Tân Uẩn thật không biết phải nói gì, vốn dĩ chuyện của ba đã đủ khiến cô ấy đau đầu, không nghĩ lên tàu rồi còn gặp phải chuyện bị chiếm chỗ thế này, càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực.
Nhân viên cũng có chút nóng nảy, nhiều lần khuyên bảo, đứng trên hành lang nói tầm mười phút.
Lời hay ý đẹp gì cũng nói hết rồi, nhưng Sơn Tiêu vẫn không mảy may ngó tới.
Tùy cô nói sao cũng được, ông đây không nghe thấy!
Bất đắc dĩ.
Nhân viên đành xoay người nói với Tân Uẩn: "Thưa cô, thật sự xin lỗi vì đã để cô đứng đợi ở chỗ này, mời cô đến ghế hạng hai ở đằng kia ngồi nghỉ ngơi một lát."
Ghế hạng hai?
Tân Uẩn quả thực không còn gì để nói, cô ấy bỏ ra một số tiền lớn, kết quả lại bắt cô ngồi ghế hạng hai?
"Có nhầm không hả? Bảo tôi đi ư?"
Nhân viên giải thích: "Cô không nên tức giận, tạm thời đành phải khiến cô chịu ấm ức một lát, chờ anh đây chịu nhường chỗ, hoặc là chờ sau khi anh ấy đứng lên, chúng tôi sẽ sắp xếp chỗ cho cô, cô thấy có được không?"
Sắp xếp thế này chỉ có hai chữ: Vớ vẩn!
Tân Uẩn nổi giận: "Tôi bỏ tiền ngồi ghế hạng một, dựa vào đâu bắt tôi ngồi ghế hạng hai? Vì sao tôi phải an phận chịu thiệt? Anh ta chiếm chỗ tôi, không nói lý nhưng vẫn được hời à? Mấy người làm ăn thế hả?"
Nhân viên thật sự quẫn bách muốn chết.
Anh ta nghiêm mặt nói: "Thưa cô, cô đừng nên nói vậy, đây là tình huống đặc biệt thôi, cô cũng nên thông cảm cho công việc của chúng tôi chứ."
Tân Uẩn thật sự cảm thấy rất buồn cười.
"Tình huống đặc biệt gì?"
"Vì sao tôi phải thông cảm cho công việc của mấy người?"
"Hiện tại tôi là người bị hại, mấy người không giúp người bị hại cũng thôi đi, lại còn để 'phần tử không hợp pháp' nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, đây là chuyện gì hả?"
Nhân viên phục vụ thở dài.
"Cô gái, tôi có thể hiểu được chỗ khó của cô, nhưng tình huống trước mắt như vậy, thật sự không còn cách nào."
Lúc này, Giang Sách vẫn im lặng không nói gì đi tới, lạnh nhạt nói một câu: "Không có nhân viên bảo vệ sao? Tra khảo toàn bộ đám người bọn họ, sau khi tới trạm kế tiếp, trực tiếp liên lạc với Cục cảnh sát dẫn đi không phải được rồi à? Rất khó sao?"
Nhân viên phục vụ có chút không vui: “Thưa anh, chúng tôi có chế độ và điều lệ riêng, không cần anh đến dạy chúng tôi phải làm gì!"
Giang Sách tiếp tục nói: "Vậy cái gọi là cách làm việc của mấy người, là để người ghế hạng hai chiếm chỗ của người ghế hạng nhất, bắt người ngồi ghế hạng nhất phải chịu ấm ức nhường ghế cho người ghế hạng hai ư? Không có nguyên tắc như thế à?"
"Thưa anh, mong anh chú ý dùng từ!"
Giang Sách khẽ lắc đầu, thật ra ngay từ đầu anh không hề định quản việc này, dù sao tình huống như vậy nhất định sẽ có người chuyên nghiệp đến xử lý.
Nhưng ai có thể ngờ rằng người chuyên nghiệp lại làm ra chuyện không hề chuyên nghiệp.
Anh nhìn thoáng qua Sơn Tiêu, lạnh nhạt nói: "Vị trí là của tôi, cho anh ba giây, cút."
Giang Sách không định xin nhân viên phục vụ giúp đỡ, bởi vì nhân viên phục vụ thật sự không được tích sự gì, muốn cướp chỗ về còn phải xem chính bản thân mình thôi.
Sơn Tiêu nhíu mày.
Anh ta trừng Giang Sách: "Ranh con, mày vừa mới nói gì với tao? Lặp lại lần nữa xem?"
Từ trước đến nay chỉ có Sơn Tiêu anh ta bắt nạt người khác, chưa từng có người khác bắt nạt anh ta, một chữ ‘cút’ kia của Giang Sách khiến Sơn Tiêu nổi giận.
Nếu không phải đang trên tàu cao tốc, chắc anh ta đã đá người ra ngoài rồi.
Mấy tên đàn em của Sơn Tiêu đứng hết lên, một đám cởi áo khoác, lộ ra cánh tay săn chắc.
Nhưng mà, mấy thứ này ở trước mặt Giang Sách căn bản không đủ để mắt tới.
Giang Sách nhẹ nhàng nói: "Đã đến giờ, anh không biến thì tôi tiễn anh cút."
"Hỗn xược!"
Sơn Tiêu vỗ bàn, mấy tên cấp dưới lập tức bổ nhào đến.
Dám mắng lão đại bọn họ trước mặt mọi người? Ha ha, muốn chết à!
Một tên đàn em quơ quả đấm vĩ đại, lao về phía mặt Giang Sách.
Tân Uẩn nhìn thấy mà hết hồn, chưa từng thấy Giang Sách ra tay nên cô ấy cảm thấy lo lắng cho an toàn của Giang Sách, thậm chí cô ấy còn thấy vì mình nên mới khiến Giang Sách bị đánh.
Nếu vừa rồi mình không kiên trì thì Giang Sách sẽ không bị...
Hửm?
Không đợi Tân Uẩn lo lắng xong, chỉ thấy Giang Sách vung tay lên tiếp quyền của đối phương, sau đó nhẹ nhàng tóm đối phương đến trước mặt mình.
Sau đó xảy ra một màn khiến người xem khó mà quên được.
Chỉ thấy Giang Sách khom lưng nhấc chân, giống như là vận động viên bóng đá sút một quả vào khung thành, dùng hết sức, đá lên người đối phương, coi anh ta như bóng mà đá ra ngoài!
Người nọ kên rên lăn ra ngoài lối đi qua lại hẹp dài, lại còn lăn tới tận cuối lối, va vào cửa.
Mấy tên đàn em thấy một màn như vậy đều sợ ngây người.
Sức lực này, con người thật sự có được à?
Không đợi bọn họ phản ứng kịp, Giang Sách đã xách cả đám đến, giữ trên mặt đất, sau đó như đá phạt mà đá, một cước một người, mấy tên đàn em lần lượt bị Giang Sách đạp ra ngoài.
Mấy tên đàn em đều bị sút hết đến cuối khoang xe, đụng vào nhau, xếp chồng lên nhau thành đống.
Phải biết rằng, mấy người này đều có thân hình cường tráng, lăn lộn trong giới đã nhiều năm, có kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, ai nấy đều có thể lấy một địch mười.
Nhưng đám bọn họ cộng lại cũng không đấu được với Giang Sách, không tới mười giây đã bị giải quyết sạch.
Thực lực Giang Sách quá mạnh, thấy mà dọa người!
Sau cùng anh nhìn về phía Sơn Tiêu.
Được chứng kiến thực lực của Giang Sách rồi, Sơn Tiêu vừa vội vừa sợ, anh ta cũng không phải lần đầu tiên chiếm chỗ, từ trước đến nay không ai dám phản kháng, cho dù phản kháng, cũng sẽ bị cấp dưới của anh ta đánh cho nở hoa.
Hôm nay là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất, bởi vì anh ta chiếm chỗ mà cấp dưới bị coi thành bóng mà đá.
Giang Sách nhìn anh ta, cất giọng điệu lạnh lùng: "Anh rất thích ngồi chỗ này phải không? Xin lỗi nhé, nó là của chúng tôi, không thể cho anh. Nhưng tôi người lớn có lòng khoan dung, chỗ ngồi không thể cho anh, nhưng chỗ để hành lý thì có thể nhường cho anh."
Chỉ thấy Giang Sách xách cổ áo Sơn Tiêu, trực tiếp nhấc anh ta khỏi chỗ ngồi, giống như người lớn xách con nít, không hề tốn nhiều sức.
Một màn sau đó khiến cho cả khoang xe phải trợn mắt há hốc mồm.
Giang Sách dùng một tay xách cổ Sơn Tiêu, một tay cầm chân anh ta, thoáng dùng sức đã giơ Sơn Tiêu lên!
Sau đó, Giang Sách nhét cả người Sơn Tiêu vào vị trí để hành lý!
Sơn Tiêu liều mạng phản kháng, nhưng bó tay, sức của anh ta so với Giang Sách,giống như con kiến so với con voi, thật sự không đáng giá nhắc đến.
Không đến năm giây, cả thân thể Sơn Tiêu hoàn toàn bị nhét vào khoang hành lí, kẹt ở bên trong gào khóc chửi bậy.
"Thả tao ra ngoài, chó má, mày thả tao ra ngoài!"
"Mày dám bất kính với tao, mày cứ chờ đó, chờ tao ra ngoài, người thứ nhất tao giết chính là mày!"
"Mày..."
Giang Sách nghe mà phiền, giơ tay cầm cuộn băng dán, sau vài đường khoa tay múa chân đã bịt được miệng Sơn Tiêu, khiến anh ta muốn động cũng không động được, muốn kêu cũng không kêu được.
Hiện tại, Sơn Tiêu đã hoàn toàn hiểu câu “để lại vị trí hành lý” cho anh ta là có ý gì.
Chỉ tiếc, giờ mới hiểu thì quá muộn rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT