Mưa phùn rơi tí tách, tí tách, đập mạnh vào khung cửa sổ hiu quạnh.

Tân Uẩn cả đêm không ngủ được, ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn cảnh đêm.

Bởi vì ngày mai phải đi tàu cao tốc cho nên hiện tại không ngủ cũng không sao, ngày mai có thể lên xe ngủ bù.

Quan trọng nhất là, Tân Uẩn hoàn toàn chẳng có lòng dạ nào mà đi ngủ.

Vẫn chưa biết Tân Tử Dân bây giờ thế nào?

Sống hay chết?

Cho dù còn sống, nhất định cũng đã bị tra tấn đến mức không còn hình người rồi cũng nên nhỉ?

Trong đầu cô ấy hiện lên hàng loạt vấn đề, cô thở dài thườn thượt vì lo cho sự an toàn của ba mình.

Mất đi anh trai, cô ấy không còn chịu được nỗi đau mất cha.

Giang Sách hoàn toàn khác.

Anh đang ngồi trên ghế, nghiêng người tựa lưng vào ghế, cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.

Với kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm của anh, anh biết giấc ngủ đầy đủ và nghỉ ngơi thoải mái quan trọng như thế nào. Mệt mỏi sẽ rất khó thắng trận.

Trước trận chiến khốc liệt, bồi bổ tinh thần là chuyện vô cùng cần thiết.

Cả hai đã trải qua một đêm dài với những suy nghĩ khác nhau.

Sáng sớm ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng đã có người mang đến một cái vali lớn, cũng không nói bên trong là cái gì, mà chỉ bảo Giang Sách ký nhận.

Giang Sách cũng không thèm nhìn, bỏ vali vào cốp xe.

Tân Uẩn tò mò hỏi: "Giang Sách, trong vali có cái gì thế?"

“Năm trăm vạn.” Giang Sách nói thật.

Tân Uẩn nuốt nước bọt.

Năm trăm vạn?

Đây chắc chắn là một khoản tiền không hề nhỏ, lại còn nói lấy là lấy, tài phú của Giang Sách quả thật không thể xem nhẹ.

Thực ra, Tân Uẩn chỉ biết rằng Giang Sách và anh trai của cô ấy đã từng trong quân đội, còn những bối cảnh khác thì cô ấy hoàn toàn không biết gì, vì vậy cô ấy khá ngạc nhiên khi thấy Giang Sách có thể dễ dàng lấy ra năm trăm vạn tiền mặt như vậy.

Nhiều tiền như thế, ngay cả Tân Uẩn cũng không phải muốn lấy là lấy.

"Ăn chút gì đi, một lát nữa sẽ xuất phát."

Giang Sách tự tay nấu nướng và chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn.

Ăn no thì mới có sức để làm việc.

Tân Uẩn cũng thực sự đói bụng. Đối với bữa sáng mà Giang Sách tự tay làm cũng không cần ai phải nói gì, cô ấy đã tự mình ăn từng miếng từng miếng.

Sau khi ăn uống, chải đầu rửa mặt, chuẩn bị xong mọi thứ, bọn họ chính thức lên đường.

Giang Sách chở Tân Uẩn đến ga tàu cao tốc, sau đó đẩy vali qua cửa soát vé và vào phòng chờ.

Sau khi kiên nhẫn chờ đợi, chuyến tàu cao tốc đến Nam Thành cuối cùng cũng đến.

Cả hai đi theo đám đông, vượt qua đội ngũ xếp hàng dài rồi lên xe.

Giang Sách liếc nhìn tấm vé.

G6103, toa xe 05, số 06D, ghế hạng nhất.

Do ghế hạng hai đã bán hết, chỉ còn ghế hạng nhất đắt hơn và ít người mua nên vẫn còn ít chỗ.

Như vậy là tốt rồi, ghế hạng nhất cũng thoải mái.

Sau khi đợi tàu cao tốc dừng và mở cửa, Giang Sách để cho Tân Uẩn lên tàu trước, sau đó anh xách vali theo sau.

Đi đến toa xe số 05.

Hai người lần lượt đi trên một lối đi rộng một mét, tìm được chỗ ngồi của mình - số 06D.

Điều đáng xấu hổ là đã có người ngồi vào chỗ của bọn họ!

Ghế 06D và 06C, cũng như hai ghế bên cạnh, có tổng cộng bốn tên đàn ông vạm vỡ, xăm trổ rồng hổ. Cả đám đều uốn, nhuộm tóc, vừa nhìn đã biết chẳng phải hạng tốt lành gì.

Tân Uẩn nhìn vào vé xe của mình rồi nhìn vào số ghế.

Đúng vậy, chỗ ngồi là của mình.

Cô ấy nói chuyện khá lịch sự: "Thưa anh, ngại quá, đây là chỗ ngồi của tôi, anh ngồi nhầm ghế rồi đúng không?"

Người đàn ông trên ghế tựa như bị điếc, không thèm để ý đến cô ấy, chỉ dựa vào lưng ghế mà nhìn ra ngoài cửa sổ.

Người đàn ông bên cạnh cũng phớt lờ Tân Uẩn và coi cô ấy như không khí.

Tân Uẩn cau mày, trong lòng dấy lên một ngọn lửa không tên.

Cô ấy hét lớn: "Anh gì ơi, đây là chỗ ngồi của tôi, xin hãy tránh chỗ!"

Âm thanh to lớn đã thu hút sự chú ý của tất cả những người trên toa xe.

Đương nhiên, nó cũng thu hút sự chú ý của người đàn ông ngồi trên ghế.

Tầm mắt của gã cũng thu về từ cửa sổ, quay lại nhìn Tân Uẩn, nói với giọng điệu bất thiện: "Cái gì mà chỗ ngồi của cô? Tôi đã mua vé rồi."

"Anh mua vé thì tự đi tìm chỗ ngồi của chính anh đi chứ, đây là chỗ ngồi của tôi!"

Gã đàn ông cười khẩy hai tiếng: "Con đàn bà thối, đừng có cho mặt mũi mà không cần, cút."

Nói xong, gã tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tân Uẩn vừa vội vừa tức. Cô ấy đã đi tàu cao tốc không biết bao nhiêu lần, đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy. Làm sao có người không biết xấu hổ như thế chứ?

Cô ấy chỉ vào gã đàn ông và nói: "Anh có tránh hay không?"

Gã đàn ông thậm chí không nhìn cô ấy một chút nào.

"Anh!!!"

Tân Uẩn tiến lên một bước, kết quả là mấy người đàn ông ở ghế bên cạnh đồng thời đứng dậy. Cả đám căng cơ, trợn mắt, như thể sắp nuốt chửng Tân Uẩn vậy.

Một trong số đó còn nói dữ tợn: "Mụ đàn bà thối, đại ca Sơn Tiêu của bọn tao bảo mày cút, mày không nghe thấy sao? Hay là muốn mấy anh em bọn tao dạy dỗ mày một chút, cho mày biết cút đi như thế nào hả?"

Tân Uẩn lùi lại một bước theo bản năng.

Từng gặp người không phân rõ phải trái, nhưng chưa bao giờ thấy người không phân rõ phải trái đến mức này. Đám người này ỷ đông hiếp ít, mấy gã đàn ông hợp sức lại bắt nạt một cô gái trẻ tuổi. Mẹ nó, thật là không biết xấu hổ đến cực điểm.

Lúc đầu, những hành khách khác trên toa xe này còn muốn bênh vực cho công lý, nhưng vừa thấy đối phương có nhiều người như vậy, cả đám đều có bộ dạng cao lớn thô kệch, tất cả đều sợ hãi xoay mặt đi, nhìn cũng không dám nhìn.

Thời buổi này, nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, bọn họ không thể trêu vào.

Động tĩnh trên toa xe đã thu hút sự chú ý của các tiếp viên.

“Thưa cô, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tiếp viên mỉm cười hỏi.

Tân Uẩn ngay lập tức chỉ vào người đàn ông có biệt danh Sơn Tiêu kia: "Anh ta chiếm chỗ của tôi rồi!"

"Thưa cô, vui lòng xuất trình vé trước."

"Đây."

Tiếp viên tiếp nhận và xem xét, quả nhiên ghế mà Sơn Tiêu đang ngồi là của Tân Uẩn, điểm này không hề nghi ngờ.

Vì vậy, tiếp viên nói với Sơn Tiêu: "Thưa anh, chỗ ngồi này không phải của anh, xin anh hãy trở lại chỗ ngồi của mình."

Sơn Tiêu khinh thường nói: "Tôi cũng mua vé rồi, dựa vào đâu mà đưa chỗ cho cô ta chứ không cho tôi?"

"Vậy thưa anh, xin vui lòng xuất trình vé của anh."

Sơn Tiêu nóng nảy ném tấm vé nhàu nhĩ xuống bàn. Tiếp viên mở ra nhìn, cười nói: "Thưa anh, chỗ ngồi của anh ở số 12C toa 16, ghế hạng hai. Chỗ ngồi này không phải của anh, xin anh hãy rời đi."

Ghế hạng hai mà lại đi giành lấy ghế hạng nhất của người khác, đồ vô liêm sỉ.

Tuy nhiên, điều đáng xấu hổ hơn cả là Sơn Tiêu vẫn cực kỳ không quan tâm đến hành vi của mình.

Gã không những không tránh ra mà còn gác chân lên bàn ăn, liếc mắt nhìn nữ tiếp viên: "Bây giờ tôi buồn ngủ rồi, cô không được quấy rầy tôi nữa, nghe không?"

Không chỉ Tân Uẩn chịu không nổi mà cô tiếp viên cũng có chút khó chịu.

Cô ấy quát lớn: "Thưa anh, xin hãy hợp tác với chúng tôi và rời khỏi chỗ ngồi này!"

Sơn Tiêu hờ hững, trực tiếp nhắm mắt lại ngủ!

Có vẻ như chỗ ngồi hôm nay, anh ta không có ý định nhường rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play