Anh ta vẫn muốn đổi nữa ư?

Mọi người trong phòng đều sửng sốt.

Nhất là Đinh Mộng Nghiên, hôm nay cô đến đây không phải để thắng, mà là để hòa thuận với anh chị mình, nhưng nhìn tình hình hiện tại, hơi trái ngược với mong muốn của cô.

Đinh Mộng Nghiên can ngăn: "Anh hai, thôi bỏ đi, anh đừng đổi nữa. Anh thấy thế này được không? Em sẽ trả lại toàn bộ số tiền thắng cược cho anh, không lấy một xu nào cả."

"Ha ha, mày đang thương hại ai đấy?"

"Tao chính là đối tượng cần mày thương hại à?"

"Cút ra chỗ khác!"

Lòng tốt bị coi là lòng lang dạ sói, Đinh Phong Thành hoàn toàn phớt lờ ý tốt của Đinh Mộng Nghiên.

Chẳng mấy chốc, anh Hải - người phụ trách khu giải trí đi tới, tay cầm ly rượu vang, khẽ cười hỏi: "Cậu Đinh, cậu tìm tôi à?"

"Đúng vậy, tôi muốn cầm cố mười lăm phần trăm cổ phần nhà họ Đinh với anh, để đổi lấy chút tiền tiếp tục đánh bài."

"Cậu Đinh, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?"

"Tất nhiên rồi."

"Thôi được rồi, tôi sẽ cầm cho cậu năm trăm triệu."

Năm trăm triệu ư?

Đinh Phong Thành không vui: "Này, anh Hải, anh không coi trọng nghĩa khí rồi đấy. Chẳng lẽ anh lại không biết cổ phần nhà chúng tôi có giá bao nhiêu. Trước đây, Ninh Luân của xí nghiệp Hồng Vân phải bỏ ra một tỷ mới lấy được mười phần trăm cổ phần của nhà chúng tôi. Vậy mà bây giờ anh định dùng năm trăm triệu này để chiếm đoạt mười lăm phần trăm cổ phần của tôi ư?"

Anh Hải híp mắt lại nói: "Đây là khu giải trí, chứ không phải khu thương mại, tôi cũng không mua bán. Năm trăm triệu, cậu Đinh, cậu có muốn lấy hay không? Nếu cậu thật sự không muốn lấy, vậy thì cậu có thể đi tìm Ninh Luân để mua cổ phần của cậu."

Bảo anh ta đi tìm Ninh Luân ư?

Anh ta làm gì có thời gian đó, bây giờ Đinh Phong Thành đang ngứa ngáy tay chân, chỉ muốn lấy lại tiền ngay.

"Được được được, năm trăm triệu thì năm trăm triệu, thành giao."

"Cô đi đổi cho cậu Đinh đi."

Chẳng mấy chốc, một khay thẻ bài năm trăm triệu đã được đổi tới.

Đinh Phong Thành cười ha hả nói: "Mấy người ai cũng đừng hòng chạy trốn. Mấy người đã thắng được tiền của tôi thì đừng hòng bỏ chạy. Chúng ta vẫn theo quy tắc cũ, một là tôi thua sạch, hai là tôi sẽ lấy lại tiền."

"Nhưng, bài ba lá này thì không thể chơi được nữa, chúng ta đổi trò khác đi."

Mọi người liếc nhìn nhau.

Bọn họ đã từng gặp người đánh bài điên cuồng, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy người nào điên cuồng như thế này.

Bây giờ Đinh Phong Thành đã hoàn toàn nóng đầu, không chịu nghe ai khuyên nhủ, không những thế, Đinh Tử Ngọc còn đứng bên cạnh châm dầu vào lửa, nói gì mà nhất định có thể lấy lại tiền.

Bề ngoài thì cô ta đang cổ vũ cho Đinh Phong Thành, nhưng trên thực tế càng khiến Đinh Phong Thành nóng nảy hơn.

"Nào, chúng ta đi tung xúc xắc đi!"

Sau đó, trong vòng một tiếng đồng hồ, Đinh Phong Thành đã kéo mọi người chơi hết trò chơi trong phòng đánh bài trên tầng hai.

Từ tung xúc xắc đến chơi mạt chược, từ cờ tỉ phú đến baccarat, thậm chí là bài một lá lớn nhỏ.

Nhưng mặc kệ anh ta đổi trò chơi gì cũng thua.

Anh ta chơi trò nào cũng thua, trong khi người khác còn có lúc thua lúc thắng. Xét tổng thể, tối nay anh ta như bị trúng tà, ngoại trừ Đinh Phong Thành ra thì mấy người khác đều thắng cả.

Có người thắng ít, có người thắng nhiều, và đó chính là sự khác biệt.

Ngược lại, trong vòng một tiếng đồng hồ, Đinh Phong Thành đã mất sạch năm trăm triệu, mười lăm phần trăm cổ phần đã bị thế chấp cũng không thể lấy lại được.

Đêm hôm khuya khoắt, gió lạnh thổi vào từ bên ngoài cửa sổ, khiến Đinh Phong Thành rùng mình, cuối cùng đầu óc đang nóng bừng bừng cũng khôi phục lại chút tỉnh táo.

"Mình… đã thua hết rồi ư?"

Đúng lúc này, Đinh Tử Ngọc còn bước tới an ủi: "Phong Thành à, em đừng bao giờ nghĩ không thông, tiền tài chỉ là vật ngoài thân..."

Nhưng Đinh Phong Thành đã không còn nghe thấy Đinh Tử Ngọc đang nói gì nữa.

Bởi vì trong đầu anh ta đang là một mớ hỗn độn.

Chẳng phải tối nay anh ta đi đối phó với Đinh Mộng Nghiên hay sao? Còn muốn lấy lại cổ phần của Đinh Mộng Nghiên. Tại sao cuối cùng anh ta lại mất hết cổ phần trong tay mình cơ chứ?

Mất rồi, mất hết rồi.

"Không, cổ phần công ty không thể mất."

Đinh Phong Thành sợ hãi nhìn anh Hải: "Anh mau trả lại cổ phần cho tôi, mau trả lại cho tôi!"

"Xin lỗi cậu Đinh, nếu cậu muốn cổ phần thì hãy lấy một tỷ rưỡi ra đổi."

"Một tỷ rưỡi ư? Nhưng anh chỉ đưa cho tôi tổng cộng có năm trăm triệu."

"Lúc trước là lúc trước, còn bây giờ là bây giờ. Hơn nữa, cho dù là năm trăm triệu đi chăng nữa thì cậu có thể lấy ra được không?"

Đinh Phong Thành ngẩn người.

Anh ta không thể lấy ra được.

Bây giờ, Đinh Phong Thành cảm thấy mình như rơi vào hang động băng, lạnh đến thấu xương, cả người không còn chút sức lực.

Anh ta có cảm giác mình đã bị lừa.

Nhưng nghĩ kỹ lại, anh ta lại cảm thấy tất cả đều do mình nhất thời hồ đồ phạm sai lầm, chứ chẳng có ai ép buộc mình phải phạm sai lầm cả.

Mà anh Hải cũng không ép anh phải thế chấp cổ phần.

Bịch.

Là một người đàn ông, nhưng bây giờ Đinh Phong Thành lại quỳ dưới sàn, khóc sướt mướt như một cô gái yếu đuối đáng thương.

Tối hôm đó, Đinh Phong Thành đã không còn biết mình rời khỏi khu giải trí bằng cách nào, mà chỉ cảm thấy trời đất như đã sụp đổ.

Thấy Đinh Phong Thành đã không còn minh mẫn, một mình Đinh Tử Ngọc dẫn Đinh Phong Thành rời khỏi đây, rồi đưa anh ta về nhà nghỉ ngơi cho khỏe.

Đinh Mộng Nghiên và Giang Sách gọi một chiếc taxi, hậm hực quay về nhà.

Trên xe.

Đinh Mộng Nghiên càng nghĩ càng không hiểu: "Hôm nay mọi người ra ngoài để chơi đùa, tại sao lại trở nên như vậy?"

Giang Sách bình tĩnh đáp: "Bọn họ chỉ ra ngoài chơi đùa thôi sao? Ngay từ đầu Đinh Phong Thành đã đặt bẫy, định lợi dụng khu giải trí để lừa tiền và cổ phần của em, nhưng người tính không bằng trời tính, anh ta không thể ngờ rằng mình lại bị mắc bẫy."

Đinh Mộng Nghiên cau mày nói: "Ông xã, anh nói thử xem tại sao tối nay anh hai lại xui xẻo như vậy? Còn nữa tay nghề chơi bài của anh cực kỳ giỏi. Tại sao sau đó chúng ta luôn thắng thế?"

Giang Sách đã sớm chú ý đến vấn đề này.

Anh đáp: "Không phải là anh chơi bài giỏi. Thực ra, ngoài bài ba lá ra thì anh hoàn toàn không am hiểu gì về mấy trò khác, nhưng cứ thắng mãi."

"Hơn nữa em có chú ý tới không, không chỉ chúng ta, mà mấy người khác cũng luôn thắng."

"Chỉ có Đinh Phong Thành là thua liên tục."

Đinh Mộng Nghiên gật đầu: "Hình như đúng là như thế, ngoài anh hai ra thì mấy người khác đều khá may mắn, ít nhất cũng thắng được mấy chục vạn."

Chỉ có một người thua, còn mấy người khác đều thắng, chắc chắn bên trong có vấn đề.

Giang Sách ngừng một chút rồi nói sâu xa: "Còn một điều nữa, Đinh Phong Thành thua ba nghìn vạn đã kết thúc rồi, kịp thời ngăn cản tổn thất, nhưng lúc đó lời nói của Đinh Tử Ngọc đã thúc giục Đinh Phong Thành thế chấp mười lăm phần trăm cổ phần của mình."

Đinh Mộng Nghiên ngạc nhiên nhìn Giang Sách: "Ông xã, ý anh là... chị cả cố ý hại anh hai à?"

"Chuyện này rất có khả năng."

"Chuyện này đâu đến nỗi chứ? Trước giờ hai người bọn họ luôn cùng một giuộc, thông đồng làm bậy, là người cùng hội cùng thuyền, không thể nào tấn công lẫn nhau được."

"Chuyện này thì chưa chắc, có lẽ Đinh Phong Thành đã làm chuyện gì đó chọc giận Đinh Tử Ngọc."

"Chuyện này có khả năng không?"

“Cực kỳ có khả năng.” Giang Sách nói: “Nếu anh đoán không lầm, không phải là do chúng ta may mắn, cũng không phải Đinh Phong Thành thật sự xui xẻo. Sở dĩ anh ta đánh thua là vì anh Hải trong khu giải trí, nói cách khác là nhà cái đã giở trò mà thôi."

Anh Hải và Đinh Tử Ngọc đã bắt tay với nhau, chiếm đoạt mười lăm phần trăm cổ phần của Đinh Phong Thành.

Nghĩ đến đây, cả hai đều không rét mà run.

Bọn họ vốn tưởng rằng Đinh Tử Ngọc và Đinh Phong Thành là cùng một phe, còn Đinh Mộng Nghiên là mục tiêu chung của bọn họ. Ai dè bọn họ lại đấu tranh nội bộ.

Có lẽ trận gió tanh mưa máu sắp ập đến rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play