nhiên là người thẳng thắn, được, tôi sẽ không vòng vo nữa.” Mạnh Văn búng tay, một tên đàn em xách vali bước xuống xe đi tới.
Tên đàn em mở vali ra trước mặt hai người.
Bên trong là tiền mặt sáng loáng.
"Mạnh Văn, ông muốn làm gì?"
Mạnh Văn cười nói: "Tôi cũng nói thật cho cậu biết, sau khi thu mua câu lạc bộ Nguyên Thiên thất bại, Bảo hiểm Vinh Tài chúng tôi đã đổi sang thu mua câu lạc bộ Trường Kinh."
"Thật trùng hợp, ngày mai là trận đấu giữa Trường Kinh và Nguyên Thiên của các cậu."
"Cậu cũng biết rồi đấy, trước mắt thành tích của Trường Kinh rất tệ, chỉ cao hơn khu vực giáng cấp một chút; để giữ vững vị trí này, nhân đôi giá trị của Trường Kinh, chúng tôi nhất định phải chiến thắng trong trận đấu ngày mai."
Bây giờ La Phong đã hiểu rõ, hóa ra Mạnh Văn đến đây là để mua chuộc anh ta, muốn anh ta đá dàn xếp tỉ số một trận.
Mạnh Văn nói thẳng: "Ở đây có ba mươi vạn tiền mặt, tôi mua một trận thua của câu lạc bộ các cậu với mức giá như vậy đã công bằng rồi chứ?"
Phải nói là rất công bằng.
Mức giá này không hề thấp.
Nhưng là một huấn luyện viên chính đầy khí phách, La Phong đã quả quyết từ chối.
"Mạnh Văn, chính vì những tên rác rưởi như ông, nên bóng đá trong nước mới bẩn thỉu xấu xa như vậy."
"Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận yêu cầu của ông."
"Ông muốn giành chiến thắng ư? Vậy thì ngày mai hãy lấy trình độ cao hơn để thể hiện trên sân đi."
Câu nói này đã khiến Mạnh Văn nhất thời đen mặt.
Ông ta nghiến răng trừng mắt nói: "La Phong, cậu cần gì phải giả vờ thanh cao với tôi? Tôi bảo cậu đá dàn xếp tỉ số một trận mà cậu đã không vui rồi à? Nếu cậu thật sự thanh cao như vậy thì tại sao chân của cậu lại bị gãy? Tại sao cậu bị câu lạc bộ sa thải?"
Ông ta không nói ra thì thôi, vừa nói ra Lạc Phong càng tức giận hơn.
"Tôi bị oan!"
"Tôi chưa bao giờ đá dàn xếp tỉ số, trước đây cũng không, sau này cũng không."
"Mạnh Văn, mời ông cầm tiền của ông, rồi biến ra khỏi tầm mắt của tôi. Bằng không, tôi sẽ gọi cảnh sát tới bắt ông ngay."
Mạnh Văn tức giận cất vali đi: "Được, tốt lắm, tôi cho cậu thể diện mà cậu không cần đúng không? Tôi sẽ có cách giết chết các cậu, trận đấu ngày mai, chúng ta cứ chờ mà xem!"
"Cút!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT